11/7/16

Phán quyết PCA và tương lai của biển Đông

Bùi Quang Vơm (Danlambao) - Còn hai ngày nữa, ngày 12/07/2016 Tòa trọng tài thường trực (PCA) sẽ đưa ra phát xét chính thức cho phiên xử đơn kiện của Philippines về đường lưỡi bò của Trung Quốc trên biển Đông.
Có thể tin chắc chắn rằng phán quyết của PCA sẽ ủng hộ Philippines, bác bỏ yêu sách chủ quyền đường chín đoạn hay đường lưỡi bò mà Trung Quốc đưa ra chỉ dựa trên “chứng cứ lịch sử”, chiếm hơn 80% diện tích biển Đông Thái Bình Dương, nơi có lưu lượng luân chuyển chiếm gần 50% tổng lượng hàng hoá toàn cầu với giá trị gần 5000 tỷ USD.
Trung Quốc bị dồn vào thế bắt buộc phải lựa chọn thái độ hành xử. Tuỳ theo từng lựa chọn, số phận biển Đông, trật tự thế giới và an ninh toàn cầu có thể thay đổi.
Tất nhiên, trước một sự kiện, sẽ có ba khả năng xảy ra, ba phương án mà Trung Quốc lựa chọn.
- Phương án thứ nhất, Trung Quốc chấp nhận thua kiện, thừa nhận tính phi pháp của đường lưỡi bò, muối mặt rút lại “chủ quyền không thể chối cãi” nhưng không thể chứng minh.
Buộc phải chấp nhận giữ nguyên hiện trạng, huỷ bỏ tuyên bố chủ quyền đối với toàn bộ biển Đông. Với phương án này, Trung Quốc buộc phải từ bỏ giấc mơ Trung Hoa, từ bỏ “con đường tơ lụa trên biển” và giấc mơ chia đôi Thái Bình Dương với Mỹ, quay lại chiến lược “thao quang dưỡng hối”, hoàn chỉnh các căn cứ tại Hoàng Sa, âm thầm hoàn thiện vũ trang các thực thể đã chiếm được tại Trường Sa, chờ đợi giàu có lên cho đến khi bằng và vượt Mỹ về năng lực quân sự, chờ đợi khủng hoảng của Mỹ, khủng hoảng của thế giới các cường quốc, mai phục một khủng khoảng toàn cầu. Trong khi tìm mọi các tăng trưởng nhanh nhất về kinh tế, Trung Quốc sẽ tận dụng mọi cơ hội để chia rẽ thế giới siêu cường, kích thích các mâu thuẫn giữa Nga và phương Tây, nuôi dưỡng và duy trì khủng hoảng trung đông và giữ cho biển Đông không có chiến tranh nhưng luôn có xung đột cục bộ, giữ lửa để có thể bùng phát thành chiến tranh bất cứ lúc nào có cơ hội. Đây là chủ trương của Đặng Tiểu Bình, “chủ quyền của ta, gác tranh chấp, cùng khai thác”. Khát vọng chiếm đoạt biển Đông không bao giờ bị từ bỏ, nhưng không được đưa ra như một mục tiêu có hạn định thời gian.
Kịch bản này tuy vậy, lại rất khó có thể chấp nhận. Vì trên thực tế, nhà cầm quyền Bắc Kinh, thúc đẩy bởi ảo tưởng siêu cường sau 40 năm liền tăng trưởng, đã đi quá xa trong việc kích đ̣ộng chủ nghĩa dân tộc, nhằm tạo ra sự cố kết quốc gia, sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu. Trung Quốc đã đẩy khát vọng thành một thứ ma tuý.
Nhưng trong một xã hội có truyền thống rời rã, bất tuân quyền lực trung ương, lực dính kết bề ngoài, chỉ bằng khát vọng đại Hán, là con dao hai lưỡi. Chấp nhận thất bại đường lưỡi bò là thất bại của giấc mơ siêu cường bá chủ, là thất bại của tính chính danh và uy thế quy tụ, tập trung quyền lực của tập đoàn cầm quyền, nguy cơ phân rã, nội loạn và tan vỡ có khả năng quay trở lại. Nếu quyền lực trung ương tan vỡ, “Quảng Đông, Vân Nam, Tứ Xuyên, Tân Cương, Tây Tạng, thậm chí cả Thượng Hải, vốn chưa bao giờ trung thành với Trung Nam Hải, có nguy cơ cát cứ. Trung Quốc trên thực tế sẽ tan thành từng mảnh. Trong hoàn cảnh quyền lực Trung ương mất hiệu lực, Hồng Kông sẽ xin nhập trở lại Anh và Đài Loan sẽ tuyên bố độc lập, Tân Cương có thể tuyên bố ly khai?!”.
