David Thiên Ngọc (Danlambao) - Đảng
csVN như một con lừa luôn ngoan ngoãn đi theo sau sợi dây xỏ mũi được
nối liền với Trung Nam Hải, còn đối với nhân dân VN thì chúng luôn độc
tài khát máu thi hành theo mệnh lênh của cs Bắc Kinh. Vì thế trong thời
gian gần ¾ thế kỷ qua nhân dân, chiến sĩ VN biết bao người phải nằm
xuống qua các sự kiện CCRĐ, chiến tranh biên giới Việt-Trung, Hoàng Sa,
Trường Sa… và đến ngày nay là dậy sóng Biển Đông. Vậy thì nhân dân VN
còn chần chừ gì nữa mà không hành động một khi Tàu cộng chứ không phải
“kẻ lạ” đã công khai tuyên bố giết sạch ngư dân, binh lính ngay trên
lãnh thổ, lãnh hải của chính quê hương mình?...
Sau khi Tòa Trọng tài Thường trực Quốc Tế (PCA) La Haye ngày 12.7.2016
ra phán quyết về đường lưỡi bò chín khúc ở Biển Đông do Trung cộng tự vẽ
và áp đặt sau hơn 3 năm thụ lý đơn khởi kiện của Philippines. Qua đó
tòa đã khẳng định “Trung Quốc không có căn cứ pháp lý để đòi chủ quyền lịch sử với các đảo trên Biển Đông”.
Như một ngọn giáo đâm sâu vào tử huyệt gót chân Ashin, con thuồng luồng
Biển Đông vẫy vùng dậy sóng... cơn co giật trước khi đi về với cõi vĩnh
hằng và thân xác sẽ bị chia năm xẻ bảy là điều không tránh khỏi.
Ngày 20.7.2016 trên Tân Hoa Xã, kênh truyền thông chính thức của đảng
csTQ, thiếu tướng Bành Quang Khiêm PCT Ủy ban chính sách an ninh Trung
cộng ngạo mạn tuyên bố: Bắn tất cả tàu cá Việt Nam ra Hoàng Sa và Trường
Sa đánh bắt và sẽ biến tất cả các tàu trên thành bia tập trận cho dù
cảnh sát biển, bộ đội biên phòng, tàu chiến của Việt Nam ra hỗ trợ cho
ngư dân thì tất cả (tàu chiến lẫn quân đội) cũng sẽ trở thành “bia sống”
và không còn một ai trở về. Đồng thời hắn còn công khai tuyên bố việc 2
máy bay Su-22 và Casa-212 của VN rơi (tan xác) là một lời cảnh báo nếu
ai dám điều động quân đội tiến gần các đảo (chỉ gần thôi chứ chưa nói là
đổ bộ).
Đến giờ phút này theo tôi nghĩ và tất cả những người dân VN không theo
cộng sản làm tay sai cho giặc rằng “đã đến lúc đảng csVN phải khai tử 16
chữ vàng và 4 tốt” điếm lừa của quan thầy Bắc Kinh đã đặt lên đầu đảng
csVN vào những ngày đầu tháng 9.1990. Đồng thời phải xác định rằng cái
gọi là mật ước Thành Đô và những thứ gọi là "vàng" và "tốt" ấy chỉ là
một sự kiện lén lút, mờ ám, điếm lừa vội vã trong đêm của hai tập đoàn
kẻ trộm người cướp mà thôi chứ không thể đem cái mật ước “mèo mả gà
đồng” ấy phủ lên đầu toàn thể nhân dân VN.
Đảng csVN chỉ có thể bán hay dâng hiến những gì mà họ có (chỉ mỗi đôi
dép râu, nón cối nội địa) mà thôi. Còn non sông đất nước này là của toàn
dân tộc VN do tiền nhân dòng dõi Lạc Hồng dày công tạo dựng và lưu
truyền. CsVN không thể bán, hiến dâng cho giặc những gì không phải của
mình ngoài hành động “trộm đạo” của người khác mà thôi, như năm 1958 Hồ
Chí Minh, Phạm Văn Đồng cùng bè lũ đã ăn trộm đảo Hoàng Sa, Trường Sa
của VNCH mà dâng cho Tàu cộng. Đây là hành động giống như tên điếm lừa
người khác bán bầy vịt trời... vậy.
