Giải Phóng là gì hở mẹ
Mà Ti Vi nhắc tới nhiều
Giải Phóng là gì hở mẹ
Mà nhà nước nói phải yêu
Giải phóng là cơn ác mộng
Cho ta thấy giữa ban ngày
Giải phóng là anh Việt Cộng
Ngỡ ngàng như tỉnh cơn say
Giải phóng- Sài Gòn hoa lệ
Ngậm ngùi tan tác chia ly
Nhói trong tim, bong tàu lạ
Viễn khách hành - lệ ướt mi
Giải phóng, Ba về nức nở :
Nước nhà, lực bất tòng tâm
Mẹ mang cờ vàng sọc đỏ
Run run xếp lại âm thầm
Giải phóng là khăn tang nhỏ
Đỏ màu máu phượng trên cây
Phất phơ hững hờ trên cổ
Theo con đến lớp mỗi ngày
Giải phóng …qua từng hơi thở
Não nùng thơ dại bay bay
Ai thay sử xanh sách vở
Ngậm ngùi mắt lệ hôm nay ?
30/4/15
Hoàng Thanh Trúc
Mà Ti Vi nhắc tới nhiều
Giải Phóng là gì hở mẹ
Mà nhà nước nói phải yêu
Giải phóng là cơn ác mộng
Cho ta thấy giữa ban ngày
Giải phóng là anh Việt Cộng
Ngỡ ngàng như tỉnh cơn say
Giải phóng- Sài Gòn hoa lệ
Ngậm ngùi tan tác chia ly
Nhói trong tim, bong tàu lạ
Viễn khách hành - lệ ướt mi
Giải phóng, Ba về nức nở :
Nước nhà, lực bất tòng tâm
Mẹ mang cờ vàng sọc đỏ
Run run xếp lại âm thầm
Giải phóng là khăn tang nhỏ
Đỏ màu máu phượng trên cây
Phất phơ hững hờ trên cổ
Theo con đến lớp mỗi ngày
Giải phóng …qua từng hơi thở
Não nùng thơ dại bay bay
Ai thay sử xanh sách vở
Ngậm ngùi mắt lệ hôm nay ?
30/4/15
Hoàng Thanh Trúc
NHỮNG VIÊN ĐẠN ĐÚC BẰNG MÁU TIM
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
(Viết nhân dịp Cộng Đồng Người Việt Tự Do Hải Ngoại biểu tình Quốc Hận lần thứ 40 trước tòa đại sứ hoặc lãnh sự cộng sản Việt Nam tại các nơi. Riêng tại Úc Châu, Cộng Đồng NVTD biểu tình ngày 26.4.2015 tại thủ đô Canberra, trước tòa đại sứ CSVN).
Tòa đại sứ các “Anh”
Dù nguy nga rộng lớn
Nhưng lạnh lùng ghê rợn
Đầy bóng dáng âm hồn.
Vách tường cao vây kín tựa mồ chôn
Lương tâm khóa chặt.
Sau khung cửa sắt
Các “Anh” trốn như đàn dơi
Sợ ánh sáng mặt trời.
Chúng tôi đứng đây, bừng cao tiếng thét
Thay mặt dân oan bị các “Anh” bóp nghẹt
Tiếng nói Con Người.
Lời chúng tôi : - từng viên đạn máu tươi
Không đúc bằng hận thù dĩ vãng
Mà kết tinh từ Tuyên Ngôn trong sáng
Đòi lại Quyền Dân.
Các “Anh” đã bịt tai, sợ Sự Thật phơi trần
Với muôn ngàn tội ác.
Mặt nạ các “Anh” làm đui mù võng mạc
Không thấy nỗi tang thương.
Cùng chung nòi giống, cùng một quê hương
Bao năm rồi, các “Anh” thẳng tay tàn phá.
Cây Tổ Quốc, các “Anh” đốn ngã
Đạp chân lên lịch sử mấy nghìn năm.
Các “Anh” du nhập một tà thuyết xa xăm
Đạo Sống Việt bị Vô Thần phá hủy.
Đảng các “Anh” tuyên truyền thắng Tây, thắng Mỹ
Nhưng giờ đây không thắng nỗi lòng tham.
Thắng chúng tôi, chung giòng máu phương Nam,
Rồi vơ vét đến tận cùng xương tủy.
Bạo lực các “Anh” đắp xây thành lũy
Ngăn Lòng Dân, không một chút thương tâm.
Chúng tôi đại diện hàng triệu kẻ âm thầm
Bao ngõ ngách bùn lầy khổ hạnh.
Mong được sống, bị đòn thù đập đánh
Bị giam cầm khi tố chuyện bất công.
Tội ác các “Anh” làm tanh máu Tiên Rồng
Lưu lại nghìn sau toàn màu đen Dân Tộc.
Chưa kể tội tày trời bán buôn Tổ Quốc
Làm chư hầu, mong đảng trị độc tôn.
Nếu còn chút lương tri, còn sót mảnh linh hồn
Các “Anh” mở mắt nhìn một tấm hình em nhỏ.
Mới 5 tuổi đầu, ai đem thây vứt bỏ
Thân còng queo, loang lổ vết thương khô.
Em bị bán qua tận xứ Biển Hồ
Đất Cao Miên nơi rừng sâu hoang lạnh.
Cho lũ người thỏa cơn thú tánh
Phá trinh em, vùi dập tuổi thơ ngây.
Mười mấy nghìn em trong hang ổ đọa đày
Mẹ Âu Cơ từng đêm ôm mặt khóc.
Còn bao cảnh khoe tấm thân ngà ngọc
Đem rao hàng: - Đây thiếu nữ Việt Nam !
So đo lời lỗ, bọn du khách Đại Hàn
Chọn mua em như mớ rau ngoài chợ !
Các em lạc loài làm thân con ở
Nơi xứ người, nô lệ, cảnh lầm than.
Còn các “Anh” chễm chệ sống giàu sang
Xây dinh thự, toàn “đại gia” thụ hưởng.
Một chầu rượu cười say ngất ngưởng
Của các “Anh” bằng dân sống một đời.
