Le Nguyen (Danlambao)
- Các đời lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam, từ đời đầu, đời giữa đến đời
nay, rất nhiều lần từ bỏ cơ hội giành độc lập dân tộc, thống nhất đất
nước, chuyển đổi độc tài sang dân chủ, vĩnh biệt độc tài toàn trị cộng
sản bằng giải pháp hòa bình nhằm hội nhập vào giòng sống văn minh tiến
bộ của cộng đồng nhân loại, mở ra con đường thênh thang đầy hoa thơm cỏ
lạ cho dân tộc, đất nước tiến lên. Nguyên nhân đầu tiên cũng là nguyên
nhân cốt lõi ngăn chận tiến trình dân chủ hóa Việt Nam là do yếu tố
Trung Quốc và trong nhiều nguyên nhân có liên quan đến yếu tố Trung
Quốc. Đó là “tài sản quý báu” của Mao - Hồ gầy dựng vun đắp được tái
khẳng định trong “tuyên bố chung” của lãnh đạo hai đảng cộng sản Trung -
Việt ra rả thời gian gần đây.
Qua nhiều nguồn tài liệu được bạch hóa, cùng với nhiều công trình nghiên
cứu, biên soạn của các học giả, các sử gia, các nhà Hồ Chí Minh học...
trong ngoài nước, cộng sản không cộng sản, Việt Nam lẫn ngoại quốc viết
về “tài sản Mao - Hồ”. Hẳn những ai đọc các tài liệu biên khảo về Hồ Chí
Minh đều thấy trong tài sản quý báu của Mao - Hồ, có đội quân Hoa Nam
nhập Việt, là đội quân bí mật được quốc tế cộng sản đệ tam Hồ Chí Minh
tổ chức, đào tạo trong kế hoạch trăm năm trồng người. Đội quân “không
không thấy” này là lực cản, ngăn chận mọi nỗ lực của một số nhỏ lãnh đạo
Việt cộng thức tỉnh sau thời gian dài mộng mị trong giấc mơ hoang tưởng
cộng sản, muốn thoát Trung, thoát cộng hòa nhập vào giòng sống tiến bộ,
văn minh của các nước dân chủ tiên tiến, giàu mạnh thời đương đại.
Nghiền ngẫm lịch sử cận đại không khó để thấy, Việt Nam đã có cơ hội
giành độc lập từ tay thực dân Pháp bằng giải pháp hòa bình, chẳng cần
phải phát động chiến tranh nhưng nó đã bị tên cộng sản Hồ Chí Minh giở
thủ đoạn lưu manh, cướp chính quyền hợp pháp của thủ tướng Trần Trọng
Kim, rồi vận dụng trò lừa, rước giặc Pháp trở lại kéo dài cuộc kháng
chiến đánh đuổi thực dân Pháp. Tiếp đến là Hồ phát động chiến tranh
“chống Mỹ cứu nước” với núi xương sông máu đến người Việt Nam cuối cùng
cho Nga - Tàu.
Tài sản Mao - Hồ không dừng lại ở núi xương sông máu Việt Nam đã đổ
xuống cho tham vọng nhuộm đỏ toàn cầu của quốc tế cộng sản đệ tam. Mãi
cho đến khi Hồ Chí Minh đi gặp cụ tổ Mác- Lê năm 1969 thì cái gọi là tài
sản quý báu của Mao- Hồ vẫn còn phát huy tác dụng. Nghĩa là sau khi Hồ
chết, cơ hội thống nhất đất nước qua hiệp định Paris chấm dứt chiến
tranh lập lại hòa bình năm 1973 đã được các bên tham chiến long trọng ký
kết gồm: Hoa Kỳ; Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Việt Nam Cộng Hòa; Cộng Hòa
Miền Nam Việt Nam. Tất cả đã bị đám cháu ngoan do Hồ rèn luyện trong
cái gọi là tài sản Mao - Hồ đơn phương vi phạm, xua quân cưỡng chiếm
Việt Nam Cộng Hòa áp đặt chế độ độc tài toàn trị lên toàn cõi đất nước
Việt Nam kể từ năm 1975.
