Tác giả bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không
anh”
Bẩn
hơn cả “đít” thằng Formosa
mang chất độc
Làm cho cá và biển quê mình phải chết
Tội Đảng lần này trời đất chẳng dung tha...
Những chiếc bánh trưng em kể đã xa xưa
Như chuyện cọc sóng Bạch Đằng
cha ông ta đánh tan giặc Nguyên cũng cũ
Đảng cộng sản bây giờ phản nước, buôn chế độ
Lũ quan tham Chính phủ thời nay toàn đứa hại giống nòi
“Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi...” (1)
Thì đến trí thức, văn sĩ giờ
Nhà báo như những con chó mực... (2)
Gã Chủ tịch Hội nhà văn chỉ là tên cơ hội,
Làm tay sai cho
bọn Việt Gian
Đảng
cộng sản Việt Nam
mình kinh tởm quá, phải không em
Cái
“chủ nghĩa xã hội” thối tha
Hàng
nghìn tượng đài Lê Nin
ở thế giới và bị
chính dân Nga đạp đổ
Kể
làm gì Việt Nam
mình dựng tượng đài nghìn tỷ
Giành
cho ông Hồ một phần,
chúng chia nhau đục
khoét đấy, em ơi!
Em
nói “sinh mạng con người chỉ như cái móng tay” thôi
Thế
mà chúng lại rêu rao
“Nhà nước của dân, do dân
và vì dân”, em ạ!
Quốc
Hội toàn những ông bà nghị gật đầu
Để
chiếm đất và vét vơ của nả…
Kẻ
tìm đường chạy ra nước ngoài
Đứa về hưu hạ cánh an toàn
sau khi đã hút kiệt máu xương
dân…
Anh
cũng không biết Việt Nam
mình rồi sẽ đi về đâu? như em
Nhưng
anh biết chắc chắn một điều
Dân
mình phải vùng lên đấu tranh
Đánh
cho chính thể Đảng cộng sản độc tài này phải đổ
Lôi
lũ quan hại giống nòi kia ra trước vành công lý nước nhà
Đảng
cộng sản Việt Nam
mình đáng phỉ nhổ quá, hỡi em xa!
Anh
chỉ phát triển bài thơ em cho thêm sâu, thêm rộng
Để
gửi cho thế giới yêu chuộng hoà bình
Nỗi
đau dân tộc này không biết đến bao năm…
PHẠM NGỌC THÁI
Hà
Nội, tháng 7-2016
(1) Thơ của Trần Thị Lam
(2) Nguyễn Như Phong, một nhà báo của Đảng cộng sản đã phát
biểu: “Chó khôn nhờ chủ - nghĩa là nhờ sự dậy dỗ của Đảng – Nhà báo là phải như
những con chó!”