Ngôn ngữ Việt Nam không còn chữ còn lời
Ngoài tên gọi các “Anh” là : - Tội Ác !
Tòa đại sứ các “Anh” dù tường cao, lính gác,
Như đảng các “Anh” dùng bạo lực ngăn bờ.
Sẽ có một ngày
Từ mẹ già đến trẻ ấu thơ
Cùng Toàn Dân đứng dậy!
Rồi các “Anh” sẽ thấy
Những viên đạn đúc bằng máu tim
Xuyên thủng màn đêm
Phá tan bạo ngược.
Các “Anh” sẽ không bao giờ biết trước
Cuồng phong ập đến bất ngờ.
Như bao bạo chúa trong cung ngọc điện thờ
Cũng tan thành tro bụi.
Trả lại cho Dân từng nhánh sông, khe núi,
Từng bát cơm, từng mái lá yên lành.
Tổ Quốc hồi sinh – không còn bóng các “Anh”,
Không xiềng xích ngục tù, tan bạo lực.
Đàn em thơ tay thơm mùi giấy mực
Tô thắm màu hai chữ Tự Do.
Dân Tộc chúng tôi mừng hạnh phúc, ấm no
Trời Nhân Bản thoát kinh hoàng ác mộng.
Lịch sử sang trang, huy hoàng Lẽ Sống
Ngẩng cao đầu, hãnh diện: VIỆT NAM!
Võ Đại Tôn
(Hoàng Phong Linh)
Hải Ngoại, 2015
BỐN MƯƠI NĂM...
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Bốn mươi năm rồi đó EM
Nỗi buồn trong Ta mãi dài thêm.
Hơn mười ngàn ngày khô khát vọng
Hơn mười ngàn mơ xuyên bóng đêm !
Bốn mươi
năm rồi EM có hay
Sông đau núi khổ vẫn phơi bày ?
Nỗi quên giằng co quanh nỗi nhớ
Lạc loài Ta mỏi cánh chim bay !
EM đã chìm sâu hoa xác trôi
Trùng dương hoang lạnh huyệt mồ côi.
Hồn EM theo cá Hồi vô định
Tìm lối quay về, lạc biển khơi !
Còn EM phiêu bạt chốn quê người
Khóc cười nghiêng ngả mấy đêm vui ?
Tuyết xuyên gót lạnh chân đài các
Tỉnh mộng còn hoen gối ngậm ngùi !
Tin lại về thêm bến lạ kia
Tiền xanh hay đỏ cọng trừ chia.
Làn da nhàu tím ai vò nát
Huyền Trân đâu nữa tiếng than khuya ?
Sâu kín lao tù đau xác thân
Đêm đen thấy đỏ mắt hung thần.
Tóc mây làm gối run sàn lạnh
Chén ngọc EM tan, lạc nẻo trần.
Ta vẫn tìm theo tiếng Mẹ ru
Dù đời vân cẩu thoáng phù du.
Thời gian như búa đau lòng ván
Ta mãi không mong tiếng Tạ Từ.
Lòng Ta vẫn thắm dáng Quê Hương
Tìm EM, sông núi gọi Lên Đường.
Xin EM gắng đợi dù mưa bão
Để hát cùng Ta thơm tiếng Thương !
Võ Đại Tô n (Hải Ngoại )
TRỜI CŨNG KHÓC CHO QUÊ HƯƠNG VIỆT NAMBuồn lắm Tháng Tư ơi!Buồn ơi! Mỗi độ tháng Tư về Thương quá Việt Nam! Bao tái tê Nỗi đau chất ngất sao nguôi được Dân tộc tang thương. Nợ câu thề! Bốn thập niên rồi dân vẫn khổ Tàn cơn binh lửa đất đầy mồ Quê hương tàn tạ nghèo và đói Chỉ bề mặt thôi, giặc điểm tô. Nước mắt tháng Tư lặng lẽ chảy Thương đời một kiếp, khóc lưu đày Nhớ thuở xa xưa bao hạnh phúc Việt Nam - thế giới vai sánh vai Rồi từ giặc vào cướp đất đai Anh yêu tổ Quốc hiến đời trai Cuộc sống vui, Cộng gây trở ngại Hai mốt năm chiến đấu miệt mài Mệnh nước đau thương, giặc Cộng thắng! Toàn dân khóc phận đời cay đắng 30 tháng Tư: Trang sử đen Đất nước mất dân mình tay trắng! Bằng mọi cách anh chị em ơi Gắng sao cho đất Mẹ rạng ngời Đấu tranh để hồi sinh nước Việt Cứu quê hương hiểm nguy đến rồi! Con sẽ về Tổ quốc yêu ơi Nhớ nhung quá bao năm không vơi Giải thể Cộng, xây lại đời mới Ngày vui đó bỗng thấy... Thương đời!
Tháng Tư - 2015.
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
(Trong một dịp biểu tình Tưởng Niệm ngày Quốc Hận 30.4., biểu dương tinh thần chống cộng
của Cộng Đồng Người Việt Tự Do trước tòa đại sứ Việt cộng ở thủ đô Canberra, Úc Châu,
trời bỗng đổ mưa… Trên đường về, tôi ngậm ngùi viết bài thơ này, nghĩ đến bao nỗi tang thương
của Dân Tộc dưới chế độ bạo tàn của CSVN).
Tôi gặp Em rồi, từ phương trời xa lạ
Tụ về đây – tung lá Cờ bay.
Góp cả ngàn mây lộng gió bàn tay
Em ngạo nghễ phất cao Cờ Tổ Quốc.
Tôi gặp Mẹ, mang theo Hồn Dân Tộc
Lưng còng khô chen đứng giữa đàn con.
Tôi gặp Anh, dòng quá khứ mỏi mòn
Thân Lính Chiến, già thêm thân tù tội.
Tù oan khiên tháng năm dài tăm tối
Tội nào đâu ? – Vì hai chữ Tự Do !
Giữa rừng người cao tiếng hét to
Tôi gặp lại đàn Em ngời ánh mắt.
Cháu con tôi - tuổi thơ về góp mặt
Ánh bình minh rạng chiếu máu hồng tim.
