GIỮ HAY BỎ NGÀY QUỐC HẬN 30 THÁNG
TƯ?
BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU
Một người
bạn trẻ hỏi tôi: “Gần bốn mươi năm đã trôi qua, chúng ta nên giữ hay nên bỏ
Ngày Quốc Hận 30 Tháng Tư?”.
Tôi trả lời
lập tức, không một chút do dự: “Phải giữ Ngày Quốc Hận để cứu nước. Phải Hận mới
có đấu tranh”. Dưới đây là giải thích của tôi với người bạn trẻ.
Chữ Hận
có hai nghĩa: Nghĩa thứ nhất, hận là thù hận, là căm hận, là oán hận; nghĩa thứ
hai là ân hận, là hối hận. Trong cả hai nghĩa ấy, chúng ta phải xem Ngày 30
Tháng Tư là Ngày Quốc Hận. Bởi vì ngày ấy là Ngày Đại Tang cho cả dân tộc Việt
Nam, dù ở phe thắng hay ở phe bại”.
Cựu Thủ
tướng Võ văn Kiệt nói: “Ngày 30 Tháng Tư có một triệu người vui, đồng thời cũng
có một triệu người buồn”. Ý ông Kiệt là kẻ thắng trận thì vui, kẻ bại trận thì
buồn”.
Tôi nói chính
xác hơn: “Ngày 30 Tháng Tư là ngày bọn bán nước, buôn dân thì vui; người yêu nước,
thương dân – dù thắng hay thua – đều buồn”.
Sau ngày
30 Tháng Tư, người cộng sản gọi là ngày chiến thắng hay ngày thống nhất Đất Nước.
Nhưng ngày đó lại là dịp để một người yêu nước ở phía thắng trận như bà Dương
Thu Hương có cơ hội nhìn thấy một chế độ man rợ nhờ xảo quyệt, dối trá, lừa đảo,
tàn bạo mà chiến thắng một nền văn minh. Bà Dương Thu Hương đã ngồi xuống vệ đường
và ôm mặt khóc. Trong dòng nước mắt ấy chan hòa nỗi oán hận bọn lãnh đạo đánh lừa
mình và ân hận vì đã xem đồng bào Miền Nam là ngụy, là kẻ thù cần tiêu diệt. Nếu
những tướng lãnh cộng sản trong cuộc xâm lăng Miền Nam có lòng yêu nước, có nhận
thức sớm sủa như nhà văn Dương Thu Hương thì đã quay trở lại Miền Bắc để tiêu
diệt bọn đầu nậu bán nước buôn dân ở Bắc Bộ Phủ rồi.
Chúng ta
đang được đọc những bài viết của những chiến binh cộng sản từ cấp Tướng có
lương tri và lòng yêu nước trở xuống, từng hy sinh xương máu để mong Độc Lập –
Tự Do – Hạnh Phúc, càng ngày càng công khai bày tỏ nỗi oán hận bọn lãnh đạo
dùng chiêu bài chống ngoại xâm, nhưng thực chất là dâng hiến Đất Nước cho Trung
Cộng. Những bài văn, bài thơ “Tạ Tội với Miền Nam” từ những người trót đi theo
con đường cộng sản cũng đủ chứng tỏ họ ân hận. Nhà thơ Bùi Minh Quốc đã dành cả
cuộc đời của mình cho “lý tưởng cộng sản”, vượt Trường Sơn để “Chống Mỹ Cứu Nước”,
rồi cuối cùng uất hận than: “Quay mặt vào đâu cũng phải ghìm cơn mửa/ Cả một thời đểu cáng
đã lên ngôi”. Ông Bùi Minh Quốc không còn ôm niềm hãnh diện xưa khi nói đến hai chữ
“Đảng Ta”, nên bây giờ ông gọi là “Đảng Nó”. Nếu tất cả những ai đã rủi chiến
đấu dưới lá cờ cộng sản mà biết ăn năn, hối hận, oán hờn như ông Bùi Minh Quốc
thì chắc chắn cái đảng cộng sản phải tiêu vong.
