Trần Quốc Việt (Danlambao) - Anh
Trần Huỳnh Duy Thức đi theo lương tâm của mình vào con đường đấu tranh
vì Việt Nam tương lai tươi sáng. Con đường anh và muôn người đang đi là
con đường phải đi qua những nhà tù nơi thời gian dừng lại và địa ngục mở
ra. Nhưng nơi ấy là nơi anh không ngừng mài sáng thanh gươm lương tâm -
vũ khí bất ly thân của người đấu tranh cho chính nghĩa. Hôm nay anh
dùng thanh gươm ấy và thân thể mình cho “cuộc đấu tranh cuối cùng” mà có
lẽ là mười phần bi tráng.
Ngày nào đấy không xa, dù thân xác anh có thể không còn, thanh gươm
ấy vẫn tỏa sáng và sẽ nhân bản ra vô vàn thanh gươm lương tâm khác để
để cùng nhau đấu tranh. Khi ấy chế độ toàn trị sẽ bị dồn vào cuộc đấu
tranh cuối cùng mà có lẽ mười phần thảm bại ô nhục.
Anh là một trong những người chọn con đường đi lên cho mình và dân tộc.
Họ chọn con đường đi lên trên đôi chân bị xiềng xích. Chúng ta chọn con đường đi xuống trên đôi chân chưa bị xiềng xích.
Trong tâm tưởng của mình đường đời chung của chúng ta là lối mòn lịch sử
đã an bài. Vì chúng ta không muốn mở ra trang mới tươi đẹp của lịch sử
nên chúng ta không thể khai phá ra con đường mới đích thực của tự do và
dân chủ. Bản năng sinh tồn nhắc nhở ta phải đi theo chiều của cây gậy
chỉ đường của đảng. Từ đấy trên con đường đời này chúng ta dần dần đánh
mất hầu như tất cả từ nhân cách, nhân phẩm, đạo đức, văn hóa và cả tổ
quốc. Đích cuối cùng của con đường ấy là huyệt mộ nơi một ngày ta nằm
xuống ở cuối cuộc đời mà có lẽ chúng ta chưa từng bao giờ đứng thẳng dù
chỉ một ngày trên đôi chân và đôi vai của nhân phẩm và tự do.
Họ cũng đi cùng với chúng ta một đoạn đường dài, nhưng khi đến ngã ba
quyết định sự tiến hóa tinh thần của con người, họ không nhìn vào cây
gậy chỉ đường mà nhìn vào lương tâm của mình. "Từ điểm này, con đường
rẽ sang phải và sang trái. Một con đường đi lên và một con đường đi
xuống. Nếu ta đi sang phải- ta mất mạng, còn nếu ta đi sang trái- ta mất
lương tâm."(1)
Họ chọn đi lên để gìn giữ lương tâm tự do của mình.
Chúng ta chọn đi xuống để nuôi dưỡng lương tâm nô lệ của mình.
Từ đấy chúng ta hiểu vì sao họ không nhận "tội".
Chúng tôi những người đi xuống và đang chết xin chào các Anh Chị.
(1) Lời của nhà văn Nga Alexander Solzhenitsyn trong Quần Đảo Ngục Tù, tập 2, phần 4, chương 1.