Nguyễn Vũ Sơn: Chiến lược đi tìm tự
do - Phần 1
Nah
– NGUYỄN VŨ SƠN – đang nổi như cồn từ trong cho đến ngoài nước, từ blog cá nhân
đến các mạng đài quốc tế, Cách Rap của Nah đang bật dậy như biểu tượng mới của
cách tranh đấu mới từ các đường phố tại Việt Nam. Nó tựa như cách Rap vỉa hè…
vừa uốn éo vừa trẹo ngang hay chổng ngược, Nó dùng đến các ngôn ngữ đường phố
như Fuck hay… ĐMCS đến địt mẹ CS mở màn cho bài Rap, đến cách hát giựt khựng
vừa ngưng giọng để vừa nối khúc kể lễ các tội ác CS,
Nah…
đang nổi lên như cái cách tranh đấu mới mang hơi hám giang hồ vừa thô tục lộ
liễu nhưng rất hồn nhiên như cách Rap của các thanh niên da đen Chicago, Phila
hay New York nhưng nội dung lời hát lại vừa mang tính thời thượng, hiển hiện,
thể hiện cho làn sóng tranh đấu mới tại xứ VN cộng sản.
Tại
sao cách tranh đấu mới nầy lại tệ hại đến mức như vậy, đảng csvn chắc phải
“xứng đáng” được giới thanh niên đánh trả theo kiểu giang hồ đường phố nầy
chăng?
Dân
gian Việt Nam ta có câu “bánh ích đi – bánh qui lại” hay “nhân nào thì quả
nấy”!!! phải vậy không?
Có
phải các cách tranh đấu bình thường đã không mang lại kết quả… từ các phản ứng
đàng hoàng của trí thức đến tiếng la thét ngoài đường hay nằm vạ trước cổng
hoặc thậm chí rất đau lòng như phải “tụt quần phản kháng!!!
Nhưng
tất cả hầu như vô hiệu, mọi cách phản đối chống bất công bạo ngược từ người dân
đều vô nghĩa, đáp lại bạo quyền trả đũa ngày càng mạnh hơn, dứt khoát hơn quỉ
quyệt hơn, bên công an tám cân người dân cũng nửa lạng, không ai nhường ai, cứ
mỗi cuộc phản đối là cường độ mạnh hơn, cách đánh trả độc ác hơn, dữ tợn ơn và
tàn mạt hơn làm cho cuộc đối đầu giữa Dân và CS nay đang đi vào thế một mất một
còn.
Chế
độ CS này phải chăng đã hết thuốc chữa và nó xứng đáng được gán cho cái danh từ
ĐM mà không có danh từ khác có đủ ý nghĩa hơn giành cho cái ĐCS nầy, cái chế độ
tận cùng bằng số này
Xin
mời quí độc giả đi vào Phần 1 của cách “đấu khác từ đường phố” của tác giả.
*
Nguyễn
Vũ Sơn: Chiến lược đi tìm tự do - Phần 1
FB Nah- Nguyễn Vũ Sơn - Trong
bài viết này, tôi sẽ chỉ cho các bạn cách để bắt đầu con đường tìm tự do cho
chính mình và cho con em mình ngay từ hôm nay. Ko cần comment vào bài viết của
tôi, khi đã hiểu nhau thì không cần nói. Tập im lặng cũng có nghĩa là đang tập
thiền. Im lặng đọc, im lặng like, im lặng chia sẻ cho bạn bè, rồi im lặng làm.
BƯỚC 1: HỌC SINH ĐÌNH CÔNG
Các
bậc phụ huynh và các thầy cô giáo có tư tưởng tiến bộ nên khuyến khích con em
mình nghỉ học những môn không cần thiết. Đó là cách chúng ta lên tiếng để yêu
cầu nhà trường và bộ giáo dục phải sửa đổi. Tiếp tục nhồi nhét con em chúng ta
nghĩa là tước đoạt sự tự do của chúng.
Các
bạn trẻ, khi đi học, hãy tự hỏi bản thân, mình có thích học môn này hay ko? Học
để làm gì? Nếu thích, thấy hữu ích, hãy học thật hăng say. Nếu ko thích, nghỉ
học môn đó liền ngay lập tức. Rủ bạn bè nào suy nghĩ giống mình nghỉ theo. Các
bạn nên nghỉ môn gì đó dạy về lý thuyết Mác Lênin là vừa. Phụ huynh hỏi tại sao
con nghỉ thì kiên quyết trả lời là: “Con ko thích bị nhồi sọ”. Chấp nhận bị
chửi mắng 1 tí cũng được, đó là cái giá rất nhẹ phải trả cho tự do. Tôi cũng ko
nói các bạn phải nghỉ học luôn, chỉ cần nghỉ những môn các bạn không thích là
được.
Có
1 sự thật. Phần lớn học sinh sinh viên tốt nghiệp xong đều thất nghiệp, hoặc
phải làm những công việc chẳng liên quan gì đến kiến thức mình học. Suy ra,
việc chay theo điểm số rồi nhận tấm bằng là phí thời gian và tiền bạc, cứ như
những con rô bốt, người ta bảo gì làm nấy. Có những người còn dùng tiền hoặc
dùng thân xác để mua điểm, vậy thì điểm số đó có ý nghĩa gì? Có 1 sự thật nữa,
đó là 90% những người thành công và giàu có mà tôi biết đều là những kẻ bỏ học
từ rất sớm để đi làm chuyện mà họ thích. Hãy làm người biết nhìn xa: bạn không
cần điểm số, bạn cần thành công ngoài đời thực.
