Nguyên Thạch (Danlambao)
- Nhằm bảo vệ cho việc CƯỚP được tồn tại về lâu về dài, mưu lược "lá
chắn" để che chở cho đảng và ngược lại thì "Còn đảng, còn mình", tất cả
đôi bên cùng có lợi, bất luận là sự có lợi trong đê hèn nhục nhã. Dẫu
thế nào đi nữa thì tầng lớp bị trị vẫn phải đối mặt với mất mát, khổ đau
và uất hận... Mối căm thù từ thực thể tột cùng của sự bất công và sự
hận căm này sẽ được nung nấu cho đủ lực để dậy lên một cuộc cách mạng
nhằm tiêu diệt sự bất công ấy. Cuộc cách mạng nhanh hay chậm là do mức
độ DÂN TRÍ cao hay thấp, tiến trình nhận thức chậm chạp hoặc ươn hèn thì
sự cai trị sẽ còn tồn tại, đau khổ sẽ còn kéo dài lâu hơn, bằng nếu sự
mẫn cảm của xã hội nhanh chóng hơn, thức thời hơn thì cảnh đau đớn khổ
nhục này sẽ sớm kết thúc.
*
Âm hưởng của phiên tòa bất công ngày 24 tháng 11. 2015 sẽ còn vang vọng
mãi vì nó đã nêu lên sự thiển cận, vô tâm và nông cạn của hệ thống luật
pháp Việt Nam đã áp chế lên tuổi thơ Nguyễn Mai Trung Tuấn, một người tù
lương tâm trẻ nhất Việt Nam từ trước đến nay. Phiên xử cũng đã chứng tỏ
cho mọi người thấy rằng nền đạo lý vốn dĩ tốt đẹp đã có từ lâu, nay đã
và đang bị hệ thống luật pháp của những người cộng sản Việt Nam phá vỡ
toàn diện.
Không cần phải thông minh cho lắm để hiểu được nguyên căn của vụ việc
bởi lẽ vụ việc khá đơn giản, sự đơn giản và phổ cập của rất nhiều người
đang có gia đình mà bỗng chốc trở thành vô gia cư, bỗng chốc trở thành
lớp "dân oan" cũng vì do lòng tham cùng các thủ thuật của các tham quan
dưới một chế độ mà từ lâu chữ CƯỚP đã trở thành từ ngữ chính và cũng là
mục đích.
Cũng như bao dân oan khác, từ một gia đình hai vợ chồng có 2 đứa con cùng cuộc sống lương thiện trên mảnh đất vốn sở hữu từ lâu, và căn nhà khiêm nhường đã là mái ấm che chở cho gia đình qua bao năm tháng, tuy cuộc sống không giàu sang bởi hòa theo cảnh nạn cả nước cùng nghèo khổ của một thứ "Xuống Hố Cả Nút". Gia đình ông Nguyễn Trung Can và bà Mai Thị Kim Hương với 2 con là Nguyễn Mai Trung Tuấn 14 tuổi và Nguyễn Mai Thảo Vi 13 tuổi bị bệnh tim bẩm sinh, cư ngụ tại: Khu phố 3, thị trấn Thạnh Hóa, huyện Thạnh Hóa, tỉnh Long An. Tài sản của gia đình này đã bị cưỡng thu với giá đền bù rẻ mạt xong qui ra giá bán gấp bội để các quan tham có dịp làm giàu một cách vô đạo đức. Không dừng lại ở phạm trù vô đạo, các tham quan còn tạo nên nhiều thảm trạng do trấn áp, cướp giựt rất dã man đã gây nên cảnh chết người, gia đình tan nát, con cái thất học, đói nghèo, tù tội, mất cả tuổi thơ và tương lai như trường hợp của gia đình cháu Nguyễn Mai Trung Tuấn.
