Thư kêu cứu của Thương Phế Binh VNCH v/v bị cướp nhà và bị sách nhiễu
Bao năm qua rồi, tuởng là quá khứ đã đuợc khép lại, nhưng chúng tôi
vẫn không đuợc coi như là “Nguời Dân Bình Thường” trong cuộc sống của
một xã hội mới! Gia đình tôi vẫn bị phân biệt đối xử vì quá khứ là
TPB-VNCH, đời sống chúng tôi đã khốn cùng lại càng bế tắc hơn nữa, khi
chỗ ở cuối cùng, cái nhà hợp pháp của VNCH, nhưng bây giờ lại trở thành
bất hợp pháp đối với nhà nuớc xhcn VN!!!...
*
Kính gửi:
- Các cộng đồng Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại
- Các hội đoàn Cựu Quân Nhân QL-VNCH
- Các hội đoàn XHDS trong nước
- Các ngành truyền thông trong và ngoài nước
Trích yếu: V/v Nhà hợp pháp của TPB-VNCH bị nhà nuớc XHCN-VN tuớc đoạt Chủ Quyền.
Tôi tên là Ngô Duy Thế, sinh năm 1950 tại Hải Phòng, theo Cha Mẹ di cư vào Nam năm 1954. Gia thế một vợ, một con.
Nguyên truớc đây, tôi là lính Sư Đoàn 25 BB, Trung Đoàn 50, đóng quân tại Bến Kéo - Tây Ninh. Số quân: 70/119.796. KBC: 4204
Năm 1968, trong lần theo đơn vị hành quân ở Suối Sâu-Suối Cụt, tôi bị
trúng mìn VC phục kích. Sau 2 năm nằm điều trị tại Tổng Y Viện Cộng Hòa
vì bị chấn thuơng cột tủy sống, HĐYK BS cho giải ngũ.
Lúc đó, Chính Phủ VNCH đuợc Chính Phủ Tân Tây Lan và các Hội Đoàn
Hồng Thập Tự Thế Giới quyên góp xây dựng Làng Phế Binh ở Thủ Đức, để cấp
phát vô thuờng cho những TPB/VNCH đã giải ngũ trở về với đời sống dân
sự. Nhờ vậy, ngày 13 - 5 - 1972, gia đình tôi có đuợc một căn nhà ở
số 243 đuờng 9, phuờng Phuớc Bình, Quận 9, Saigon.
Khi ấy, gia đình chúng tôi rất đỗi vui mừng, bởi vì truớc đó, trong đợt
tổng công kích Tết Mậu Thân của VC, căn nhà cũ của chúng tôi đã cháy
rụi vì trúng đạn pháo kích 81 ly của VC. Và may mắn thay, chúng tôi
thoát chết, nhưng sau đó cả gia đình lâm vào cảnh không nhà, lang thang
suốt mấy năm sống nhờ ở đậu bà con, và mấy trại tạm cư.
Nay có được căn nhà do Chính phủ VNCH cấp phát, chúng tôi đã dành
dụm chắt mót, vun đắp nơi ăn chốn ở, vì nghĩ là sẽ đuợc an cư lạc
nghiệp cho đến cuối đời ở Làng Phế Binh Thủ Đức. Nhưng rồi đất nuớc điêu
linh, xảy ra cơn biến động 30-4-1975!
Mất nước, mất nhà, sống với nhà cầm quyền VC, và là TPB/VNCH
thấp cổ bé họng cùng với khác biệt chánh kiến, gia đình tôi đã không
hòa nhập kịp với cuộc sống mới, nên chịu thua thiệt đắng cay để kéo dài
đời sống nghèo đói thiếu thốn mọi thứ. Cha già 86 tuổi đau bệnh nằm
liệt một chỗ vì tai biến mạch máu não, rồi chờ cho đến lúc kiệt sức
chết đi vì thiếu thốn thuốc men.
Bao năm qua rồi, tuởng là quá khứ đã đuợc khép lại, nhưng chúng tôi vẫn
không đuợc coi như là “Nguời Dân Bình Thường” trong cuộc sống của một
xã hội mới! Gia đình tôi vẫn bị phân biệt đối xử vì quá khứ là
TPB-VNCH, đời sống chúng tôi đã khốn cùng lại càng bế tắc hơn nữa, khi
chỗ ở cuối cùng, cái nhà hợp pháp của VNCH, nhưng bây giờ lại trở thành
bất hợp pháp đối với nhà nuớc xhcn VN!!!
Và, để tuớc đoạt chủ quyền nhà hợp pháp của TPB, nhà cầm quyền đã ra
lệnh hoá giá những căn nhà ở Làng TPB Thủ Đức! Những TPB/VNCH nào muốn ở
thì phải bỏ tiền ra mua lại căn nhà của mình!
