Việt Nam một đất nước chia ly phân tán!
Người Việt Quê Nhà (Danlambao) - Cộng
Sản ơi! Sao các người ác thế? Sao các người chia cắt các gia đình của
người dân Việt Nam chúng tôi? Sao các người không hề động tâm khi bao
nhiêu triệu người phải khổ đau vì các người? Sao các người nỡ dành hết
sự sống của kẻ khác để chiếm lấy sự sống cho riêng mình? Các người là
loại gì mà vô tâm, vô cảm đến thế? Các người không sợ quả báo, không sợ
phải trả giá cho cái ác của mình sao? Các người đã giết hại hàng triệu
sinh mạng, phá tan hàng triệu gia đình, chia cắt hàng triệu cuộc hôn
nhân, gây nên cảnh cha xa con, vợ chồng chia cách, người già sống bất
an, trẻ nhỏ không có tương lai, người dân lành phải sống cuộc sống đói
khổ, nhục nhằn, uất ức! Hàng trăm ngàn người phải lao tù vì yêu nước, vì
tranh đấu cho tự do dân chủ! Hàng triệu cô gái phải bán thân nhục nhã,
hàng triệu thanh niên nam nữ phải đi “xuất khẩu lao động” có khi bỏ cha
mẹ già, vợ dại con thơ, và cả bỏ mạng sống nơi xứ người!
*
Đầu năm mới tôi đến thăm vợ chồng anh bác sĩ bạn rất thân. Khi chia sẻ, tôi nhận ra anh chị đang rất buồn phiền khổ sở vì gia đình ly tán! Anh chị đều là những bác sĩ giỏi của hai bệnh viện lớn nhất nhì của Sài Gòn, cả công việc và tiền bạc đều không thiếu, gia đình thì chan chứa tình thương yêu, nhưng bị chia cách cha mẹ con cái mỗi người một phương trời! Anh chị than thở là có đủ cháu nội ngoại, nhưng không được nhìn thấy chúng, vì 3 người con một ở Mỹ, một ở Úc, và một ở VN, hễ ở với con này thì mất con kia, cuối cùng vì đứa ở VN khổ nhất nên không nỡ rời con cháu, và đành ở lại. Anh chị cũng tâm sự suốt cuộc đời gắn bó với những bệnh nhân khốn khó ở VN nên không nỡ bỏ họ! Tuy đã chọn con đường ấy, nhưng tâm thần luôn bất ổn, mỗi khi nghe điện thoại từ nước ngoài gọi về là anh chị run rẩy tay chân, trống ngực đánh liên hồi, chỉ sợ nghe tin báo chẳng lành, con cháu bị tai nạn hay chuyện nọ chuyện kia! Dù là bác sĩ, cả hai anh chị đã bị bệnh tâm thần hoảng loạn, bệnh stress!
*
Đầu năm mới tôi đến thăm vợ chồng anh bác sĩ bạn rất thân. Khi chia sẻ, tôi nhận ra anh chị đang rất buồn phiền khổ sở vì gia đình ly tán! Anh chị đều là những bác sĩ giỏi của hai bệnh viện lớn nhất nhì của Sài Gòn, cả công việc và tiền bạc đều không thiếu, gia đình thì chan chứa tình thương yêu, nhưng bị chia cách cha mẹ con cái mỗi người một phương trời! Anh chị than thở là có đủ cháu nội ngoại, nhưng không được nhìn thấy chúng, vì 3 người con một ở Mỹ, một ở Úc, và một ở VN, hễ ở với con này thì mất con kia, cuối cùng vì đứa ở VN khổ nhất nên không nỡ rời con cháu, và đành ở lại. Anh chị cũng tâm sự suốt cuộc đời gắn bó với những bệnh nhân khốn khó ở VN nên không nỡ bỏ họ! Tuy đã chọn con đường ấy, nhưng tâm thần luôn bất ổn, mỗi khi nghe điện thoại từ nước ngoài gọi về là anh chị run rẩy tay chân, trống ngực đánh liên hồi, chỉ sợ nghe tin báo chẳng lành, con cháu bị tai nạn hay chuyện nọ chuyện kia! Dù là bác sĩ, cả hai anh chị đã bị bệnh tâm thần hoảng loạn, bệnh stress!
