"Việt Nam ơi!
Thời gian quá nửa đời người
Và ta đã tỏ tường rồi"
Nguyễn Sinh Hùng giờ đây qua chuyến đi đã khẳng định, không cần chờ
lâu để "tỏ tường" là đảng CSVN tiếp tục chọn con đường dựa vào Trung
Quốc cho sự "hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài (?), hướng tới tương
lai" như 16 chữ vàng cột chặt con thuyền đất nước VN vào mẫu hạm TQ. Dĩ
nhiên, khi cột chặt vào mẫu hạm thì hướng đi tương lai là hướng của mẫu
hạm. Nội tình, ông Tập Cận Bình đang ngồi trên lửa, đảng CSTQ đang hết
xăng, thì việc tiếp tục ôm TQ có phải là một giải pháp khôn ngoan cho
đảng CSVN hay không?...
*
Thay đổi không có nghĩa là nó sẽ đương nhiên tốt hơn. Vậy tại sao phải
thay đổi? - Thay đổi để thoát ra được cái cũ, nhất là cái cũ đã 70 năm
và có đầy lỗi hệ thống. Ít nhất, nó cho ra một cái gì mới, việc tốt/xấu
tuy chưa rõ nhưng việc thích ứng với môi trường đương đại thì rất rõ.
Khủng long dù rất to, nhưng không thay đổi theo môi trường sống thì
đương nhiên bị diệt chủng. Đó là luật của tạo hóa mà sinh vật không thể
cưỡng. Đảng CSVN là một sinh vật nên cũng vậy.
Trong chương trình giáo dục của ngành kinh tế thương mại (MBA) các sinh
viên thường học qua về Phân tích SWOT (SWOT Analysis: Strengths/điểm
mạnh, Weaknesses/điểm yếu, Opportunities/cơ hội, Threats/rủi ro) để có
những động thái thích hợp khi thời thế đã đổi thay. Nó nhằm dạy cho sinh
viên biết thay đổi và đạt được sự tốt đẹp sau khi thay đổi. Bởi vì trên
thương trường, thay đổi là một hằng số, không thay đổi là thua cuộc, là
bị đào thải.
Người Đông phương tin vào Dịch Học (hay Lẽ Biến Động) mà nguyên lý
âm-dương không cho tách rời để chọn một bỏ một, cho nên giữ được sự
thăng bằng động trong tương quan cả hai mới là tuyệt vời gần với lẽ đạo
của Dịch Kinh. Nó có nghĩa là muốn thăng bằng phải thay đổi, trong tỉnh
có động và trong động có tĩnh. Các chế độ dân chủ lấy cái động (biểu
tình, tranh cử tự do) để duy trì cái tĩnh (ổn định chính trị thực sự).
Các chế độ độc tài lấy cái tĩnh (ổn định chính trị giả tạo) để bóp nghẹt
cái động (đàn áp các động tính tự nhiên của xã hội).
Người cộng sản biết rõ là môi trường sống chung quanh luôn luôn thay
đổi, nếu không thì tại sao lý thuyết của họ đề cao biện chứng pháp
(dialectics) mà trong đó luôn có biến động, vì nếu có chính đề (thesis)
thì sẽ có phản đề (antithesis) và sự tương tác sẽ cho ra hợp đề
(synthesis). Ví dụ dễ hiểu là nếu có một người độc thân (chính đề), thì
sẽ có một người độc thân khác phái (phản đề) và sự tương tác như hôn
nhân sẽ cho ra đứa con (hợp đề), qua thời gian thì đứa con sẽ là chính
đề... và cứ thế mà lẽ biến động mở ra về phía trước.
Trớ trêu thay khi thực hành thì người đông phương thường bảo thủ chống
lại sự thay đổi, nhất là người cộng sản. Họ đề cao luật biện chứng nhưng
họ cho luật biện chứng chết ở thế giới đại đồng, vì tới đó là "Ò e
Rô-be đánh đu, Tạc-zăng nhảy dù... thằn lằn cụt đuôi" không thể biện
chứng được nữa. Đó là chưa nói Darth Vader Lú ở hành tinh xa xôi nào đó
trong Stars War 7 cương quyết không thay đổi, cho dù đến hết thế kỷ này
không biết có gặp chủ nghĩa xã hội hay chưa.
Người Tây phương, nhất là Hoa Kỳ, không biết gì nhiều về Kinh Dịch,
nhưng luôn thực hành nguyên tắc âm-dương trong đời sống. Họ có thuyết
Tương Đối (Relativity) mà Albert Einstein làm cho chói lọi, họ áp dụng
âm-dương để làm ra máy vi tính (0 và 1 trong hệ đếm hai/binary digit),
họ xây dựng quốc gia (nation-state building) trên nền tảng âm-dương mà
chính quyền và đối lập luôn thăng bằng. Họ rất lo sợ đối lập bị yếu và
luôn tìm cách để bảo vệ đối lập. Hầu hết các điều khoản của Hiến Pháp HK
là để bảo vệ thiểu số trong khi đất nước do đa số hướng dẫn. Giao thiệp
với thế giới, trong khi cộng tác với đảng cầm quyền của một nước nào,
họ luôn luôn tiếp xúc và giúp đỡ đối lập. Nếu chỉ nói bằng hai chữ thì
đó là: thăng bằng.
