Ảnh: Bạn đọc Dân Làm Báo |
ZiaZia (Danlambao) - Thưa các bạn an ninh áo xanh,
Chỉ vài ngày sau khi một cô giáo ở xứ biển miền Trung phổ bài thơ buồn
hoài nghi khí phách của con Hồng cháu Lạc, ngày hôm qua triệu triệu
người Việt Nam trên toàn cầu đã nhỏ lệ, thổn thức trong bước chân rầm
rập xuống đường của hàng ngàn đồng bào trên khắp ba miền đất nước, hô
vang khẩu hiệu đòi cường quyền minh bạch thảm họa môi trường. Với những
cụ già chân yếu, lưng còng, những cô gái mảnh mai, nhỏ nhắn, những bé
nhi đồng bé bỏng, thân thương và sau hết là các bạn thanh niên dũng
mãnh, can trường đã xuống đường ngày hôm qua, tôi rất muốn được thay mặt
cả dân tộc này cúi đầu cám ơn các cụ, các bạn và các em. Những tưởng
đến khi nhắm mắt xuôi tay, cả đời tôi sẽ mãi chứng kiến bóng ma cộng sản
trên quê hương Việt Nam, ngày hôm qua niềm hy vọng của một ngày dân tộc
đổi đời, hồi sinh chợt bừng nở, khai sáng...
Cũng chỉ cách đây vài ngày, tôi vứt nửa chai nước uống dở vào sọt rác bên đường.
Hôm nay, thằng con trai 9 tuổi hỏi tôi, "Cha ơi, sao hôm trước Cha đổ nước vào thùng rác? Sao Cha không tưới vào một gốc cây?"
Những tưởng vứt đồ thừa vào sọt rác là việc làm có tính giáo dục, đáng
hãnh diện của bậc cha mẹ trước đôi mắt chứng kiến của con trẻ, ngờ đâu
đôi mắt ấy khắt khe hơn ta tưởng. Cũng ngày hôm qua khi đang xem clip
video các bạn áo xanh của cường quyền xông vào đánh đập dã man một người
biểu tình, tôi đã vội che dấu màn hình máy tính, khi con tôi lại hỏi, "Cha ơi, chuyện gì xảy ra?".
Các bạn áo xanh, tôi rất sợ phải trả lời sự thật cho con trẻ của mình. Tôi không
muốn nói với con mình rằng những người áo xanh ấy đang đánh đập đồng
loại của mình bằng hành động của dã thú giữa rừng hoang. Tôi không muốn
giải thích với con tôi rằng các bạn cũng là người Việt Nam, máu đỏ da
vàng. Tôi không muốn giải nghĩa cho con tôi rằng chiếc áo xanh mà các
bạn đang mặc trên người là do đồng tiền thuế khó khăn có được trên vòng
lưng còng nhuễ nhoại, muối mặn mồ hôi của đồng bào tôi. Tôi không muốn
con tôi, con của các bạn tôi, của đồng bào tôi, vì cơ duyên nào đó đang
ngồi chung ghế nhà trường với con cái các bạn, ngày mai đây, bằng cái
ngây ngô của trẻ con, khinh miệt một cách bất công con cái của các bạn,
vì rằng chính các bạn, bậc cha mẹ trưởng thượng của chúng, ngày hôm qua
đã hành xử thua kém tư cách một con người. Con cái của các bạn sẽ phải
hổ thẹn đến nhường nào? Không một ai trong chúng ta muốn điều ấy xảy ra
với con trẻ của mình.
Các bạn, ngày hôm qua đã qua đi rất mau, nhưng ấy là một ngày vô cùng đặc biệt.
Trong cuộc đời phụng sự cường quyền của mình, các bạn đã bao giờ chứng kiến
người dân xuống đường không một lá cờ đỏ trong tay? Ngày hôm qua đồng bào tôi đã lựa chọn.
Ngày hôm qua và những ngày trước nữa, trong cái tình thân dân tộc chưa
nơi đâu cao đẹp hơn trên thế giới này, đồng bào tôi đã độ lương tha thứ
cho các bạn, những hình nhân chắc hẳn vì một sự mù quáng về vật chất và
tinh thần nào đó, đã vung dùi cui, báng súng, cùi chõ, nắm đấm vào thân
thể của đồng bào mình. Họ đã tha thứ cho các bạn như đã từng tha thứ ở
Văn Giang, Tây Nguyên, và khắp nẻo đường đất nước... Tiếc rằng ngày
tháng chẳng còn dài. Sự kiên nhẫn nào cũng có giới hạn, và dù rằng lòng
độ lượng của Mẹ Việt Nam thì vời vợi như mặt nước Biển Đông, Mẹ Việt Nam
đã lựa chọn. Ngày hôm qua cũng là ngày cuối cùng để các bạn phải lựa
chọn.
Bạn tôi ơi, tôi không muốn nói nhiều về đồng chí của các bạn. Vì thời
đại thông tin toàn cầu trong hơn mươi năm nay, muốn hay không cũng đã
khai tâm cho các bạn. Lựa chọn giữa Đồng chí hay Đồng Bào giờ đây là
quyền của các bạn... Vì tương lai của đứa con yêu 9 tuổi đang ngủ say
trên tay tôi hôm nay, và vì tình yêu với bao thế hệ con trẻ của tương
lai, tôi chọn "Đồng Bào". Bằng trái tim của một người Việt Nam, với sự
khiêm cung của mình, xin mượn một câu Kinh Phật để nhắn với các bạn áo
xanh:
"Quay đầu lại là Đồng bào!"
5/2016