Vì hoàn cảnh chúng tôi quá thiếu thốn không có nổi điều kiện để "hoá
giá" cái nhà đang ở, hoặc làm theo lệnh của nhà nuớc cs là phải từ bỏ
chủ quyền căn nhà của mình! Đó cái nhà cấp 4 sau bao năm tháng mưa nắng
cây gỗ đã mục, phiá sau nhà bếp đã sụp đổ phân nửa, chưa biết khi nào
sẽ đè lên con cái. Việc này cũng chưa có tiền để sửa chữa, thì
biết lấy đâu ra tiền để mà mua lại căn nhà của chính mình!!!
Sau thời gian dài đưa đơn khiếu kiện, lo lắng chờ đợi mòn mỏi, mất ăn
mất ngủ mà nhà cầm quyền vẫn cố tình không giải quyết. Trong
khi đó, cuộc sống chúng tôi lúc nào cũng hoảng hốt vì liên tục bị
theo dõi, bị quấy nhiễu khám xét hộ khẩu lúc chưa quá nửa đêm, sáng sớm
mở cửa ra đã thấy an ninh mật vụ - mặc thuờng phục - ngồi quán nuớc
canh chừng, đi ăn sáng cũng bị họ đi theo, thậm chí ra chợ mua rau cũng
vẫn bị theo dõi...
Lâu lâu cứ bị buộc phải nhận "thư mời" lên phuờng, rồi lên quận, làm
việc lập biên bản. Lúc làm việc thì có gần chục tên an ninh mật
vụ thay phiên nhau xét hỏi vặn vẹo, dọa nạt áp đặt, khép chúng tôi vào
những tội danh mà chúng tôi không hề biết là tội gì, làm tôi mệt lã
nguời, mất cảm giác, đã có lúc muốn gục xuống, ngất đi truớc bàn làm
việc của họ. Tất cả việc khủng bố tinh thần cũng như làm mất
thời gia vô cớ, làm cho việc làm ăn tìm sự sống bị gián đoạn liên
tục, khiến gia cảnh càng ngày càng khốn khó.
Cuối cùng, vào lúc 15 giờ chiều ngày 29-09-2015, một lần nữa nhà nước
CSVN lại muốn lấy cho bằng đuợc cái nhà của chúng tôi, nên cho nhân viên
của ban nhà đất Phước Bình - Quận 9, đi cùng tổ truởng an ninh, xuống
tận nhà chúng tôi đưa thông báo, hạn là 10 ngày phải lên trình diện ban
nhà đất, để làm thủ tục gọi là ký "hợp đồng thuê muớn” lại cái nhà của
chúng tôi đã ở từ ngày 13 tháng 5 năm 1972 cho đến hôm nay!
Thật quá vô lý và bất nhân, gia đình chúng tôi đã không nhận thông
báo này, vì biết, khi nhận thông báo, tức là chủ quyền căn nhà bị sẽ
bị tuớc đoạt, và gia đình chúng tôi sẽ tan nát, sẽ không còn nhà để ở,
sẽ bị Chết, vì không sao có nổi tiền để mà đóng cho nhà nuớc CSVN!
Bị ép vào buớc đuờng cùng, truớc nguy cơ mất đi chỗ ở cuối cùng của gia
đình, tôi tha thiết kêu gọi các Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hải
Ngoại, các Hội Đoàn Cựu Quân Nhân QL-VNCH, các ngành truyền thông
trong và ngoài nước, Hoà Thuợng Thích Không Tánh cùng các chức
sắc trong HĐLT vì "Tình Chiến Hữu - Nghĩa Đồng Bào", xin lên tiếng nói
khắp thế giới, buộc nhà cầm quyền giữ đúng lời hứa của
Nghị Quyết 755, giúp cho gia đình chúng tôi giữ lại đuợc căn nhà.
Đồng thời phải nêu rõ trường hợp này cho thế giới biết, để
phản đối nhà nước CSNV không được cưỡng chế nhà ở hợp pháp
của TPB-VNCH, cũng như không phân biệt đối xử với gia đình họ.
Gia đình chúng tôi vô cùng biết ơn Quý Vị. Kính chúc mọi người một lòng quang phục quê hương.
Kính Thư
TPB Ngô Duy Thế & gia đình
Nhà số 243, đuờng 9, phuờng Phuớc Bình
Quận 9, Saigon, Việt Nam
Đ.t: 0989 969 253
*
Phỏng vấn của đài TH-SBTN năm 2012
Giấy cấp phát nhà của Chính Phủ VNCH cho TPB-VNCH
Giấy cấp dưỡng của Chính Phủ VNCH cho TPB-VNCH
Nghị Quyết 755 của Nhà Cầm Quyền đương thời.
Thông báo “Ký hợp đồng thuê nhà” lần thứ 3
Gia đình, vợ con:
Cha nằm chờ chết