Nghỉ
học những thứ bạn ko thích rồi bạn sẽ hoàn toàn tự do về thời gian để tập trung
làm thứ bạn thích. Đó là bí quyết để thành công. Không ai có quyền ràng buộc
các bạn và ép các bạn học. Học là cho các bạn, ko phải cho thầy cô hay cho cha
mẹ. Tiền mất rồi thì có thể kiếm lại được, chứ thời gian mất rồi thì ko kiếm
lại được đâu. Đừng lãng phí thời gian làm thứ mình không thích. Quyền quyết
định thuộc về các bạn.
BƯỚC 2: TÌM ĐỒNG MINH – LOGO ZOMBIE
Có
nhiều bạn trẻ cảm thấy mình cô đơn khi dám lên tiếng phê phán cái sai. Cảm thấy
ko ai nghĩ giống mình. Sai rồi. Dạo một vòng facebook, các bạn sẽ thấy có rất
nhiều người treo hình Zombie làm ảnh đại diện.
Zombie
Nguyễn là một nhân vật trong bộ truyện tranh chúng tôi đang vẽ, phê
phán những cái xấu trong xã hội, và truyện sẽ được up free cho mọi người đọc.
Treo ảnh đại diện Zombie, nghĩa là nói cho tất cả biết: “ĐCS tìm cách tẩy não
tôi, nhưng ko được. Tôi đang trên đường đi tìm sự thật. Tôi đang trên đường đi
tìm tự do.”
Những
ai có máu kinh doanh, đây là cơ hội. Hãy in áo/nón/phụ kiện có logo #ZombieNguyen
và #DMCS.
Những người ko hiểu Zombie Nguyễn ý nghĩa là gì, họ vẫn sẽ mua về mặc, vì lý do
là nó cool và nhiều người thích nó. DMCS thì ai hỏi, ta có thể trả lời là “Đam
Mê Cuộc Sống” =]]
File
xịn để in áo, hãy liên hệ facebook Khang
Nguyen.
Anh
em cũng có thể vẽ graffiti, in sticker dán khắp nơi, vv. Đây là cách để chúng
ta đánh dấu, nhận ra nhau, nhận ra rằng, có một người giống mình đã từng đi
ngang qua đây.
Logo
này hoàn toàn an toàn, vì sau cùng, nó chỉ là 1 bức ảnh. Không ai có thể bắt bớ
bạn vì bạn mặc một cái áo có hình cái đầu Zombie. Hồng Kông có biểu tượng cây
dù, chúng ta có biểu tượng Zombie.
BƯỚC 3: TÌM NIỀM VUI VÀ MỞ RỘNG THẾ GIỚI QUAN
Hầu
hết những cuộc đấu tranh tìm tự do, muốn thành công lâu dài thì phải có niềm
vui và sự an lạc trong khi đấu tranh. Như vậy thì mới giữ đầu óc tỉnh táo và
minh mẫn được. Có nhiều cách để làm chuyện này, có cách khó, có cách dễ. Tuy
nhiên, tất cả các cách có một điểm chung: làm những thứ mình chưa từng làm bao
giờ. Niềm vui luôn đến từ những điều mới lạ.
Với
các anh chị, cô chú, hãy tập ăn chay và tập thiền. Ăn chay ko khó, nếu ko muốn
nói là có thể còn đa dạng và ngon hơn ăn mặn. Thiền cũng dễ. Tôi có cách thiền
này khá đơn giản và dễ làm, xin chia sẻ với mọi người. Lên giường nằm ngửa,
nhắm mắt, hai tay hai chân thả lỏng. Sau đó, cố gắng nhất quyết ko cử động, dù
có ngứa muốn gãi. Cứ nằm im, chú ý vào từng hơi thở, cơn ngứa sau vài phút sẽ
qua đi. Cứ để suy nghĩ và tiếng độc thoại trong đầu trôi qua tự nhiên, đừng cố
gắng cản nó. Nhưng cũng đừng đuổi theo tiếng độc thoại. Tới 1 điểm nào đó, khi suy
nghĩ trôi qua hết, mình sẽ phát hiện ra một khoảng lặng. Có một cái gì đó trong
đầu mình đang im lặng quan sát khoảng lặng trống rỗng đó, im lặng lắng nghe
từng hơi thở. Cố gắng giữ khoảng lặng đó càng lâu càng tốt, nếu buồn ngủ thì cứ
chìm vào giấc ngủ.
Với
các bạn trẻ còn sung sức, hãy dành nhiều thời gian đi chu du và gần gũi với
thiên nhiên. Để cho chân trần được đi trên nền cỏ. Đi tắm biển leo núi gì cũng
được.
Thích
đọc những thứ về xã hội, triết học, tâm linh, thì tìm đọc ở facebook: Triết
học Đường phố.
Thích
chất thức thần (cỏ, nấm, LSD, ayahuasca, DMT…) thì nên nghiên cứu và sử dụng.