Kể từ khi những luận điệu giả dối nào tình hữu nghị môi răng khắn kít,
môi hở răng lạnh đến khi răng cắn sứt môi và mất đi từng mảng thịt
lớn... nhất là từ tháng 2/1979 và những tháng năm kế tiếp trải dài đến
năm 1989. Chẳng những mất đi da thịt mà máu còn loang lỗ nhuộm cả núi
đồi, biển đảo... xương trắng phơi đầy Vị Xuyên, Lão Sơn cao điểm 1509,
chìm đáy Gạc Ma. Mỉa mai thay những cú tát trời giáng đó lại là từ tay
quan thầy giáng thẳng vào mặt kẻ bầy tôi rằng “cho Việt Nam một bài
học”???
Kính thưa quí độc giả! Để cho mọi người dân VN yêu nước tỏ rõ hơn trong
một giai đoạn lịch sử có liên quan đến hai nước Việt Nam-Trung Hoa (cũ)
và để củng cố niềm tin mà có quyết tâm hơn nhằm loại bỏ tất cả những hậu
quả, những sự việc mà tập đoàn csVN vẽ ra, dựng nên và ký kết với ngoại
bang trong hành trình làm tay sai mãi quốc cầu vinh của chúng, để cho
ngày hôm nay đảng csTQ dựa vào đó mà ngạo mạn ngông cuồng như lời của
tên tướng Bành quang Khiêm tuyên bố thông qua Tân Hoa Xã mà tôi đã nêu
trên. Tôi xin mạn phép ngược thời gian đôi chút.
Quan hệ Việt Nam-Trung Hoa:
Là một mối quan hệ luôn là thời sự nóng và nóng mãi... cho dù hàng ngàn
năm trước nó cũng trải qua bao phen máu lửa, bão tố, phong ba rồi yên ả
nhưng có lẽ những cơn sóng bạc đầu đó biến dạng thành những đợt sóng
ngầm và âm ỉ không bao giờ tắt lịm để chuẩn bị cho thời kỳ sau bộc phát
gầm lên. Xét về mặt địa chính trị thì hai nước có một sự liên quan, kết
dính tự ngàn xưa bởi núi sông biển đảo liền kề... từ đó những móc xích
về chính trị, quân sự, kinh tế và văn hóa luôn ảnh hưởng cho nhau và nỗ
lực tách rời, độc lập cho dù là từ phía nào cũng khó mà thực hiện. Nhưng
qui luật muôn đời là "Nước chảy về vùng trũng", do đó nền văn minh, văn
hóa Bắc phương hàng ngàn năm qua luôn chảy về phương Nam một cách tự
nhiên và ào ạt mang theo bao hệ lụy... trong đó rực rỡ cũng nhiều và đen
tối, độc hại chất chứa sự xâm thực đầy ác ý mưu mô đồng hóa thì luôn
đầy dẫy và chực chờ thấm vào da thịt người dân đất phương Nam.
Nơi đây tôi chỉ trích một vài điều có liên quan để làm sáng rõ cho luận
điểm mà mục đích của bài viết có liên quan đến sự kiện Thành Đô. Còn đi
sâu vào sự xâm thực của văn hóa phương Bắc đối với đất phương Nam tôi sẽ
giới thiệu từng phần trong tác phẩm nghiên cứu văn học sử "Nguồn gốc và
sự phát triển của nền văn minh, văn hóa Phù Nam" hầu phục vụ bạn đọc
sau.