Chuyến đi của ông Chủ Tịch Quốc Hội Nguyễn Sinh Hùng từ 23-27/12/2015 qua Bắc Kinh mà ông Hùng cho là vì "lợi ích chung của hai bên to lớn hơn nhiều so với bất đồng" (1),
nhưng ông không cho biết lợi ích to lớn của dân tộc Việt Nam là lợi ích
gì? Mong ông đừng đồng hoá nó với lợi ích của đảng CSVN muốn TQ chống
lưng để tiếp tục cầm quyền!
Qua những gì ông nói và làm ở TQ thì hình như là một sự đồng hóa như vậy!
Đảng đã dứt khoát không thay đổi chính trị để VN độc lập với TQ hơn và
đoàn kết nội lực dân tộc trong-ngoài hơn. Chuyến đi là một sự khẳng định
Đảng (đúng hơn là phe bảo thủ trong Đảng) dựa vào TQ. Điều mà nhạc sĩ
Việt Khang trong bài hát "Việt Nam Tôi Đâu" cho biết phải trải qua quá nửa đời người để nghiệm ra.
"Việt Nam ơi!
Thời gian quá nửa đời người
Và ta đã tỏ tường rồi"
Nguyễn Sinh Hùng & Tập Cận Bình |
Hôm 23/12 ông Hùng gặp ông Tập (2) và ông Tập "gởi lời thăm hỏi, lời chúc tốt đẹp đến TBT Nguyễn Phú Trọng và CTN Trương Tấn Sang", không nhắc gì đến TT Nguyễn Tấn Dũng.
Điều này chỉ có thể rơi vào một trong ba trường hợp: (1) ông Tập đã bỏ
rơi ông Dũng do tam trụ Trọng-Sang-Hùng có thể đã nhượng gì với ông Tập
có giá trị lớn hơn ông Dũng nhượng!? (2) ông Tập thăm VN hôm 5-6/11/2015
vừa qua, mời duy nhất ông Dũng đi thăm TQ và hai ông Tập-Dũng ôm nhau
ba lần hết sức thắm thiết chỉ là đòn giả để hại ông Dũng, để chứng minh
ông Dũng cũng cá mè một lứa quỵ luỵ TQ, (3) ông Tập có thể đã gởi lời
thăm ông Dũng nhưng tam trụ Trọng-Sang-Hùng đang vây đánh nhất trụ Dũng
nên cắt bỏ lời nhắn thăm ông Dũng khi đưa tin ra ngoài công chúng.
Nguyễn Sinh Hùng & Trương Đức Giang |
Ông Trương hướng VN đến tương lai bằng cách thúc ông Hùng là VN cộng tác
trong khuôn khổ của sáng kiến TQ về "Vòng Đai và Con Đường (Belt and
Road) cũng như phía VN "Hai Hành Lang và Một Vòng Tròn Kinh Tế" (Two
Corridors and One Economic Circle). TQ gói bánh nhiều dây từ an ninh,
quân sự, chính trị, kinh tế... với VN.
Theo Tân Hoa Xã, ông Hùng nói "Việt Nam sẵn sàng làm việc với Trung Quốc ‘để tăng cường quan hệ hợp tác...hầu có thể duy trì tình hữu nghị vĩnh cửu’" (4).
Trong khi quy luật của bang giao quốc tế là "không có bạn muôn đời,
cũng không có thù truyền kiếp, chỉ có quyền lợi quốc gia là vĩnh cửu",
nay ông Hùng hy sinh quyền lợi quốc gia ở Biển Đông để xin "duy trì tình
hữu nghị vĩnh cửu". Đau cho VN!
Hôm 25/12 ông Hùng tới quê hương Mao Trạch Đông để thăm và dâng hoa ở thành phố Thiều Sơn, tỉnh Hồ Nam. Nơi đây "Kính
cẩn nghiêng mình trước tượng Chủ tịch Mao Trạch Đông, Chủ tịch Quốc hội
Nguyễn Sinh Hùng thành kính tưởng nhớ công lao to lớn của lãnh tụ vĩ
đại..." (5).
