1. Theo truyền thống, hầu hết các Đại hội, Hội nghị tại Việt Nam đều đã
được cài đặt để thành công rực rỡ. Diễn văn khai mạc, phát biểu bế mạc,
nghị quyết, kết luận đều được viết sẵn từ trước. Mọi sửa đổi trong đại
hội chỉ là ở câu chữ. Mặc dù đấu đá trong giới lãnh đạo tại đại hội 12
gay cấn nhất trong lịch sử của đảng cộng sản, nhưng rồi đại hội này cũng
sẽ thành công theo đúng quy trình của nó. Những ai ao ước có một biến
cố gì đó sau đại hội, đều nên xác định trước để khỏi bị thất vọng.
Ấy vậy mà, cả dân tộc này vẫn mong đợi. Nơi đây tôi đợi, bên kia anh
chờ. Trong nước đang mong, bên ngoài đang ngóng. Mong như mong mẹ về
chợ, càng mong càng thấy lâu, lâu đến bồn chồn. Người phân tích, kẻ dự
đoán, nhưng ai ai cũng mong có một sự thay đổi.
Chúng tôi đã lường trước được rằng, dù ông Trọng, ông Dũng hay bất cứ
ông nào, nắm chức TBT thì họ vẫn kiên định theo lối cũ mà thôi. Có chăng
dân tình ngây thơ, lại một lần nữa hùa lên háo hức bởi những câu phát
biểu mị dân, một vài tháng sau khi nhận chức, như kiểu ông Trọng đã làm
vào đầu năm 2011.
Các ông kiên định được chẳng qua là vì các ông không hoặc chưa có gì mới
để thế vào cái cũ, và là vì các ông còn nghĩ các ông vẫn còn cơ để kiên
định. Dân tình vẫn ngoan ngoãn để các ông làm chuột bạch trong cuộc thử
nghiệm điên rồ nhất trong lịch sử nhân loại, mà chính ông Trọng đã xác
định, hàng trăm năm nữa cuộc thử nghiệm này vẫn chưa kết thúc.
Điều nguy hiểm nhất cho dân tộc này, chính là ở chỗ các ông đang tiếp
tục kiên định. Vận động là đặc tính để thay đổi, nhưng đảng cộng sản
Việt Nam vẫn tiếp tục chúi đầu vào cái sọt rác để vớt lên cái chủ nghĩa
Mác Lê Nin, mà nhân loại đã vứt nó đi không thương tiếc. từ những năm
1990.
Nó nguy hiểm ở chỗ, chủ thuyết cộng sản là đối lập hoàn toàn với tư
tưởng dân chủ. Dân chủ là chia ra, còn cộng sản là thu (ôm) vào. Dân
chủ, tự do là tiền đề của sáng tạo và phát triển. Chỉ có con đường cải
cách chính trị, mở rộng dân chủ, cải thiện nhân quyền, mới đưa đất nước
này ra được khỏi cuộc khủng hoảng toàn diện hiện nay.
2. Sau đại hội 12, đội ngũ thất vọng lại càng thêm đông đảo. Rất có thể
lại có thêm một làn sóng bỏ đảng mới. Cũng đúng thôi, phần đông đảng
viên hiện nay đều sáng láng, có học và tầm hiểu biết đã rộng mở hơn
nhiều so với lớp đàn anh, đàn chú bác. Họ ít có thể bị mù quáng kiên
định, mà họ chỉ là khôn ngoan (lỏi) kiên định. Số mù quáng điên rồ không
nhiều lắm, hoặc giả là do công việc của họ là phải kích động điên rồ,
như một số dư luận viên đang làm. Phần đông họ tạm đeo mặt nạ để giả vờ
kiên định. Đảng đang là công cụ và phương tiện để thu về lợi ích cho
riêng mình mà. Thắng được nó không dễ, trước tiên phải thắng được chính
mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử đảng cộng sản Việt Nam, có một
đại biểu - Bộ trưởng, dám phát biểu đòi hỏi cải cách chính trị, ngay
trong đại hội đảng. Như vậy, không ít đảng viên có lòng tự trọng, biết
nghĩ đến cái chung, đã và đang lên tiếng mạnh mẽ. Thêm vào đó là phong
trào dân chủ và dân oan ngày càng rộng rãi. Sức ép đòi đảng phải có thay
đổi đang ngày càng tăng. Cách đảng ứng xử, đối phó với dân, chứng tỏ họ
đã lâm vào tình thế lúng túng. Họ đã bắt đầu lúng túng, khi ta nhìn
thấy họ không biết nên thít chặt lại hay nới lỏng ra.
Tháng 10/2013, tôi từ bỏ đảng cộng sản Việt Nam. Trong tuyên bố rời khỏi đảng, tôi đã nêu ba lý do:
- Đảng cộng sản Việt Nam tiếp tay và làm ngơ trước việc Trung Quốc xâm lấn và dần dần thôn tính Việt Nam.