Tổ Quốc không cần lên tiếng kiếm tìm
Vẫn vô vàn triệu đàn con tụ hội.
Dĩ vãng oằn vai nhìn tương lai bước tới
Đòi lại Quyền Dân, Lẽ Sống trên đời.
Giữa tiếng gào to, tôi thấy cả khung trời
Đang cảm động mưa rơi nhòe vai tóc.
Bên này đại dương cũng hòa chung tiếng khóc
Đám dân nghèo đang quyết tử đình công.
Vườn Mai Xuân Thưởng nước mắt tuôn dòng
Chảy về Nam, đẫm Biên Hòa, Thủ Đức.
Bàn tay gầy phá tan vòng bạo lực
Cho Nhân Quyền, Tự Chủ, được hồi sinh.
Tôi đã gặp, trong giao cảm thâm tình
Bao gương mặt sáng hào quang Dân Chủ.
Những Phong Trào kết vòng tay hội tụ
Trao cho nhau từng chữ viết từ Tâm.
Ngọn đuốc vùng lên, xuyên suốt đường hầm
Soi rõ lối về cội nguồn Dân Tộc.
Rồi mai đây sức Dân thành cơn lốc
Cuốn phăng đi bao gốc rễ Bạo Tàn.
Tôi đang đứng giữa ngàn tiếng loa vang
Trời thủ đô nơi xứ người Xuân đến
Giữa mùa Đông – ngàn quả tim thương mến
Nở thành hoa – bao thế hệ tưng bừng.
Tôi đã nhìn Em, mừng khóe mắt rưng rưng,
Tôi dìu Mẹ, trải lòng xin sưởi ấm.
Một ngày mai trên đường hoa tươi thắm
Con đưa Mẹ về, sống với Quê Hương.
Ngày hôm nay, tình hoa nở hướng dương
Đang kết tụ, thơm hương lòng Dân Tộc.
Tôi cúi đầu, nguyện Hồn Thiêng Tổ Quốc
Cho đá mềm chân cứng, mãi Bền Tâm
Đời Tự Do, vinh hiển đất trời Nam !
Võ đại Tôn,
Thủ Đô Canberra, Úc Đại Lợi
Quốc Hận 30.4.2013.
***********************
Trần Trung Ðạo
Mỗi năm vào dịp tháng tư Tôi lại giống như một ông đồ già Loay hoay bày ra giấy bút Cố viết một bài thơ về đất nước Chuyện bên nhà và cả chuyện lưu vong Nhưng đã bao lần bút gãy mực loang Bài thơ tháng tư tôi chưa hề viết được. Phải chăng khi đến tận cùng khổ nhục Con người bỗng trở nên Bình thản tự nhiên Có những chuyện buồn nhức nhối con tim Vẫn có kẻ Có thể bật cười Dù là cười chua chát Bài thơ nầy chắc sẽ dài Vì đời tôi nhiều lưu lạc Và cũng chắc sẽ buồn Vì là chuyện nước non. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc trực thăng Sắp sửa rời thành phố Trong đám người đang bon chen lố nhố Tôi thấy dường như Nhiều con chuột cống ở Sài Gòn Cũng cố kiếm đường đi Chúng cõng trên mình những chiếc va-li Chứa đầy đô la vàng bạc Dành dụm từ thời đi buôn gạo lậu Dấu diếm từ thời lo bão lụt miền Trung Tôi thấy chúng nghiêng mình Hai gối run run Trước những anh cảnh binh người Mỹ Chúng nói những gì tôi nghe không kỹ Chỉ thấy họ lắc đầu Rồi bước vô trong Có lẽ lại là chuyện hối lộ Ðể dược đi đông Ngòai chuyện ấy chúng còn biết gì hơn nữa Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa Cầu mong cho chúng được đi mau Những con chuột cống nầy Gặm nhấm đã lâu Và bán nước từ khi còn rất trẻ Thuở Tây qua chúng đầu quân rất lẹ Tây bỏ đi chúng theo Mỹ vì đô-la Những chuyện về chủ nghĩa quốc gia Hay dân tộc thiêng liêng Chúng đọc biết bao lần Nhưng chưa hề hiểu nghĩa Tôi đứng nhìn qua đôi cánh cửa Thầm cầu mong cho chúng được đi nhanh. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc xe tăng Lăn xích tiến vào thành phố Tôi đứng lặng nhìn Tự Do vừa sụp đổ Cây Dân Chủ chưa xanh Ðã héo úa bên đường Mới giã từ một bọn bất lương Lại phải đứng nhìn những tên ăn cắp Chúng đang nhân danh Hòa bình Tự do Thống nhất Ðể biến con người thành con vật ngây thơ Chỉ biết lắng nghe Chỉ biết cúi đầu chờ Chỉ biết Ðảng Ðảng trở thành tất cả Lịch sử, tình yêu, tổ tiên, mồ mả Chỉ còn là những chuyện phù phiếm, viễn vông Chúng biến những nương dâu bãi mía cánh đồng Thành những nông trường hoang vu tập thể Biến nhà máy thành những nơi hoang phế Biến học đường Thành những nơi để thầy trò tố cáo lẫn nhau Biến cả bình minh thành những tối thương đau Biến tình yêu Thành hận thù Bon chen Nghi kỵ Từ thôn quê cho đến nơi đô thị Ðã mọc thêm nhiều nhà cách mạng thứ ba mươi Những bạn bè thân thiết thuở rong chơi Bỗng một sáng thành những têm chém trộm Chế độ đã dạy cho chúng Một con đường tồn tại Con đường phản bội lương tâm Phản bội gia đình tổ quốc nhân dân Phản bội chính tâm hồn vốn rất đáng yêu của chúng Tôi đứng nhìn non sông đang phủ xuống Một màu đen tang tóc đau thương Người lính bộ binh buông súng đứng bên đường Ðang cúi mặt cố che niềm tủi nhục Anh không khóc Sao trời như bão động Anh không cười Sao chua chát nghẹn trên môi Về đâu anh nắng đã tắt trên đồi Sương đang xuống trên cuộc đời còn sót lại Ðời của anh Ðời một tên chiến bại Có gì vui để lại mai sau. