Con thuyền may mắn và cuộc sống thứ hai
• Trần Hoàng Nam
Khoảng 19 giờ ngày o6.o5.1989, sau
những ngày tháng dài chuẩn bị và bí mật tổ chức, những chiếc xuồng ba lá thầm
lặng đưa từng tốp 2-5 người ra ghe lớn (ghe bầu dài độ 15 mét rộng cỡ 2,5 mét
loại đi sông ). Cuộc hành trình bắt đầu rời bến thị trấn Thốt nốt ra cửa biển
Đại ngãi, mang theo 78 người vượt biển khơi. Lái ghe đường sông là một người bản xứ,
chiếc ghe đi hơn quá nửa đêm đã vượt qua được đồn công an biên phòng, xong
trọng trách của mình, người lái ghe trao nhiệm vụ cho tài công chính rồi quay
trở lại đất liền, chỉ ít phút chiếc xuồng nhỏ đã mất hút trong màn đêm.
Cũng vẫn hướng ra biển khơi, mờ sáng hôm sau chúng tôi đã phát hiện có tàu công an biên phòng (hoặc tàu đánh cá quốc doanh) đang rượt theo. Chúng tôi cố gắng xiết ga chạy nhanh hơn, cuộc rượt đuổi kéo dài cho đến khoảng 11 giờ trưa họ nổ súng báo hiệu dừng lại, chúng tôi vẫn cố tăng tốc nhắm hướng ra hải phận quốc tế nhưng đến 13 giờ cùng ngày thì bị bắt. Trong lúc họ nổ súng lần thứ hai, một thanh niên trên ghe bị trúng đạn, bị thương ở vai và cuộc rượt đuổi chấm dứt. Chúng tôi bị bắt, họ nói sẽ đưa chúng tôi vào đảo Côn sơn để xét xử và giam tù, chúng tôi cầu xin họ thả, nhưng họ bắt một người đại diện để nói chuyện, một thanh niên là thầy giáo tình nguyện qua tầu họ để thương lượng. Sau nhiều giờ trao đổi trên tàu, họ quyết định lấy vàng, tiền và đồ quý rồi thả chúng tôi đi.
Từ khi tầu công an biên phòng bắt giữ, cũng từ đó ông tài công bỏ trách nhiệm, trốn xuống hầm ghe, (nếu bị bắt, người điều khiển, lái ghe bị xử tội rất nặng), thay thế cho chỗ quan trọng này là ông thầy giáo đó và một nhóm thanh niên tiếp tục cầm lái cho cuộc hành trình. Không có kinh nghiệm đi biển, không biết chấm tọa độ, nên ghe chúng tôi lênh đênh trên biển cả và vô hướng. Vật vờ trên biển đến ngày thứ ba thì ghe bị hư, chân vịt bị gẫy, mãi hơn một ngày mới sửa xong, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Đi đúng trên đường hàng hải quốc tế nên gặp rất nhiều tàu qua lại. Ghe chúng tôi cố gắng tiến lại gần họ và đưa tín hiệu SOS", để mong được cứu, được tiếp tế lương thực hay nước uống, nhưng thất vọng.
Cho đến quá trưa ngày 10.05.1989, một tàu mang cờ Liên xô tiến lại gần, chạy quanh một vòng, từng đợt sóng dồn dập như muốn dìm ghe chúng tôi xuống đại dương .Tất cả chúng tôi lớn bé già trẻ cùng nhau tát nước ra vì nước tràn vào ghe rất nhiều, nhìn qua tàu của họ chúng tôi thấy thủy thủ đoàn mặc áo cấp cứu trong tư thế sẵn sàng, nhưng rồi họ cũng bỏ đi.