Không nên nhầm lẫn chất thức thần với ma túy, vì chất thức thần hoàn toàn không
gây nghiện. Nó cũng ko phải là thứ để các bạn xài chơi cho vui, mà phải thật sự
nghiêm túc khi sử dụng nó. Nó sẽ chỉ cho các bạn những tiềm năng lớn lao trong
bản thân các bạn. Chỉ cho các bạn biết tự do là gì, ý nghĩa của cuộc sống này
là gì. Nên nhớ rằng, người tạo ra LSD là một trong những người thông minh nhất
thế giới hiện nay. Steve Jobs cũng từng nói việc dùng LSD là một trải nghiệm
quan trọng của ông ta, giúp ông có ý tưởng phát minh những thứ kì diệu cho nhân
loại.
—
Tóm
lại, những bước đầu tiên trên hành trình đi tìm tự do có thể được tóm tắt đơn
giản như sau: hãy ngưng làm những thứ bạn không thích, thay vào đó là làm những
thứ bạn thích, tìm niềm vui và an lạc trong đời sống, rồi rủ bạn bè, người thân
của các bạn làm theo. Đây là chặng khởi đầu, để các bạn có thể sẵn sàng cho
chặng tiếp theo: đối mặt với những thay đổi lớn.
Chúc
các bạn thành công.
Thân
thương,
Nah
4-2-2015
Đêm nghe tiếng Ráp Nah Sơn
Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Tác giả xin bắt chước tên một chuyện dài nổi tiếng trước 1975 của nhà văn Nhã Ca, Đêm Nghe Tiếng Đại Bác, để đặt tựa bài Đêm Nghe Tiếng Ráp Nah Sơn.
Thú
thật, ngày xưa người dân Miền Nam sợ tiếng đại bác “giải phóng” bao nhiêu, thì
ngày nay Chổi này cũng “nổi da gà” với tiếng nhạc Ráp bấy nhiêu, mặc dầu loại
nhạc được gọi là “nhạc của hè phố” này không gây nên cảnh máu đổ thịt rơi khắp
nơi, từ nhà ở đến sân trường và gây nên đủ thứ tang thương; nói chung là nhạc
Ráp không làm hại gì ai. Lý do “sợ” nhạc Ráp của bỉ nhân rất đơn giản: chỉ vì
không hợp “nhĩ vị”, chứ chẳng hề do suy nghĩ ý tứ, dám oánh giá nọ kia một loại
nhạc được không ít người hâm mộ.
Nhưng
đêm qua nghe Nah Sơn ráp “ĐMCS”, bỗng dưng tôi tự nhiên “dừng chổi lắng
nghe” (chữ của Trịnh Công Sơn).
Tôi
nghe Nah Sơn ráp, không phải vì ghét, hận CS để khi nghe thiên hạ chửi “ĐMCS”
là “khoái cái lỗ tai”; vốn đã “dị ứng” với nhạc Rap, nay lại bị đụng thêm hai
tiếng “Đỗ Mười” là thứ “phản cảm” cực kỳ, nên thoạt nghe, tôi đã phải vùng dậy
khỏi giường để “tắt đài” ngay (bài Rap “ĐMCS”), nhưng chưa kịp, thì tiếp sau
bốn “tiếng thô bỉ” ấy đã lọt vào tai những lời lẽ làm tôi “cảm khái cách gì”
(chữ của Hoàng Hải Thủy”), và tất nhiên tôi nghe đi nghe lại mấy lần sau đó.
Tôi
không trích ra đây lời bài Ráp “ĐMCS”, vì “Tiên sư Anh Tẹc Nét” chưa gì đã phổ
biến đầy dẫy loại tin tức không “chính thống” này, mà ngài “tưởng thú “Ba Ếch
mới đây tự thú “không thể ngăn cấm được”, mà ai cũng đã nghe. Tôi chỉ ghi lại
cảm tưởng sau khi nghe bài hát.
Khi
đó tôi chưa biết Nah Sơn là ai. Dựa theo từ ngữ và câu cú, vần điệu của bài
hát, tôi có cảm nghĩ đây là “sản phẩm” không phải của một người, mà của nhiều
“tay tổ phản động”; họ không những rành rọt tội ác CS, mà còn thuộc vào hạng “thượng
thừa chữ nghĩa”.
Sau
khi được biết tác giả của bài nhạc Rap ĐMCS, Nah Sơn, không ai khác hơn là một
sinh viên VN mới từ trong nước sang Mỹ du học, tôi càng cảm phục và ngưỡng mộ
tài ba, trình độ hiểu biết, lòng yêu nước và tinh thần đấu tranh cho quê hương
dân tộc của người tuổi trẻ VN này, nên để ý đến những bài liên quan đế anh.