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi những chiếc xe bộ đội nối nhau Mang gia đình tôi đến vùng kinh tế mới Ðến Ðồng Xoài trời vừa sập tối Lại phải sắp hàng nghe nghị quyết triển khai Gia đình tôi bảy người Chen chúc tránh mưa Căn nhà nhỏ một gian không vách Mẹ tôi ngồi đôi tay gầy lạnh ngắt Vẫn cố nhường chỗ ấm cho con Gạo lãnh lúc chiều không đủ nấu cơm Nên đêm ấy cả nhà ăn cháo trắng Mỗi giọt cháo là một liều cay đắng Chảy vào vết thương đang ung mủ trong hồn Tôi, đứa con đầu trong bảy đứa con Hơn hai mươi tuổi vẫn hai bàn tay trắng Nuôi tôi lớn Mẹ một sương hai nắng Học ra trường lương không đủ nuôi thân Mẹ tôi chưa hề trách cứ phân vân Nhưng tôi đọc những buồn lo Từ trong ánh mắt Ðêm hôm ấy tôi ngồi nghe mưa rót Vào lòng tôi những chua xót căm hờn Bao năm rồi trong cảnh cô đơn Mẹ tôi sống Ðôi mắt buồn hiu Chưa bao giờ khô lệ. Phải chăng tôi nên bắt đầu Khi chiếc ghe nhỏ Máy hư Ðang thả lênh đênh trên biển Bốn phương trời chưa biết sẽ về đâu Biển vẫn vang lên những khúc nhạc sầu Ðược viết bằng những cung trầm Ðong đưa vào vô tận Như để tiễn đưa tôi Một người Việt Nam bạc phận Ði về bên thế giới hư vô Chiếc quan tài mong manh trên sóng nhấp nhô Ðang tiếc nuối những gì còn sót lại Biển một màu đen Tang chế Buồn man dại Và âm u như số phận con người Ngồi một mình yên lặng trên mui Cố nghĩ một câu thơ để làm di chúc Dù biết chẳng còn ai để đọc Chẳng còn ai thương tiếc tấm thân tôi Hai mươi sáu năm lưu lạc trên đời Sống chưa đủ nhưng đã thừa để chết Lòng tôi an nhiên không hề sợ sệt Bỗng thấy ung dung thanh thản lạ thường Tôi chợt hiểu tại sao Con người ai cũng khóc khi sanh Nhưng nhiều kẻ lại mỉm cười khi nhắm mắt Hai mươi sáu năm Ðời tôi buồn hiu hắt Chẳng còn gì để lại cho nhân gian Tuổi thanh xuân với chút mộng vàng Ðã vụt tắt ngay trong ngày nước mất Nếu tôi có chết hôm nay Cũng chẳng phải là người thứ nhất Và hẳn nhiên không phải kẻ sau cùng Trên vùng biển nầy từ độ tháng tư đen Ðã thắm máu bao nhiêu người Việt Nam mất nước. Phải chăng tôi nên bắt đầu Bằng những ngày đầu tiên trên Mỹ quốc Bước chân hoang trên xứ lạ quê người Ngỡ ngàng nhìn cuộc sống nổi trôi Không dám khóc Chẳng dám cười Chỉ biết xót xa Ngậm ngùi Ngơ ngác Thiên hạ nhìn tôi một người tỵ nạn Dăm kẻ đã sớt chia Cũng đôi kẻ khinh thường Tôi hiểu ra rằng khi rời bỏ quê hương Là chối bỏ những gì yêu quí nhất Hai chữ tự do tôi vô tình đánh mất Cứ tưởng rằng mình đang giữ nó trên tay Tự do là gì tôi đã hiểu sai Nó vô nghĩa đối với một người không tổ quốc Ðêm đầu tiên tôi nằm nghe thương nhớ Chảy vào tim đau nhức tận linh hồn Mẹ tôi giờ nầy còn khóc nữa không Hay cố ngủ để chiêm bao giờ hạnh ngộ Em tôi đứng thập thò trên góc phố Ðợi anh về dù chỉ mới ra đi Người con gái tôi yêu đang tuổi xuân thì Có về lại một lần thăm xóm vắng Sài Gòn bây giờ trời mưa hay nắng Ở bên nầy tuyết vẫn trắng như tang Nhìn thành phố nguy nga tôi thấy ngỡ ngàng Thấy tội nghiệp cho Sài Gòn tăm tối Tôi nhớ cả những con đường lầy lội Những con đường ngày hai buổi tôi đi Tôi nằm mơ làm một cánh chim di Bay trở lại một lần rồi sẽ chết Hai tiếng quê hương sao vô cùng tha thiết Học lâu rồi nhưng mới hiểu ra đây Quê hương là những gì tôi không có hôm nay. Mười bảy năm đã trôi qua Sài Gòn xưa vẫn thế Vẫn những đau thương dằn vặt kiếp con người Mười bảy mùa thu Bao độ lá vàng rơi Tóc mẹ trắng Bạc theo từng nỗi nhớ Mẹ tôi đã bỏ vùng kinh tế mới Về lại Sài Gòn tìm một chỗ che mưa Cuộc sống bây giờ đã đỡ hơn xưa Bởi vì có tôi Chứ không phải nhờ có đảng Em tôi lớn không làm người Cộng Sản Nên suốt đời phải lam lũ kiếm ăn Tuổi hoa niên chỉ có một lần Chúng đã bỏ quên trên vùng Kinh Tế Mới Mười bảy năm đường Sài Gòn vẫn tối Mưa vẫn rơi hoài Trên lối cũ thân quen Người phu quét đường vẫn dậy sớm mỗi đêm Ôm chiếc chổi lạnh lùng khua góc phố Bác xích lô trên đoạn đường loang lỗ Bao năm rồi vẫn đi sớm về khuya Chiếc lưng trần trầy trụi với nắng mưa Không dám trách ai Chỉ đổ thừa số mạng Cậu bé đánh giày ngày