Qua câu chuyện, anh than là nước VN khốn khổ quá, chỉ có phân ly chứ
không hội tụ! Ai có con cháu mà có điều kiện tiền bạc, cũng lo gửi đi
học ở nước ngoài hầu tìm cách ở lại, chứ về VN thì tương lai đen tối,
nhất là viễn tượng mất nước về tay bọn Tàu cộng đang mỗi ngày một lộ rõ!
Người có một con cũng tìm đường cho con đi, mặc dù vợ chồng phải trơ
trọi và nhớ thương con! Người có ba con cũng muốn cho đi hết, còn lại
chơ vơ hai vợ chồng! Nhiều người con mới học tiểu học mà cha mẹ đã cho
đi nước ngoài, dù con còn non nớt, không có người thân chăm sóc, dù
thương nhớ con và đau đớn trong lòng! Người VN bây giờ đi sinh sống ở
nước ngoài như một hình thức đi chạy loạn, tránh kẻ hung ác, tránh cảnh
bất công, trấn lột, bạo lực, không phải chỉ vì bọn trộm đạo, kẻ cướp
đêm, mà cả cướp ngày, cướp ngang nhiên, cướp có dấu mộc! Ngoài ra còn có
thể đi tù hay chết bất cứ lúc nào! Ra đường loạng quạng là bị CA thổi
còi hay rượt đuổi, bị đánh bằng dùi cui, bị đấm đá bất kể chỗ nào, bị
chết bất đắc kỳ tử ngoài đường như chúng ta từng thấy, hay bị đưa về đồn
CA và bị tra tấn đến chết, với tuyên bố của CA: tự tử! Xong chuyện!
Thời nay là thời “công an trị”, “côn đồ trị”! CA ngày nay được gọi là
loại kiêu binh của thời đại mới, vì đám này được chính quyền CS trao cho
đủ mọi thứ quyền: từ trấn lột, bắt bớ, giam cầm đến xử tử người dân mà
không cần tòa án xét xử hay tuyên án! Chưa kể nạn mất nước cận kề, như
vậy hỏi ai còn an tâm vững chí để mà sống?
Người VN là một dân tộc có lòng yêu nước thiết tha, không muốn xa quê
cha đất tổ, nhưng đành rời bỏ quê hương xứ sở để đi lánh nạn CS! Ai gây
nên cảnh này?
Từ ngày CS có mặt trên đất nước, nắm quyền cai trị dân bằng súng đạn và
bạo lực, đã đưa đẩy người dân Việt đến chỗ chia ly phân tán! Không một
gia đình nào là còn nguyên vẹn không có cảnh chia lìa! CS đi đến đâu dân
chúng bỏ chạy đến đó, trừ khi không chạy được! CS thống trị miền Bắc,
thì có cuộc di cư của hàng triệu người dân Việt trốn từ Bắc vào Nam để
tìm tự do, để bảo vệ tín ngưỡng của mình, vì CS là vô thần! Cuộc di cư
lánh nạn này đã khiến hàng triệu gia đình ly tán, chồng xa vợ, con xa
cha mẹ, anh chị em kẻ đi người ở, nhiều cha mẹ già ở lại chết không được
gặp mặt con cháu! Cảnh chồng Nam vợ Bắc, chưa thể hội tụ thì đã lìa
đời, hay mỗi người phải bước thêm bước nữa vì không còn hy vọng đoàn tụ!
Khi CS chiếm miền Nam, đất nước có thông thương, nhưng lòng người lại
đã phân tán vì tư tưởng, vì ý thức hệ. Tự do và CS không có điểm chung,
sống ở đâu theo ở đó, nên giữa những người thân thiết ruột thịt trở
thành nghịch thù vì ở hai giới tuyến khác nhau, hai xã hội khác nhau,
không thể sống chung cùng mái nhà! Rất nhiều trường hợp cha xa con, vợ
lìa chồng, anh em từ nhau ngay khi vừa gặp lại sau hàng vài chục năm
chia cách Bắc Nam! Khi đất nước “thống nhất”, cha mẹ vào tìm con ở miền
Nam, vợ vào tìm chống hay chồng tìm vợ, thì họ đã phải cao chạy xa bay!