Nguy hại hơn, nếu thừa nhận UNCLOS, yêu sách“chủ quyền lịch sử” bị vô hiệu, các thực thể chiếm đoạt bằng vũ lực, cơi nới, bồi lấp nhân tạo không được coi là căn cứ tạo ra chủ quyền, Trung Quốc đối diện với các yêu sách của Philippines đối với Scarborough, Việt Nam đòi lại Hoàng Sa và Trường Sa. Các vụ kiện ra Toà quốc tế có thể sẽ chỉ mới bắt đầu và sẽ còn tiếp tục.
Mặc dù vậy, ít ai chịu nhận rằng, đây là phương án duy nhất tốt cho Trung Quốc. Không có quyền chủ quyền trên toàn bộ biển Đông, nhưng bằng hữu nghị hợp tác bình đẳng, từ bỏ tư duy bành trướng và sôvin đại Hán, thực tâm tôn trọng các quốc gia nhỏ, đặc biệt là các quốc gia láng giềng gắn liền như Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Loan, Philippines, và Việt Nam. Với tỷ trọng kinh tế khổng lồ và sức hút các lợi ích kinh tế, Trung Quốc sẽ làm chủ việc chia sẻ quyền kiểm soát trên thực tế không chỉ biển Đông mà cả biển Hoa Đông. Không cần phải đối đầu công khai với Mỹ, gây xung đột và đe dọa an ninh thế giới, thực tế Trung Quốc vẫn có thể thực hiện chương trình “một vành đai một con đường” mà không cần phải có quyền tài phán trên toàn bộ biển Đông.
- Phương án thứ hai, có lẽ là phương án có "xác suất cao nhất". TQ không thừa nhận phán quyết của Tòa và tiếp tục tuyên bố không từ bỏ chủ quyền. Phương án này sẽ dẫn đến tuyên bố ADIZ. Phớt lờ phán quyết của Toà, tăng cường phương tiện quân sự đủ để kiểm soát vùng trời và vùng biển trên toàn bộ biển Đông, bất chấp vùng hải phận quốc tế theo quy chế công ước UNCLOS.
Cự tuyệt phán quyết của PCA, Trung Quốc sẽ buộc phải rút khỏi UNCLOS hay trên thực tế không còn được hưởng các quy chế quốc tế căn cứ trên UNCLOS. Thực tế, Trung Quốc tự đưa mình ra ngoài vòng pháp luật. Không tuân thủ luật pháp quốc tế, nhưng cũng sẽ không có tư cách để đòi hỏi được hưởng các quy chế quốc tế. Tư cách và tiếng nói của Trung Quốc trong các tổ chức, định chế quốc tế sẽ phải chịu áp lực.
Tuy là phương án mong muốn, vì vẫn giữ nguyên lập trường độc chiếm biển đông, không phản bội nguyện vọng dân chúng Trung Quốc vốn bị mê hoặc do chính chính sách tuyên truyền nhiều năm nay của nhà cầm quyền. Nhưng ADIZ chứa đựng không ít nguy cơ thất bại. Bằng tuyên bố vùng nhận dạng phòng không, Trung Quốc tạo áp lực, gây phiền hà cho các hoạt động thương mại, đe dọa an toàn đối với các phương tiện bay và tàu thuyền đi lại của rất nhiều quốc gia liên quan.
Trừ các nước có sức mạnh kinh tế độc lập và sức mạnh quân sự tương ứng như Nhật, Mỹ, Úc, Ấn Độ, các nước nhỏ khác thông thường chấp nhận khai báo và xin phép Trung Quốc, một hình thức thừa nhận chủ quyền trên thực tế. Nhưng ngay các nước nhỏ, dù vẫn trình báo xin phép, nhưng không thừa nhận quyền chủ quyền của Trung Quốc, và xử sự với Trung Quốc như với một bá quyền.
Tuy vậy, tuyên bố thì dễ, điều kiện để đảm bảo hiệu lực kiểm soát đó một cách thường xuyên và các điều kiện duy trì hiệu lực của nó về lâu dài, một mặt là vấn đề đang vượt quá sức của Trung Quốc, một mặt khác, đụng độ dân sự có thể sẽ diễn ra từng ngày, gây căng thẳng cho các lĩnh vực khác trong các quan hệ quốc gia.
