8/3/15

Ngô Minh Hằng

   NÀY, THỨC DẬY  ! ! !
Gởi đảng viên CSVN, các ngành quân đội, công an và những kẻ đã một thời làm loạn xã hội, lên đường xuống chợ trước năm 1975.
 
Nhìn nước Việt Tàu ngang nhiên ngự trị
Lấy vợ, sinh con, lập ấp, xây làng
Mọi chốn, công tư, cao nguyên, thành thị
Đều có cộng Tàu cưỡi cổ Việt Nam  !
*
Nhìn viễn ảnh quê hương thành quận, huyện
Trong bàn tay đô hộ của quân Tầu
Và con cháu giống Tiên Rồng hào kiệt
Dưới gót xâm lăng thành ngựa, thành trâu ...
*
Ai có đau không hỡi tim, hỡi óc
Và có hỏi nhau...ta phải làm gì ???
Hay bỏ mặc chuyện oan hờn dân tộc
Chỉ biết còn mình, chẳng biết mất quê !
*
Xin hỏi vì đâu thiếu niên sống vội
Trộm cắp giết người, mọi thứ tệ đoan
Ai đã gây ra cường toan xã hội
Chẳng lẽ...tàn dư Mỹ Ngụy lan tràn !?
*
Xin hỏi vì đâu trẻ em hành khất
Và bọn cái bang tổ chức lừa người
Cha mẹ dã tâm làm con thương tật
Cho mướn "hàng" mỗi tháng lấy tiền tươi ?
*
Xin hỏi vì đâu triệu người căm phẫn
Dãi nắng dầm mưa tuyệt vọng biểu tình
Sao có người tù vì yêu sự thật
Yêu quê hương dù chịu thiệt riêng mình ???
*
Hỡi những kẻ một thời từng gào thét
Giải phóng miền Nam, tuyệt thực, biểu tình
Đả đảo Thiệu - Kỳ, Ngụy nhào, Mỹ cút
Nay chệt cướp nhà sao lại làm thinh !?
*
Hỡi những kẻ núp bóng chùa làm loạn
Tiếp tay cho giặc cộng cướp miền Nam
Nay cộng giết dân, giang sơn cộng bán
Trí tỉnh, tâm hồi hay vẫn mê man ???
*
Sao không bảo nhau biểu tình, đả đảo
Như ngày xưa từng hăm hở hận thù
Nay rõ nhé, ai độc tài, tàn bạo
Tôn giáo triệt tiêu, rước giặc dày mồ !
*
Gần bốn chục năm quê hương tang tóc
Chưa tỉnh ư, còn mê bả say bùa ???
Công lao quốc gia cho ăn, cho học
Lại trả ơn bằng trái đắng quả chua !
*
Lại trả ơn bằng vu oan giáng họa
Bằng lưỡi dao đâm lút thấu triền lưng
Đâm từ Việt Nam, đâm sang xứ lạ
Với cộng, với Tàu thì lại nín bưng !
*
Này, thức dậy, nhìn ngọn triều đang vỡ
Nhìn dân căm hờn đòi lại Hoàng Sa
Tàu đặt giàn khoan, chủ quyền công bố
Sao chẳng động tâm thương xót sơn hà ?
*
Sao chẳng thấy rằng trong cơn quốc biến
Giang sơn nhà gánh vác phải cùng chung
Đâu thể lỡ lầm rồi không trách nhiệm
Sau thời gian gây thống hận, bão bùng ???
*
Này, thức dậy mà đi cùng tuổi trẻ
Cùng muôn dân mà đòi lại quyền người
Đòi lại quê hương, quăng đi bánh vẽ
Cơ hội này chỉ đến một lần thôi !!!
  


   ĐỨNG LÊN, VIỆT NAM !
(Gởi về Quê Hương và Đồng Bào Việt Nam thân mến tại quê nhà. Xin Quí Bạn vì sự tồn vong của đất nước mà vui lòng chuyển bài thơ này đến thân nhân và bằng hữu của Quí Bạn tại VN. Tác giả xin ghi ơn Quí Bạn.) 
 
Dầu cô đơn bước ta đi
Nhưng vì sông núi, sá gì nguồn cơn
Và dù mưa lạnh, đường trơn
Ngày cam đất khách, đêm hờn tình quê
Trong ta vẫn mộng ngày về
Trong thơ vẫn những tái tê vắn dài
Nhức lòng nghĩ đến nay mai
Quê ta nhưng nếu… tên ai …chủ quyền ...
Thì quê đau đớn vô biên
Thì ta tội với Tổ Tiên càng nhiều
Gương đây, đâu hỡi nhiễu điều
Sao không phủ để mỹ miều Rồng Tiên ?
Và đâu hào khí, ba miền
Đâu người Hưng Đạo, Ngô Quyền, Quang Trung ?
Đâu Quốc Toản, đâu Đặng Dung
Đâu Trần Bình Trọng, Triệu, Trưng, Lê Hoàn ?
Xin vì tổ quốc Việt Nam
Vung gươm thét tiếng hờn oan sơn hà !
Đảng dù ba triệu gian tà
Nhưng ta chín chục tinh hoa giống nòi
Ta phải tiến, đảng phải lùi
Nếu không, sông núi, hỡi Trời... càng đau !
Giết dân, quì lạy giặc Tàu,
Đảng xin làm kiếp chư hầu, hèn thay !
Ta không cần loại đảng này
Nhà ta, ta đứng lên ngay, giữ nhà
Tàu mà đô hộ nước ta
Thì dân tộc với sơn hà vỡ tan ...
Đứng lên, toàn quốc, Việt Nam  !
Diệt Việt cộng, dẹp mưu toan của Tàu …
Đưa quê đến với hoàn cầu
Đưa ta đến chỗ mạnh, giàu vẻ vang !!!