Tính từ 1975, sau nhiều chục năm cưỡng chiếm miền nam, độc quyền lãnh
đạo đất nước, đảng cộng sản Việt Nam đã phá tan hoang đất nước, đưa dân
tộc đến bờ vực thẳm của thảm họa diệt vong và những ai có trí tuệ trung
bình đều nhận ra hậu quả nghiêm trọng khó khắc phục do chế độ độc tài
toàn trị gây ra là khôn lường. Không ít lãnh đạo trung, cao cấp cộng sản
biết đi theo con đường độc tài toàn trị xã hội chủ nghĩa, chính xác là
đi theo con đường Mao - Hồ vạch ra sẽ có nguy cơ diệt vong, mất nước vào
tay Tàu.
Tài sản Mao - Hồ
Thế thì tại sao nhiều đời lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam vẫn cứ nhắm
mắt làm ngơ lầm lũi đi trong bóng tối của độc tài toàn trị cộng sản do
Mao - Hồ vạch ra?
Khách quan mà nói trong hơn 70 năm cướp chính quyền, hơn 40 năm “thống
nhất đất nước” bằng súng đạn Nga – Tàu và xương máu của dân tộc Việt
Nam, cộng đảng Việt đã phá tan hoang đất nước, con người Việt Nam. Trước
thực trạng đó, đã có một bộ phận không nhỏ cán bộ, đảng viên lãnh đạo
trung, cao cấp của cộng đảng Việt thức tỉnh nhận ra thảm họa cộng sản và
thân phận nô thuộc cộng Tàu. Do đó họ đã tích cực thể hiện nỗ lực thoát
Trung, thoát cộng để thực hiện tiến trình dân chủ hóa Việt Nam nhưng
tất cả đều thất bại...
Tất cả những cán bộ lãnh đạo cộng sản phản tỉnh có ý định thoát Trung,
thoát cộng đều bị loại ra khỏi quyền lực đảng, nhà nước. Thậm chí là bị
bao vây cô lập, giam lỏng, bị khép tội, tống tù, tồi tệ hơn là bị ám
sát, thủ tiêu lẫn hạ độc cho sống không ra sống chết không ra chết hoặc
chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên nhân?
Những cá nhân lãnh đạo cộng sản thức tỉnh đi ra ngoài quỷ đạo Tàu, tỏ
thái độ muốn thoát cộng đều chịu chung một kịch bản là bị bao vây cô
lập, trù dập cho đến chết và chết vẫn chưa yên, vẫn chưa hết chuyện như:
Ông Trần Xuân Bách nguyên bí thư trung ương đảng; Ông Nguyễn Hộ nguyên
chủ tịch Mặt Trận Tổ Quốc thành phố Sài Gòn; Ông Nguyễn Văn Trấn nguyên
đại biểu quốc hội khóa một của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa; Ông
Nguyễn Kiến Giang nguyên phó giám đốc nhà xuất bản sự thật; Bà bác sĩ
Dương Quỳnh Hoa nguyên bộ trưởng y tế của chính phủ Cộng Hòa Miền Nam
Việt Nam...
Ngoài một số tên tuổi vừa kể, còn có một số ông bà lãnh đạo, cựu quan
chức đảng, nhà nước không những bị trù dập, bị quấy rối trong lúc còn
sống mà còn bị cướp băng tang trên vòng hoa phúng điếu, bị ngăn đọc điếu
văn trong tang lễ lúc chết như: Ông Hoàng Minh Chính nguyên viện trưởng
viện triết học Mác – Lê; Ông Trần Độ nguyên trung tướng quân đội nhân
dân; Ông Lê Hiếu Đằng nguyên phó chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Sài
Gòn...
Các ông bà cộng sản phản tỉnh nhận ra bộ mặt gian manh của cộng đảng
Việt và sự thâm độc của cộng đảng Tàu, muốn thoát ra vũng lầy bế tắc của
Việt cộng, trung cộng đều bị các tên hồn Hoa da Việt. Chính xác là bị
các tên tay sai của Tàu cài cắm, leo cao luồn sâu trong bộ máy đảng, nhà
nước đích thân lẫn chỉ đạo các tên cộng sản côn đồ, ngu dốt sử dụng
phương tiện truyền thông lu loa, vu khống, đánh lạc hướng là bị thế lực
thù địch mua chuộc, phản đảng, chống đảng... vì tiền chống lại tổ quốc,
nhân dân?
