17/6/16

Hồ Chí Minh & đảng CSVN trong thảm kịch đầy máu và nước mắt của dân tộc

Nguyễn Lương Tuyền (Danlambao) - Năm 1930, Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản Đông Dương bắt đầu chính thức hoạt động tại VN, theo lệnh của Cộng sản Quốc tế để nhuộm đỏ toàn vùng Đông Nam Á. Đông dương Cộng sản Đảng của Hồ Chí Minh đã nhiều lần đổi tên mục đích để sống còn. Đầu thập niên 40's, CSVN cướp được chính quyền. Cho tới lúc này, Hồ Chí Minh và đám tay chân Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh... vẫn giấu "cái đuôi cộng sản" của họ để tham dự vào một chính quyền liên hiệp trong đó Hồ Chí Minh làm Thủ tướng, Võ Nguyên Giáp làm Bộ trưởng Quốc phòng. Chính phủ mang tên Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, được thành lập ngày 2 tháng 9 năm 1945. Chính phủ ra mắt quốc dân tại Cột Cờ (Rondpoint Puginier), sau này được đổi lại là Công Viên (các "đồng chí" gọi là Quãng Trường) Ba Đình.
Pháp trở lại Đông Dương với sự giúp đỡ của Quân đội Anh ngay khi thế chiến thứ 2 chấm dứt với sự toàn thắng của Đồng Minh. Ngày 23 tháng 9 năm 1945, quân Pháp đã dùng võ lực giải tán chính phủ của miền Nam, giao lại chính quyền cho Pháp. Cuộc chiến tranh du kích chống Pháp bắt đầu ở miền Nam. Ngày 23 tháng 9 năm 1945 cũng là ngày Việt Minh lập ra Ủy ban Kháng chiến Nam bộ do Trần Văn Giầu lãnh đạo, làm chủ tịch. Ủy ban hô hào toàn dân tổng nổi dậy chống Pháp. Tại miền Bắc VN, Hồ Chí Minh đã ký một Tạm ước ngày 6 tháng 3 năm 1946 với Pháp để quân Pháp trở lại miền Bắc. Ít lâu sau - ngày 19 tháng 8 năm 1946 - chiến tranh Việt-Pháp bùng nổ ngay tại Hà Nội. Thực ra những người thực sự đối đầu với quân Pháp tại Hà Nội là các Tự Vệ Thành, các thanh niên tiểu tư sản của Hà Nội. Tuy vậy, các Tự Vệ Thành đã anh dũng cầm chân quân Pháp trong gần 2 tháng trời, tạo một hành lang cho dân Hà Nội đi thoát ra khỏi thành phố trong an toàn. Còn Vệ Quốc Đoàn tinh nhuệ (?) của CS và các lãnh tụ của họ đã rời khỏi Hà Nội, đến nơi an toàn trước khi cuộc nổ súng diễn ra. Hồ Chí Minh hô hào toàn quốc kháng chiến, rút về an toàn khu ở Việt Bắc. Quê hương bị tàn phá vì cả hai phía:
- Quân viễn chinh Pháp trong các trận đánh, các chiến dịch hành quân càn quét...
- Quân kháng chiến trong các chiến thuật "vườn không nhà trống, tiêu thổ kháng chiến".'
Cuộc chiến gọi là Chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất kéo dài từ năm 1946 cho đến năm 1954. Hiệp định Genève ký ngày 20 tháng 7 năm 1954, chia đôi đất nước ở vĩ tuyến 17: nửa quê hương từ vĩ tuyến 17 lên phía Bắc thuộc về đảng CS của Hồ Chí Minh và các đệ tử của ông ta. Nửa quê hương kể từ miền Nam vĩ tuyến 17 thuộc về Người Việt quốc gia cộng với gần 1 triệu người Bắc từ bỏ quê hương để vào Nam lánh nạn CS. Hội nghị Genève chưa ráo mực, CS Bắc Việt đã bắt đầu kế hoạch xâm lăng miền Nam nhất là sau khi bản "Đề cương Cách Mạng Miền Nam" của Lê Duẩn được phổ biến cho các tên nằm vùng ở miền Nam Việt Nam. Trong bản Đề Cương, Lê Duẩn quả quyết để "giải phóng" miền Nam, đảng CSVN phải dùng võ lực để chiếm trọn Miền Nam. Võ lực là con đường duy nhứt dù phải "xẻ dọc dẫy Trường Sơn".