Một đời người phải chạy CS hai lần, bỏ lại cả gia tài và cả người thân,
nhất là người đã chạy CS từ Bắc vào Nam năm 1954, thì không thể muốn gặp
lại CS lần nữa, trừ khi chạy không kịp!
Cuộc chạy trốn CS năm 1975 còn tang thương và nguy hiểm hơn cuộc di cư
nhiều lần, vì không có ai đứng ra tổ chức, đón tiếp, nên hàng ngàn xác
thân đã vùi sâu dưới đáy biển, hay bỏ mạng trong rừng sâu, hoặc bị cướp
biển bắt giết, hãm hại, hoặc bị CS rượt bắt được đem bỏ vào lao tù và bị
hành hạ; nhiều người đã chết, đã bị bắn bỏ, bị thủ tiêu! Hầu như các
gia đình VN bây giờ đã bị chia ly hết, và sẽ còn tiếp tục bị chia ly
nữa! Sau 40 năm sống dưới ách CS, đã thấu hiểu bản chất dã man của CS,
hiện nay cuộc trốn chạy CS để tìm tự do còn đang tiếp diễn, và càng mạnh
mẽ hơn! Họ trốn chạy bằng cách hợp thức như đi bảo lãnh, hay tẩu thoát
bằng nhiều hình thức, mà phổ biến nhất là cha mẹ tự chia cách con, để
cho con đi du học, cho con đi làm con nuôi của người ngoại quốc, hay
những người họ hàng gần xa, cho con đi lao động ở nước ngoài hòng tìm
đường thoát thân, hay tìm những cuộc hôn nhân giả, có khi là giữa anh
chị em họ hàng gần gũi với nhau, hoặc trao đổi bằng tiền bạc, do trung
gian giới thiệu hoặc tự tìm, và nhiều khi bị lừa, bị mất tiền oan uổng,
kể cả những đồng tiền chắt chiu gom góp, hay vay mượn để tìm sự sống,
tìm hơi thở tự do! Một cách ra đi đau lòng nhất đang thịnh hành bây giờ,
cụ thể là thời gian vài năm nay, những người có khả năng trí tuệ và
tiền bạc, gom góp đưa ra kinh doanh, và bị CS tước đoạt trắng tay, bằng
chiêu bài “mở cửa kinh tế” cho dân bỏ vốn làm ăn, cho vay lãi nhẹ, rồi
đột ngột nâng lãi suất ngân hàng từ 0,5 hay 0,6% lên 2,2% một tháng hoặc
hơn, khiến những người kinh doanh mà vay vốn ngân hàng đã thảm bại, làm
không đủ nuôi nhà nước, và cuối cùng phá sản, nợ nần, tù tội, gia đình
tan nát chia ly! Đây có thể coi là cuộc đánh tư sản mạnh nhất và vô nhân
đạo nhất, CS vơ vét mọi đồng tiền dành dụm, và cả vay mượn của người
dại dột kinh doanh, một cách êm đềm ngọt ngào, đẩy họ vào sự tiêu diệt!
Nhìn thấy cái chết trước mắt, vợ chồng con cái đang sống yên lành, đang
đầm ấm yêu thương, cha con quấn quýt, bỗng vợ chồng bàn tính ly hôn, để
vợ ở lại cho chồng ra đi, tìm một cuộc hôn nhân khác với người ở nước
ngoài, hầu còn cơ hội bảo lãnh cho vợ, con. Người ra đi truân chuyên đã
đành, người ở lại phải chịu trăm bề khổ ải, tủi buồn, vì một mình gánh
hết gánh nặng mà người kia trút lại, như nuôi dưỡng cha mẹ già yếu, con
thơ khờ dại, lo ăn lo học cho chúng, nhiều khi còn gánh cả nợ nần do vợ
chồng làm ăn thất bại, nhất là những trường hợp kinh doanh có vướng nợ
ngân hàng, và bị cái lãi nặng hàng nhiều năm, do kế hoạch cướp đoạt tài
sản trắng trợn của chính quyền CS! Nhưng thường những trường hợp ly dị
giả, sau thành thật này, may ra đưa được con đi, còn vợ đành chia cách
vĩnh viễn với chồng, vì người chồng đã vướng vào cuộc hôn nhân mới, phá
cả gia cang, lỗi cả đạo đức, chỉ vì sự sống! Tất cả do CS mà ra cả!