xưa Bây giờ đã trở thành tên du đãng Học thêm nghề đâm mướn chém thuê Tương lai em biền biệt sẽ không về Cơn gió lốc cuốn đi thời thơ dại Những con chuột cống ra đi Một số hình như đang tìm đường trở lại Vì tham nhũng lâu ngày nên đã hóa thành tinh Chúng đang biến thân làm lãnh tụ anh minh Tung bùa phép để thu hồi quyền lực Tội nghiệp đồng bào tôi Ðã bao đời khổ cực Sẽ thêm một lần ngậm đắng nuốt cay Ở tại Việt Nam trong mười bảy năm nay Ngoài tham nhũng Năng xuất chẳng có gì tăng nhanh hơn là nghị quyết Ðảng Cộng Sản vẫn tự khoe khoang Là muôn đời bất diệt Vẫn le lói giữa đêm mưa một bóng sao vàng. Và tôi Bao năm rồi vẫn những bước chân hoang Rất mệt nhọc như giòng sông chảy ngược Baì thơ tháng Tư tôi chưa hề viết được Mười bảy năm dài đâu chỉ kể dăm trang Trước những đau thương của đất mẹ điêu tàn Ngôn ngữ của tôi đã trở thành vô nghĩa Ðời của tôi dù buồn bao nhiêu nữa Cũng không buồn bằng chuyện nước tôi đau Baì thơ nầy dù viết đến năm sau Cũng chỉ là bài thơ dang dở. Trần Trung Ðạo 30-4-1992 Link của trang: Bài Thơ Tháng Tư Vì Sao? Anh có ở lại đây một trăm năm, Ăn gà tây, uống coca, cũng không thành Mỹ trắng. Anh có ở lại đây một ngàn năm, Cắt cỏ dang nắng, cũng không thành Mỹ đen. Tiếng Anh tiếng U nay chắc anh nói cũng đã quen, Nhưng đến bao giờ mới phai mùi nước mắm. Anh có muốn ở lại suốt đời? Để mỗi lần đi cày về anh tắm, Chỉ tắm dưới vòi sen Những người đồng hương anh vừa quen hôm qua, Ngày mai có thể trở thành kẻ lạ. Những người thường làm mặt lạ, Lại có thể bá cỏ hôn anh, Nếu anh lên nhanh, nếu anh trúng số. Ôi cái xứ sở xô bồ, Lắm người qua hơn hai mươi năm Vẫn còn bị hố. Hàng xóm, láng giềng, nhà nhà lố nhố, Nhưng chẳng ai thèm biết tên ai. Xe của ai nấy đi, Nhà của ai nấy đóng kín mít. Tết tây tết ta, lễ tạ ơn tạ nghĩa, Chẳng hề qua lại hỏi thăm nhau. Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi, Cũng đặt bày làm người lịch sự, Mấp máy nói hai nói ba, chào nhau, Như chào cái cột cờ di động. Đường phố, phi trường, núi rừng, ruộng đồng quá rộng, Mà lòng con người đa phần tôi gặp, Lại nhỏ bé đến li ti, Nhỏ bé đến dị kỳ, Nhỏ bé còn hơn những gì nhỏ nhất! Thế mà từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi, Thế mà từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về ...vĩnh viễn! Vì sao? Vì sao?
Xuyên Sơn
Thơ đáp lại của Kế Đô:
Tớ chẳng muốn ở đây một trăm năm
Vì muốn trở thành người Mỹ trắng. Tớ cũng chẳng muốn ở đây một ngàn năm Để lao động như những người Mỹ đen. Tiếng Anh, tiếng Việt tớ nói cũng khá quen Nhưng đó là ngôn từ dùng trong giao dịch. Nếu có phải ở đây đến khi nào viên tịch Thì cũng phải đi làm với một mục đích Để nâng cao nếp sống của con người. Người đồng hương, hay người lạ ở trên đời Đâu cũng vậy, có kẻ hèn người tốt. Họ thương anh chẳng vì anh lắm bạc Hay vì anh được cất nhắc làm to. Chớ có lầm là nước Mỹ xô bồ Khi thấy mỗi người mỗi nếp sống tự do Đèn ai nấy rạng họ không nhòm soi mói Trừ phi anh mở cửa đón họ vô Anh trách mọi người sống rất thờ ơ Gặp nhau chỉ lầm bầm vài câu nhạt nhẽo Như những người học đòi làm lịch sự Và ở nơi này cái gì cũng bự Nhưng những người đa phần anh gặp Lại có một tấm lòng đê tiện li ti Vậy thì ai là kẻ đã lì xì Hàng tỉ bạc cho quê nhà ăn Tết? Cuối cùng như để thay lời kết Anh lớn tiếng đặt câu hỏi vì sao? Vì sao? Từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi? Xin thưa: Vì quê nhà kiếp sống chẳng ra gì Đảng Cộng Sản đang đè đầu dân đói khổ Nuôi một lũ cán ngu, loài sâu bọ Đục khoét làm giầu, cướp đất công khai Cột đèn kia cũng muốn tếch ra ngoài! Vì sao? Từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về vĩnh viễn Xin thưa: Vì tầm nhìn của anh còn thô thiển Lập luận một chiều, óc nô lệ còn cao Anh chưa hiểu gì về chúng tôi, người tị nạn Chỉ trở về vĩnh viễn khi không còn Cộng Sản Chớ ngu si gì về làm bạn với đười ươi!!! Kế Đô |
***********************
Thắp lửa cho Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền
Tôi đã thấy tháng năm dài địa ngục
Những kẻ mù mang súng đánh thuê đi làm lịch sử
90 triệu dân làm trâu ngựa kéo cày
Đảng làm giàu trên biển máu xác thây
Mỗi một ngôi nhà là một công an bao vây