Còn người
ở phía thua trận mà có lương tri và có tinh thần trách nhiệm đối với nước (nước
Việt Nam Cộng Hòa) thì phải ân hận, sám hối. Dù ở địa vị lớn hay bé, dù nhiều dù
ít, chính mình đã không hết lòng hết sức chống lại cái chủ nghĩa man rợ để nước
bị rơi vào tay bọn vô đạo. Nếu là người lãnh đạo chính trị thì phải hối hận vì
đã không đoàn kết với nhau để chiến thắng quân xâm lược. Nếu là người lãnh đạo
tôn giáo từng đấu tranh (!) để gây nên bất ổn ở hậu phương nhằm lật đổ nền Cộng
Hòa ở Miền Nam càng phải ân hận hơn ai hết. Ân hận để sám hối, để chấm dứt trò
buôn thần bán thánh làm nhơ nhớp tôn giáo. Nếu là người trí thức mơ hồ về chủ
nghĩa cộng sản bất nhân thì phải hối hận về sự ngu dốt của mình đã một thời nằm
vùng tiếp tay cho cộng sản. Sau Tháng Tư năm 1975, nếu kẻ nào đã trót dùng danh
nghĩa kháng chiến phục quốc mà “treo đầu heo, bán thịt chó” (chữ của nhà văn
Dương Thu Hương) làm ô danh chính nghĩa chống Cộng thì cũng nên biết ân hận để công
khai thú tội trước đồng bào. Chỉ có ân hận, sám hối mới mong xóa được tội lỗi.
Hồ Chí
Minh lưu manh, dùng chiêu bài “Độc Lập – Tự Do – Hạnh Phúc” để đánh lừa người
yêu nước. Khi tất cả vào tròng rồi, hắn đã dựng lên bộ máy cai trị “chuyên
chính vô sản” để đưa bọn vô học lên ngôi. Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện cả một đời phục
vụ cộng sản, cuối cùng đã than: “Vô sản không đáng sợ bằng vô học”. Đúng thế! Bọn
vô học chắc chắn không có tầm nhìn xa, lại tự hào được ngồi trên đầu thiên hạ,
nên coi dân như thú vật: “Cho nói mới được nói; cho ăn mới được ăn; cho sống mới
được sống; bắt chết thì phải chết”. Hậu quả: Hèn với giặc, ác với dân. Đất Nước
tiêu vong!
Đảng Cộng
Sản Việt Nam (CSVN) không phải là đảng chính trị dùng sự độc tài như Lý Quang Diệu
ở Tân Gia Ba, như Tưởng Giới Thạch ở Đài Loan, như Phác Chính Hy ở Nam Hàn, để
dần dần đưa đất nước đến dân chủ. Đảng CSVN là một đảng cướp tệ hại hơn cả Thực
dân ở bất cứ thời đại nào. Không những chúng ngang nhiên cướp công lao giành độc
lập của toàn dân, cướp tài sản của đồng bào, bóc lột công nông tận xương tủy,
dâng đất đai của tổ tiên cho kẻ thù truyền khiếp, chúng còn biến nền đạo đức
truyền thống của dân tộc trở nên suy đồi trong chủ trương con đấu tố cha, vợ đấu
tố chồng, anh chị em đấu tố lẫn nhau. Tất cả những góp ý, kiến nghị với lời lẽ
chân tình, tha thiết của tầng lớp trí thức, của lão thành cách mạng “dâng lên”
Đảng, bị chúng xem như giấy lộn, đều bí ném vào sọt rác.
