Thức dậy đi thôi! Thức dậy đi thôi!
Sao mãi chập chờn?
Trời Việt âm u
Máu đỏ tuôn rơi, chẩy khắp nơi nơi...
Từ đồng ruộng xanh nhuộm máu người dân
Từ thành thị yên .Ngập đám hồng quân
Bọn cướp cuồng điên .Mang tới xích xiềng!
Bẩy mươi năm qua Hằn đau lòng Mẹ
Mẹ Việt Nam ơi! Đau xót triền miên
Nam quan niềm đau. Bản giốc ngập sầu
Hoàng -Trường mất dấu. Sông biển hận sâu
Nhớ ơn Tổ Quốc dựng nước Việt Nam
Bạch Đằng anh linh, Quang Trung oai dũng
Hưng Đạo liệt oanh, lừng tiếng Trưng Vương
Hồn thiêng sông núi che chở quê hương
Bốn ngàn năm qua cha ông gìn giữ
Để đến bây giờ Nước mất nhà tan
Hãy thức dậy mau, giữ lấy sơn hà
Hãy thức dậy mau, cứu lấy quê cha
Việt Nam còn mất? Chờ cánh tay ta
Việt Nam bừng sáng, đuổi lũ gian tà
Đã bán quê hương, đất nước gấm hoa
Đừng ngồi yên nữa, đứng dậy đi thôi
Đừng ngủ mê nữa, ác mộng ngập đời
Vùng dậy đi thôi, bước qua sợ hãi
Đòi lại vinh quang đất nước đẹp tươi
Đòi lại tự do, hạnh phúc, quyền người
Đòi lại những gì, đã mất người ơi...