Suy giảm kinh tế và thương mại hai năm vừa qua và khủng hoảng đang đến những năm sắp tới khoét sâu lỗ hổng thâm hụt. Tham vọng lũng đọan kinh tế chính trị thế giới bằng đồng tiền vung tay trên khắp các lục địa, tham vọng mua bán chính trị bằng những hứa hẹn quá trớn đang biến dự trữ ngoại hối của Trung Quốc chỉ còn là một cái túi rỗng, thị tường tài chính của Trung Quốc trở nên không thể bù đắp, đang là một trái hơi và tất yếu sụp đổ.
ADIZ trên một vùng mênh mông hải không gian hàng triệu km2, suốt ngày bão gió, xa hậu cần hàng nghìn km, với chi phí tới hàng trăm tỷ USD một năm, có thể trở thành một vết loét rỉ máu không có thuốc chữa.
Mặt khác, ADIZ biển Đông là sự áp đặt quyền kiểm soát của Trung Quốc lên một phần hải phận và không phận quốc tế theo UNCLOS, vi phạm luật pháp quốc tế và xâm phạm lợi ích quốc gia của hầu hết các nước lớn. Những cản trở tự do sẽ lôi cuốn rất nhiều quốc gia khác không trực tiếp với biển Đông vào cùng một mặt trận phản đối, tạo sức ép không nhỏ trong các quan hệ với Trung Quốc.
Mỹ sẽ buộc phải tăng cường sức mạnh quân sự. Để vô hiệu ADIZ, hai hạm đội hàng không mẫu hạm hiện đang có mặt sẽ không đủ. ADIZ sẽ tạo lý do chính đáng để Quốc hội Mỹ tăng ngân sách quốc phòng cho khu vực biển Đông, và lực lượng hiện diện thường trực tại biển Đông sẽ được tăng lên đủ để chế áp một cuộc chiến với Trung Quốc. Nhưng mật độ phương tiện của Mỹ họat động trên biển đông, đặc biệt những chuyến tàu tuần tra trong ngoài ranh giới 12 hải lý các thực thể cơi nới nhân tạo có trang thiết bị quân sự của Trung Quốc, cũng như các chuyến bay B52 không chỉ là con số một vài như đối với Hoa Đông trước đây, có rất nhiều khả năng xảy ra xung đột. Nguy cơ bùng phát chiến tranh sẽ không thể chỉ coi là khả năng. Thế giới bị đặt trước một nguy cơ bùng phát chiến tranh toàn cầu.
Liên minh Mỹ, Nhật, Úc sẽ buộc phải thực tiễn và hữu hiệu hơn. Một mặt trận quốc tế bao gồm cả Ấn Độ, liên minh châu Âu và NATO sẽ không chỉ thống nhất trên nhận thức và tinh thần... Có thể hình dung gần như một cuộc cấm vận quốc tế đối với Trung Quốc về mặt Ngoại giao và Quân sự. Quan hệ thương mại cũng vì thế mà sẽ trở lại những rào cản bảo hộ mậu dịch, ảnh hưởng trầm trọng thêm khó khăn xuất khẩu đang ở mức cao hiện nay của Trung Quốc.
Thực chất, ADIZ chỉ làm cho Trung Quốc thua thiệt thêm về mặt chiến lược.
Tuy nhiên, với tâm lý thua kiện, mọi tức tối sẽ trút hết lên đầu Philippines, tiếp đến là Việt Nam. Tổng thống mới đắc cử Rodrigo Duterte dù muốn chuyển sang thương lượng song phương, tuyên bố “sẵn sàng đàm phán và chia sẻ tài nguyên biển Đông” với Trung Quốc sau phán quyết cuả PCA. Tờ China Daily phiên bản tiếng Anh của Trung Quốc hôm 4/7 dẫn nguồn thạo tin giấu tên cho hay Bắc Kinh sẵn sàng nối lại đàm phán với Philippines, nhưng với tiền đề là Chính phủ mới của Philippines “phải từ bỏ một cách thực chất kết quả phán quyết của PCA”.