Hàng lớp thước đất rừng dâng quan thầy
Tôi đã thấy trẻ thơ đu dây qua sông đi học
Thầy trò vác ghế gậy gộc chém giết nhau
Ở đâu cũng có những xác chết đầu lâu
Trại lính, phố thành, làng xã, bờ ao
Có kẻ bị cả phường đánh chết vì lao đầu ăn trộm chó
Có kẻ đốt xác nhau vì bạc cờ đen đỏ
Có bà mẹ tự tử xin cái giấy hộ nghèo cho chồng nuôi con
Có nhà thương la liệt bệnh nhân không tiền nằm chờ chết
Xã hội quay cuồng khốc liệt
Trong cơn lốc đảng mừng 70 năm cai trị
Một bầy quan nhỏ, to nhất trí
Thi đua nhũng lạm, tham ô, giật cướp cho đầy túi tham
Miệng nói một đàng tay làm một nẻo
Bóp nghẹt tự do, chà đạp nhân quyền
Đem nhân dân làm thân trâu bò phân loại
Mỗi một ghế trung ương là một kẻ vong nô quan lại
Mỗi một địa phương là lũ cán bộ phân công làm mối lái
Mỗi một đồn công an là một trại sát sinh
800 tờ báo là một cái loa công cụ phóng thanh
Từng trại lính đóng kín ở trong thành
Khoanh tay nhìn giặc tung hoành xẻ núi phá sông
Mỗi một tổ dân phố, chủ tịch xã, phường
Là một ổ du côn nhiễu nhương điạ phương ruồi nhặng
Cướp đất phá nhà đốt chợ hà hiếp dân oan
Mỗi một đoàn viên thanh niên cộng sản
Là một con khỉ cản bước tiến nhân sinh
Mỗi một Hội đoàn phụ nữ, Mặt trận tổ quốc thành hình
Là một đàn trâu điên khùng nối dài tay đảng trị
Mỗi một nhà riêng lãnh đạo là một kho tàng đô la bạc tỉ
Đất nước tôi ơi nghe như đạn nổ tách tí trong lòng
Máu giữa hồn quằn quại cảnh nô vong
Mẹ Việt ơi không thể chết trong vòng tay bạo lực
Không thể chịu đầu hàng độc tài áp bức
Ngọn lửa thiêng sôi trong đầu sùng sục
Nhất định không chịu mãi nhục làm thân nô lệ
Đảng cộng sản một bầy đàn hoàng đế
Loài chim kên hút máu mẹ Việt Nam
70 năm dài độc tài cai trị tối tăm
Hiện nguyên hình quỷ ác
Là nhân tố hủy hoại đạo đức, phát sinh bạo lực
Dạy đầy tớ tố chủ, con đấu tố cha, vợ cưỡng bức chồng
Công an mặc áo thầy tu nhà dòng dạy Phật tử con chiên làm lục súc
Bà con ơi đứng lên đồng lòng tiếp sức
Thắp lưả Tự Do-Dân Chủ-Nhân Quyền
Trồng lại vườn hoa quê hương nhân ái
Gìn giữ giang sơn Tổ tiên để lại
Đưa thuyền Dân Tộc trẩy hội với Năm Châu.
LỜI KÍNH DÂNG QUÊ MẸ
(40 NĂM – 1975/2015)
Võ Đại Tôn
Đến giọt máu cuối cùng
Sót từ tim lưu vong
Cũng xin dâng về MẸ
Cho vẹn một tấm lòng.
40 năm viễn xứ
Một lần về quê hương.
Mang “án” tù không xử
Ngục tối mười niên trường.
Bao nỗi niềm gợi nhớ
Hơn nửa đời đã qua.
Hành trình còn dang dở
Sa mạc hồn xót xa.
Con
quỳ xin lạy MẸ
Nước mắt đã khô dòng.
Chim trời con bóng lẻ
Mỏi cánh tìm núi
sông.
Con mãi đi tìm MẸ
Bạc tóc đường viễn du.
Chân trời hay góc bể
Chiều loang tím sương mù.
Bạn bè con đã chết
Nào đâu nấm mộ
hoang ?
Máu tù còn loang vết
Rừng sâu lá rụng vàng.
Đàn em con đang khóc
Bên kia bờ đại dương.
Nặng vai gầy tang tóc
Chống nạng đi tìm đường…
Đường tương lai nghẽn lối
Nghe tiếng nấc đêm trường.
Chung quanh toàn bóng tối
Tìm đâu thấy Tình Thương ?
Con không còn ngôn ngữ
Kê khai hết bạo tàn.
Độc tài đang chiếm ngự
Sỏi đá cũng lầm than.
Xin cho con thêm máu
Hòa nhịp cùng triệu tim.
Trời Quê Hương yêu dấu
Chung thủy một Niềm Tin.
Bao đàn con của MẸ
Cùng đòi lại Quyền Dân.
Dù tim con nhỏ bé
Cũng xin được góp phần.
Với tinh thần bất khuất
MẸ nuôi con từ lâu
Dù gian lao, u uất
Con vẫn ngẩng cao đầu.
Cuối đời không bỏ cuộc
Dù thân xác – linh hồn.
Chỉ mong còn giây phút
Con được về quỳ hôn…
Từng bước chân kỷ niệm
Xóm thôn nghèo vườn xưa.
MẸ nhìn con âu yếm
Nắng lung linh rặng dừa.
Trời bình minh lại đến
Lúa vàng thơm ấm no.
Con ngẩng đầu thỏa nguyện
Quê Hương mình : TỰ DO !
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong Linh)
Hải ngoại – 2015.
*******************
Ngày Ra đi
Đông Nghi 1975
Tôi ra đi không một lời giã biệt
Không một người đưa tiễn với chia tay
Nhìn quê hương đong đưa hồn tê tái
Lúc con tàu im vắng lặng lờ trôi
Ngày tôi đi mây sầu giăng khắp lối
Mảnh linh hồn đầy nhức nhối đau thương
Và quay lưng với bao là tiếc nuối
Tâm tư buồn ray rứt phút ly hương
Ngày ra đi tôi âm thầm khấn nguyện
Cho một lần rời vũng tối đêm đen
Người thân yêu thôi xin đành vĩnh biệt
Xa xôi rồi trong kiếp sống cô liêu !!
BỜ VẪN QUÁ XA
(Tặng bạn thơ Trịnh Anh Đạt và cô vợ người Hoa.
