Lê Đức Minh
- Liên Xô, Đông Đức... sụp một phần vì hết tiền. Nền kinh tế thật sự là
phồn vinh giả tạo. Tiền thì không có mà bày đặt miễn phí y tế, miễn phí
giáo dục, phúc lợi xã hội... và phải nuôi một bộ máy đảng và chính
quyền toàn bọn vô tài bất tướng.
Khi biết mình sắp chết, chính quyền Đông Đức trong tuyệt vọng đã tìm
cách tạo ra một nguồn thu nhập ngoại tệ để kéo dài sự sống của chế độ,
chờ Marx, Lenin hiện hồn về cứu.
Và bao giờ cũng vậy bản chất của cộng sản là đi cướp. Ban đầu thì chủ
trương cướp của nhà giàu chia cho nhà nghèo. Nhưng khi sắp chết thì
giàu nghèo gì chúng cũng cướp... láng, để cứu chế độ.
Thế là cơ quan tình báo Đông Đức vạch một kế hoạch cướp chính người dân
Đông Đức. Bọn tình báo nhà nghề này biết dân Đông Đức có rất nhiều đồ
cổ từ trước chiến tranh.
Sau khi thu thập đủ tin tình báo, chúng tổ chức thành những nhóm nhỏ
thình lình xuất hiện trước cửa nhà người dân với các án lệnh xét nhà vì
tội... trốn thuế!
Chúng giải thích bấy lâu này những món đồ cổ tăng giá trên thị trường
mà người có cổ vật không chịu đóng thuế tiền lời cho chính phủ (capital
gain tax). Rõ ràng người dân làm gì có tiền đóng thuế. Thế là toàn bộ cổ
vật trong nhà của dân chúng Đông Đức bị bọn tình báo tịch thu hết.
Bọn này thành lập một công ty buôn bán đồ cổ tại Đông Bá Linh rồi môi
giới bán các cổ vật này cho giới sưu tầm giàu có phương Tây. Chúng bán
tháo bán đổ khiến người sưu tầm phương Tây đã mua được vô số món hời.
Hiện nay chính phủ liên bang Đức phải dành ngân sách rồi tìm cách mua
lại những cổ vật đã mất. Chưa biết bao giờ thì thu hồi hết được.
Bọn Đông Đức mà còn như thế thì cứ thử đoán đến đường cùng mấy anh cộng annam mít sẽ hành động như thế nào.
Mấy ảnh ở Hà Nội biết trong dân hiện còn đến từ 400 đến 500 tấn vàng.
Liệu mà giữ của lẫn giữ mạng nghe bà con.