Vì vậy, mặc dù Trung Quốc luôn kêu gào đàm phán song phương, nhưng Trung Quốc sẽ không chấp nhận tha thứ. Những ai hiểu văn hoá Trung Quốc, những ai từng đọc lịch sử thương lượng tay đôi của Trung Quốc thì phải biết rút ra một bài học bất biến là Trung Quốc chấp nhận đàm phán song phương không phải nhằm phát triển hữu nghị mà là lợi dụng tiền bạc và danh nghĩa hữu nghị để thực hiện âm mưu trả thù, bắt chính phủ và người dân Philippines phải đền tội theo kiểu trừng phạt vốn có của người Tàu là sẽ làm cho Philippines khốn khổ tới mức “muốn chết không được chết”.
Trong kịch bản này, Trung Quốc sẽ tiếp tục cơi nới, bồi lấp và trang bị các bãi đá, các rạn san hô thành các đảo nhân tạo. Tiếp tục tăng cường kiến thiết 7 thực thể đã chiếm đọat thành các cơ sở chủ quyền và căn cứ quân sự. Nhưng cho dù Trung Quốc có đầu tư bao nhiêu cho Trường Sa và Hoàng Sa, nếu 21 thực thể Trường Sa còn nằm trong tay Việt Nam, 10 trong tay Philippines... thì việc độc chiếm biển đông còn là chuyện xa vời. Khi đường lưỡi bò không có giá trị pháp lý, Trung Quốc không thể tuỳ tiện “thu hồi” những hòn đảo đá còn lại. ADIZ chỉ cho Trung Quốc cái cảm giác chủ quyền giả tạo, thực chất chỉ là sự phiền toái, bỏ thì thương, vương thì tội.
- Phương án thứ ba, chiến tranh.
Ai cũng biết, thực chất của các tranh cãi hiện nay là xung đột quyền lợi giữa Mỹ và Trung Quốc, đó là mâu thuẫn giữa một siêu cường đang nắm giữ vai trò kiểm soát trật tự thế giới và một lực lượng đang vươn lên với tham vọng phá vỡ cái trật tự đó, chia sẻ quyền kiểm soát toàn cầu với tư cách là siêu cường thứ hai. Trung Quốc đã không giấu diếm tham vọng đó trong ngày 7-8/6/2013, tại khu nghỉ dưỡng Sunnylands ở Palm Springs, California, khi Tập Cận Bình đã nói “Thái Bình Dương đủ rộng cho cả Mỹ và Trung Quốc”, với gợi ý hình thành câu lạc bộ siêu cường, nghĩa là thế giới chỉ còn hai quốc gia phải chia sẻ với nhau là Mỹ và Trung Quốc. Trung Quốc muốn Mỹ hãy chấp nhận chia đôi thế giới với Trung Quốc.
Bắt đầu từ 1909, đặt mốc chủ quyền trên Hoàng Sa; năm 1947 vẽ đường "lưỡi bò"; năm 1956 Cộng hoà Nhân Dân Trung Hoa chiếm giữ phần phía Đông của Hoàng Sa; năm 1958 Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa ra tuyên bố chính thức yêu sách chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa; năm 1974 chiếm nốt phần phía Tây của quần đảo Hoàng Sa; năm 1988 đánh chiếm Gạc Ma, Côlin trên quần đảo Trường Sa; năm 1995 đánh chiếm thêm Vành Khăn, phía Nam quần đảo Trường Sa. Tháng 5/2009 chính thức gửi công hàm tới Liên Hợp Quốc tuyên bố chủ quyền theo đường lưỡi bò, bắt đầu chiến dịc bồi lấp, cơi nới và lắp đặt thiết bị quân sự, xây dựng các công trình phục vụ sinh sống dân sự.
Như vậy, ý định và âm mưu chiếm đoạt biển Đông không phải bắt đầu từ năm 2013 khi có vụ kiện của Philippines, do đó, Trung Quốc sẽ không vì phán quyết PCA mà thay đổi hay từ bỏ.
Có thể do phán quyết của Toà Thường trực PCA, ý đồ chính danh đi ra biển thông qua chủ quyền lưỡi bò đã thất bại. Lựa chọn con đường không chính danh, hay là con đường tước đoạt bằng sức mạnh đang nằm trên mặt bàn nhà cầm quyền Trung Quốc. Không phải Trung Quốc thua Philippines hay Việt Nam mà là do có sự hiện diện quân sự của Mỹ. Trung Quốc đã sai về chiến thuật. Thủ đoạn cắt lát salami cho phép Trung Quốc lấn chiếm mà tránh được xung đột với Mỹ. Nhưng chiến thuật này quá chậm và vì vậy mà không còn yếu tố bất ngờ. Mỹ đã kịp chuyển trục và tăng cường từng bước năng lực thích ứng. Trung Quốc buộc phải đối phó với bức tường chắn không thể vượt qua.
