Dạy môn “Công dân và Tổ quốc”, nhưng Tổ quốc tên là gì?
(Nhân ngày Nhà giáo nghĩ về việc dạy môn học Lịch sử hiện nay)
Hà Sĩ Phu (Danlambao)
- Xuất thân là một thày giáo phổ thông, rồi giảng viên đại học, rồi
viết về những vấn đề chính trị xã hội, tôi rất quan tâm đến cuộc tranh
luận quyết liệt về xử lý môn học Lịch sử hiện nay.
Phía cơ quan chủ quản tức Bộ Giáo dục thì bảo vệ cho quan điểm cần “tích hợp” môn Lịch sử chung với 2 môn khác thành môn học “Công dân và Tổ quốc”, trong khi hầu hết các trí thức trong nước, ngoài bộ phận chủ quản nói trên, đều nói rằng làm như vậy thì
"Thực chất là xoá bỏ môn Lịch sử trong nền giáo dục phổ thông", đây “là
một việc làm không đúng, cần phải kiên quyết loại bỏ. Phải nghiên cứu
lại một cách nghiêm túc với sự tham gia trực tiếp của các nhà khoa học”,
“chương trình này sẽ dẫn đến hệ lụy làm “teo” môn lịch sử trong trường
phổ thông, lớp trẻ không còn biết sự hy sinh của các bậc tổ tiên để có
đất nước như ngày hôm nay”...(*)
1. Ý kiến đã nhiều nhưng nỗi lo chưa hết
Trên công luận thì ý kiến trái chiều với Bộ Giáo dục tỏ ra áp đảo, nhưng
đừng vội mừng, kinh nghiệm cho biết trong cơ chế vận hành hiện nay
những ý kiến “trái chiều” dù có tình có lý rõ ràng, dù có lợi cho dân
cho nước cũng “không là cái đinh gì” khi “Trên” đã quyết định, khi đã là
chủ trương lớn của ĐCSVN, (và người ta có lý do để nghi ngờ, nếu điều
này có bàn tay của Trung quốc thì thật khó thoát ra như cái gông 16 chữ vàng
rất êm ả mà tai quái). Vậy tuy đã có rất nhiều lời phân tích xác đáng
song mối lo ngại bị “teo” dần môn Sử Việt vẫn không được phép nguôi
ngoai, cho tới khi nào nguyện vọng chính đáng của nhân dân, mà đại diện
là giới trí thức độc lập, được thành hiện thực.
2. Ý nghĩa đặc biệt của môn Sử Việt và môn Sử Đảng:
Ý nghĩa chung thì đã rõ, mỗi dân tộc đều “lớn lên thành người” theo một quá trình riêng của dân tộc mình, quên cái quá khứ cụ thể ấy là lấy đi cái nền phát sinh
của con người, thì dân tộc ấy như người bị chặt cụt 2 chân, chỉ ngồi
trên xe lăn để người ta đưa đẩy đi đâu cũng được. Không còn biết mình là
ai thì mất hết sức mạnh tự thân.
Không ít người ngộ nhận, tưởng đang cùng thế giới chia sẻ những giá trị
văn minh kỹ thuật hiện đại như nhau thì có nghĩa mọi dân tộc đã ngang
hàng với nhau. Thực ra, cái tầm vóc NGƯỜI, đẳng cấp NGƯỜI tức cái hồn
NGƯỜI bên trong vẫn có thể khác nhau nhiều lắm. Tầm vóc NGƯỜI là kết quả được tạo ra từ một quá trình lịch sử lâu dài và gắn chặt với một cộng đồng xác định gọi là Dân tộc.
Vậy trong trường hợp cộng đồng dân tộc Việt Nam, đặc điểm lịch sử quan trọng nhất là gì?
- Trong QUÁ KHỨ, VN là một dân tộc thuần hậu, đã còn nhiều lạc hậu lại
phải sống cạnh một nước láng giềng khổng lồ đầy tham vọng và thâm hiểm.
