Thân mến chào Qúy ACE/Bạn Hữu,
Chim có tổ người có tông …Ai trong chúng ta cũng có một nỗi niềm thầm kín riêng …Khi mang tâm trạng của một người Vong Quốc, luôn nhớ về quê hương dấu yêu của mình...
Mong ước một ngày nào, sẽ
trở về nơi chôn nhau cắt rốn thân yêu, mà chúng ta đã đành gạt phăng
những giọt nước mằt chia lìa, rời xa quê hương trong nổi ngậm ngùi đau
thương …tiếc nuối …Nỗi nhớ thương chất đầy cõi tâm …
Bây giờ đã 41 năm…Làm sao
vá hết nổi đau thương …Làm sao bù đắp lại những đổ nát tan thương của
dân tộc Việt Nam Cộng Hoà, đã trải qua 41 năm dưới bàn tay bạo tàn cộng
nô, buôn dân bán nước ???
Thời gian, theo năm tháng
cứ thế vô tình, lặng lẽ chảy theo con tạo xoay vần, nhưng trong lòng
chúng ta, người MNVNCH, vẫn uất hận ôm mãi những hình ảnh đau thương,
tang tóc, thê lương ....trên những quốc lộ kinh hoàng.... trên những
dòng sông mênh mông vô định hướng… bão táp phong ba vây kín…mà chúng ta
đã trải qua, trong những ngày di tản, trốn chạy bọn cộng sản, đánh đổi
mạng sống để tìm hai chữ TỰ Do …Những hình ảnh đó, đã như
một dấu ấn, ăn sâu vào tâm hồn tuổi thơ của tôi và ở mãi trong ký ức nhỏ
bé này, cho đến ngày hôm nay …Hình ảnh đau thương, đôi mắt dại khờ, đau
đớn đến tột cùng của một người Mẹ, đang ôm ghì đứa con thơ bé nhỏ,
trong vòng tay thân yêu của mình, đã chết tự lúc nào …Tôi, đã đứng chết
lặng trước tình cảnh đau thương này và bật khóc như chính mình, đã mất
đi đứa em bé nhỏ thân yêu …Rồi những hình ảnh đó…chợt quay về rõ mồn một trước mắt tôi:
Đêm đó, dưới ánh trăng
thật lạnh lẽo, hiu quạnh trên đảo Phú Quốc …chúng tôi đoàn người di tản
mệt mõi, rã rời thân xác sau những ngày bôn ba trốn chạy, đêm đó tạm
dừng chân …Vào giữa canh khuya, tôi bỗng giật mình tỉnh giấc…đêm tối yên
lặng đầy nỗi kinh hoàng chết chóc, tôi chợt nghe tiếng
khóc uất nghẹn, ai oán của một người đàn bà vang lên, như xé tan màn đêm
…tôi liền nghĩ ngay đến hình ảnh người Mẹ lúc chiều, đã cố gắng níu kéo
thi thể đứa con thân yêu của mình, không cho chồng đem con chôn bên mé
rừng… Lòng tôi tràn ngập nổi thương tâm nghẹn ngào…và bỗng dưng tôi cất tiếng hát …
Ai ai đã cướp con tôi
Ai giết con tôi giữa cơn mộng đêm thái bình …
Ôi thương lời nói tội tình, hàm bao đớn đau
giờ mẹ con đành cách nhau ….
Tôi òa khóc và rồi cả trại cũng vang lên những tiếng sụt sùi uất nghẹn trong đêm tối …cùng hòa lẫn trong tiếng đàn guitare trầm buồn
của anh Hải Quân Văn Ngọc Đức, đơn vị ở Tiên Sa ĐàNẵng …Hôm nay, 41 năm
đã trôi qua …mà tôi vẫn tưởng như mọi chuyện vừa mới xảy ra …
Rồi kể từ đó tuổi thơ em đi vắng
Mất nước rồi hụt hẫng cả tương lai …
Thân mời Qúy ACE, Bạn Hữu … hãy cùng chia sẻ nỗi niềm này qua ca khúc :
Chuyện Một Đêm,
Nhạc và lời của Cố NS Anh Bằng, Qua tiếng hát TP …
Mặc dù tiếng hát của tôi,
không cõng nổi hết tình thơ, ý nhạc của cố NS AB, nhưng tôi đã rót từng
lời thống khổ, uống từng nổi đau, vào sâu tận đáy lòng và hát với cả con
tim thổn thức của mình, hướng về Quê Hương VN dấu yêu với nén nhang
lòng mặc niệm thành kính …
Rất mong Qúy ACE, Bạn Hữu
vui vẽ đón nhận và niệm tình, nếu có gì sai sót. Chân thành cám ơn và
thân mến chúc Qúy ACE cùng tất cả bạn hữu có mặt hôm nay thật an lành và
hạnh phúc.
Thân mến TP
|
|||||||
|
|
|
|
|
|
||
|