Nỗi niềm
Năm XL (Danlambao)
- Đau đớn, căm hờn và uất hận là suy tư của người viết. Đau đớn khi
nhìn cảnh dân tình ngày ngày bị kẻ cầm quyền ngang ngược, cướp đoạt từ
vật chất đến tinh thần cho vỏ bọc Xã hội chủ nghĩa nhưng thực chất là
qua đó tư lợi cho cá nhân và gia đình họ; đâu chỉ vài ba tháng mà đã là
bốn hay bảy chục năm. Không căm hờn sao được khi đảng CS ngang nhiên
thách thức dân tộc mà chúng ta chỉ biết chửi rủa hơn làm gì khác? Uất
hận vì tại sao chúng ta không hành động gì thể hiện tình đoàn kết liên
đới với những người đang bị bọn CS cướp bóc hành hung hoặc giam giữ trái
phép? Đau!
Chúng ta ngồi nguyền rủa bóng tối thì bóng tối sẽ qua đi? Tại sao chúng
ta không thắp lên ngọn lửa dù nhỏ nhoi để xua tan đi bóng tối? Tại sao
chúng ta lại mắc vào bẫy của CS là phải bất bạo động vì sợ bị cho là
khủng bố? Chẳng lẽ chỉ có kẻ cầm quyền với vũ khí trang bị tận răng mới
không là khủng bố và được quyền bắt bớ, bắn giết dân lành tùy thích?
Chúng ta hãy nhìn lịch sử gần đây nhất trên thế giới, nhân dân võ trang
chống tên độc tài Muammar al-Gaddafi, ai dám cho là khủng bố? Bọn cướp
đang đứng giữa nhà, mình lại khuyên nhủ „thôi các cô chú hãy tìm công
việc lương thiện đi, ăn cướp xấu lắm“, thế là bọn cướp kéo về hang ổ,
vắt óc suy tư để từ bỏ ăn cướp? Tôi không kêu gọi và cũng không cổ võ
chiến tranh, hơn nữa lấy lực lượng nào để gây chiến nhưng tại sao chúng
ta phải thúc thủ, tự trói tay cho cái ác lên ngôi? Bọn chúng đã từng làm
gì trước khi chiếm miền Nam, tại sao chúng ta không đem trả cho chúng?
Chúng ta nên nhớ con dao có thể giết người nhưng làm bếp phải cần có
dao, vấn đề là cách sử dụng. Cho là bất bạo động đi thì cũng phải thể
hiện sự đồng cảm với người dân đang bị trực tiếp bức hại bằng hành động
dù nhỏ chớ không chỉ bằng lời nói suông. "Tận nhân lực mới tri thiên
mạng", hãy hành động đừng trông chờ.
Hôm qua Tiên Lãng, hôm nay Long An, ngày mai biết đâu là chính chúng ta
hoặc người thân của chúng ta và tương lai không xa chắc chắn là cả đất
nước. Có thể bạn đang ở xứ Tự do nên CSVN chẳng ảnh hưởng gì đến bạn
nhưng bạn có thể nhẫn tâm nhìn đất nước và người dân Việt mình lầm than
thống khổ? Ôi, lịch sử hào hùng của dân tộc đâu rồi hay chỉ còn là vọng
tưởng?
Có người bạn thân nói, sao biết tôi không làm? Tôi làm theo chủ trương
của tôi, chẳng cần ai biết và cũng chẳng có nhu cầu phô trương. Hy vọng
là đúng như lời nói, mong không là biện minh. Người khác lại nói, còn
biết bao người đang tù đày trong ngục tù CS, tôi làm có tính cách lâu
dài chớ đâu mỗi chuyện đều quan tâm thì còn thời gian đâu làm chuyện
lớn. Cũng đúng luôn, mong là lời nói đi đôi với việc làm. Mỗi người
trong chúng ta đều có tình với quê hương đất nước và mong muốn VN sạch
bóng CS tay sai, bán nước hại dân. Người viết chỉ ưu tư là những dân oan
đang bị bức hại hay người đấu tranh ôn hòa đó suy nghĩ ra sao? Có cảm
thấy cô đơn tuyệt vọng khi chẳng thấy hoặc quá ít ai quanh mình? Hãy thử
đặt mình vào vị trí của họ!
Hãy hành động dù nhỏ, đừng ủy thác. Đất nước Việt Nam quá khứ, hiện tại và tương lai là của tất cả chúng ta!
14.06.2015