Trong cơn tuyệt vọng, chúng tôi phải đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn, phần hông của hai bên mui ghe phải phá ra để thông hơi vì quá oi bức và ngột ngạt, nhiều ngưòi đã kiệt sức, lương thực cạn, nước phải hạn chế tối đa, dưới ánh nắng gay gắt giữa biển, một ngày mỗi người chỉ nhận được từ 0,5 đến 1 lít nước để uống cho đỡ khát
Cũng vẫn hướng ra biển khơi, mờ sáng hôm sau chúng tôi đã phát hiện có tàu công an biên phòng (hoặc tàu đánh cá quốc doanh) đang rượt theo. Chúng tôi cố gắng xiết ga chạy nhanh hơn, cuộc rượt đuổi kéo dài cho đến khoảng 11 giờ trưa họ nổ súng báo hiệu dừng lại, chúng tôi vẫn cố tăng tốc nhắm hướng ra hải phận quốc tế nhưng đến 13 giờ cùng ngày thì bị bắt. Trong lúc họ nổ súng lần thứ hai, một thanh niên trên ghe bị trúng đạn, bị thương ở vai và cuộc rượt đuổi chấm dứt. Chúng tôi bị bắt, họ nói sẽ đưa chúng tôi vào đảo Côn sơn để xét xử và giam tù, chúng tôi cầu xin họ thả, nhưng họ bắt một người đại diện để nói chuyện, một thanh niên là thầy giáo tình nguyện qua tầu họ để thương lượng. Sau nhiều giờ trao đổi trên tàu, họ quyết định lấy vàng, tiền và đồ quý rồi thả chúng tôi đi.
Từ khi tầu công an biên phòng bắt giữ, cũng từ đó ông tài công bỏ trách nhiệm, trốn xuống hầm ghe, (nếu bị bắt, người điều khiển, lái ghe bị xử tội rất nặng), thay thế cho chỗ quan trọng này là ông thầy giáo đó và một nhóm thanh niên tiếp tục cầm lái cho cuộc hành trình. Không có kinh nghiệm đi biển, không biết chấm tọa độ, nên ghe chúng tôi lênh đênh trên biển cả và vô hướng. Vật vờ trên biển đến ngày thứ ba thì ghe bị hư, chân vịt bị gẫy, mãi hơn một ngày mới sửa xong, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Đi đúng trên đường hàng hải quốc tế nên gặp rất nhiều tàu qua lại. Ghe chúng tôi cố gắng tiến lại gần họ và đưa tín hiệu SOS", để mong được cứu, được tiếp tế lương thực hay nước uống, nhưng thất vọng.
Cho đến quá trưa ngày 10.05.1989, một tàu mang cờ Liên xô tiến lại gần, chạy quanh một vòng, từng đợt sóng dồn dập như muốn dìm ghe chúng tôi xuống đại dương .Tất cả chúng tôi lớn bé già trẻ cùng nhau tát nước ra vì nước tràn vào ghe rất nhiều, nhìn qua tàu của họ chúng tôi thấy thủy thủ đoàn mặc áo cấp cứu trong tư thế sẵn sàng, nhưng rồi họ cũng bỏ đi.
Trong cơn tuyệt vọng, chúng tôi phải đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn, phần hông của hai bên mui ghe phải phá ra để thông hơi vì quá oi bức và ngột ngạt, nhiều ngưòi đã kiệt sức, lương thực cạn, nước phải hạn chế tối đa, dưới ánh nắng gay gắt giữa biển, một ngày mỗi người chỉ nhận được từ 0,5 đến 1 lít nước để uống cho đỡ khát
Chúng tôi trên ghe phần đông là người đạo Thiên Chúa,
nên những lúc sóng đập mạnh vào ghe hay gặp sự cố gì đó thì chúng tôi cầu
nguyện với Chúa và Đức Mẹ cho qua cơn khốn
khó, và cứ thế ghe chúng tôi lênh đênh trên
đại dương, dường như đang đối mặt với cực kỳ nguy
hiểm, chúng tôi đang đứng giữa ranh giới của sự sống và sự chết, nước uống trên
ghe chỉ đủ tiếp tế cho 78 người vỏn vẹn hơn một ngày nữa là chấm dứt. Cho đến
tối ngày 11.05.1989 khoảng 21 giờ thì một con tàu tiến lại gần chúng tôi, càng
lúc càng gần trên tàu đèn sáng như một tòa lâu đài di động, bỗng dưng đèn pha
chiếu thẳng về phía ghe chúng tôi rồi tắt, lần thứ hai thì đèn pha tắt hẳn đi.