Những gia đình có người thường trú ở nước ngoài, như cha mẹ bảo lãnh cho
con, thì những đứa con lớn tuổi, hay đã có gia đình cũng phải ở lại.
Anh chị em ruột bảo lãnh cho nhau cũng thế! Con cái bảo lãnh cho cha mẹ,
nếu cha mẹ đi thì lại đành chia lìa với các con cháu khác còn ở lại!
Thật quá tang thương và đau đớn! Chỉ những người vô tâm hay quá nông cạn
mới thấy việc đi bảo lãnh hay chuyển con đi nước ngoài là vui mừng hạnh
phúc, còn những người biết suy nghĩ sâu hơn thì sẽ vô cùng ray rứt, vì
phải rời bỏ quê hương tổ quốc và những người thân, đi sống lưu lạc xứ
người, hay bị chia lìa con cháu một cách miễn cưỡng! Những người già
được bảo lãnh đi càng dễ đau khổ tủi nhục hơn, khi tuổi đã cao, khó hội
nhập với một nơi ở mới hoàn toàn xa lạ với mình, thiếu bạn bè, thiếu
người thân thuộc, xa nơi đã từng sinh sống hàng hơn nửa đời người; nếu
có được cuộc sống đầy đủ vật chất, thì cuộc sống tinh thần lại bị co
cụm, chơ vơ! Cuộc sống của cháu con ở xứ người nó cũng khác với ở quê
nhà, nên nhiều ông bà cha mẹ được con cháu bảo lãnh qua, không hiểu ngôn
từ của cháu con nên chẳng thể trò chuyện giao hòa! Nếu gặp chàng rể,
con dâu người bản xứ thì càng cô độc lạc lõng hơn, vì bất đồng ngôn ngữ,
quan niệm sống, cách sống! Nhiều người già không chịu nổi cuộc sống
mới, nên mới đi đã thấy về; có người đi bảo lãnh rồi trở về luôn, con
cháu cũng đành phải chiều theo, vì thông cảm với cha mẹ, ông bà, cố giữ
họ lại cũng chỉ khổ thân cho họ! Ở Long Khánh có một “ngôi nhà ma”
(người dân chung quanh gọi thế) nằm ở bờ ruộng sát bên đường đi: đó là
ngôi nhà trong đó có mộ hai ông bà già, họ đi nước ngoài nhưng nhớ quê
nhà nên đòi con cho trở về. Các con đã xây cho ông bà một ngôi nhà khang
trang, sau đó ông bà mất đi không còn ai ở, nên họ đã chôn ông bà ngay
trong ngôi nhà, và nhờ người trông coi. Mỗi lần có dịp đi ngang qua đó,
tôi đều cảm thấy buồn muốn rơi nước mắt, vì nghĩ đến cảnh chia lìa của
đất nước!
Gia đình tôi cũng có hoàn cảnh tương tự! Sinh con, lo cho con khôn lớn
dựng vợ gả chồng xong thì tuổi mình cũng đã về chiều, chỉ cầu mong được
vui sống tuổi già bên đàn con đàn cháu, thì lại có đứa không chịu được
cảnh sống ở VN dưới thời CS, và muốn lo tương lai cho các con nó, nên đã
ra đi tìm sự sống ở nước ngoài! Bây giờ không biết tuổi già của mình sẽ
ở đâu cho yên ổn mà đừng bị mất mát, mất con cháu, mất quê hương tổ
quốc, mất bạn bè, người thân! Nếu ra đi, thì khi lìa đời biết có đem
được xác thân về quê cha đất tổ hay không, trong khi mồ mả ông bà tổ
tiên còn ở lại, chưa kể không an lòng khi phải xa những con cháu còn ở
VN, mà ở lại thì coi như khó gặp con cháu ở nước ngoài! Nhiều người cùng
chung số phận, chúng tôi gặp nhau chia sẻ mà ngao ngán! Nay một người
trong nhóm ra đi đoàn tụ với con, trước khi đi cũng khóc ròng, mai lại
đến người khác, cứ từ từ mà nhóm bạn già chúng tôi giảm dần! Khi đã đi
rồi thì chẳng còn điều kiện mà thư từ thăm hỏi nhau, lúc có người trở
lại thì mới thấy hầu như họ chẳng hạnh phúc gì khi ở xứ người, dù là nơi
văn minh dân chủ, vì nơi đó dường như không phù hợp với mình, không
phải quê mình, nhà mình! Ôi! Sao đất nước tôi lại sinh ly như thế này?
