Lí do chính quyền địa phương không kí giấy chứng tử là vì bà còn nợ (1).
Số tiền nợ là 1.7 triệu đồng (tức khoảng 85 USD). Bà nợ thuế đất nông
nghiệp, nợ tiền đóng góp an ninh quốc phòng, nợ tiền ủng hộ đồng bào lũ
lụt, quĩ bảo trợ trẻ em, nợ quĩ đền ơn đáp nghĩa, nợ quĩ khuyến học, nợ
quĩ hội xuân, v.v. Nên nhớ là bà Lê thuộc diện hộ nghèo của xã, nên bà
lấy tiền đâu mà đóng cho mấy cái quĩ đó.
Nhưng chính quyền địa phương thì cứ như là cái máy. Họ nhất định không
cho phát loa thông báo cái chết của bà, không cho mượn xe tang, không
làm giấy chứng tử. Thật khó tưởng tượng nơi nào mà chính quyền hành xử
với người dân như thế. Hi vọng đây chỉ là trường hợp cá biệt, không đại
diện cho hệ thống nhà Nước hiện nay. Người mình có câu “Nghĩa tử là
nghĩa tận”, nhưng cái chính quyền này đã mất cái đạo đức đó quá lâu rồi,
nên họ hành xử như là một cái bộ máy Mác Lê Mao? Nếu đúng thế thì đây
là một chứng từ về sự tàn phá truyền thống dân tộc của cái hệ tư tưởng
Mác Lê Mao.
Đọc về cái chết của bà Nguyễn Thị Lê và những thứ thuế, phí mà bà còn
“nợ” làm tôi nhớ đến lời lên án chế độ thực dân pháp của ông Hồ Chí
Minh. Trong bản cáo trạng thực dân Pháp ông viết hơn 70 năm trước có
những câu như “Chúng ràng buộc dư luận, thi hành chính sách ngu dân […]
Về kinh tế, chúng bóc lột dân ta đến xương tủy, khiến cho dân ta nghèo
nàn, thiếu thốn, nước ta xơ xác, tiêu điều. Chúng cướp không ruộng đất,
hầm mỏ, nguyên liệu […] Chúng giữ độc quyền in giấy bạc, xuất cảng và
nhập cảng […] Chúng đặt ra hàng trăm thứ thuế vô lí, làm cho dân ta,
nhất là dân cày và dân buôn trở nên bần cùng” (2). Ôi, những lời cáo
trạng hùng hồn này sao mà hợp thời thế!
Tôi đoán rằng nếu ai đó hỏi cái chính quyền xã Hương Phong tại sao họ
hành xử như thế với bà Lê, chắc chắn họ sẽ trả lời: làm đúng qui định,
theo đúng qui trình. Họ có thể rất tự hào vì đã làm đúng qui định, và
thế là được tưởng thưởng. Nhưng đó là câu nói đầu môi, câu nói thời
thượng của các quan chức Nhà nước ngày nay. Đó cũng là một cách biện
minh cho những hành động bất chính, những hành vi tàn nhẫn, những quyết
định vô cảm, và sự bất tài của họ. Đó cũng là câu nói cho thấy họ là cái
máy, chứ không phải con người (bởi con người thì phải có tình cảm).
Đọc bài này làm tôi nhớ đến chuyện ở Úc. Dạo đó, Nhà nước chuyển sang hệ
thống quản lí bằng điện toán, nên tất cả giấy đòi nợ, trợ cấp xã hội,
v.v. đều do máy tính làm. Đến ngày thì máy tính in ra hàng triệu thư và
gửi đến cho đương sự. Dĩ nhiên, hệ thống này rất hiệu quả vì giảm nhân
viên và tiết kiệm ngân sách. Nhưng có một vụ mà báo chí làm ồn ào, là
giấy đòi nợ được gửi cho bà cụ mới qua đời. Số tiền mà thư đòi nợ là …
1.5 đôla! Thế là gia đình của bà cụ lên đài truyền hình nói về sự vô cảm
của Nhà nước, của cái xã hội mà họ gọi là “máy”. Sự việc ồn ào đến độ
bà bộ trưởng Bộ An sinh xã hội phải đứng ra xin lỗi.
Nếu chính quyền xã Hương Phong và vị Bộ trưởng Bộ Lao động - thương binh
xã hội muốn chứng tỏ họ văn minh và có đạo đức, họ nên chính thức xin
lỗi gia đình bà Nguyễn Thị Lê.
Nguyễn Văn Tuấn
====