- Đảng cộng sản Việt Nam đi theo chủ nghĩa Mác - Lênin, để xây dựng cái gọi là chủ nghĩa xã hội tại Việt Nam.
- Mọi niềm tin về đảng mất hoàn toàn, khi tôi tin rằng ông Hồ Chí Minh
là một người Trung Quốc, đội lốt ông Nguyễn Ái Quốc đã mất từ năm 1932.
Sau đại hội 12 sẽ có bao nhiêu đảng viên, bao nhiêu người dân chia sẻ
với tôi về những lý do mà tôi bỏ đảng nêu trên. Như bài hát của nhạc sĩ
Việt Khang: Việt Nam ơi, sau một nửa đời người thì mọi thứ đã tỏ tường
rồi. Không tiếp tục bưng bít được nữa đâu. Với hai lý do đầu, tôi nghĩ
tất cả người dân Việt Nam và phần đông đảng viên đều có cảm nhận tương
tự. Duy chỉ có lý do thứ ba, một lý do hoàn toàn nằm trong niềm tin cá
nhân, khó có thể lay chuyển được, trừ khi được chứng minh bởi một xác
minh công khai và chính thức về những bí mật về đời tư ông Hồ Chí Minh.
Một con người đã làm khuấy đảo mọi giá trị của dân tộc Việt Nam.
3. Mong muốn dân chủ hóa đời sống chính trị và xã hội tại Việt Nam là
một mong muốn đa số và chính đáng. Sự áp đặt của đảng trong hơn nửa thể
kỷ qua, đang như được nén trong một nồi áp suất, chờ lúc bùng ra. Không
ít người theo dõi đại hội 12, để chỉ mong có một biến cố. Một số người
ủng hộ ông Dũng hơn ông Trọng, chỉ vì theo họ tham còn hơn lú. Và vì họ
chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Nếu chẳng có một biến cố nào xảy ra, trong và sau đại hội thì người dân
Việt Nam lại tiếp tục chờ đợi thêm 5 năm nữa. Một sự khẳng định nghe rất
chối tai và chắc sẽ bị nhiều người phản đối, không phải là vì họ không
bị ám ảnh tương tự mà là vì họ trách: gở mồm.
Cuối cùng rồi lịch sử Việt Nam sẽ được diễn ra theo một trong hai cách :
Nồi áp suất nổ hoặc tự tháo van để xì hơi trong êm ấm. Tháo van để xì
hơi trong êm ấm là cách mà Miến Điện đã thực hiện gần đây.
Một chế độ dân chủ cần có hai yếu tố, đó là : tư tưởng dân chủ và cơ chế
dân chủ. Trong đó tư tưởng dân chủ phải có trước. Có con người có tư
tưởng dân chủ thì chính họ sẽ là người gây dựng nên cơ chế dân chủ phù
hợp. Tư tưởng dân chủ từ Bà Aung San Suu Kyi, cộng với sự tháo van của
Tổng thống Thein Sein, Miến Điện đã có cơ hội theo chân vào hàng ngũ các
quốc gia dân chủ.
Tấm gương Miến Điện thật là gần và dễ học. Lúc này đây cần lắm sự xuất
hiện một Aung San Suu Kyi tại Việt Nam. Nếu chưa có được thì cái cữ 5
năm đã nói ở trên, không hẳn là điều gở mồm.
Phong trào dân chủ tại Việt Nam hiện nay đã có nhiều gương mặt tín
trọng: Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Lân Thắng, Lê Công Định, Lê Thị Công Nhân,
Phạm Chí Dũng, Trần Huỳnh Duy Thức v.v… Nhưng họ đều là người ngoài hệ
thống và được đảng và nhà nước chăm sóc kỹ lưỡng hoặc bỏ tù. Họ chỉ là
những nhân tố hết sức quan trọng làm sức ép trong nồi áp suất, họ đâu có
cơ hội là người tháo van. Cần lắm một con người như Tổng thống Thein
Sein tại Miến Điện.
Các ông Trần Xuân Bách, Trần Quang Cơ, Nguyễn Cơ Thạch là những nhân vật
đáng kính, nhưng sinh ra không đúng thời, hy sinh lợi ích cá nhân để
bảo vệ chân lý của mình, nhưng đều bị thất thế trong thể chế ác nghiệt
này. Mọi người đang nói nhiều đến thoát Trung, thoát cộng, nhưng theo
tôi, đối với những người cộng sản đương quyền hiện nay, đó là bài học
thoát ra khỏi chính mình, như ông Bách, ông Cơ, ông Thạch đã làm trước
đây.
Có ngọn gió lành nào nhẹ nhàng thổi đi làm thay đổi tư tưởng của các nhà lãnh đạo không? Phúc đức cho dân tộc Việt Nam lắm đó.
Đặng Xương Hùng - Genève, 24/01/2016.