Kẻ đi thì không muốn về, kẻ ở thì muốn thoát, kẻ thoát được thì lại vấn
vương sầu khổ, nhiều gia đình không hy vọng gặp nhau, nhất là người già
khi đau yếu, khi lìa đời nhiều khi không gặp mặt con cái vì không có
điều kiện đi hay về!
Cộng Sản ơi! Sao các người ác thế? Sao các người chia cắt các gia đình
của người dân Việt Nam chúng tôi? Sao các người không hề động tâm khi
bao nhiêu triệu người phải khổ đau vì các người? Sao các người nỡ dành
hết sự sống của kẻ khác để chiếm lấy sự sống cho riêng mình? Các người
là loại gì mà vô tâm, vô cảm đến thế? Các người không sợ quả báo, không
sợ phải trả giá cho cái ác của mình sao? Các người đã giết hại hàng
triệu sinh mạng, phá tan hàng triệu gia đình, chia cắt hàng triệu cuộc
hôn nhân, gây nên cảnh cha xa con, vợ chồng chia cách, người già sống
bất an, trẻ nhỏ không có tương lai, người dân lành phải sống cuộc sống
đói khổ, nhục nhằn, uất ức! Hàng trăm ngàn người phải lao tù vì yêu
nước, vì tranh đấu cho tự do dân chủ! Hàng triệu cô gái phải bán thân
nhục nhã, hàng triệu thanh niên nam nữ phải đi “xuất khẩu lao động” có
khi bỏ cha mẹ già, vợ dại con thơ, và cả bỏ mạng sống nơi xứ người! Ngay
cả người CS đồng chí đồng đảng với nhau, cũng tiêu diệt, thanh toán
nhau rất dã man tàn bạo, không còn nhân tính, như trường hợp Phạm Quý
Ngọ, Nguyễn Bá Thanh! Đất nước thì tan hoang, người dân Việt có khi sẽ
trở thành nô lệ cho ngoại bang do các người bán nước…! Còn tội ác nào mà
các người không dám làm? Tội này trời không thể dung, đất không thể
tha! Các người và con cháu các người sẽ phải gánh chịu mọi hậu quả do
tội ác đã làm!
Tôi nói những điều này chỉ là sự lập lại những gì mà ai là người Việt
sống ở VN cũng biết rồi, nhưng tôi vẫn phải nói, như một tiếng kêu rên
thống khổ, và để nhiều người dân các nước không nghĩ rằng người VN chúng
tôi vong bản, chỉ mong đi tìm sinh kế mà không nghĩ đến đất nước quê
hương mình, nhất là cho thế hệ mai sau của VN biết thế nào là CS hung
tàn bán nước hại dân! Ôi quê hương điêu tàn tang thương VN ơi! Bao giờ
thanh bình mới trở lại, hay sẽ bị nát tan luôn?! Bao công lao cha ông
gây dựng, bao máu xương tiền nhân đổ xuống để bảo vệ mảnh đất hình chữ S
này, nay đành xóa sổ sao?
Lạy Thượng Đế! Xin cứu giúp dân tộc VN khổ đau của con sớm thoát khỏi
ách CS tàn độc và bất nhân! Xin cho dân Việt giữ vững được Tổ quốc thân
yêu, để người tha hương được có nơi trở về, người dân lành được có cuộc
sống bình yên, và các gia đình không phải ly tán, con cái không phải xa
cha mất mẹ, chồng vợ không phải chia lìa, không lỗi đạo phu thê, người
già được sống bình yên bên đàn con cháu, và được gắn bó tuổi già với nơi
chôn nhau cắt rốn, rồi được yên nghỉ bên người thân, cạnh ông bà tổ
tiên của mình, như lòng họ mong ước!