Trịnh Anh Đạt, một nhà thơ chưa vào Đảng,
chưa vào Hội Nhà Văn nhưng đã đoạt nhiều giải thưởng thơ giá trị ở Việt Nam, lúc sang Mỹ dự đám cưới con gái có điện thoại hỏi tôi “Chiến tranh đã khép lại hơn 30 năm mà sao người Việt hải ngoại vẫn còn nhiều ác cảm, vẫn đối đầu với những người Cộng Sản ?”)
Tôi, người lính Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù
năm 75, 29 tháng tư
khi đoàn tàu chở đơn vị tôi
chuẩn bị rời Vũng Tàu hướng ra Đông Hải
thương cha mẹ già, đàn em dại
tôi bước lên bờ
ở lại quê hương
nhưng cha mẹ già chưa được gặp
cũng chưa thấy mặt đàn em
các anh, những người chiến thắng
súng dí sau lưng
đẩy tôi vào trại tập trung
rồi bằng những lời dối trá
trái tim vô tình
tia nhìn thù hận
các anh cướp mất của tôi
những tháng năm đẹp nhất cuộc đời
tôi có người bạn
đói lòng moi mấy củ khoai
các anh đập nát xương bàn tay
mãi mãi mang thương tật
một người khác
lâu ngày thèm thịt
chụp vội con nhái bên đường
bỏ vào mồm nuốt chửng
báng súng AK
các anh lao vào ngực, vào bụng
cho đến khi con nhái phòi ra
con nhái lúc vào màu xanh
lúc ra thành màu đỏ
tôi trở về trên đôi nạng gỗ
nhìn nhà dột, cột lung lay
cha chết đọa đày
các em tứ tán
mẹ tuổi già, sức yếu
vẫn giãi nắng dầm sương
tôi cắn răng lìa bỏ quê hương
tìm sự sống
trở về thăm quê mấy lần
trên đường từ Nam ra Bắc
tôi cũng đôi khi nếm được
chút dư vị của chiến tranh
tôi gặp cả thương binh
từ hai phía
kẻ chống nạng, người ngồi xe lăn
kẻ mất tay, người sẹo đầu, vẹo cổ
họ buồn tủi vì phải sống đời nghèo khổ
nhưng không thấy ai lên tiếng oán hờn
với họ, giữa chiến trường
“ chuyện thường tình mũi tên hòn đạn.”
ở Mỹ, tôi quen hai vợ chồng người Hoa
vợ cô giáo,, chồng luật sư
yêu nhau tha thiết
nhưng định mệnh trớ trêu, oan nghiệt
cô vợ bị hiếp dâm
ít lâu sau đẻ thằng con
đen như cột nhà cháy
anh chồng ôm mặt khóc như điên như dại
chạy ra khỏi phòng sanh
vợ tay nắm chặt thành giường
ngất lịm
trở về nhà
cô vợ trẻ người Hoa
đã có thể cho đi đứa con khác màu da
để mỗi ngày người chồng
khỏi thấy vết thương lòng
bị chà đi, xát lại
nhưng các bạn tôi
làm sao có thể chặt bỏ bàn tay của mình?
làm sao có thể cắt bỏ lá phổi của mình?
nên mỗi lúc trở trời,
đau đớn
lại nhớ đến các anh
không giống những thương binh
( mũi tên hòn đạn vô tình )
các bạn tôi mang thương tật
bởi đôi tay độc ác
bởi trái tim độc ác
của các anh
sau chiến tranh
đối xử với những người ở bên kia chiến tuyến
nhưng cùng tiếng nói, màu da
biết bao nhiêu phương cách đưa ra
các anh chọn phương cách tàn độc nhất
các anh đã tự đào dòng sông ngăn cách
nay lại ngồi chễm chệ trên bờ
í ới vẫy chúng tôi qua
tiếc rằng…… bờ vẫn… quá xa.
Viết xong tháng chạp năm Canh Dần (tháng 1 năm 2011)
Phạm Đức Nhì
KỶ NIỆM CHIẾN THẮNG
ĐỐNG
ĐA
(Mồng 5 Tết Kỷ Dậu
(1789)
Võ Đại Tôn
Hôm nay
Ngày kỷ niệm chiến thắng
Đống Đa
Lừng danh Lịch Sử.
Chúng tôi, đàn con lưu
vong viễn xứ
Xin cúi đầu lạy tạ Cha
Ông.
Những bậc Anh Hùng bảo vệ
núi sông
Qua chiến tích nghìn thu
dũng liệt.
Đuổi xâm lăng, rạng ngời
trang Sử Việt
Nét vàng son Tự Chủ giống
Rồng Tiên.
Bành tượng uy nghi tỏa
khí hùng thiêng
Quân thần tốc băng sông
vượt suối.
Hẹn về Thăng Long xô thành
bạt núi
Dựng cao cờ trên đỉnh trời
Xuân.
Vì Tổ Quốc đâu quản ngại
gian truân
Đem xương máu lót đường
hoa Đại Nghĩa.
Tiếng voi đi, ngựa hí, rền
vang trận địa
Lộng tinh kỳ Đại Đế gió
bừng say.
Bắc Bình Vương uy dũng dáo
vèo mây
Vung thần kiếm oai linh
ngời tinh đẩu.
Đánh cho tan loài Bắc phương
thảo khấu
Diệt cho tàn quân cướp nước
xâm lăng.
Đại Việt ta, nền tự chủ
vĩnh hằng
Không cúi nhục, giữ sơn
hà xã tắc.
Một trận tiến công, quân
thù xanh mặt
Trống Ngọc Hồi thay pháo Tết mừng Xuân.
Hai trận tiến công, Quân-Tướng
hợp quần
Như vũ bão, đạp phăng thành
Khương Thượng.
Sầm-Nghi-Đống
bơ vơ dưới trướng
Đành sát thân, quân vỡ mật
tan hàng.
Núi Loa Sơn thây giặc máu nồng loang
Hồn chưa thoát nỗi kinh
hoàng khiếp vía.
Gò Đống Đa, nơi quân thù tuyệt địa
Thành mồ chôn, tan vỡ mộng
Thanh triều.
Hai mươi vạn hùng binh với
tướng ngạo quân kiêu
Trong phút chốc phải tan
đàn rã đám.
Trời Bắc phương mây mù ảm
đạm
Quân xâm lăng cởi giáp
quy hàng.