Chiến tranh xâm lăng miền Nam- theo những tài liệu được bạch hóa gần đây - được CSVN phát động ngay khi Hội nghị Genève, ký ngày 20 tháng 7 năm 1954, còn chưa khô mực trên các ký kết.
Cuộc chiến gọi là "Chiến tranh Đông Dương lần thứ hai" hay cuộc xâm lăng cưỡng chiếm miền Nam đã kéo dài 21 năm. Một cuộc chiến xâm lược không hơn không kém, cuộc chiến đầy máu và nước mắt trong đó Quân dân miền Nam chỉ chiến đấu trong hoàn cảnh tự vệ. Sau khi chiếm dược toàn miền Nam, CSVN hiện rõ ra bộ mặt của những "tên cướp của giết người, những con quỉ tàn độc đội lốt người". Những con quỉ đó là nguyên nhân khiến người dân miền Nam phải bỏ nước ra đi bằng mọi phương tiện. Hơn nửa triệu người đã bỏ mình trên đường vượt biên đi tìm tự do. Hàng triệu, triệu gia đình tan nát cũng vì 2 chữ "tự do".
Các hình thức giết người man rợ nhất từ năm 1930 cho tới nay được CSVN sử dụng như chặt đầu, chôn sống, giết cả gia đình bất kể kẻ già người trẻ, em bé sơ sinh... Cả một không khí "sợ hãi, chết chóc" bao trùm lên cả đất nước quê hương. Tại các vùng do CS kiểm soát, mọi người nín thở đợi chờ ngày, đêm "thần chết CS" hiện ra đưa họ đi thủ tiêu.
Tội ác mà Hồ Chí Minh và đám lãnh đạo CSVN gây ra cho dân tộc từ năm 1930 đến nay không có một ngòi bút nào tả hết. Tội ác đó được đám hậu duệ của Hồ tiếp tục cho tới ngày nay. Tội ác của thể chế CS trên toàn thế giới đã bị Nghị viện Âu Châu kết án và phơi bày. Tại các nước ở Đông Âu cũng như ngay tại Nga, đảng CS đã hoàn toàn tan vỡ, bị vất vào sọt rác. VN là 1 trong 4 nước vẫn duy trì chế độ CS bằng mọi cách, mặc kệ các trào lưu dân chủ tại Nga Sô (La Mecque của chế độ CS). Các hậu duệ của Hồ đang sống vào giờ thứ 25 của Phong trào CS. Đám hậu duệ của Hồ Chí Minh thừa biết điều đó nhưng họ vẫn duy trì và bám vào quyền lực để sống còn.
Trong 86 năm hiện hữu (từ 1930 đến nay, 2016), trong đó có 62 năm nắm quyền (từ năm 1954 ở miền Bắc, 41 năm trên toàn nước Việt), độc tài tuyệt đối trên sinh mạng của mỗi người dân, Hồ Chí Minh và các hậu duệ trong đảng CSVN đã phạm rất nhiều tội ác đối với dân Việt. Sau đây là một số tội ác của Hồ Chí Minh và của đảng CSVN:
* Đã du nhập, bằng võ lực, vào VN một chủ nghĩa ngoại lai gọi là Chủ Nghĩa CS:
Hồ Chí Minh và đồng bọn đã dùng bạo lực, giết chóc dã man không bút nào tả xiết để bắt dân Việt phải chấp nhận chế độ này. CSVN và Hồ Chí Minh đã dùng đủ mọi phương tiện trong đó có bạo lực, để thay thế nền văn hóa, văn học cổ truyền bằng một nền văn hóa Max-Lênine, một nền "văn hóa mất dạy của dân đầu đường xó chợ", một nền văn hóa của nói dối, lường gạt, ăn cắp, ăn cướp... mất hẳn nhân tính con người. Thử nhìn về VN, nhìn những sinh hoạt của người dân ta sẽ thấy được dễ dàng ảnh hưởng của văn hóa CS lên con người: nói dối, ăn cắp, ăn cướp, giết người không gớm tay. Hãy nhìn "những tên ăn cướp CS Bắc Việt" hăm hở, hồ hởi phấn khởi vào Miền Nam ngay sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, để "vào, vơ, vét, về" theo đúng khẩu hiệu 4V của các đồng chí. Gia đình sụp đổ vì cảnh con tố, đánh, giết cha mẹ; vợ tố cáo chồng cùng những cảnh đời vô luân thường đạo lý, những thái độ vô cảm của con người đối với con người... đầy dẫy trên báo chí, truyền thanh mỗi ngày. Thí dụ hai tiếng "cảm ơn" đã biến mất trong ngôn ngữ Việt thường nhật thay vào đó là những tiếng chửi thề tục tĩu phát ra từ miệng mọi người từ già đến đứa trẻ. Hủy diệt văn hóa trên 4000 năm của dân tộc là một tội trời không dung đất không tha. Phải vài thế hệ dân Việt mới "gột rửa" được ảnh hưởng của văn hóa cộng sản.
