Nguyễn Hoàng Bảo Việt: Đêm vượt biển - Tạm biệt

 Thơ Nguyễn Hoàng Bảo Việt

Sinh ngày 6 tháng 6 năm 1934. Nguyên quán Vĩnh Long- Sinh quán Kiên Giang.
Tù trại tập trung cộng sản (sau tháng tư 1975).
Vượt biển ngày 16 tháng tư năm 1979 đến trại tỵ nạn Djakarta, Nam Dương.
Gia đình định cư  tại Renève Thụy Sĩ ngày 2 tháng 12 năm 1979.
Tác phầm thơ đã xuất bản: * Hy Vọng, nhà X.B. Ban Mai, Sài Gòn 1961. Giải thưởng Văn chương toàn quốc (Thơ) 1960-1961. *Những Dòng Nước Trong, nhà X.B. Văn Nghệ, Sài Gòn 1962. *Quê Hương như Một Thánh Tích, nhà X.B. Văn Uyển, Sài Gòn 1969.
Thơ và truyện ngắn đăng trên các tạp chí thập niên 50-60-70. Hội viên Trung tâm Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong,Trung tâm Âu Châu Văn Bút Việt Nam Hải Ngoại và Trung tâm Thụy Sĩ Pháp Thoại Văn Bút Quốc Tế.


Đêm Vượt Biển

Mặt trời vừa lặn trên biển Đông
Ta quay nhìn lại phút sau cùng
Việt Nam một chút dung nhan ấy
Dẫu xa ngàn năm còn đứng trông.

Ta đành rời bỏ để ra đi
Tiển đưa không biết nói năng gì
Hồn ta nửa mảnh trời mây nước
Nửa mảnh lồng gương hình bóng quê.

Mỗi dặm đường ra mặt biển xa
Nhìn sao mà nhớ người ở nhà
Lối về mưa có dồn chân bước
Giây phút nầy người ngủ được chưa.

Những phố phường bổng hóa quạnh hiu
Sài Gòn đau khổ nín câm nhiều
Cờ sao như máu tuôn trên mặt
Và hận thù chà đạp thương yêu.

Những trại tù theo kiểu Liên Sô
Bao nhiêu bụi cỏ bấy nhiêu mồ
Bốn năm hay bốn ngàn năm chết
Rủ xuống từng mái nhà khăn sô.

Con mất cha vợ lại mất chồng
Hòa bình hay bóng ảo hư không
Phía sau cuộc chiến thêm tàn khốc
Rừng xương suối lệ mồ biển Đông.

Em vẫn chờ anh bạn đợi ta
Nuôi trong lòng nỗi nhớ vô bờ
Niềm tin địa chấn nào lay chuyển
Đối diện tay trần với chiến xa.
Giặc cướp được đâu chiếm được đâu
Ta mang theo đi khắp tinh cầu
Quê hương tình cảm trung trinh ấy
Xa nhau để tìm thấy gần nhau.

Vượt biển đêm nầy biết gian truân
Chờ ta số phận những thuyền nhân
Ôm lấy tự do làm bánh lái
Phẩm gía con người là hải đăng.

Xa lắm rồi Hà Tiên Phú Quốc
Đêm càng khuya càng nhớ hơn thôi
Những đóm lửa trên miền địa ngục
Đã yếu dần từ phía Hòn Khoai.

Người ơi lời hứa không hề quên
Bến xưa chung thủy một con thuyền
Sẽ giương đôi cánh buồm hy vọng
Trở về ru cho đời ngủ yên.

Ai hát mơ hồ đây tiếng sóng
Vỗ từng nhịp đẩy thuyền trôi mau
Mình trời nghiêng theo triều gió lộng
Bầy chim bay tới vùng biển sao.
(16-4-1979)

Tạm Biệt

Tôi mang theo tôi tiếng nói nụ cười nét mặt những người thân yêu
Ngưỡng cửa căn phòng bức màn chiếc giường vợ con tôi nằm ngủ
Tôi mang theo tôi nước mắt trên môi mồ hôi trên lưng mưa tuôn trên mái nhà tầm tả
Thành phố giới nghiêm chân cầu sụp đổ con đường về làng buổi chiều xuống quạnh hiu.

Ngày tôi đi mười sáu tháng tư vợ tôi bế con tôi vừa tròn một tuổi
Đứng vẫy tay dưới trận bão lửa máu không ngừng rắc than hồng lên búp tóc cỏ non
Vết thương sâu kín trong tôi viên đạn xuyên qua trái tim lưỡi lê đâm gần thấu phổi
Đất nước bên kia đau khổ cùng cực tôi đứng bên nầy ôm ngực mà nhơ thương

Vẫn biết Dany nửa mừng nửa tủi sau mười năm tôi trở lại thăm em
Và dòng sông Seine đang vẽ lên nền trời Paris nhan sắc của mùa Xuân
Đôi mắt bàn tay kẻ ở ngó theo đã làm tôi thức giấc đêm đêm nhìn sao tưởng mình hảy còn có mặt giữa quê hương.
Pont d´Ivry (9.5.1966)



Trích: Dấu Tích Phượng Hoàng. Thi phẩm của Nguyễn Hoàng Bảo Việt, nhà X.B. Bạn Văn 2008
Trích từ đặc san hội ngộ Bodensee 13.03.2010