Như tôi đã nói sự liên quan về mặt địa chính trị và lôi theo phương diện
văn hóa, quân sự, kinh tế... của hai nước như vậy nó đã tồn tại từ
trước thế kỷ thứ 2 trước Công Nguyên và từ đó cho đến nay trải qua bao
thời kỳ và mỗi thời đại nó có một sắc thái đặc thù khác biệt tùy theo
hoàn cảnh lịch sử của mỗi giai đoạn. Nhưng tựu trung hình thức và hoàn
cảnh nào thì bọn Bắc phương cũng đứng đầu gió và dân tộc đất phương Nam
luôn trong tình trạng chống đỡ, né tránh thậm chí phải chịu tang tóc,
đau thương bởi những cơn thịnh nộ của cuồng phong, những mùa gió chướng,
gió mùa Đông Bắc tràn về. Hành trình của mối quan hệ VN-TH từ trước thế
kỷ thứ 2 trước Công Nguyên đến nay trải qua 4 giai đoạn (nơi đây tôi
chỉ kê lên mà không dẫn giải, chi tiết sẽ có trong tác phẩm đã nêu
trên). Và vì khuôn khổ của một bài viết.
1- Thời Bắc thuộc: khoảng 1000 năm từ Âu Lạc-An Dương Vương (179 trước
cn) đến khi Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán và sau đó lên ngôi vương năm
939 sau cn.
2- Thời Đại Việt: Cũng khoảng 1000 năm tương đương với thời Bắc thuộc.
Từ khi Ngô Quyền xưng Vương đến khi đế quốc Pháp bắt đầu đặt nền đô hộ
năm 1883.
3- Thời Pháp thuộc: Từ năm 1883 đến 1945 hơn 60 năm đến khi VN giành độc lập.
4- Thời hiện đại: Từ năm 1945 đến nay.
Nơi đây tôi nói một vài đặc điểm ở thời kỳ thứ 4 để có cái nhìn xuyên
suốt nhằm giúp nhân dân củng cố niềm tin và vững bước trên con đường
phục hưng đất nước..
Ta biết rằng khi HCM du nhập CNXH về VN là nguồn gốc từ Liên Xô, từ lúc
HCM bị Pháp từ chối đơn xin nhập học trường Thuộc Địa (École Coloniale)
để rồi lưu lạc qua Mạc tư Khoa và được Lenin thu nhận, đào tạo để rồi
sau đó mang chủ nghĩa Mác-Lê về gieo rắc với ý đồ nhuộm đỏ vùng ĐNÁ,
trước mắt là Đông Dương. Do đó suốt chuỗi hành trình, đảng CSVN luôn dựa
vào LX và xem Kremlin là tường thành vững chắc cho chủ nghĩa CS. Chế độ
và CSVN đã từng ký hiệp định quân sự toàn diện với LX. Mặt khác trên
đầu HCM và tập đoàn CSVN lại có một bóng mây đen đầy lông lá (Mao) lởn
vởn che mờ và gây ra nhiều phiền nhiểu, sự cố...
Bằng những toan tính thủ đoạn, HCM và đảng CSVN không chịu cảnh bơi chèo
giữa hai dòng nước và từ đó đưa cả hai tay vuốt ve, nâng khăn sửa túi
cho cả hai khách đa tình mà cũng lắm nỗi bạc bẽo, mưu mô lợi dụng kẻ bề
tôi trong những phương diện riêng của mỗi kẻ.
Trong giai đoạn này HCM, CSVN nhận ơn mưa móc từ cả hai. Trái ngang
thay, thập niên 60 thế kỷ trước hai kẻ phong tình LX-TQ lâm vào cảnh cơm
không lành, canh không ngọt đưa đến rạn nứt và bất đồng quan điểm lên
đến cực đại. Lúc bấy giờ sự dựa dẫm vào LX mà một mặt hai lòng với TQ
của CSVN đã lộ rõ. Do đó Đặng Tiểu Bình quyết ra tay "Dạy cho Việt Nam một bài học".