* Tội thứ hai là tội bán nước cho kẻ thù truyền kiếp phương Bắc:
Khi Hồ Chí Minh và đồng bọn lạy van Tàu cộng để xin viện trợ, họ không hiểu - hay cố tình không hiểu - là họ đang bán quê hương cho TC. TC không cho không (free of charge) người và võ khí trong chiến tranh Đông Dương lần 1 và lần 2. Sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, CSVN - nói trắng ra là người dân VN - phải è cổ trả nợ. Trả nợ bằng cách gán đất đai của quê hương cho Tàu cộng.
Cuộc chiến tranh biên giới giữa 2 đảng CS "anh em (?)" năm 1979 khiến VN mất khoảng 789 km2 vùng biên giới. Sau khi CS Nga Sô và CS ở Đông Âu sụp đổ, CSVN quay lại thần phục TC để sống còn. Phạm Văn Đồng, Nguyễn Văn Linh và Đỗ Mười đã ký hiệp ước với TC tại Thành Phố Thành Đô, thuộc tỉnh Tứ Xuyên. Cho tới giờ phút này, nội dung của cái gọi là Hiệp Ước Thành Đô không được tiết lộ. Đất nước VN là của riêng của đảng CSVN? ta tự hỏi.
Đến ngày 30 tháng 12 năm 1999, CSVN lại cắt thêm đất của quê hương, hiến dâng cho TC. Sự thực, CSVN đã cắt một dãi đất có chiều dài 1300 km, chiều ngang từ 2 đến 12km cho TC. Tính ra quê hương mất khoảng 15000 km2. Ải Nam Quan, hang Pắc Pó "yêu quý của Bác"... đều bị sát nhập vào nước Tàu. Trong Vịnh Bắc Bộ, sau những cuộc đi đêm giữa TC và VNCS, VN mất 16 000 km2 vùng vịnh cho TC.
Trên thực tế, từ xưa đến nay, người Tầu luôn luôn có ý định xâm chiếm các nước lân bang. VN đã nằm trong tầm ngắm của Tầu từ ngàn xưa. Việc CSVN dựa vào CS Tầu trong chiến tranh Đông Dương 1 và 2 là cơ nội "ngàn năm một thuở" cho TC xâm lăng VN.
Nhiều quan sát viên cho rằng VN đã mất về tay TC và việc chiếm cứ toàn thể nước Việt, đổi tên VN thành một quận, huyện của Tàu, chỉ còn là vấn đề thời gian. Quả thực, Tàu cộng đã bao vây toàn nước Việt, đất nước đang ở trong hoàn cảnh "tứ diện thọ địch".
- Người Tàu đã và đang tiếp tục lập nghiệp, bén rễ trên quê hương ta. Họ đang tràn ngập quê hương VN, từ Bắc vô Nam: Miền Cao Nguyên do Tàu cộng chiếm, lấy cớ là để khai thác boxit. Trên thực tế đó là những binh lính TC. Trên quê hương VN, người Tàu có những đặc khu như ở Đà Nẵng, Hà Tĩnh, Lạng Sơn, Bình Dương... Người Việt bị cấm héo lánh tới những nơi này. Đặc khu Vũng Áng ở Hà Tĩnh đang được dư luận chú ý vì các chất thải cực độc đổ ra biển đã khiến cá chết hàng loạt, nhuộm trắng biển miền Trung. Ngoài khơi miền Trung, biển đã và đang bị ô nhiễm nặng nề. Hoạt động của các ngư phủ bị tê liệt.