Nhưng dù có nền văn hóa rất gần nhau mà sau 1000 năm đô hộ, kẻ khổng lồ
gian ác vẫn không đồng hóa được nước nhò này, giang sơn gấm vóc Việt Nam
vẫn nguyên vẹn. Lịch sử Việt Nam (gọi tắt là Sử Việt để phân biệt với môn Sử Đảng) chủ yếu là Lịch sử chống xâm lược Tàu, qua đó khẳng định một Dân tộc có sức sống và khả năng thích nghi mãnh liệt.
- Nhưng trong Lịch sử HIỆN TẠI tức mấy chục năm gần đây Việt Nam gặp một
bước ngoặt bất ngờ. Kẻ thù cũ có dịp quay trở lại, nhờ tận dụng được
một cơ hội mới quý như vàng, đó là Ảo tưởng Cộng sản đã nhốt chung con sói và bày hươu vào chung một chuồng, cái chuồng sơn son rất đẹp có tên “đại gia đình Xã hội chủ nghĩa, bốn phương Vô sản đều là anh em”.
Đã là XHCN thì mọi việc cứ do hai ĐCS ngồi với nhau quyết định, trong đó
thế bất lợi luôn thuộc về cái ĐCS nhỏ và chịu ơn. Còn nhân dân bị trị
thì bị nền CS toàn trị tước hết mọi vũ khí tinh thần và vật chất và khóa
chặt, không còn điều kiện tối thiểu để tự đứng lên làm một sự nghiệp
gì. Sự hỗ trợ quốc tế thì bị hạn chế tối đa bởi chủ trương chỉ đối thoại
song phương, không chấp nhận nước thứ ba can dự và trì hoãn việc kiện
ra Liên hiệp quốc. Nước nhỏ mà thực hiện ba điều ấy thì khác nào tạo “điều kiện cần và đủ để cho địch nhất định thắng-ta nhất định thua” như dọn cỗ cho kẻ xâm lược. Giai
đoạn Lịch sử ngắn ngủi này là thời gian của Sử Đảng, tuy được viết rất
hùng tráng song chính là giai đoạn làm cho Việt Nam chịu ơn Trung quốc,
thất thế trước Bành trướng Đại Hán và rước họ trở lại.
Nay trước vận nước lâm nguy, đúng lúc phải tăng cường Sử Việt để sống lại tinh thần Thoát Trung, và sửa những sai lầm của giai đoạn Sử Đảng
đã giúp Đại Hán cơ hội trở lại thì giới cầm quyền Việt Nam đã khéo léo
làm toàn những điều ngược lại: lấy cớ “giảm tải cho học sinh” để giảm dần Sử Việt truyền thống, đồng thời tăng cường môn Sử Đảng
bằng mọi phương tiện, thử hỏi như vậy thì có lợi cho giặc hay có lợi
cho dân tộc ta? Nếu có một tên Thái thú Tàu thì nó cũng chỉ mong làm
được như vậy.
Còn nhớ hồi ông Lê Khả Khiêu đang làm Tổng Bí thư, có đoàn đại biểu
Trung quốc sang thăm, trao đổi về những vấn đề lý luận. Phía Việt Nam
nói ĐCS Trung quốc đảm nhiệm phần lý luận, VN chỉ nhiều kinh nghiệm thực
hành. Phía Trung quốc nói VN cần sửa lại Lịch sử của mình!
Theo ý Trung Quốc, Việt Nam chỉ là “đứa con hoang” cần trở
về với mẹ thì những trang sử oanh liệt chống ngoại xâm của Lê Lợi, Hưng
Đạo, Quang Trung…chẳng qua chỉ còn là những vụ phản loạn của địa
phương, như bọn giặc có nổi lên chống lại chính quyền Trung ương chứ có
gì khác?
Dã tâm gian ác của giặc Bành trướng Đại Hán đã nằm trong gien của họ,
đấy là việc của họ. Nhưng những người cùng được mang dòng máu Việt của
những anh hùng cứu quốc trong Sử Việt mà nay bị cái “đại cục Ý thức hệ đầy lợi quyền lừa đảo”
cuốn đi, cúi mặt làm tay sai, làm nhục tổ tiên thì sao mà tha cho được?