Không cần phải nói nhiều nơi đây, ở VN có ai mà không biết tầng lớp giàu
nhất trong xã hội hiện nay là cán bộ, họ là thành viên của một nhà nước
dưới sự lãnh đạo toàn diện và triệt để của đảng CSVN. Guồng máy này đã
ban cho những thành viên của nó nhiều quyền lực gần như là không giới
hạn dưới sự nhắm mắt làm ngơ, bao che cho nhau để tất cả cùng có lợi. Ở
VN không ai là không biết câu: "Buôn có bạn, bán có phường", tất cả đều
có mối quan hệ băng nhóm để cùng nhau "làm ăn", chia chác hưởng lợi. Bởi
thế, sự đánh giá của người dân: "Đảng CSVN là một băng đảng Mafia có
giấy phép", thật không ngoa.
Phản ứng của ông Nguyễn Trung Cang, bà Mai Thị Kim Hương và em Nguyễn
Mai Trung Tuấn lúc bị cưỡng chế là những phản ứng thể hiện tính chung
của toàn thể dân oan khắp cả nước, nó đã khắc sâu trong tiềm thức của
mọi người. Một số gia đình vì gan dạ hoặc đã bị dồn vào đường cùng nên
tỏ phản ứng nhưng cũng có gia đình vì quá sợ hãi mà đành cúi mặt lặng
thinh, phó mặc cho cơn lũ hoành hành để còn được sống dẫu cuộc sống khổ
ải lầm than.
Về mặt DÂN SINH thì xã hội Việt Nam đầy dẫy nghịch lý, tuy đơn điệu
nhưng cũng không tránh được phần khó hiểu, sự đơn điệu như việc mất đất,
mất biển trước sự hèn hạ thuần phục ngoại bang Tàu Cộng mà guồng máy
cầm quyền dưới sự chỉ đạo của đảng CSVN là vẫn tôn thờ 4 tốt cùng 16 chữ
vàng khè để đưa đến cảnh nô lệ toàn diện trước sự thờ ơ của dân chúng.
Thái độ này phải được chấn chỉnh kịp thời trước khi quá muộn mà phản ứng
can đảm của gia đình em Nguyễn Mai Trung Tuấn nên được xem là cái gương
để toàn thể xã hội VN đang sống trong gông cùm áp bức noi theo để mau
phá tan xiềng xích của một thể chế cầm thú man rợ.
Sự việc hôm nay của phiên tòa được núp dưới nhãn hiệu "Tòa án nhân dân"
(có nghĩa là tòa án xử dân) của giai cấp cai trị, nó sẽ không dừng lại ở
đó mà tầng lớp bị trị sẽ còn bị cướp bóc, trấn lột dài dài cho từng gia
đình một trong khối 90 triệu dân bị trị. Hôm nay nó xảy ra cho gia đình
của Nguyễn Trung Cang, Mai Thị Kim Hương, ngày mai sẽ lần lượt xảy đến
cho những gia đình khác. Đàn trâu sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở và sẽ là
những khối thịt vỗ béo cho loài sư tử, sài lang đang thoải mái thịt từng
con một.
Nhằm bảo vệ cho việc CƯỚP được tồn tại về lâu về dài, mưu lược "lá chắn" để che chở cho đảng và ngược lại thì "Còn đảng, còn mình", tất cả đôi bên cùng có lợi, bất luận là sự có lợi trong đê hèn nhục nhã. Dẫu thế nào đi nữa thì tầng lớp bị trị vẫn phải đối mặt với mất mát, khổ đau và uất hận... Mối căm thù từ thực thể tột cùng của sự bất công và sự hận căm này sẽ được nung nấu cho đủ lực để dậy lên một cuộc cách mạng nhằm tiêu diệt sự bất công ấy. Cuộc cách mạng nhanh hay chậm là do mức độ DÂN TRÍ cao hay thấp, tiến trình nhận thức chậm chạp hoặc ươn hèn thì sự cai trị sẽ còn tồn tại, đau khổ sẽ còn kéo dài lâu hơn, bằng nếu sự mẫn cảm của xã hội nhanh chóng hơn, thức thời hơn thì cảnh đau đớn khổ nhục này sẽ sớm kết thúc.