- Phía đông, bờ biển VN bị Tàu cộng gần như phong tỏa. Hạm đội tầu đánh cá của TC lên đến gần 50000 tàu đang biến cả biển Thái Bình Dương thành miền biển của TC. Thực ra các tàu đánh cá đó là những đơn vị xung kích trá hình của Hải quân TC.
- Phía tây, với hàng chục chiếc đập nước xây ở thượng nguồn sông Cửu Long, TC có thể điều chỉnh lưu lượng nước sông khiến các đồng bằng ở hạ lưu của sông trở nên vô dụng vì hạn hán "nhân tạo" do TC gây ra. Nước biển mặn đã đổ vào đông bằng sông Cửu Long, biến vùng này trở nên vô dụng cho việc trồng lúa cũng như giết hết cá nước ngọt của sông này, vốn dĩ là vựa cá của Miền Nam Việt Nam.
* Tội thứ ba: CSVN là thủ phạm - trực tiếp hay gián tiếp - của khoảng từ 3 đến 5 triệu người chết trong suốt chiều dài của lịch sử của đảng CSVN:
Kể từ khi xuất hiện ở VN năm 1930, đảng CSVN đã ngấm ngầm hay công khai tiêu diệt các đảng phái của người Quốc gia. Đôi khi CSVN mượn tay quân Pháp để tiêu diệt các người Việt Quốc Gia. Hiệp định sơ bộ 6-3-1946 đã để CSVN rảnh tay tiêu diệt các đảng phái quốc gia. Sau đây là vài thí dụ trong muôn vàn tội ác của CSVN:

- Vụ Ôn Như Hầu:
Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho Võ Nguyên Giáp, Trường Chinh... tìm cách loại bỏ các đảng phái của người quốc gia như: Việt Nam Quốc Dân Đảng, Việt Cách, Việt Quốc, Đại Việt... Thủ tiêu những phần tử không theo Đệ Tam Quốc Tế như những nhân vật của Đệ Tứ Quốc Tế Troskyste: Nguyễn An Ninh, Tạ Thu Thâu, Phan văn Hùm, Hồ Hữu Tường. Thủ tiêu các nhân vật cao cấp của các tôn giáo như Tự Vệ Công Giáo, Hòa Hảo... Một sự kiện nổi bật trong việc loại trừ các người quốc gia là vụ án Ôn Như Hầu. Võ Nguyên Giáp đã âm mưu tạo ra vụ Phố Ôn Như Hầu để tiêu diệt Việt Nam Quốc Dân Đảng với sự tiếp tay của quân Pháp. Võ Nguyên Giáp đã vu oan cho Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQĐD) đã giết người rồi chôn ở vườn của căn nhà số 9 Phố Ôn Như Hầu. Ngày 12/7/1946, theo lệnh Trường Chinh, cộng sản đã bất thần đột nhập trụ sở của VNQĐD ở số 9 Ôn Như Hầu. Hàng trăm người bị CS giết nhưng chúng lại đỗ thừa cho VNQDĐ. Lấy cớ đó quân Pháp và quân đội của CSVN đã tấn công các căn cứ của VNQĐD tại miền Bắc và miền Trung. VNQĐD tan vỡ, một số lãnh tụ như Nguyễn Hải Thần, Nguyễn Tường Tam... phải đi trốn, còn Khái Hưng Trần Khánh Giư bị CS bắt rồi bị thủ tiêu. Khi chiến tranh với quân Pháp bùng nổ, CSVN đã thủ tiêu những người bị họ giam giữ tại Hỏa Lò ở Hà Nội. Có khoảng 5000 người bị CS giết.