Thế là chiến tranh biên giới Việt-Trung nổ ra thảm khốc ở Vị Xuyên, Lão
sơn…đã nêu trên, đồng thời Đặng xúi dục, chống lưng cho Khmer đỏ tiến
hành chiến tranh biên giới Tây Nam với VN rồi Gạc Ma - Trường Sa chiến
sĩ VN phải bỏ mình trong lòng biển, đem máu nhuộm sơn hà bảo vệ biển đảo
non sông.
Lúc này CSVN gọi Tàu cộng là "phản động" là "bành trướng, bá quyền" v.v... thù địch, chửi bới nhau kéo dài hơn mười năm.
Qua hơn mười năm bão tố ngút ngàn, đường biên và các cột mốc biên giới
Việt-Trung từ xưa đâu còn nữa và đã bị dời sâu vào lòng của Mẹ Âu cơ,
hàng ngàn km2 đất dọc biên giới phía Bắc đã trở thành "nước lạ" bởi:
"Bên kia biên giới là nhà.
Bên này biên giới cũng là quê hương..." (Tố Hữu)
Cho nên ải Nam Quan, thác Bản Giốc, núi Lão Sơn... đối với dân VN còn
chỉ là hoài niệm. Rồi cũng trong thời điểm này thật mỉa mai thay cho
kiếp hoa chùm gởi, cho phận Cát Đằng, Phong Lan bám vào cổ thụ, cành cao
mà ký sinh... CS Đông Âu sụp đổ, lâu đài điện Cẩm Linh đang chao đảo
chuẩn bị đổ nhào. Đảng CSVN như kẻ lạc loài trong đêm trường mưa bão,
trong tay không một chiếc la bàn, phương hướng và tầm nhìn hoàn toàn bị
mất. Cơn đói khát thiếu nơi nương tựa, cảnh "Gió cát mưa sa trên màu cờ
đỏ"(Trần Dần) đã hiển hiện từ xa... Đảng CSVN như "kẻ khát nước qua sa mạc..." (Nguyễn
Khoa Điềm), lúc bấy giờ tập đoàn csVN khao khát được quay về với kẻ thù
hàng ngàn năm để tìm một chút hương thừa. Ngay lúc này ở trên đỉnh Hoa
Sơn, chưởng môn Nhạc Bất Quần liếc nhìn về cõi trời Nam bằng nửa con mắt
mà rằng: "Cóc chết ba năm cũng quay đầu về núi!!!", thế là kịch
bản "Thành Đô" được viết ra và dàn dựng bởi quân sư Đặng Tiểu Bình - một
chính khách được thế giới xem là nhân vật của thập kỷ 80 của thế kỷ 20.
Thưa các bạn, tuy có lan man đôi chút nhưng không biết phải sao vì muốn
cho mọi người được tỏ tường nên đành phải mắc phải lỗi này khiến cho các
bạn tốn không ít thời gian và mỏi mắt. Xin mời các bạn đọc tiếp.
Từ khi VN-TQ "anh đi đường anh tôi đi đường tôi" (Thế Lữ)... Buổi chia phôi còn đó, bây giờ cảnh "Giải cấu tương phùng" (Từ
của Nguyễn Du) là niềm ước ao của tập đoàn CSVN. Do đó "Bình thường hóa
quan hệ với Trung Quốc" là nỗi lo hàng đầu, mất ăn mất ngủ của CSVN.
CSTQ thả con mồi. VN khấp khởi với dịp may hiếm có, nhưng phập phồng lo sợ vì biết rằng TQ là con hổ luôn khát máu, đói mồi.
"Ngày 29.8.1990 đại sứ TQ tại HN Trương Đức Duy xin gặp TBT Nguyễn
Văn Linh và chủ tịch hội đồng bộ trưởng Đỗ Mười chuyển thông điệp của
TBT Giang Trạch Dân và chủ tịch Quốc vụ viện Lý Bằng mời TBT Nguyễn Văn
Linh, CTHĐBT Đỗ Mười và cố vấn Phạm Văn Đồng sang Thành Đô thủ phủ tỉnh
Tứ Xuyên vào ngày 3.9.1990 để hội đàm bí mật về Campuchia và vấn đề bình
thường hóa quan hệ hai nước." (Hồi ký Trần Quang Cơ).