Ông Hùng đi TQ ngay thời điểm sau Hội Nghị Trung Ương 13 (ngày 14-21/12)
mà các phe tranh nhau bất phân thắng bại, trước trận đánh kế tiếp ở Hội
Nghị TU 14 vào khoảng đầu tháng Giêng, và chưa đầy một tháng trước Đại
Hội 12, với nội dung vừa cậy dựa TQ vừa có vẻ muốn dồn ông Dũng vào chân
tường. Ông muốn chứng tỏ cho dư luận là ông có hùng khí dám đặt vấn đề
thẳng mặt với ông Tập về Biển Đông, nhưng nội dung thì co cụm và đùn đẩy
cho hậu sinh, như "tích cực hợp tác", “Vấn đề trên biển là vấn đề hệ
trọng... Vì vậy, xử lý vấn đề trên biển cần được đặt trong tầm nhìn
chiến lược lâu dài". Khi ông Tập đến đọc diễn văn ở Quốc hội VN,
không thấy Chủ tịch Hùng nêu lên vấn đề, tại sao? Chẳng lẽ chuyện biển
đảo chỉ được dùng cho chính trị nội bộ?
Nhà dân chủ TQ, ông Ngụy Kinh Sinh cho rằng ông Tập chỉ phung phí tiền
bạc để tạo tiếng vang ở Biển Đông. Nơi đây, Hoa Kỳ đang đánh đòn giả với
TQ (bluffing). HK không cần phải lo lắng mà chỉ cần duy trì áp lực
miệng (HK thật sự lo lắng là vấn đề tin tặc). Nếu phải lo lắng là Việt
Nam và Phi Luật Tân, và hai nước này nên mời HK vào Cam Ranh, Subic Bay
và Clark Air Force Base. Ông Nguỵ cho rằng các đảo đó chẳng hữu ích gì
cho TQ. HK sẽ chẳng thỏa thuận gì (make a deal) với TQ ở Biển Đông trừ
khi các chính khách HK bị bại não.
Ông Nguỵ cho rằng cốt lõi của vấn đề Biển Đông là chế độ CSTQ muốn kiểm
soát yết hầu hàng hải ở Đông Á, tức là muốn kiểm soát các tuyến đường
thương mại hàng hải của Nhật Bản, Hàn Quốc, Hoa Kỳ và các nước ASEAN.
Liệu ý đồ này có thành công hay không? Hiển nhiên là không. Đây là mưu
tính của những người bị tàn tật não. Giả như một ngày nào đó chế độ CSTQ
thực sự cắt đứt cái yết hầu hàng hải này, TQ đánh với một mình HK còn
không lại thì làm sao đánh lại một liên minh gồm HK, Nhật, Hàn và các
nước ASEAN?
Nếu có chiến tranh, nó sẽ đi cùng với sự trừng phạt kinh tế, và chế độ
CSTQ sẽ sụp đổ ngay lập tức. Vì vậy, các cư dân mạng ở TQ đặc biệt muốn
ông Tập gây chiến, qua đó để họ chứng kiến sự sụp đổ chế độ bằng việc sử
dụng sức mạnh bên ngoài. Mưu tính này có thể làm cho ông Tập xem xét
lại dàn cố vấn của ông để biết ai muốn TQ hỗn loạn và ai đang đánh lừa
ông (6).
Ông Hùng và đảng CSVN muốn dựa vào TQ là một sai lầm chiến lược nghiêm
trọng cho VN. HK là siêu cường số một, không có tham vọng lãnh thổ,
nhưng cũng không có bổn phận phải bảo vệ chủ quyền VN. VN cần HK chứ
không phải HK cần VN.
Vì lợi ích cục bộ, CSVN cần TQ chống lưng hơn là cần nội lực dân tộc,
trong khi việc bảo vệ chủ quyền và toàn vẹn lãnh thổ thì chính yếu là
dân tộc chứ không phải ngoại bang, cho nên VN không thể vận công để đoàn
kết dân tộc trên toàn quốc cũng như quốc nội-hải ngoại, trong khi khối
người Mỹ gốc Việt càng ngày càng có nhiều ảnh hưởng hơn lên chính sách
của HK đối với VN.
Thay đổi không phải chỉ có rũi ro mà là cơ hội. Những người cộng sản
Đông Âu hay Liên Sô có viễn kiến đều thành công sau thay đổi. Một cá
nhân cương quyết thay đổi, có thể từ đạp xích lô trở thành nhà khoa học.
Một tập thể lãnh đạo mạnh dạn thay đổi, VN sẽ có cơ hội vươn vai Phù
Đổng để trở thành một dân tộc mạnh trên trường thế giới.
Trên lãnh vực này, VN nên lãnh đạo TQ chứ không nên để TQ lãnh đạo VN.
Đây là sinh lộ cho VN hưng thịnh, vì VN dân chủ dẫn theo một TQ dân chủ
mới là sự ổn định thực sự, như HK nằm sandwiched hài hòa giữa Gia Nã Đại
và Mễ Tây Cơ, chứ không "đại cục hữu nghị" mà thực chất là ỷ mạnh hiếp yếu như TQ đối với VN hiện nay.
Thay đổi là cơ hội để vượt qua sự bất hạnh cho một dân tộc thông minh, cần cù và dũng cảm.
29/12/2015
____________________________________
Chú thích: