Tuần lễ nước mắt
Tuấn Khanh
- Chỉ trong một tuần, đã có thật nhiều nước mắt đổ xuống trên toàn cõi
Việt Nam. Với nhiều lý do. Nước mắt tràn trên các trang báo, bi thương
trong các lời mô tả.
Những giọt nước mắt ấy, rơi xuống vì lòng kiêu hãnh chung hoặc vì nỗi
đau thầm lặng của từng số phận. Nhưng cũng có những giọt nước mắt cay
đắng cho đất nước vào giai đoạn trầm kha, mà nhân dân chính là kẻ mãi
mãi phải gánh chịu.
Đất nước hôm nay hoang tàn, như một cõi vàng mã sau cơn gió giật đã lộ
ra rất nhiều thứ. Tất cả phiêu diêu không biết về chốn nào, giữa những
lời tung hô và giả dối.
Hoang tàn như qua một cơn giông, người ta giật mình chợt biết rằng bao
năm nay mình bị lừa dối, khi nhìn thấy những trụ điện bê-tông gãy đổ với
chất lượng tệ hại đáng kinh ngạc.
Ở ngay một nơi được xưng tụng là thủ đô, thì sự lừa dối cũng ở cấp độ
thủ đô. Những con đường, cầu cống rơi mặt nạ, suy sụp và tàn tạ, cho
thấy tiền thuế của nhân dân được quấy quá và vội vã tiêu pha như thế nào
trong tay những quan lại luôn kêu gọi lòng yêu nước và trách nhiệm.
Trận giông ngày 13-6 được coi là kinh hoàng ở Việt Nam, với 2 người chết
và 9 người bị thương, nhiều hệ thống giao thông hư hại. Nhưng bất ngờ
là sau trận giông đó, ông Lê Thanh Hải, phó Tổng giám đốc Trung tâm Khí
tượng Thủy văn cho biết chuyện này đã được biết trước và “cho cảnh báo
nhưng thông tin không đến với người dân”.
Một lần nữa, nhân dân vẫn là người có lỗi trong kiếp nạn của mình. Còn
điều gì an nguy nữa cho cuộc sống con người và đất nước này mà “thông
tin không đến với” người Việt Nam?
Ngày 14/6 tàu cá ở Quảng Nam, số 92642 bị một tàu hàng “lạ” cố tình đâm
vào, khiến 1 người chết và 3 người bị thương. Tàu “lạ” đã sấn vào rất
gần bờ Việt Nam, chỉ cách Đà Nẳng 40 hải lý. Đã rất gần rồi, kẻ “lạ”.
Đây là lần thứ hai trong tuần, kẻ “lạ” tấn công người đi biển.
Một lần nữa, ngư dân Việt lại lặng lẽ góp thêm những linh hồn khốn khổ
vào mộ gió. Đã bao lâu rồi, những con người chết oan ức đó, kể cả những
người lính bộ đội chết ở Gạc Ma bị từ chối đưa xác về quê nhà, đã tìm
thấy lời giải về số phận của mình, của tổ quốc mình lúc này?
Biển của người Việt không còn bình yên nữa. Cái chết rình rập hàng ngày
khiến ngư dân phải đi rất xa để kiếm sống, trôi dạt đến tận đảo quốc
Palau để rồi 77 người bị bắt, 4 thuyền bị đốt, người đi biển Việt Nam bị
kết tội là “kẻ cắp”. Bài học rừng vàng biển bạc trong sách giáo khoa là
kẻ nói láo, vì hôm nay người Việt không còn gì nữa.
Palau chỉ có 20.000 dân, không có chỉ số về tiềm lực quân sự, nhưng với
kẻ bước đến bờ biển của mình, bất kể là ai, họ đều gọi đó là kẻ cướp.
Ở Việt Nam, quốc gia có 90 triệu dân, tiềm lực quân sự đứng hàng 25 trên
thế giới, với những kẻ bước qua ranh giới biển của mình, chúng được gọi
là bạn hoặc kẻ lạ.
Nước mắt lại rơi âm thầm, bên cạnh thềm nhà Quốc hội Việt Nam sang
trọng, nơi các ông bà đại biểu sôi nổi bàn chuyện con dâu và tài sản nhà
chồng để nâng cấp Bộ luật Dân sự. Quốc hội biết lo lắng về quyền phụ nữ
trong cuộc sống, nhưng nhanh quay lưng về phía nỗi đau của chính đồng
loại mình, thua cả bầy trâu bò ở Châu Phi biết cùng nhau chống lại thú
dữ trên đường đi.
Tuần lễ nước mắt ngập những nỗi đau của ông chú, bà dì, bạn trẻ, anh
chị… gào khóc vì đội tuyển của mình thất bại – như bao lần thất bại hiển
nhiên khác từ nhiều thập niên nay. Nước mắt ngập khán đài như một sân
khấu, nhiều cổ động viên đã khóc và bày tỏ nỗi đau rất cụ thể cho ống
kính ghi hình. Những giọt nước mắt đó cuốn trôi và làm chìm lấp cả những
điều hệ trọng khác mà người Việt cần rơi nước mắt lúc này.
Một người bạn trẻ trên facebook đã ghi rằng “vì sao họ có thể đau khổ
đến vậy vì lý tưởng bóng đá, nhưng khi tổ quốc tụt hậu trăm năm so với
các quốc gia khác, nợ công tràn ngập đến thế hệ mai sau, nạn tham nhũng
đang siết cổ người dân từng ngày – thì thật khó mà tìm được ai lên tiếng
hoặc nhíu mày”.
Thật ra, quyền đau thương trong một trò chơi là quyền tự do của cá nhân.
Nhưng khi một tập thể cá nhân đó cùng tập hợp đau thương cho một trò
chơi và lãng quên những điều nhức nhối khác, thì tổ quốc chỉ còn là
quảng trường của lễ hội trụy lạc không màng trách nhiệm.
Những giọt nước mắt thụ hưởng rất hiện đại đó dường như không còn thiết
dành cho số phận dân tộc mình, mà chỉ nhân danh, để phô diễn sự ích kỷ
và nông cạn trong một thực tế thắng bại sòng phẳng, đã rõ.
Ước gì một phần nước mắt đó dành cho biển, cho tổ quốc, cho đồng bào mình.
Ước gì một phần những bạn trẻ thích bày tỏ tình yêu tổ quốc, mặc áo
đỏ sao vàng xếp hàng chụp ảnh nghiêm và buồn trước biển, trịnh trọng “tổ
quốc gọi chúng tôi sẳn sàng” biết rõ và gọi tên kẻ thù trước biển là
ai, lúc này.
Ước gì các đại biểu Quốc hội không ngủ gật hay chơi game trong Ipad,
dành thì giờ tìm hiểu tên người ngư dân bị giết chết mới nhất là gì,
cũng có thể họ tìm ra đó là một đồng hương.
Ước gì có một tuần lễ nước mắt mà người Việt tìm nhau chia sẻ, xiết
chặt tay, hơn chỉ là những giọt nước mắt âm thầm của những cá nhân
thương xót cho tổ quốc mình trong giông bão vô tình.
Ai đã gây ra thảm cảnh này cho dân tộc tôi?
Tuấn Khanh