Họ chỉ lo cho Đại Hán khi thấy tâm lý người Việt ghét xâm lược Tàu, họ
hứa với Tàu sẽ đàn áp những cuộc biểu tình yêu nước, họ hứa sẽ sửa những
trang lịch sử oanh liệt chống giặc Tàu…Chương trình “tích hợp” môn lịch
sử kiểu này khác nào tiếp tục triển khai mật ước phục vụ ý đồ của giặc
xâm lăng? Liệu có oan không, khi nhớ rằng ông Bộ trưởng bảo vệ cái đề án
xóa nhòa môn Sử Việt này cũng chính là người mấy năm trước đã ra lệnh
cấm học sinh sinh viên tham gia biểu tình yêu nước đấy! Chẳng có gì là
ngẫu nhiên cả.
Ảnh: Thí sinh thi Sử, một mình một hội đồng thi!
3. Tích hợp thành môn “Công dân và Tổ quốc” gây hiệu quả tốt hay xấu?
- Tích hợp kiểu này, môn Sử Việt sẽ bị phá nát
Có sự tích hợp là tốt, có sự tích hợp là xấu, tùy theo tính chất và
tương tác của các môn hợp phần. TS Vũ Thị Phương Anh cho biết khi giảng
về chủ đề "người dân tộc thiểu số ở VN", trong đó tích hợp luôn cả lịch
sử, cả địa lý, và cả văn hóa vào nữa. Đó là ví dụ về sự tích hợp tốt làm
tăng hiệu quả. Sự tích hợp có nhiều mức độ, có khi chỉ cần bổ sung hay
minh họa bằng những bài đọc thêm kẻm theo bài chính.
Nhưng sự tích hợp môn Sử Việt với hai môn Giáo dục công dân và An
ninh quốc phòng cho ta ví dụ ngược lại, nó sẽ “phá nát” môn Sử Việt
(như lời GS Đỗ Thanh Bình - nguyên Chủ nhiệm khoa Lịch sử, Trường ĐH Sư
phạm Hà Nội). Bản thân môn Lịch sử (Sử Việt) với tư cách là một khoa
học và ổn định, nhưng hiện nay đã bị nhiễm “tính Đảng”, bị chính trị hóa
khá nhiều rồi (và đó là một nguyên nhân khiến môn Lịch sử bị áp đặt và
khô khan), đã thế bây giờ lại ghép vào hai môn Giáo dục công dân và An ninh quốc phòng là hai môn gắn chặt với thể chế chính trị trước mắt, chứa đầy “đảng tính” là yếu tố chính trị nhất thời, thì Lịch sử sẽ bị băm nát và biến tính ra sao, thiết nghĩ có thể biết trước.
Nếu chỉ vì tâm lý học sinh chán môn Sử mà phải tinh giảm thì còn đâu là
chuẩn mực sư phạm? Lỗi không ở học sinh, không ở bản thân môn học, mà ở
nội dung áp đặt chủ quan vô lý và người truyền đạt vô hồn.
- Vướng ngay từ cái tên môn học
Việc “tích hợp” môn Sử Việt này vào một môn chung bị vướng ngay từ cái tên của môn chung đó: Công dân và Tổ quốc! Tổ quốc tên là gì vậy?
Người dân Việt nào cũng hiểu đây là Tổ quốc Việt Nam, thế thôi. Nhưng
xin thưa không phải thế, ĐCSVN đã đổi tên chính thức cho Tổ quốc là Tổ quốc Việt Nam Xã hội chủ nghĩa, nhiều khi chỉ gọi tắt là Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa.
Tổ quốc có kèm một tính ngữ để định hướng, để đừng lầm với cái Tổ quốc
cổ truyền. Tổ quốc cũng phải mang “tính Đảng”, phải chính trị hóa.