Trong “Thư gửi người Việt Nam”, Nah Sơn có lời
xin lỗi công chúng thính giả về “ĐMCS”, như sau:
“Trước
tiên, tôi xin lỗi công chúng vì những lời bài hát và nội dung bài hát phàm phu
tục tử. Tuy nhiên tôi mong mọi người hiểu rằng đó là cách chúng tôi thu hút sự
chú ý của giới trẻ, để rồi sau đó nói lên sự thật cho họ nghe. Tiếng chửi thề
cũng là một phần trong đời sống của nhiều người, và rap là một dạng văn học
hiện thực. Đừng đánh giá sự việc chỉ qua bề nổi của nó.” (Sic)
Cám
ơn Nah Sơn về những lời xin lỗi trên, nhưng theo tôi, có nghe hết bài hát với
nội dung bàng bạc... tội ác do CS gây nên được diễn tả bằng từ ngữ chính xác ý
nghĩa, khớp đồng điệu âm, “thể nhạc lề đường” mà lời ý trí thức, mới thấy mấy
tiếng “chửi tục” ĐMCS chỉ là tiếng thở dài thiếu hơi trước cảnh quê hương dân
tộc VN đang phải đứng giữa, đối diện với nghìn trùng ngao ngán do “Bác và Đảng”
CS dựng nên sau 85 năm nối giáo cho giặc phá nát gia cang Nước Việt.
Một người mù hai mắt phải chịu cảnh “Đêm dài một đời”(tên
một tác phẩm trước 1975 của Nhà văn Lê Tất Điều); Việt Nam 90 triệu người mắt sáng
nhưng đang phải lần mò trong đêm tối CS phủ xuống suốt trên tổ quốc Tiên Rồng
“minh châu trời đông” đã ngót trăm năm. Biết đến bao giờ được như Nah Sơn có
được can đảm để tự thoát ra khỏi bóng đêm ma quái có tên CS.
Rap Nữa Đi Nah Sơn!
Địt
Mẹ Cộng Sản vẫn vang vang
Tiếng
rap Nah Sơn chẳng "dịu dàng"
Còn
vang vang mãi lay nhau tỉnh
Những
kẻ quyền uy, sống giàu sang!
Giàu
sang nhung lụa, lắm bạc vàng
Trên
quê đau khổ, nước tan hoang
Còn
đâu biển bạc với rừng vàng
Quê
hương rừng rú, thú đi hoang!
Rap
nữa đi Sơn, dập"vinh quang"
"Chói
lọi" đảng ta sắp điêu tàn
Bảy
mươi năm lẻ, kiếp Việt Gian
Cờ
Máu lưu manh đã sắp tàn!
Địt
Mẹ Cộng Sản vẫn vang vang
Việt
Nam quá khổ, quá điêu tàn
Dân
Oan oan ức nhiều như lá
Lang
thang khắp nẻo, chốn quê nhà!
Tuổi
trẻ Việt Nam kiếp can qua
Nhồi
sọ tuổi thơ với "Hồ cha"
Quàng
chi khăn đỏ cho em bé
Lịch
sử Việt Nam thành "đảng ta"!
Rap
nữa đi em đến mọi nhà
Lột
mặt Việt Gian lũ thờ ma
Là
quân Đại Hán ngàn năm cũ
Kẻ
thù truyền kiếp tổ tiên ta!
Rap
nữa đi em, tiếng thét la
Địa
ngục âm u, lũ quỷ tà
Thất
kinh hồn vía, phải kêu ca
Việt
Nam thức tỉnh, kiếp mù loà!
dân
làm báo
Nah... người nghệ sĩ đường phố
Hạt Sương
Khuya (Danlambao) - Nếu nói Rap là dòng
nhạc của sự thật, thì chính Nah đang chuyển tải những sự thật của một xã hội
mang đầy kịch tính mà nơi đó không có chỗ đứng dành cho những trái tim xanh.
Tôi không biết Nah bắt đầu bước vào dòng nhạc Rap từ khi nào, nhưng tôi có thể
cảm nhận sự trưởng thành về tri thức của em qua lời nhạc. Theo tôi... thuở ban
đầu có lẽ chỉ là niềm đam mê theo phong trào của dòng nhạc Rap, hoặc chỉ là
những phản ảnh về một xã hội đầy những bất công, xa đọa. Và đúng như Nah trải
bày trên The Kim Nhung Show, ý thức chính trị hoàn toàn không có trong giai
đoạn khởi đầu. Tôi nhìn thấy sự 'thác loạn' của tuổi trẻ trong nhạc Rap, những
ức chế tâm lý về một xã hội thiếu công bằng. Một xã hội mà nền giáo dục không
dựa trên nền tảng đạo đức, chỉ có thể tạo ra những người thợ hay những chuyên
gia kém cỏi, nhưng lại không tạo ra được những người công dân có trách nhiệm
với bản thân thì làm sao có trách nhiệm được với gia đình và xã hội.
*
Mấy tuần qua... do công việc bề bộn nên không thể thu xếp thời gian để viết về một nghệ sĩ trẻ, mà tôi gọi em là người "Nghệ Sĩ đường phố". Là một người chịu ảnh hưởng khá sâu vào nền âm nhạc tiền chiến và thời chiến, nên khi nghe dòng nhạc Rap, thú thật tôi không thể nuốt nổi. Ở một khía cạnh nào đó, dĩ nhiên tôi phải chấp nhận vì đó là xu thế phát triển tất yếu của thời đại.