Tiếp theo sau trò trấn áp là một chuỗi biện pháp vu cáo, bịa đặt về một
tội mơ hồ nào đó nhằm cô lập loại bỏ quyền lực, bao vây kinh tế, nhục mạ
bắt giam, khép tội tống tù để những lãnh đạo cộng sản phản tỉnh muốn
thoát Trung, thoát cộng không còn cơ hội dẫn dắt dân tộc thoát vòng kiềm
tỏa của Việt cộng, Tàu cộng.
Thật ra những đòi hỏi của các ông bà cộng sản “phản tỉnh” không có gì là
ghê gớm! Đơn giản họ chỉ muốn đảng không bám theo bú mớm me Tàu, muốn
làm trong sạch đảng, giúp cho đảng tốt hơn để đảng tiếp tục lãnh đạo nhà
nước và xã hội. Đóng góp ý kiến của họ là cố giúp cho đảng thoát Trung,
thực hiện quyền dân làm chủ, là chỉ ra lộ trình dân chủ hóa đất nước,
theo trình tự luật pháp quy định trong các bản văn hiến pháp của nước
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa và nước cộng hòa XHCN Việt Nam tự biên, tự
diễn suốt 71 năm qua, kể từ khi đảng cướp chính quyền năm 1945.
Đọc tài liệu lịch sử không khó để thấy, những lãnh đạo cộng sản “phản
tỉnh” chỉ mới phát ngôn, mới nói đến phương hướng, chính sách kinh tế,
chính trị, văn hóa, xã hội độc lập để từng bước tiến tới, tách rời
“người anh em” XHCN to xác, xấu tánh là đã bị triệt hạ với tội danh phản
đảng, chống đảng!
Từ các tài liệu đa chiều cho thấy, tất cả lãnh đạo trung, cao cấp cộng
sản “phản tỉnh” bị bộ máy độc tài toàn trị cộng sản nghiền nát đều do
yếu tố Trung Quốc nằm trong khung tài sản quý báu của Mao - Hồ gầy dựng.
Thế nhưng những người cộng sản trong cuộc lẫn những người không cộng
sản ở bên ngoài nhìn vào đều ngộ nhận không biết nạn nhân bị nghiền nát
trù dập, thậm chí mất mạng vẫn cứ đinh ninh rằng bị án oan chứ không
nhận ra những người đó bị tiêu diệt có liên quan đến yếu tố Trung Quốc?
Đi sâu vào nghiên cứu các trường hợp lãnh đạo đảng cộng sản bị “đồng
chí” thanh toán, có một bộ phận không nhỏ trong lẫn ngoài đảng bị loa
đài tra tấn lỗ tai, che chắn tầm nhìn nên chỉ thấy các đồng chí lãnh đạo
phản tỉnh bị thanh toán, là do thiếu kiên định lập trường cách mạng,
chệch hướng xã hội chủ nghĩa, bị các thế lực phản động mua chuộc phản
đảng, chống lại chủ trương đường lối của đảng?
Thực tế chỉ ra, có một bộ phận không nhỏ cán bộ, quan chức đảng viên và
đa phần khối quần chúng nhân dân không nhận ra sự thật đằng sau các cuộc
thanh trừng các lãnh đạo Việt cộng, là họ có tư tưởng tiến bộ, muốn
thoát Trung, muốn thực thi “dân chủ” trong nội bộ đảng. Tất cả bị cô lập
vô hiệu hóa lẫn bị tiêu diệt đều có liên quan đến yếu tố Trung Quốc là
do đội quân bí mật của tình báo Hoa Nam và những tên hồn Hoa da Việt do
Hồ nuôi trồng cho mục đích bảo vệ, phát huy “tài sản Mao- Hồ” gầy dựng,
vun đắp nhiều chục năm qua!
Tài Sản Mao - Hồ.
Dễ nhận ra hơn về việc đánh lạc hướng đại đa số quần chúng nhân dân và
những đứa cháu ngoan mù đảng cuồng Hồ. Cụ thể là khi có những người
ngoài đảng, trong đảng, lãnh đạo đảng thức tỉnh nhận ra, chỉ ra âm mưu
diệt chủng, sáp nhập Việt Nam, biến Việt Nam thành một tỉnh trực thuộc
trung ương Bắc kinh. Liền tức thì ngay sau đó y như rằng, có làn sóng
chưởi bới, tru tréo thô bỉ, kèm theo các luận điệu định hướng lẫn đánh
lạc hướng dư luận xã hội về nguy cơ diệt vong mất nước vào tay bá quyền
Trung cộng.
