Phạm Thanh Nghiên (Danlambao)
- Đại hội đảng cộng sản lần thứ 12, và cái lạnh cắt da cắt thịt của
miền Bắc, đặc biệt là ở vùng cao có lẽ là hai trong nhiều mối bận tâm
của người Việt gần đây.
Bản chất của cụm từ “Đại hội đảng”, xét một cách thẳng thắn chỉ là cuộc
họp nội bộ của những chóp bu cộng sản nhằm tự ý định đoạt số phận của
toàn dân Việt Nam. Xin trích một đoạn viết của tác giả Tiến Văn trong
chuyên mục “Nói với người cộng sản”
được đọc trên đài phát thanh Đáp Lời Sông Núi hôm 17/1/2016 để minh họa
cho nền chính trị thực chất tại Việt Nam suốt thời kỳ cộng sản nắm
quyền.
“…để che giấu, giảm bớt sự lộ liễu cho sự tự ý tiếm quyền lãnh đạo
đất nước, đảng cộng sản Việt Nam đã dùng nhiều thủ thuật khác nhau để
che mắt, đánh lạc hướng nhằm tránh sự bức xúc, phẫn nộ của dư luận. Một
trong những thủ thuật căn bản đó là các cuộc bầu cử Quốc hội có bản chất
trá hình thường kì được tổ chức không lâu sau mỗi kì Đại hội đảng cộng
sản. Các cuộc bầu cử đó gọi là trá hình vì tất cả mọi ứng cử viên đều do
đảng cộng sản ấn định và tất cả các Ủy viên trung ương mới đắc cử trong
Đại hội đảng sẽ chắc chắn 100% được đắc cử vào "Quốc hội". Và 3 vị trí
cao nhất đứng đầu Quốc hội, Chính phủ và Nhà nước do cái "Quốc hội" đó
bầu ra cũng sẽ chắc chắn thuộc về 3 Ủy viên Bộ Chính trị của đảng cộng
sản - những kẻ đã chiến thắng trong những cuộc bầu bán, tranh giật quyền
lực trong kỳ Đại hội đảng diễn ra trước khi bầu "Quốc hội".
Với thủ đoạn cơ bản đó, đảng cộng sản Việt Nam luôn tự rêu rao rằng
bộ máy lãnh đạo đất nước đã được toàn dân tín nhiệm và bầu chọn với tỉ
lệ số phiếu tán thành rất cao, thường xấp xỉ 100%.
Như vậy, thực chất rút lại, hệ thống lãnh đạo của Việt Nam chúng ta
hoàn toàn chỉ do một nhóm người rất nhỏ xoay quanh cái gọi là Bộ Chính
trị của đảng cộng sản Việt Nam tự ý quyết định.” (Hết trích).
Đại hội đảng rực màu đỏ máu
Đã xuất hiện nhiều ý kiến, nhiều lời bình luận trên các trang mạng về
Đại hội 12. Có ý kiến ủng hộ Nguyễn Tấn Dũng lên làm tổng bí thư (dù
không người dân VN nào được quyền bầu) với hy vọng ông này sẽ đưa đất
nước thoát khỏi sự lệ thuộc vào Trung cộng. Và dự đoán (hoặc mong muốn)
ông Dũng sẽ mạnh dạn giải tán đảng cộng sản như Mikhail Gorbachev từng
làm ở Liên Xô hồi 1991.
Nhưng đại đa số cho rằng, dù ông nào trong cái nôi cộng sản ấy lên thì
vẫn thế mà thôi, dân vẫn khổ và đất nước vẫn lụn bại. Chỉ có con đường
duy nhất là thay đổi thể chế mới đưa đất nước thoát khỏi diệt vong.
Cho nên, việc quan tâm hay không quan tâm đến Đại hội 12 cũng không làm
thay đổi, hay nói rõ hơn là cuộc sống vẫn không được cải thiện.
Trong khi những kẻ tự cho mình quyền định đoạt số phận của hơn 90 triệu
đồng bào còn mải đấu đá, đóng kịch với nhau trong cái hội trường rực màu
đỏ máu thì ở nhiều nơi trên vùng cao, các trẻ em vẫn cởi truồng dưới
cái lạnh âm độ C.
Nguồn hình: Internet
Trẻ em, những “mầm non của đảng”, “tương lai của đất nước” theo cách gọi
của người cộng sản đã, đang và có thể sẽ vẫn là nạn nhân phải chịu đựng
nhiều nhất những hậu quả mang tính hệ thống. Tất nhiên, tình cảnh các
em bé Việt Nam dưới thời đại Hồ Chí Minh trần truồng chịu rét, ăn cơm
độn, đu dây vượt suối đi học, tiêm vacxin bị chết, thất học, bị bạo hành
cả trong gia đình, trường học lẫn xã hội, là nạn nhân của tệ buôn bán
trẻ em v.v... không còn là chuyện hy hữu. Nó đã trở nên phổ biến và được
xã hội coi là “chuyện thường ngày ở huyện”. Chỉ có điều, báo chí không
được và không muốn phản ảnh một cách trung thực và đầy đủ mà thôi. Còn
các quan phụ mẫu (kiêm đầy tớ của dân) thì đương nhiên ngậm miệng ăn
tiền. Thậm chí, chính bọn họ là nguyên do gây ra những tệ trạng xã hội
và là thủ phạm gây tổn thất lớn nhất cho trẻ nhỏ.
Chỉ còn vài ngày nữa là kết thúc Đại hội đảng, cũng là những ngày giáp
Tết. Trên ti- vi, đài báo, các phương tiện truyền thông đại chúng “lề
đảng” sẽ nhan nhản những hình ảnh ông to bà lớn đi phát quà cho người
nghèo. Ông bà nào khéo diễn sẽ mạo hiểm bế một đứa trẻ nghèo, mặt mũi
bẩn thỉu lấm lem rồi nở một nụ cười tươi rói trong lúc nín thở (vì đứa
trẻ hôi hám quá) để lấy điểm trước ống kính máy quay. Các bé được túi
quà rồi nghèo vẫn hoàn nghèo, nhưng các ông bà lớn sẽ được lợi rất nhiều
từ những màn diễn như thế.
Dẫu biết rằng tham nhũng là bản chất của độc tài, nhưng vẫn ước. Ước một
điều không bao giờ xảy ra. Đó là: Giá chúng nó bớt tham nhũng đi thì
trẻ em không còn phải cởi truồng chịu rét.
Còn bây giờ thì, mặc kệ Đại hội đảng, các em vẫn cởi truồng.
Bàn chân của một em bé vùng cao đã biến dạng vì cái rét. Nguồn ảnh: Internet
26/1/2015