*
Mấy tuần qua... do công việc bề bộn nên không thể thu xếp thời gian để viết về một nghệ sĩ trẻ, mà tôi gọi em là người "Nghệ Sĩ đường phố". Là một người chịu ảnh hưởng khá sâu vào nền âm nhạc tiền chiến và thời chiến, nên khi nghe dòng nhạc Rap, thú thật tôi không thể nuốt nổi. Ở một khía cạnh nào đó, dĩ nhiên tôi phải chấp nhận vì đó là xu thế phát triển tất yếu của thời đại.
Cách
đây mấy tuần. Như thường lệ, mỗi sáng tôi hay vào trang nhà Dân Làm Báo để đọc
tin. Thoáng thấy một bài viết "Thư gửi Đảng Cộng Sản và tất cả người Việt".
Thời gian sau này thật lòng tôi không còn chú tâm về những bài viết gửi đến nhà
cầm quyền Cộng Sản, bởi tôi cho rằng những lời gửi gấm hay kêu gọi ấy chỉ như
nước đổ đầu vịt. Vì thế tôi đã đánh mất đi một cơ hội để biết về người 'Nghệ Sĩ
đường phố' này.
Ít
hôm sau đó. Tình cờ sinh hoạt trên một diễn đàn. Phóng viên Nghê Lữ đã đem bài
nhạc của Nah Aka Nguyễn Vũ Sơn lên diễn đàn chia sẻ và mong được nghe sự góp ý
cũng như cảm nghĩ của mọi người. Thú thật... phản ứng đầu tiên của tôi là
'không biết nói sao', mặc dù sinh ra và lớn lên trong một làng đánh cá, những
tiếng chửi thề với tôi không phải điều xa lạ, nhưng có lẽ vì đã xa cách nó quá
lâu, nên tôi không có sự chuẩn bị về tâm lý để tiếp nhận một cách tự nhiên như
xưa. Điều may mắn đã khiến tôi chú tâm và nghe hết trọn bài nhạc vì sau mỗi câu
'chửi thề' là vạch ra một tội ác của nhà cầm quyền cộng sản. Tôi bắt đầu nghe
gai ốc nổi trên khắp thân thể, tôi xúc động và đón nhận em một cách chân tình.
Sau đó tôi đã nói lên những suy nghĩ của mình khi nghe và đọc hết bài viết như
một lời trần tình của Nah gửi đến tất cả những người Việt. Tôi cho rằng… chỉ
cần bỏ đi bốn chữ 'ĐMCS' thì bài nhạc của Nah vô cùng quý giá. Nhưng đó lại là
mục đích chính của em khi sáng tác và phổ biến đến mọi người.
Sang
hôm sau, tôi thu xếp công việc dành trọn ngày để tìm đọc lại bài viết 'Thư
gửi Đảng Cộng Sản và tất cả người Việt', nghe gần 40 bài Raps của em
trên Youtube, trong đó có một Video ngắn 2:14 phút 'Rapper Nah chửi người
Việt ngu', kèm theo hàng chữ 'Đừng vội phán xét hãy xem hết Video'.
Lần theo trang nhà Triethocduongpho.com của một người bạn mà Nah
chưa từng diện kiến, tôi đọc thêm bài viết của em: Những việc giới trẻ Việt Nam cần làm cho đất nước và
rất nhiều bài nói lên khát vọng tuổi trẻ.
Đến
đây thì tôi có thể khẳng định... Nah đã đi vào trái tim tôi.
Nếu
nói Rap là dòng nhạc của sự thật, thì chính Nah đang chuyển tải những sự thật
của một xã hội mang đầy kịch tính mà nơi đó không có chỗ đứng dành cho những
trái tim xanh. Tôi không biết Nah bắt đầu bước vào dòng nhạc Rap từ khi nào,
nhưng tôi có thể cảm nhận sự trưởng thành về tri thức của em qua lời nhạc. Theo
tôi... thuở ban đầu có lẽ chỉ là niềm đam mê theo phong trào của dòng nhạc Rap,
hoặc chỉ là những phản ảnh về một xã hội đầy những bất công, xa đọa. Và đúng
như Nah trải bày trên The Kim Nhung Show, ý thức chính trị hoàn toàn không có
trong giai đoạn khởi đầu. Tôi nhìn thấy sự 'thác loạn' của tuổi trẻ trong nhạc
Rap, những ức chế tâm lý về một xã hội thiếu công bằng. Một xã hội mà nền giáo
dục không dựa trên nền tảng đạo đức, chỉ có thể tạo ra những người thợ hay
những chuyên gia kém cỏi, nhưng lại không tạo ra được những người công dân có
trách nhiệm với bản thân thì làm sao có trách nhiệm được với gia đình và xã
hội. Từ sự mất thăng bằng về nhận thức và ý thức đã đưa tuổi trẻ đi vào một lối
sống hoang lạc. Nah đã vượt trên những lẽ thường đó, vì thế em đem những bất
công của xã hội, những phẫn uất của tuổi trẻ trải bày trên Rap, sự đón nhận của
tuổi trẻ đến với Rapper Nah cũng là cách để bày tỏ những 'ức chế' bản thân
mình. Từ 'Phố Cũ' 'Sài Gòn Đẹp Lắm' cho đến 'Xã Hội Thời Tàn'… là
những khắc khoải của tuổi trẻ về một đất nước trong giai đoạn khánh kiệt, lòng
người tan hoang, niềm tin vụn vỡ. Có thể nói 'Xã Hội Thời Tàn' là một
trong gần bốn mươi tác phẩm của Nah mà tôi có dịp nghe qua và đã để lại dấu ấn
trong lòng tôi sâu sắc nhất. Hãy dùng trái tim để nghe 'Xã Hội Thời Tàn',
nhắm mất thật sâu như khi ngồi thiền, bạn sẽ thấy mình đang đi lạc vào một thế
giới thật xa xăm, ở nơi đó chỉ có sự chết, còn lại chỉ là biểu hiện của sự lên
đồng tập thể….