Những luận điệu được các nhà lý luận gia nô, tay sai Tàu biên soạn làm
thành lý luận mẩu mang tính răn đe, hù dọa cũng như đánh lạc hướng mục
tiêu đấu tranh thoát Trung, thực hiện dân chủ hóa Việt Nam tựu trung vào
một số lý luận tiêu biểu đại loại như sau:
“...Nhìn lại những gì mà những tên kia đã làm, người ta thấy đó là
những kẻ núp dưới chiêu bài "dân chủ, nhân quyền" để chống lại đất nước,
chống lại nhân dân. Từ chỗ chỉ đăng những bài viết bóng gió chửi bới
chế độ, đến công khai bộc lộ quan điểm đối đầu. Công khai và ngang nhiên
kêu gọi tẩy chay, lật đổ chính thể.
... Đám này liên hệ chặt chẽ với nhau, có móc nối trong ngoài, trên
dưới để thổi phồng những sai lầm của một vài cá nhân, và coi đó là phổ
biến. Chúng sử dụng mạng xã hội để viết bài vu khống, bịa đặt, kích
động, chia rẽ mối liên hệ giữa người dân với đảng và chính quyền...
... Dân tộc Việt Nam đã quá quen với những gương mặt nhiều “chiến
tích” chống phá của bọn rận chủ. Mưu đồ đen tối của chúng đã bị phát
giác, nhiều hoạt động tinh vi và xảo quyệt của bầy rận chủ đều bị bóc
trần và phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc từ luật pháp và dư luận Việt
Nam..”
Đó là luận điệu trong các bài viết thường bắt gặp, nghe thấy trên các
phương tiện truyền thông lề đảng và lời còm trên các trang báo lề dân,
có nội dung đánh lạc hướng lẫn định hướng dư luận nhắm vào những cá
nhân, tổ chức đấu tranh thoát Trung, thoát cộng và dân chủ hóa Việt
Nam.
Riêng thành phần cán bộ, đảng viên, lãnh đạo cộng sản nhút nhát, lưng
chừng chưa dứt khoát tư tưởng thoát Trung, thoát cộng thì tuyên giáo sử
dụng chiêu trò câu kéo của cuốn sổ hưu cùng với quyền lợi “kiếm được”
trong cuộc đời làm thân khuyển mã cho đảng và cướp bóc được của dân. Bên
cạnh chiêu trò lôi kéo đánh lạc hướng là chúng vừa dụ dỗ, vừa hù dọa
với lý luận như sau: "... Còn đảng còn mình... Đa đảng sẽ sinh
loạn... Thay đổi thể chế sẽ bị trả thù, sẽ mất hết... Đảng chính trị
khác lên cầm quyền có chắc gì tốt hơn đảng ta...”
Tóm lại những lập luận của bọn hồn Hoa da Việt làm tay sai cho Tàu bảo
vệ tài sản quý báu của Mao - Hồ. Chúng lu loa dẫn dắt dư luận xã hội
hiểu sai lệch, mất tập trung vào mục tiêu cốt lõi của những người đấu
tranh không cộng sản lẫn cộng sản phản tỉnh cho tương lai Việt Nam, là
thoát Trung, thoát cộng, thiết lập chính thể dân chủ nhằm dẫn đưa đất
nước tiến lên hội nhập vào giòng sống văn minh tiến bộ, giàu mạnh của
cộng đồng nhân loại thời đương đại.
Cũng như sự kiện tổng thống hiệp chủng quốc Hoa Kỳ Obama đến Việt Nam mở
ra cơ hội cho độc tài cộng sản Việt Nam thoát Trung, thoát cộng chuyển
đổi sang dân chủ như Việt Nam đã từng. Một lần nữa lãnh đạo cộng sản
“phản tỉnh” có khả năng sẽ không có quyền tự quyết nắm bắt cơ hội vì
trong nội bộ đảng còn nhiều lắm những tên nằm vùng sử dụng lý luận đánh
lạc hướng và dùng sức mạnh của nòng súng bít kín mọi lối ra để bảo vệ
tài sản Mao - Hồ, đi đúng con đường Mao - Hồ vạch ra.