Như kẻ chết trôi vớ được chiếc bè và một sự chuyển biến quá bất ngờ vì
trước kia Trung Nam Hải khẳng định rằng chỉ khi nào vấn đề CPC được giải
quyết rốt ráo rồi mới tính đến chuyện bình thường hóa quan hệ hai nước.
Mới ngày 24.8.90 Bắc Kinh còn bác bỏ việc gặp cấp cao của hai đảng, hai
nước như vậy đối với một kẻ đần độn cũng đủ hiểu rằng đây là một âm mưu
nham hiểm và đầy cạm bẫy đen tối của CS Bắc Kinh.
Kịch bản đã viết sẵn, lệnh thiên triều cho gọi bầy tôi được ban ra. Cộng
sản VN chỉ việc chấp hành, tất cả diễn biến của sự kiện Thành Đô đều
diễn ra hoàn toàn trong vòng bí mật từ địa điểm đến ngày giờ và nội
dung. Một sự kiện có quan hệ đến sự sống còn của đất nước mà chỉ trong
một số tên đầu sỏ biết và tự giải quyết với tư thế của một bầy tôi? Đúng
là tội đồ thiên cổ của dân tộc, nhân dân VN phải gánh lấy hậu quả đến
đời con cháu cũng chưa phai.
Ta hãy nghe người trong cuộc tự thú:
Ông Phạm Văn Đồng nói: "...Trước khi ký văn bản do chuyên viên hai
bên thỏa thuận, các đ/c lãnh đạo cần xem lại và bàn bạc xem có thể thêm
bớt gì trước khi ký. Nghĩ lại khi họ mời TBT, CTHĐBT sang gặp TBT, CTQVV
lại mời thêm tôi, tôi khá bất ngờ không chuẩn bị kỹ. Anh Mười cho là họ
mời rất trang trọng, cơ hội lớn nên đi. Nhưng đi để rồi ký một văn bản
mà ta không lường trước được hậu quả..." (Hồi ký TQC) đúng là cơ hội bán nước và việc ký tá của một kẻ đui mù, thiểu năng trí tuệ.
Võ Văn Kiệt xót xa: "Trong thâm tâm tôi, tôi không đồng ý có anh Tô
(P.V.Đ) trong đoàn đi Thành Đô. Nếu có gặp anh Đặng (Đ.T.Bình) thì anh
Tô đi là đúng. Tôi nói thẳng là tôi xót xa khi biết rằng anh Tô đi cùng
anh Linh và anh Mười chỉ để gặp Giang và Lý không có Đặng. Mình bị nó
lừa nhiều cái quá. Tôi nghỉ Trung Quốc luôn là cạm bẫy!" (Hồi ký Trần Quang Cơ) cũng chính từ những tư duy này mà Võ Văn Kiệt phải nhận cái chết đầy bí ẩn?
Còn việc triệu Phạm Văn Đồng qua Thành Đô theo tôi cũng chỉ là để làm
nhân chứng sống với cái xác không hồn chờ ngày hạ huyệt theo Mác theo
Mao và làm tác nhân để CSVN thực hiện tiếp những gì mà PVĐ cùng HCM ký
kết trước đây với Tàu cộng trong đó có công hàm 1958 đầy ô nhục và bẩn
thỉu gây ra bao cảnh tang thương cho dân tộc, ngư dân phải bỏ mình trong
lòng biển và biết bao nhà yêu nước, tuổi trẻ phải chịu gông cùm, đánh
đập dã man truy bức từ trong tù cho đến ngoài xã hội, một nhà tù lớn
CHXHCNVN.