Trích
đoạn :
'Tao
thấy rừng không có thú, đại dương không có cá
Trên
trời thì mây đen mịt mù, cây rừng không có lá
Tao
thấy con người nhắm mắt thờ ơ bắt tay với thần chết
Đi
mãi trong cái vòng tròn lẩn quẩn vô tận mà không có hồi kết….
Nhìn
từng cơn lốc xoáy tốc bay từng nóc nhà
Đằng
sau cơn bão những đôi tay run rẩy ngồi khóc Cha
Những
đôi mắt nghèo hèn bon chen dành dật từng miếng cơm
Đổi
danh dự cho những kẻ bỏ tiền bạc ra mua tiếng thơm….
Tao
thấy màu đỏ của máu, màu trắng của nỗi đau che đi màu xanh hy vọng gửi vào
những thế hệ mai sau.
Nhìn
dòng người vội vã trong thế giới hỗn độn đầy những dối gian
Khóc
đi những con người thờ ơ chỉ biết mình mà chẳng để ý xem người khác họ sống
trong xã hội thời tàn'
Tôi
đã từng có cái nhìn về tuổi trẻ hôm nay với một lối sống thác loạn, sống như
loài thiêu thân, tương lai chỉ là những hố sâu thẳm đang đợi chờ những tiếng
kêu tuyệt vọng. Không đâu… 'Xã Hội Thời Tàn' chính là sự trỗi dậy của
những tâm hồn muốn phá tung cánh cửa sự thật để nhìn rõ hơn sự lõa lồ bẩn thỉu
của lũ cường quyền. Để từ đó hình thành ý tưởng 'Tao không vào địa ngục thì
ai vào'. (ĐMCS)
Khi
nghe ĐMCS và đọc lời trần tình của Nah. Tôi đã bỏ lời để chỉ còn giữ ý. Nếu
ĐMCS là một bức tranh tồi của xã hội Việt Nam hiện nay thì lời trần tình lại là
một bản tuyên ngôn của tuổi trẻ đang thách thức và sẵn sàng đối đầu với nhà cầm
quyền VC. Trước đến nay… không phải chỉ riêng tôi mà đa số chúng ta những người
Việt hải ngoại thường 'than phiền' về xã hội Việt Nam, trong đó cụm từ 'suy đồi
đạo đức' thường được sử dụng cho những vấn nạn Việt Nam hôm nay. Nếu lấy thành
phần trí thức có học để làm thước đo mẫu mực về nhân cách con người thì không
biết giải thích thế nào cho những trường hợp chỉ nói riêng về lĩnh vực giáo
dục, mà hiện nay chính trong xã hội Việt Nam cũng đang lên án về nạn mua bán
thi cử hay trao đổi tình dục giữa thầy giáo và học sinh để được nhận bằng cấp,
đó là chưa nói đến những tội phạm giết người, buôn bán ma túy trong đó cũng
không thiếu những thành phần 'có học'. Vấn nạn Việt Nam hôm nay, nói riêng về
tuổi trẻ không phải phát xuất từ lẽ tự nhiên mà nó nằm trong hệ thống giáo dục,
hệ thống điều hành đất nước trong đó bao gồm Chính Trị, Kinh Tế và Văn Hóa. Sự
xuất hiện của Nah với tác phẩm 'ĐMCS' được nhiều người 'đón nhận' một cách 'dè
dặt', dè dặt ở đây mà tôi muốn nói đến đó là thành phần 'trí thức'. Họ không
biết phải ứng xử thế nào với trường hợp của Nah, ủng hộ thì ngại đụng chạm đến
'danh dự, tên tuổi', mà phản đối thì lại càng vô lý. Tôi không thuộc thành phần
trí thức, vì thế tôi chọn cách nói lên cảm nghĩ của mình. Tôi có một đứa em
quen biết trên Internet cũng phản đối khi tôi ủng hộ suy nghĩ của Nah. Em cho
rằng cách làm của Nah sẽ để lại nhiều hậu quả và ảnh hưởng đến thành phần tuổi
trẻ khác có 'ý thức' và 'học thức' nhất là trong giai đoạn mà đạo đức con người
đã bị tiêu hủy hoàn toàn, thì chúng ta lại cần phải khai dân trí bằng sự bắt
đầu từ 'Lễ Giáo'. Tôi hoàn toàn ủng hộ lập luận trên, bởi chính đó cũng là suy
nghĩ của cá nhân tôi trước đây. Thử nhìn lại xã hội Việt Nam hiện tại… bước ra
đường là nghe chửi thề. Tuổi trẻ đã bị tha hóa bởi chính sách tiêu diệt dân
khí, ăn chơi xa đọa, thành phần này là một con số không nhỏ. Tôi tin Nah không