- Cải cách ruộng đất:
Rập theo "khuôn vàng thước ngọc" của CS Tàu, năm 1953 Cải Cách Ruộng Đất (CCRĐ) được Hồ Chí Minh và đảng CSVN phát động trên toàn cõi miền Bắc qua sắc luật 42/SL được ban hành ngày 1/7/1951. CSVN cho "chỉ tiêu" là 5% dân làng là thành phần địa chủ. Các Đội Cải Cách và người dân bị học tập, xúi dục đã giết nhiều người theo đúng khẩu hiệu trí phú địa, hào, đào tận gốc trốc tận rễ. CCRD tạm thời giảm đi năm 1054-1955 vì CS Hà Nội phải lo định cư thành phần tập kết từ Nam ra miền Bắc theo Hiệp định Genève ban hành ngày 20 tháng 7 năm 1954. Năm 1956, Hồ và đồng bọn cho ngưng chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất vì dân chúng oán thán. Hồ Chí Minh làm bộ nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, khóc lóc xin lỗi nhân dân. Thế là tội lỗi của Hồ được coi như xí xóa, "huề cả làng".
Người ta tính có hơn 172000 người bị đấu tố trong đó có hơn 165000 bị oan. Hồ Chí Minh đã chính thức ra lệnh đình chỉ các vụ đấu tố vào tháng 10 năm 1956. Hồ tuyên bố, không một chút hối hận nào: sai thì sửa sai theo đúng tinh thần của người CS. Để xoa dịu sự phẫn nộ của dân chúng, CS cho thả 12000 tù nhân bị bắt trong chiến dịch CCRĐ. Theo thống kê chính thức của Viện Thống Kê Hà Nội, có 172000 bị chết, nhưng theo nhà báo Bùi Tín, số người chết trong vụ CCRĐ có thể lên tới trên dưới 1/2 triệu.

- Tội ác trong vụ Quỳnh Lưu khởi nghĩa:
Việc tạm lùi bước của CS trong vụ CCRĐ đã như một chất xúc tác cho vụ nổi dậy ở Quỳnh Lưu (Nghệ An) Khởi Nghĩa vào ngày đầu tháng 11 năm 1956. Đây là một cuộc đấu tranh đẫm máu chống lại sự cai trị dã man của CSVN. Chính sách CCRĐ đã là nguyên nhân chánh làm bùng nổ sự phẫn nộ của người dân.
Ngày 10 tháng 11 năm 1956, khoảng 10000 người dân đã mở Đại Hội. CS đã đưa một lực lương công an đến đàn áp. Đồng bào đã bao vây đại đội CA. CS đưa đến 2 trung đoàn để đàn áp. 30,000 đã bao vây 2 trung đoàn Bộ Đội. Lập tức Văn Tiến Dũng được lệnh đưa cả Sư đoàn 304 nhập trận. Ngày 14 tháng 11, Văn Tiến Dũng điều động thêm SĐ 312 vào tăng cường đàn áp. Có hàng ngàn người bị chết vì đàn áp (con số chính xác không bao giờ được tiết lộ) Hơn 6 000 người bị bắt.

- Tội ác đối với đồng bào Miền Nam:
Hàng ngàn người đã bị CS giết trong các vụ phá hoại, đặt mìn, pháo kích vào các trường học, các vụ thảm sát ở Huế nhân dịp Tết Mậu Thân. Trong cuộc thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế, hơn 5000 người đã bị CS hành quyết bằng đủ cách mọi rợ, dã man chưa từng thấy ở thời đại này.
Trong cuộc chiến xâm lăng miền Nam, hàng triệu người đã bỏ mình vì CS xâm lược. Hai cuộc chiến Đông Dương do CSVN phát động đã khiến từ 3 đến 5 triệu người chết. Cứ mỗi người chết ta phải kể 2 tới 3 người bị thương cũng như một gia đình bị tan vỡ. Bạn đọc có thể hình dung ra con số 10 tới 12 triệu người bị thương cũng như ngần ấy gia đình bị tan nát, ngần ấy đứa trẻ trong phút chốc trở thành những đứa trẻ mồ côi.
* CSVN thú nhận đã đánh thuê cho Nga Sô, cho Tàu cộng
Chính Lê Duẩn, vua không ngai, Tổng Bí thư của CSVN đã thú nhận: ta đánh đây là đánh cho Nga cho Tàu. Khốn nạn thay cho dân Việt. Đánh thuê cho Nga Tàu rồi để lại một quê hương bị chiến tranh tàn phá với vài triệu người chết. Hậu quả là nước đã và đang mất về tay TC. Hiện nay, CSVN đang lạy van người Mỹ, kẻ thù cũ, trở lại VN để hòng cứu VN khỏi nanh vuốt của TC. Phải chăng CSVN đang kêu cứu Hoa Kỳ vào giờ thứ 25? Quá trễ cho quê hương?