Bao hy vọng và
thất vọng cũng như các lần trước, chúng tôi nghĩ mình sẽ bị bỏ rơi .Do không
hiểu biết về luật hàng hải nên chúng tôi không biết những con tàu lớn đưa ra
những tín hiệu gì! Lần thứ ba đèn pha không tắt, theo sự hướng dẫn của tàu cứu
ghe chúng tôi cặp sát mạn tàu lớn. Ngay lập tức thang máy và thang dây được thả
xuống .Sự sống đã trở lại với chúng tôi chúng tôi được cứu vớt, chúng tôi không
phải chết .Quá xúc động chúng tôi chen chúc nhau lên tàu các thủy thủ đã xuống
ghe quan sát và giúp đỡ chúng tôi ổn định. Đó là tàu CMA Ville de Pluton
Hamburg, do thuyền trưởng Helmut Lorenz chỉ đạo cùng đoàn thủy thủ Khi 78
thuyền nhân chúng tôi đã an toàn ở trên tàu Ville de Pluton, hai người thủy thủ
dùng búa riù đập vỡ bụng chiếc ghe cho chìm xuống đại dương, xong nhiệm vụ, họ
cũng là người cuối cùng rời ghe trèo lên tàu lớn
Từ trên tàu cứu vớt nhìn xuống, con thuyền vượt biên của chúng tôi giữa biển thật bé nhỏ và mong manh làm sao! Tuy thế những ngày qua nó là người bạn tốt đã cùng chúng tôi trải qua những giờ phút gian nan sóng gió, giờ đành phải chia tay,vĩnh biệt nó với những kỷ niệm vất vả nguy khốn cùng những giây phút giữa lằn ranh sống chết, bao niềm hy vọng rồi chạm thực tế phũ phàng ...nhìn chiếc ghe nghiêng mình chìm vào lòng biển sâu, trong tâm trạng một cuộc biệt ly thiêng liêng nước mắt chúng tôi tự tuôn trào.
Từ trên tàu cứu vớt nhìn xuống, con thuyền vượt biên của chúng tôi giữa biển thật bé nhỏ và mong manh làm sao! Tuy thế những ngày qua nó là người bạn tốt đã cùng chúng tôi trải qua những giờ phút gian nan sóng gió, giờ đành phải chia tay,vĩnh biệt nó với những kỷ niệm vất vả nguy khốn cùng những giây phút giữa lằn ranh sống chết, bao niềm hy vọng rồi chạm thực tế phũ phàng ...nhìn chiếc ghe nghiêng mình chìm vào lòng biển sâu, trong tâm trạng một cuộc biệt ly thiêng liêng nước mắt chúng tôi tự tuôn trào.
Từ đây xa rời quê cha đất tổ, cha mẹ anh em bạn bè và
những người quen, bỏ lại tất cả những gì thân yêu nhất chạnh lòng biết bao. Từ
đêm 11.05.1989 cho đến sáng ngày 14.05.1989 sống trên tàu Ville de Pluton và
cũng là bắt đầu một cuộc đời mới. Chúng tôi được chăm sóc, giúp đỡ từ những
người không cùng màu da, không cùng ngôn ngữ, không cùng phong tục văn hóa
nhưng lại có tấm lòng nhân đạo, trái tim nhân hậu cử chỉ yêu thương qúy mến của
thuyền trưởng Helmut Lorenz cùng tất cả thủy thủ đoàn, chúng tôi thực sự được
tái Sinh trong cuộc đời mới
Từ khi bàn giao lại cho cục di dân
tại Hong Kong cho đến nay đã hơn 20 năm trôi qua, những hình ảnh đó vẫn in đậm
trong trí nhớ chúng tôi thầm mong được gặp lại người ân nhân, vị cứu tử dù chỉ
một lần muộn màng nhưng cũng đủ thoả lòng của người mang ơn, chúng tôi cũng rất
cám ơn vị chủ ghe là người tổ chức với những phương cách chân thành lương thiện
thực hiện chuyến đi với mục đich tốt đẹp người có một trái tim nhân hậu và sâu
đậm .
* Trần Hoàng Nam
Trích từ đặc san Hội Ngộ Bodensee 13.03.2010