bồng bột như em đã chia sẻ, mà em đã có kế hoạch chuẩn bị cho những ngày sắp
tới. Mưu sự tại nhân, thành sự do thiên. Chỉ còn biết cầu xin Hồn Thiêng Sông
Núi phù hộ cho em. Bản thân tôi cho rằng… dân ta đã ngụp lặn trong mấy ngàn năm
về lễ giáo, nhưng cuối cùng bị tiêu diệt trong bàn tay của chủ nghĩa cộng sản,
tất cả giờ chỉ còn là những lý thuyết học thuộc lòng rồi chuyển tải cho nhau,
có được bao nhiêu người học và thực hiện những lời dạy bảo của thánh hiền?. Khi
nói ra điều này tôi không hề phủ nhận công ơn của Tiền Nhân đã để lại cho thế
hệ chúng tôi biết bao điều quý trọng. Tôi biết ơn Tiền Nhân nhưng đó chỉ là nền
tảng để con cháu dùng nó như một căn bản khi bước vào đời, nhưng cuộc sống khi
nhìn về tương lai cần có những giá trị thực tế để nuôi dưỡng đạo đức, (có thực
mới vực được đạo) nếu không thì bần cùng sinh ra đạo tặc như xã hội Việt Nam
hiện nay thì các Ngài có sống lại cũng không cứu vãn được. Sau nhiều ngày suy
nghĩ tôi cho rằng : Đúng và sai chưa hẳn là một khuôn mẫu nhất định một khi đặt
nó trong một bối cảnh không thích hợp. Đó là chưa kể trường hợp Việt Nam hiện
nay một khi 'trí thức và học thức' không còn là thước đo của đạo đức hay nhân
cách con người. Muốn xây dựng đất nước… điều tiên quyết vẫn là giải thể chế độ
thối nát hiện tại. Còn rừng sợ gì không có củi đốt.
ĐMCS…
với tôi như một cú đấm vào mặt nhà cầm quyền Việt cộng, chúng xứng đáng để lãnh
nhận những ngôn từ như thế, nếu quý vị vào một số diễn đàn hay trên FB, sẽ thấy
những từ ngữ tương tự như thế hoặc 'tục' hơn nữa dành cho bọn cường quyền, ai
dám nói việc làm đó của họ là sai?, một khi chúng ta cho rằng 'đi với bụt thì
mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy'. Nah cũng tự nhận mình là thích sống
với nhóm bạn bè 'đường phố', qua đó em hiểu được suy nghĩ của một số tầng lớp
tuổi trẻ Việt Nam hôm nay, em từ bỏ tất cả để làm người tiên phong mở đường cho
một phong trào mới mà tôi tin rằng sẽ có một con số không nhỏ sẽ bước theo em.
Từ khi Việt Khang bị bắt cho đến nay… hai bản nhạc của Việt Khang tuy đã đi vào
lịch sử, nhưng nó không thể tạo nên phong trào, điều đó đã chứng minh khi tên
em chỉ còn được nhắc lại một cách ít ỏi, dĩ nhiên tôi biết trong lòng chúng ta
đều có hình ảnh Việt Khang và chắc chắn tên VK sẽ được nhắc lại trong một sự
kiện xảy ra nào đó. Nhưng Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai đã không thể tạo nên
được một phong trào, trong đó bản thân tôi cũng đã rất cố gắng khi gửi gấm
trong bài viết 'Ngọn Đuốc Việt Khang'. Tôi đã khóc không biết
bao lần khi nhìn thấy Việt Khang chỉ còn là một 'hiện tượng'. Nói thế không có
nghĩa tôi cho rằng Nah sẽ tạo nên được một phong trào, vì tôi hiểu… một phong
trào cần được nuôi dưỡng bằng nhiều trái tim cùng nhau góp sức. Hãy nhìn rõ mục
tiêu của chúng ta là Cộng Sản Việt Nam và Trung Cộng, không cần biết mũi nhọn
đến từ đâu, chỉ cần tất cả những mũi nhọn đó đều tập trung vào mục tiêu mà
chúng ta đã định, thì dưới bất cứ hình thức nào cá nhân tôi đều ủng hộ. Tôi
chắc chắn sẽ không ủng hộ một khi các em chỉ như loài đà điểu rúc đầu trong
Rap, và coi đó như một thú giải thoát để quên đi những muộn phiền. Nah đã bước
ra khỏi vùng 'u mê' đó, tôi nhìn được điều này qua những sáng tác mới sau này
của em so với những tác phẩm vào những năm 2010-2013.