Nhưng nếu không chiếm đoạt và kiểm soát biển đông, không tạo ra con đường thoát ra bên ngoài, thông thương với biển quốc tế, Trung Quốc chỉ là là một con hổ bị hãm trong cũi sắt. Hai lỗ hổng có thể chọc thủng, hai mắt xích có thể bẻ gãy là Trường Sa của Việt Nam và Đài Loan.
Nếu Trung Quốc chớp nhoáng đánh chiếm Trường Sa lớn, Song Tử Tây và Sinh Tồn, những thực thể có hiện diện của hải quân Việt Nam ngay từ trước khi Mỹ bỏ cấm vận Việt Nam năm 1995, hoặc ít nhất cũng trước khi Mỹ tuyên bố xoay trục năm 2010, thì không cần viện ra đường lưỡi bò, thực chất biển Đông cũng chỉ có mặt một mình Trung Quốc.
Sai và muộn, nhưng chưa phải là hết. Mỹ vẫn chưa có quyền can thiệp đương nhiên khi xảy ra xung đột theo hiệp định an ninh tương hỗ với Philippines, nếu Philippines không bị tấn công trước, Philippines sẽ không có lý do để cầu cứu Mỹ, và Mỹ sẽ không có quyền can thiệp. Như vậy, với Scarborough, Trung Quốc chỉ cần một lực lượng đủ mạnh dàn thành bức tường ngăn, Philippines sẽ không dám tấn công, và Trung Quốc có thể ung dung bồi lấp cơi nới và biến nó thành một căn cứ nhân tạo. Mỹ chỉ có thể đứng nhìn.
Còn với Việt Nam, trong khi Mỹ và Việt Nam còn chưa có một hiệp định an ninh chung, thì khi Trung Quốc tấn công chớp nhoáng, xoá sổ nhanh chóng và hoàn toàn sự hiện diện của bất cứ người Việt nào trên các đảo hay đá có người trên Trường Sa, Mỹ chỉ có thể ngồi nhìn và chấp nhận việc đã rồi. Việt Nam không dám đơn phương công bố chiến tranh, trong khi Mỹ không có lý do nào để tuyên chiến với Trung Quốc.
Nếu không bằng chiến tranh thì buộc Việt Nam, thậm chí cả Mỹ, lẫn các định chế quốc tế, không làm được gì khác là kêu gọi đàm phán. Trung Quốc đã biến các rạn san hô nửa chìm, và những hòn đá không có sự sống thành các hòn đảo nhân tạo, với đầy đủ trang thiết bị của mộc căn cứ quân sự bằng thủ đoạn vừa làm vừa đàm, đàm để làm. Đàm phán sẽ chỉ đem lại lợi thế nhiều hơn cho Trung Quốc. Thực trạng mà Trung Quốc đạt tới hiện nay là kết quả của nghệ thuật đàm và hãm không cho xung đột xảy ra. Mỹ biết mà không thể làm gì.
Vì vậy, phương án thứ ba là chiến tranh chớp nhoáng chiếm đoạt Trường Sa của Việt Nam, trong khi Hà Nội lúng túng như gà mắc tóc, giằng xé giữa chế độ và chủ quyền, lẫn lộn giữa bạn và kẻ thù. Chiến tranh sẽ phải nổ ra trước khi Hà Nội tỉnh ngộ và một hiệp định an ninh chung giữa Mỹ và Việt Nam được ký kết.
Con đường thứ hai là Đài Loan. Trung Quốc vốn muốn chiếm Đài Loan bằng chiến thuật bao vây phong toả, buộc Đài Loan không có lối ra với thế giới, bị trói hoàn toàn vào Trung Quốc lục địa, và bắt buộc chấp nhận sáp nhập hoà bìng vào Trung Quốc, thực hiện chiến thuật “không chiến tự nhiên thành”.
Nhưng muốn vậy, Trung Quốc cần kiểm sóat hoàn toàn cả biển Đông lẫn biển Hoa Đông. Thất bại đường lưỡi bò sẽ kéo dài vô hạn con đường ra biển về phía Nam của Trung Quốc qua biển Đông, đặt Trung Quốc trước nước cờ sáp nhập Đài Loan ngay lập tức.