*
Tiếng súng đã tạm yên ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhưng người dân Miền Nam vẫn tiếp tục bị bọn CS đàn áp, bóc lột:
1- Hơn 1 triệu quân cán chính của miền Nam bị đẩy vào hơn 150 trại tù CS, rải rác nơi rừng thiêng nước độc (CS gọi các trại này là trại học tập). Hơn 160000 người đã bỏ mình trong các nhà tù của CS.
2- Tài sản của người miền Nam bị các "đồng chí" cướp trắng trợn bằng các chiến dịch đổi tiền, đánh tư sản, tịch thu... 16 tấn vàng của miền Nam bị các "đồng chí" chia nhau bỏ túi. Hai mươi lăm tấn vàng ăn cướp của người dân miền Nam được các "đồng chí" nộp cho Nga Sô.
3- Hàng triệu người đã liều chết rời quê hương vì không thể nào sống với CS. Hơn 1/2 triệu người đã bỏ mình trên đường vượt biên, vượt biển. Hơn 3 triệu người Việt hiện đang sống một cuộc sống đầy tình người tại hàng trăm quốc gia tự do trên thế giới. Đây là cuộc bỏ nước ra đi lớn nhất trong 4 ngàn năm lịch sử của dân tộc. Cuộc "chạy trốn vĩ đại" này đã kéo dài hơn 20 năm nếu ta tính từ năm 1975, là năm định mệnh của dân Việt. Đất nước sắp trở thành một quận, huyện của Tàu cộng, nhưng những người Việt "di cư", trốn chạy CS vẫn là một nguồn hy vọng cho dân tộc, cho văn hóa Việt được trường tồn.
Văn hóa thực sự của dân tộc Việt đã được người tỵ nạn CS gieo rắc trên toàn thế giới tự do. Bất cứ nơi nào có người Việt định cư, họ đã để lại những ấn tượng đẹp về con cháu Lạc Hồng. Chúng ta đã, đang và sẽ thành công trong công cuộc bảo vệ văn hóa Việt, thiết lập một "siêu quốc gia VN" ở ngoài giải đất hình chữ S. Trong khi đó tại VN, cộng sản đang hủy hoại văn hóa dân tộc. Người Việt tỵ nạn CS có đầy đủ yếu tố để hình thành 1 siêu quốc gia ở ngoài đất nước mà ta phải rời bỏ vì chế độ CS. Có 3 yếu tố chính để tạo thành 1 quốc gia: lãnh thổ, dân tộc, chính quyền.
Lãnh thổ của "siêu quốc gia Việt Nam" trải dài trên khắp thế giới, tại các nơi có tự do dân chủ. Trong thời đại toàn cầu hóa, trong thời đại điện tử tin học, người Việt có thể di chuyển tiếp cận với các Cộng Đồng Người Việt Tự do ở bất cứ nơi nào trên thế giới. Lãnh thổ của chúng ta trải dài trên toàn thế giới.
Về phương diện chính quyền, mỗi Cộng Đồng người Việt đều có Ban Lãnh Đạo cùng các Hội Đoàn. Đó là một hình thức chính quyền, một chính quyền hoàn toàn dân chủ, bất vụ lợi.
Yếu tố dân tộc là tất cả các Cộng Đồng Việt trên thế giới tự do. Họ đã rất thành công, hội nhập vào cuộc sống mới một cách tuyệt vời.
Tóm lại ta có các điều kiện cần và đủ để lập lên một nước Việt khác hoàn toàn không cộng sản.
Trong khi những người CS ở quê nhà đang vun trồng một văn hóa của ăn cắp, lường gạt, nói dối. Tương lai nào cho dân tộc khi người dân đang sống ở VN,đi đâu đâu trên thế giới cũng bị khinh rẻ là bọn ăn cắp, móc túi... Đó chính là sự thực tại Việt Nam ngày nay sau 62 năm bị CS đô hộ. Chỉ có chúng ta, những người Việt tỵ nạn trên toàn thế giới, mới có khả năng duy trì và phát triển nền văn hóa của dân tộc.
18.06.2016