Có
người cho rằng Nah hoang tưởng về chính trị. Tôi lại nghĩ… chính sự hoang tưởng
đó sẽ bắt đầu cho một ý thức chính trị về lâu dài một khi nó được khởi đi từ
tấm lòng thành. Hoặc ai đó bảo rằng 'Rap là nghệ thuật đường phố, vậy hãy nói
lên sự thật một cách nghệ thuật.' Điều này nếu nói trên nguyên lý tôi hoàn toàn
đồng ý. Nhưng hãy nhìn bối cảnh Việt Nam hiện nay, một khi đạo đức xã hội băng
hoại từ gốc lên đến ngọn, con người chỉ lo miếng ăn, kẻ có tiền thì chỉ biết lo
hưởng thụ, hay những con người suốt ngày chỉ biết bán mặt cho đất – bán lưng
cho trời, thì nghệ thuật cũng chỉ là những gương mặt đóng vai hề để mua vui cho
thiên hạ, nói theo kiểu ông phó trưởng ban tuyên giáo thành ủy Hà Nội, Phan
Đăng Long khẳng định chắc nịch rằng những người dân nghèo tại Việt Nam 'khao
khát được xem bắn pháo hoa' để giúp 'quên đi cái nghèo, cái khó'. Người ta
không thể thưởng thức nghệ thuật với một cái bụng đang đói, hay với một tâm hồn
bệnh hoạn chỉ toan tính cái lợi bản thân trong bộ não đặc sệt mùi tham nhũng.
Nah…
với đôi chân tập tễnh đang bước vào cuộc hành trình đi tìm sự thật lịch sử, với
tuổi đời ngoài đôi mươi ấy, không biết em có đủ bản lĩnh, khả năng để vượt qua
cơn giông bão đang trực chờ phía trước? Với những lời phát biểu dù rất chân
thành, rất thật ấy không biết em có nhận được sự bao dung? Tôi dõi theo bước em
mà lòng xót xa cho nỗi cô đơn của một người tự lưu đầy chính bản thân mình để
phục vụ cho lý tưởng.
Tháng
Tư sắp tới. Tháng Tư này nữa là đúng bốn mươi năm… ngày toàn cõi Việt Nam rơi
vào chủ nghĩa cộng sản. Cho dù có muốn không nhắc đến VNCH, thì ngày 30 tháng 4
cũng là ngày của lịch sử Việt Nam đánh dấu cho một cuộc đổ máu mới, không bằng
súng đạn nhưng hệ lụy của nó còn tàn khốc hơn cuộc chiến hai mươi năm được khởi
đi từ cộng sản Bắc Việt. Nah à… cách hay nhất để dành lại quyền tự quyết cho
dân tộc không phải là một sự chối bỏ lịch sử mà phải đương đầu với lịch sử. Hãy
nhắc đến VNCH như chị nhắc đến những người lính bộ đội với nỗi thương cảm vì họ
không còn con đường nào khác để chọn lựa cho một lý tưởng sai lầm mà chính em
và những người tuổi trẻ hôm nay cũng là nạn nhân của cái hệ lụy sai lầm đó.
Nhắc lại lịch sử không phải để dành cái chính nghĩa đúng-sai, nhưng em ơi… máu
của những người lính VNCH đổ xuống cũng màu đỏ, da họ khi còn sống cũng rất
vàng, và họ đã ngã xuống để bảo vệ hai mươi năm tự do cho Miền Nam, trong đó có
gia đình em, đó là máu của những người lính VNCH đấy em ạ. Chị hoàn toàn đồng ý
với em, thể chế nào cũng có cái đúng, sai. Giai đoạn này chúng ta cần hiệp lực
để lật đổ bạo quyền như lời em trong ĐMCS….
Thù
trong giặc ngoài bọn Trung Cộng cũng đang đói
Muốn
đuổi được nó thì phải thay đổi trong nhà nước
Xử
bọn tham nhũng và bán nước ở trong nhà trước.
Vâng em… chị hoàn toàn đồng ý với em chính nhà cầm quyền hiện tại là mấu chốt của vấn nạn Việt Nam hôm nay, vậy chúng ta hãy làm trách nhiệm của một người công dân, chúng ta đấu tranh không vì một chế độ hay bất cứ một đảng phái nào, mà chúng ta đấu tranh vì Tổ Quốc Việt Nam. Vậy thì VNCH cũng cần phải được nhắc đến như chúng ta nhắc đến những người lính đã ngã xuống trong trận chiến 1979 hay những người lính đã chết một cách tức tưởi trên Gạc Ma năm 1988 năm xưa.
Muốn
thoát ra một quá khứ đã ăn sâu trong tiềm thức, đó là một điều không dễ làm. Vì
thế tôi luôn mong mỏi sự khoan dung của mọi người. Làm người chẳng ai không dại
một lần để được lớn khôn, huống gì bốn mươi năm sống trong sự bưng bít. Tôi
thương tuổi trẻ vì họ là nạn nhân của thời cuộc, ngẫm lại những gì 'chúng ta'
để lại cho họ không gì ngoài một gia tài đổ nát. Tôi tự nghĩ bản thân mình có
đủ tư cách để đòi hỏi hay đặt điều kiện với các em? Có lẽ đã đến lúc tôi phải
im lặng đóng vai trò yểm trợ để các em tự đứng mũi chịu sào, tương lai đất nước
này sẽ là của thế hệ các em, vậy thì hãy để các em tự quyết định cho vận mạng
tương lai của chính mình, tôi tin các em đủ bản lĩnh và trí khôn để biết phải
làm gì đối với vấn nạn Việt Nam hôm nay.
Đầu
tầu đã có và đang chờ những thân tàu để thực hiện giấc mơ Việt Nam, xin đừng
làm lữ khách đứng bên đường để chờ xem kết quả.
Paris 02/02/2015
Paris 02/02/2015