Một bọn cầm
quyền cương quyết nhắm mắt nhắm mũi đưa đất nước tiến lên “Xã hội chủ nghĩa”, mặc
dù nhân loại đã đào thải, mặc dù chúng chẳng biết hình thù “Xã hội chủ nghĩa”
là cái quái gì. Chúng trắng trợn làm tay sai cho bọn bành trướng phương Bắc để
giữ địa vị độc tôn. Hễ ai đòi độc lập, đòi tự do là chúng ra lệnh côn đồ đánh đập,
bỏ tù. Nòi giống Việt đang bị “Hán hóa” là điều quá rõ ràng.
Câu hỏi đặt
ra cho chúng ta là: “Liệu người Việt Nam có chấp nhận nòi giống mình bị tận diệt
hay quyết tâm bảo tồn nòi giống?”.
Nếu ai chấp
nhận nòi giống mình bị tận diệt thì cứ việc “chăn gối” với bọn cầm quyền cộng sản.
Nếu ai muốn
bảo tồn nòi giống thì hãy xem bọn cầm quyền cộng sản hiện nay là kẻ thù số một.
Cuộc đấu tranh này là cuộc đấu tranh triệt để, quyết liệt một mất một còn; chứ
không thể tương nhượng. Bởi vì bọn cầm quyền này không phải là người Việt Nam.
Bọn cầm quyền này còn độc ác, tàn bạo, dã man hơn cả bọn “Hồi Giáo quá khích
IS”. Cuộc chiến đấu chống lại bọn “Quỷ Đỏ Vô Thần Cộng Sản” là cuộc chiến đấu
thần thánh. Cho nên trước đây tôi đã kêu gọi Thánh Chiến mà nhà báo Bùi Tín cáo
buộc tôi mắc bệnh tâm thần, là một thằng điên.
Bạn hỏi
tôi rằng nhân dân ta đã bị cộng sản tước hết khí giới thì lấy gì để đấu tranh bạo
lực một mất một còn ư? Xin thưa: Hãy lấy nhục thân để làm vũ khí.
Người có
tín ngưỡng mãnh liệt vào tôn giáo của mình thì đâu còn tiếc tấm thân? Người Phật
tử nếu chết thì được về cõi trung ấm, về Niết bàn. Con Chiên Thiên Chúa nếu chết
thì được về Thiên đàng để hưởng nhan Đức Chúa Trời. Ngay cả người thờ Đạo Ông
Bà nếu chết thì được về với Tổ Tiên còn hơn sống lây lất với Quỷ? Đó là cái chết
vinh hơn sống nhục! Hãy tùy tâm mà chọn lựa!
Không lẽ
87 triệu con người cam chịu để cho 3 triệu con quỷ biến mình thành thú vật? Hiện
đang có 90 ngàn công nhân xuống đường rồi đó. Tất cả các trang mạng, những đài
phát thanh dân chủ còn chờ gì nữa mà không thổi bùng ngọn lửa căm hờn “Tự Do
Hay là chết” để thúc đẩy toàn dân đứng lên?
Hỡi những
nhà trí thức! Hỡi những “cách mạng lão thành”! Hỡi những Chiến sĩ anh hùng!
Chỉ có bọn
thương nữ mới “bất tri vong quốc hận” mà cứ mải mê với khúc “Hậu Đình Hoa”. Còn
nòi giống Lạc Hồng của Bách Việt đang dần dần bị xóa sổ (tệ hơn cà mất nước),
quý vị có biết hay chăng? Xin hãy biến nỗi
Thù Hận này thành hành động để tiêu diệt loài Quỷ Đỏ trước khi quá muộn! Xin
quý vị hãy cùng nhau viết ra lời hiệu triệu quốc dân phải liều mình bước vào Cửa
Tử để Sinh Tồn.
Ngày Ba
Mươi Tháng Tư là Ngày Rửa Hận để xóa sổ chế độ bạo tàn.
Đó là
nghĩa vụ thiêng liêng của người yêu Dân Tộc!
Đó là
nghĩa vụ thiêng liêng của người yêu Tổ Quốc!
Bằng
Phong Đặng văn Âu, Ngày 5 Tháng Tư, năm 2015.