Nhưng Đài Loan với xu hướng bài Trung và ly khai là một trở ngại bất lợi sau khi đảng Dân Tiến do bà Thái Anh Văn làm chủ tịch vừa giành ghế tổng thống. Tham vọng biến màu Đài Loan, chuyển đài Loan thành một thứ khu tự trị, điều khiển chính thể Đài Loan không cần một tuyên bố sáp nhập, đã thất bại cùng với thất bại của Quốc Dân đảng. Một trong những sự kiện điển hình là vụ cá chết tại Vũng Áng của Việt Nam. Tập đoàn Formosa đã bị ngay chính chính phủ Đài Loan tố cáo và lật tẩy, trong khi cổ phần cuả Trung Quốc mới chỉ đạt 39%, là một cú đánh trực diện vào âm mưu ra biển của Trung Quốc. Chậm hơn chỉ càng bất lợi. Trung Quốc đứng trước một quyết định sáp nhập Đài Loan trước khi trở thành quá muộn. Mỹ sẽ tăng mạnh sự hiện diện quân sự trong thời gian tới, và khả năng sáp nhập Đài Loan sẽ trở nên không thể, đồng thời, xu hướng độc lập của Đài Loan sẽ chỉ càng phát triển để tiến tới một tuyên bố độc lập sau trưng cầu dân ý.
Một khả năng xảy ra sẽ là hoặc Việt Nam là trận địa giả, các khiêu khích tại Trường sa sẽ tung hoả mù, cuốn hút tập trung của Mỹ và thế giới, nhưng cuộc chiến sẽ xảy ra cấp tập giữa hai bờ eo biển Đài Loan. Một cuộc đảo chính do Quốc dân Đảng tổ chức có hỗ trợ từ Đại lục, sẽ lập ra chính phủ mới và tuyên bố trưng cầu dân ý sáp nhập vào Trung Quốc, trước khi Mỹ kịp phản ứng. Con đường ra biển sẽ tạo ra từ chỗ này, biển Đông không còn là một nhu cầu bắt buộc. Sẽ thu hồi dần dần.
Nhưng một khả năng khác có xác suất cao hơn là khả năng sự kiện sẽ diễn ra theo chiều ngược lại. Nghĩa là Đài Loan sẽ chơi vai trò trận địa giả. Vũ khí sẽ ồ ạt tập trung phía bờ biển đối diện với Đài Loan. Tuyên bố chống lại chính phủ Thái Văn Anh sẽ liên tục với mức căng thẳng khác thường. Các vụ đụng độ dân sự và quân sự trên biển Đài Loan sẽ có vẻ không thể dàn xếp. Chiến tranh có thể nổ ra bất cứ thời điểm nào. Nhưng tiên lửa lại ồ ạt bắn xuống ba hòn đảo có người ở tại Trường Sa Việt Nam, tàu ngầm bất ngờ nổi lên tại những hòn đảo này và quân đội Trung Quốc sẽ có mặt để đổi ngôi chủ nhân của những hò đảo này, và chôn cất các thi thể của hải quân và dân cư Việt Nam. Hà Nội sẽ kêu gọi “nhân dân bình tĩnh, đảng và chính phủ sẽ kiên quyết đấu tranh và sẽ lập tức đàm phán, yêu cầu Trung Quốc trao trả cho Việt Nam. Thiện chí hoà bình hữu nghị của anh em trong nhà không cần bất kỳ sự can thiệp nào từ phía thứ ba”. Mỹ khoanh tay ngồi nhìn. Ngược lại, nếu Mỹ huy động lực lượng vào Trường Sa, Đài Loan có khả năng bị mất luôn.
Xong cả hai việc này, Trung Quốc sẽ làm mọi việc phục vụ lợi ích quốc gia Mỹ, sẵn sàng cho Mỹ tất cả những gì Mỹ muốn nhân danh lợi ích quốc gia, miễn là Mỹ sẽ không tuyên bố chiến tranh với Trung Quốc.
***
Tóm lại, sau phán quyết PCA, chẳng có gì thay đổi gọi là mới. Vì âm mưu độc chiếm các lối thoát ra biển của Trung Quốc vẫn còn nguyên. Nếu có gì mới thì đó là chiến tranh và nếu là chiến tranh Trường Sa, thì tranh chấp biển đông với Việt Nam sẽ biến mất hoàn toàn. Sẽ chỉ cò là “quyết tâm trước sau như một của đảng và nhà nước (cộng sản)” và “nếu thế hệ này không đòi được, thì con cháu chúng ta sẽ đòi”.
10/07/2016