Từ “cảnh rừng Việt Bắc” của Hồ Quang đến “Tây Tiến” của Quang Dũng
Trúc Giang (Danlambao) - Chỉ
vài câu thơ “tự sướng” của HQ thôi rồi so sánh với vài câu thơ của nhà
thơ Quang Dũng đã cho ta thấy bộ mặt thật của CS: xua dân vào chỗ chết,
tiến mau, tiến hết ra sa trường để làm bia đỡ đạn cho HQ và đồng đảng
vui hưởng thụ những sung sướng, khoái lạc. Thật đau lòng khi nhìn họ tận
hưởng thụ những lạc thú ăn chơi ngay cả trong thời chiến, hưởng thụ
ngay trên xương máu, cái gian khổ của những người lính- những người mà
họ luôn miệng ra rả gọi là thấm đượm tình “đồng chí”!
*
Cảnh rừng Việt Bắc thật là hay,
Vượn hót chim kêu suốt cả ngày,
Khách đến thì mời ngô nếp nướng,
Săn về thường chén thịt rừng quay,
Non xanh, nước biếc tha hồ dạo,
Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say.
Kháng chiến thành công ta trở lại,
Trăng xưa, hạc cũ với xuân này. (HCM- Năm 1947)
Bài thơ được cho là của HCM (Hồ Quang) viết 1947 ở chiến khu Việt Bắc.
Nhưng nó có phải do HQ sáng tác hay không thì không ai dám chắc vì nghe
đồn tập thơ “Nhật ký trong tù” HQ cũng cướp công của ai đó rồi điền tên
mình vào! Đối với HQ, chính quyền còn cướp được huống chi là mấy bài thơ
lẻ tẻ là chuyện nhỏ! Nhưng ai sáng tác không quan trọng, chúng ta chỉ
cần nội dung bài thơ này. Trước khi phân tích những thú vui “ăn nhậu” và
“tàn sát thú rừng” của HQ ở chiến khu Việt Bắc, cũng nên phân tích sơ
về hoàn cảnh ra đời của bài thơ này để độc giả rõ hơn.
Năm 1945, sau khi ăn cướp chính quyền thành công từ tay chính phủ Trần
Trọng Kim (VN đã được Nhật trao trả độc lập trước đó). Đảng cướp HQ
tuyên bố độc lập và nhờ Hoa Kỳ bảo hộ nền độc lập. Tuy nhiên vì thấy rõ
bản chất CS khát máu được ngụy trang dưới mác đảng lao động nên Hoa Kỳ
không chịu bảo kê cho đảng cướp dẫn đến họ giúp Pháp đánh chiếm Hà Nội
lần nữa. Ngày 19/12/1946, HQ ra chiêu dụ dỗ dân chúng với lời kêu gọi
toàn quốc kháng chiến biến Hà Nội thành “vườn không, nhà trống” còn bản
thân chúa đảng HQ và cơ quan đầu não thì “lủi” về Việt Bắc, trốn lên đây
lập chiến khu dưới chiêu bài là “kháng chiến trường kỳ” nhưng thực chất
là chỉ ở đây hưởng lạc. Bốn câu thơ được tô đậm dưới đây HQ trong một
lần ăn nhậu đã cao hứng làm thơ tố cáo bản thân vào đồng đảng ăn chơi,
hưởng lạc, tàn sát thú rừng:
Khách đến thì mời ngô nếp nướng,
Săn về thường chén thịt rừng quay,
Non xanh, nước biếc tha hồ dạo,
Rượu ngọt, chè tươi mặc sức say.
Cùng thời gian đó, hưởng ứng lời chiêu dụ kháng chiến của HQ, rất nhiều
thanh niên trai tráng, học sinh, trí thức Hà nội đã bỏ học, lên đường đi
kháng chiến và số phận của họ như thế này:
“Anh bạn dãi dầu không bước nữa.
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người”
Đây là 4 câu thơ trích trong bài Tây Tiến- một bài thơ khá nổi tiếng một
thời bị CS chụp mũ là thơ “tiểu tư sản”, bị cấm phổ biến của nhà thơ
quân đội Quang Dũng sáng tác 1948 vì Ông dám nói lên sự thật – sự thật
về cái chết chóc, cái đói khổ, cái hiểm nguy mà người lính Tây Tiến của
CS luôn phải đối mặt.
Hình ảnh anh bộ đội được gọi là “anh bộ đội Cụ Hồ” hiện lên hết sức đối
lập, hết sức đắng lòng so với khung cảnh ăn nhậu hoành tráng của HQ: một
bên là vui thú ăn chơi món ngon vật lạ trản cả họng: trà, rượu, thịt
rừng, xôi nếp… (nghe đồn là có cả đàn bà, gái đẹp để cho HQ “giảng đạo”
Mác-Lê-Mao nữa! Đọc câu cuối: “Trăng xưa, hạc cũ với xuân này” phải
chăng là lời hẹn hò của HQ với cố mỹ nhân tên Xuân nào đó khi kháng
chiến thành công?!), một bên là những người lính bị cái nắng Tây Bắc gần
biên giới Việt-Lào thiêu đốt, bị sốt rét rừng hành hạ rụng không còn 1
cọng tóc, thân thể tiều tụy, thiếu ăn, thức ăn chỉ có lương khô cầm hơi,
thiếu mặc, thiếu thuốc men, ốm đói, tính mạng luôn bị rình rập không
chỉ bởi kẻ thù mà còn bởi cọp dữ. Buồn lòng thay khi chết họ chỉ được
bọc một manh chiếu, đôi khi chỉ có manh áo để chôn sơ sài, có khi bị thú
rừng tha mất xác và đa phần người thân của họ không bao giờ tìm thấy
mộ:
“Áo bào thay chiếu anh về đất” hay “Rải rác biên cương mồ viễn xứ”.
Chỉ vài câu thơ “tự sướng” của HQ thôi rồi so sánh với vài câu thơ của
nhà thơ Quang Dũng đã cho ta thấy bộ mặt thật của CS: xua dân vào chỗ
chết, tiến mau, tiến hết ra sa trường để làm bia đỡ đạn cho HQ và đồng
đảng vui hưởng thụ những sung sướng, khoái lạc. Thật đau lòng khi nhìn
họ tận hưởng thụ những lạc thú ăn chơi ngay cả trong thời chiến, hưởng
thụ ngay trên xương máu, cái gian khổ của những người lính- những người
mà họ luôn miệng ra rả gọi là thấm đượm tình “đồng chí”!
SG, 17/05/2015