Lũ đuôi sam quỳ lạy kêu van,
Tôn-Sĩ-Nghị trốn chui về biên giới.
Thành Thăng Long tinh kỳ
phất phới
Triệu lòng dân mở hội
hoa đăng.
Một mùa Xuân Chiến Thắng
vĩnh hằng
Trang sử mới trời phương
Nam định vị.
Đến muôn đời, nét vàng
son cao quý
Dành riêng Người Áo Vải
đất Tây Sơn.
*
* *
Ngày hôm nay
Cả non sông đang dậy sóng
căm hờn
Mộng xâm lăng từ Bắc phương
tái diễn.
Bản Giốc, Nam Quan, Hoàng Sa đảo biển
Rừng Tây Nguyên thành sứ quận chư hầu.
Cộng Sản Việt Nam xin dâng
hiến cúi đầu
Quên sử cũ, vì đảng riêng
toàn trị.
Chúng tôi đây, nguyện bền
gan vững chí
Dù tha phương xin vẹn giữ
Tâm thành.
Cúi lạy Tiền Nhân từng lẫm
liệt uy danh
Xin dẫn bước cho Toàn Dân
quyết thắng.
Xuân Dân Tộc trời phương
Nam rạng nắng
Hoa Tự Do nở đẹp bước quân
hành.
Cờ Quang Trung lồng lộng giữa trời xanh
Gương Tự Chủ một thời đang
chỉ hướng.
Quê Hương cội nguồn một
ngày mai hưng vượng
Đàn con về chung máu giữ
non sông !.
Võ Đại Tôn (Hoàng Phong
Linh)
Thư gửi mùa xuân
Trong lúc chờ Mùa Xuân Dân Tộc
Vĩnh cửu đến cùng Núi Sông.
Xin cho một sợi nắng hồng
Sưởi ấm con tôi ngồi bên bãi rác.
Bụng đói tay run, mắt nhìn ngơ ngác
Tìm chút gì ăn trong đống hôi nồng.
Lũ chuột vây quanh, giòi bọ chạy rông
Đời con tôi còn thua giòi chuột.
Một miếng ăn thừa, “đại gia” không thèm nuốt
Nuôi thân con thêm giọt máu trong người.
Nhưng nào đâu? hàng triệu kiếp con tôi
Sống không có mùa Xuân trong đời bóng tối !
* * *
Xin cho một sợi nắng hồng
Rọi vào chốn hang cùng ngõ hẻm
Đàn em tôi, kiếp còn thua kém
Món hàng rong rao bán xứ người.
Bọn giàu sang hay tàn tật vui chơi
Ngồi chọn lọc, mua em làm nô lệ.
Từ thuở đàn con theo Cha ra bể
Chưa bao giờ tủi nhục như nay.
Vì miếng cơm em khóc từng ngày
Làm dâu Đại Hàn, Mã Lai, Trung Quốc.
Như cỏ dại, đời em bật gốc
Lê thân tàn, khô máu nghìn đêm.
* * *
Xin cho một sợi nắng hồng
Trên thân mẹ già khô cằn gánh vác
Mồ hôi chảy dài tóc đau sợi bạc,
Một đời lam lũ còng lưng.
Trong bóng đêm, nhìn yến tiệc tưng bừng
Của bao kẻ trị dân bằng sắt thép.
Trên thân cha, mắt mờ qua cửa hẹp
Nhìn khung trời toàn máu đỏ cờ sao.
Tuổi hoàng hôn, giòng lệ sót nghẹn ngào
Thầm mơ ước được một ngày no ấm.
Biết làm sao? – chung quanh toàn bảng Cấm,
Cấm ước mơ, luôn cả Cấm làm Người!
* * *
Xin cho một sợi nắng hồng
Rọi vào xà lim tăm tối.
Anh-chị-em tôi, những người vô tội
Bị giam cầm vì Yêu Nước, Tự Do.
Vì không muốn tim bị đúc chung lò
Con-người-máy cúi đầu theo lệnh đảng.
Những người đấu tranh không ra ngoài giới hạn
Của Lòng Dân đòi Lẽ Sống, Công Bình.
Chỉ mong nhìn được chút nắng bình minh
Trên quê hương đã chìm sâu đáy vực.
Đảng dùng dối gian, hung tàn bạo lực
Bao năm rồi phá nát cả non sông.
* * *
Xin cho một sợi nắng hồng
Thêm sức sống vào mỗi tim dân Việt
Máu hòa chung, cùng đấu tranh quyết liệt
Đòi lại Quyền Dân, đứng dậy làm Người.
Tiếng khóc không còn giữa nắng hồng tươi
Toàn Dân Tộc viết ngàn trang Sử mới.
Xuân vĩnh cửu từ bao năm mong đợi
Sẽ bừng hoa trên khắp nẻo đường quê.
Tiếng thét Diên Hồng từ lịch sử chung thề
Vang dội lại, quyết tâm gìn giữ Nước.
Đàn em thơ cùng mẹ già chung bước
Bản đồng ca Nhân Bản dậy trời Nam.
* * *
Lời tôi gửi mùa Xuân
Trên hành trình từ bao năm gian khổ
Cùng Toàn Dân máu chung đã đổ
Trong xà lim bóng tối tù lao.
Không phải ngồi và lên tiếng thét gào
Làm gọng kính mạ vàng trong phòng lạnh,
Vỏ chai bia dưới gầm bàn hô đánh
Rồi chờ mong và chỉ có ước mơ.
Tôi gọi Xuân, xin tiếp nắng xây bờ
Chung chiến tuyến vì Hồn Thiêng Tổ Quốc.
Cho chúng tôi song hành cùng Dân Tộc
Thêm lửa tim, thêm một sợi nắng hồng.
Trời đất mênh mông
Không gian chẳng hề cách biệt.
Gọi Xuân về, thêm hoa vàng lá biếc
Cùng chúng tôi đi trọn hành trình.
Một ngày mai Tổ Quốc quang vinh
Trời đất Việt sẽ bừng Xuân vĩnh cửu !.
TẾT , TẾT , TẾT