Trần Quốc Việt (Danlambao) - Em khóc và tôi muốn khóc theo em. Những giọt lệ rơi trên má em mà cũng rơi vào lòng tôi.
Em khóc cho nước Phi còn tôi nương theo dòng lệ em mà khóc cho nước
Việt. Đôi mắt em đỏ và ngấn lệ như cứa vào lòng tôi, một người Việt Nam
yêu nước chưa bao giờ được khóc công khai cho quê hương mình.
Tôi cúi mặt trước em và trước nước Phi em. Em đã thể hiện lòng yêu nước
tự nhiên và trong trắng mà nhờ đó nước em đã can trường chống lại gã
hàng xóm bá quyền Trung Quốc. Tôi là người láng giềng với em, thấy quê
hương gục ngã trước gã hàng xóm ấy mà lại bị áp bức khi muốn đứng lên
phản kháng. Nước mắt lại càng hiếm hoi khi chế độ toàn trị ở đây hầu như
đã tiêu diệt những hành động thể hiện lòng yêu nước của đa số người
dân.
Em khóc mừng cho tương lai tươi sáng của nước em. Tôi khóc cho số phận
bi thương của nước tôi khi hàng triệu người dân cúi mặt xuống với bao lo
toan cuộc đời mà không màng đến sự tồn vong của quê hương.
Tôi khóc vì không được khóc như em vì tôi không được xuống đường, không được phản kháng kẻ thù truyền kiếp trên đất mình.
Tôi khóc khi thấy người Miến Điện khóc vào ngày bầu cử tự do đầu tiên
của họ sau hàng chục năm dưới gót sắt độc tài. Hôm nay tôi khóc khi thấy
em khóc vì chính nghĩa và lương tri của nước em đã thắng vũ lực.
Nước mắt em chảy lặng lẽ mà sao cứ dội vang mãi trong lòng tôi!
14.07.2016