Phạm Văn Đồng tiếp: "Mình bị hớ, mình dại rồi mà còn nói sự nghiệp
cách mạng là trên hết, còn được hay không thì không sao. Cùng lắm là nói
cái đó... nhưng tôi không nghĩ vậy là thượng sách. Tôi không nghĩ người
lãnh đạo nên làm như vậy." (Hồi ký T.Q.C)
Trần Quang Cơ nói: "Cuộc hội đàm Thành Đô tháng 9.90 hoàn toàn không
phải là một thành tựu đối ngoại của ta, hiện tại đó là một sai lầm hết
sức đáng tiếc về đối ngoại. Vì quá nôn nóng cải thiện quan hệ với TQ.
Đoàn ta đã hành động một cách vô nguyên tắc. Tưởng rằng thỏa thuận như
thế sẽ được lòng Bắc Kinh nhưng trái lại..." (Hồi ký TQC)
Nói chung từ trước đến nay trong lịch sử ngoại giao của CSVN thì sự kiện
Thành Đô là một thất bại nhục nhã, ê chề làm tiêu tan con đường tiến
lên của đất nước. Nơi đây ta thấy rõ TQ là một mối lo, là một sự đe dọa
cực kỳ nguy hiểm làm tổn hại đến sự độc lập và toàn vẹn lãnh thổ của đất
nước Việt Nam.
Trên đây là sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô hay còn gọi là "Mật chỉ
Thành Đô" mà tập đoàn CSVN cúi đầu tuân mệnh một cách mờ ám mà hơn hai
mươi mấy năm qua nhân dân VN phải gánh chịu vì mạng sống luôn bị đe dọa
dưới tầm búa, lưỡi liềm. Các cảnh nhân dân VN yêu nước bị đàn áp, đánh
đập dã man, tù đày vô pháp luật đối với các ngòi bút, dân oan, tuổi trẻ
cùng các nhà đấu tranh cho dân chủ, hòa bình và toàn vẹn lãnh thổ... Đó
là những dòng, trang trong chiếu chỉ Thành Đô tháng 9.1990. Sau khi kết
thúc hội nghị bí mật một cách mờ ám và đầy ô nhục trên, lãnh đạo csVN
phải đắng cay cúi đầu cam chịu. Để xoa dịu bầy tôi, cuối cùng Giang cũng
đã an ủi và tặng câu thơ của Lỗ Tấn mà rằng:
度尽劫波兄弟在,相逢一笑泯恩仇
Độ tận kiếp ba huynh đệ tại, Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu.
Dịch nghĩa: Sau kiếp nạn anh em còn đó, Trông nhau cười, thù oán sạch không!
Kiếp ba: (Thuật ngữ Phật giáo), phiên âm Phạn ngữ Kapla có nghĩa là một thời kỳ rất dài (Từ điển Phật học Hán Việt.)
Nghe đến đây các vị trong đoàn CSVN nở nụ cười tươi của thằng Bờm khi nhận được gói xôi từ tay Phú Ông.
Kính thưa quí vị! sau khi tôi đưa quí vị đi ngược thời gian đôi chút để
có cái nhìn chính xác về thực trạng đất nước trong thời gian bị csvn
thống trị cùng những cái dã tâm lẫn kém tầm lùn trí của chúng đã gây ra
bao hệ lụy đến sự sống còn của dân tộc, non sông.
Đảng csVN như một con lừa luôn ngoan ngoãn đi theo sau sợi dây xỏ mũi
được nối liền với Trung Nam Hải, còn đối với nhân dân VN thì chúng luôn
độc tài khát máu thi hành theo mệnh lênh của cs Bắc Kinh. Vì thế trong
thời gian gần ¾ thế kỷ qua nhân dân, chiến sĩ VN biết bao người phải nằm
xuống qua các sự kiện CCRĐ, chiến tranh biên giới Việt-Trung, Hoàng Sa,
Trường Sa… và đến ngày nay là dậy sóng Biển Đông.
Vậy thì nhân dân VN còn chần chừ gì nữa mà không hành động một khi Tàu
cộng chứ không phải “kẻ lạ” đã công khai tuyên bố giết sạch ngư dân,
binh lính ngay trên lãnh thổ, lãnh hải của chính quê hương mình?
25.7.2016