Tôi không trách cứ, tôi không đổ lỗi nhưng tôi ước mong rằng tâm tư
trong bài thơ sau đây nói lên được tâm trạng héo hon của mình trong một
thực thể quá bi đát của hiện tình Việt Nam.
Ai cũng biết - nhưng mấy ai đứng dậy!
Ai cũng biết… đất nước này hết thuốc chữa!
Bởi 175 trung ương ủy viên cộng 14 đứa đã lộng hành
chúng quì gối theo Tàu bợ đít và hết lòng cung cúc đàn anh
bán dân đen
xây lầu đỏ
tiền đô xanh
gởi hầu hết con cháu ra ngoại quốc học hành dọn trước…
Ai cũng hiểu… cộng sản là loài đi ngược
ba mươi bảy năm, phá đất nước tan tành
chủ nghĩa siêu việt!
quẩn quẩn, quanh quanh
vòng quanh quẩn
Rồi cũng thành vô dụng.
Nào Lê Đức Anh
nào Hoàng Trung Hải, Đỗ 10
Nguyễn Tấn Dũng…
trĩu gánh dân đen…
Hai thúng sâu đầy
chúng là yêu tinh, quỉ đỏ hiện ra đây
là giòi đỉa hút máu những tấm thây tiều tụy.
Ai cũng chán cái bọn gian manh, quân lừa bỉ!
Ban tư tưởng trung ương, bọn gái đĩ già mồm
Ai cũng thấy và nghe cả ngàn báo đài nịnh bợ lòn trôn
cúi mặt xuống chỉ để bảo tồn cơm áo…
Ai cũng biết, ở Việt Nam, đảng chủ trương dạy nhân dân nói láo
biến toàn dân thành trân tráo đốn hèn
áp bức, trét tri tám mươi lăm triệu đít người thành khối khu đen
để lung lạc dễ chèn dễ trị.
Ai cũng thấy đất Tây Nguyên là điểm trọng quí
mất vùng này là mất cả non sông
Giờ hỏi ai mà không biết biển Đông
Chệt nó cướp hơn 80% lòng tài nguyên biển mẹ.
Ai cũng nhìn những thằng tham quan như bầy chó ghẻ
nhũng nhiễu hoành hành, hạch dân cốt chỉ đẻ ra tiền!
Tiền đồ thời nay sao quan trọng bằng câu hỏi "đầu tiên"
mua quan bán chức, hầu có quyền để tước…
Tất cả đều dư biết
Đảng cộng sản nào vì dân vì nước!
cướp miền Nam để được độc quyền
Độc lập-Tự do-Hạnh phúc là những thuật ngữ thôi miên
Nếu không phải thì sao dân tộc mãi trong đảo điên khốn khổ?.
Câu thành ngữ "đảng về dân nối khố"
đầy dẫy dân oan nằm phố ngủ đường
nhà cửa bị tịch thâu, mất cả ruộng nương
biến cả nước, thực hiện đúng chủ trương vô sản!.
Ai cũng thấy nước mình giờ là chư hầu đại Hán
Hoàng Trường Sa bị bán bị dâng
Ai cũng hiểu cái thứ mà đảng cần
là quyền lực
sá chi dân nô lệ!
Ai còn lạ
Công an loài đồ tể
đánh đập dân, giam hãm tù đày.
…
Nhưng!
Nhưng mấy ai hiểu, thấy được và lo sợ một mai đây
Dân tộc Việt sẽ trở thành khu tù đày Tây Tạng
Nên cứ thế mà ù lì theo ngày tháng…
Nước non này
Ai buôn
Ai bán
Mặc ai!
26/11/2015