Trong bài “Đôi điều suy nghĩ của một công dân” (1993) tôi đã viết như sau:
“Vượt lên trên mọi sự tranh giành giai cấp, vượt qua mọi thể chế, Tổ quốc chúng ta bao giờ cũng là Tỏ quốc Việt Nam thôi!
Ta gọi những đồng bào ta ở nước ngoài muốn đem sức người sức của về xây
dựng đất nước là 'Việt kiều yêu nước' nhưng họ có yêu Chủ nghĩa Xã hội
đâu? Nếu ta chuyển cả Tổ quốc thành 'Tổ quốc Xã hội chủ nghĩa' thì những
đồng bào yêu nước ấy còn đâu nước để mà yêu? Tôi tin rằng sẽ có ngày
chúng ta làm lễ trả lại 'tên khai sinh' cho Tổ quốc là Tổ quốc Việt
Nam, thì sức mạnh của Người sễ tăng lên gấp bội, những con dân nước Việt
sẽ rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay nhau mà reo hò.”
- Phẩm chất người thày quyết định hiệu quả môn học
Tổng số tiết dạy tất nhiên là một yếu tố quan trọng nhưng nội dung giảng
dạy và phẩm chất người thày quan trọng hơn nhiều. Nội dung môn học thì
đã như trên phân tích. Phẩm chất người thày thì sao? Bên cạnh phương
pháp, kỹ năng truyền đạt thì quan điểm, tư tưởng, nhiệt tâm và nhân cách
của người thày là yếu tố quyết định. Người thày hiện nay ra sao, họ
phải là những “cán bộ giáo dục của Đảng”, phẩm chất đầu tiên là không
được có ý kiến khác với Đảng, nếu có sẽ bị loại trừ ngay. Nhà trường
là nơi bị quản lý chính trị rất chặt, trong những trí thức có tư tưởng
dân chủ tiến bộ, dám lên tiếng phản biện lâu nay hỏi có được mấy người
là các nhà giáo? Các nhà giáo bị nhiễm độc CS (một cách tự nguyện hay
bắt buộc) lại đứng trên bục, giảng cái gọi là môn Lịch sữ đã “tích hợp”
bị nhiễm độc nặng nề thì nạn nhân là những người bị nuốt những thức ăn
tinh thần độc hại đó là những con em chúng ta, những chủ nhân tương lai
của đất nước sẽ bị nhiễm độc hàng loạt, sẽ chết từ từ cả về trí tuệ và
tâm hồn, đến lượt họ lại thành những người thày đi gieo chất độc thì xã
hội chỉ còn là con thuyền lạc bến, buông trôi theo mật ước Thành Đô.
***
Để dứt lời, xin các thày giáo cô giáo, những đồng nghiệp của tôi miễn
thứ cho tôi nếu có những lời làm quá đau lòng đồng nghiệp trước cái “đại
cục” nhức nhối cho tương lai của giống nòi mình. Nhưng cũng thật mừng
trong cuộc tranh luận về môn Sử Việt này, nhiều thày giáo cô giáo đã
không thể im lặng, đã lên tiếng phản biện quyết liệt. Thương trò, thương
mình và thương Dân tộc. Xin trích lời của Phó Gíáo Sư Vũ Quang Hiển
(Khoa Lịch sử, Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia Hà
Nội) làm một ví dụ:
“Cắt ghép và xuyên tạc lịch sử vốn là cách làm của những người muốn bôi nhọ lịch sử dân tộc và nhân loại.
Ngày càng có nhiều công bố trên phương tiện thông tin đại chúng làm
lung lạc tinh thần thế hệ trẻ Việt Nam bằng cách lắp ghép và xuyên tạc
lịch sử theo một logic chủ quan đã định trước, nhưng lại núp bóng "cách
nhìn mới" về lịch sử. Vì vậy, việc giáo dục lịch sử thiếu tính hệ thống và toàn diện sẽ đặt thế hệ trẻ Việt Nam đứng trước hiểm họa thấy rõ.”
21-11-2015