Đừng để các bạn ấy đơn độc!
Viễn Xứ (Danlambao)
- Ba cuộc biểu tình đã trôi qua và trong mỗi trận chiến đương đầu giữa
Thiện và Ác đó đã để lại những cung bậc cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời.
Nhưng dù bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi xuống, những thân người bị đốn
ngã, bị đánh đập một cách vô lý, bị chà đạp nhân phẩm lẫn danh dự bởi
những kẻ mà mình đang bảo vệ cho chính cuộc sống của gia đình và con cái
họ(!) thì những con người ấy vẫn ngạo nghễ ngẩng cao đầu thét vang ước
nguyện rất bình thường của một con người, đó là ĐÒI QUYỀN SỐNG, QUYỀN
ĐƯỢC LÀM NGƯỜI.
Có điều gì đẹp đẽ và thánh thiện hơn khi họ đã hy sinh những cái rất đời
thường để gánh lấy trách nhiệm nặng nề trên đôi vai mình chỉ vì hai chữ
TỰ DO cho toàn dân tộc. Tương quan lực lượng quá chênh lệch để nói
chuyện thắng, thua và việc chính quyền xua những lực lượng đàn áp dã man
đã ít nhiều làm chùn bước một vài cá nhân nhưng ánh sáng cuối đường hầm
đã và đang sẽ lan tỏa dù chậm nhưng vẫn còn hơn không. Tôi sẽ không
nhắc lại những cảm giác đau đớn phẫn nộ của bản thân mình trước một số
quá đông con người vẫn còn thờ ơ với thời cuộc hay nói cho chính xác hơn
là cho chính gia đình, con cái và bản thân họ.
Những đêm thức trắng hay những đêm dài mộng mị với những cơn ác mộng mà
hàm răng nghiến chặt tạo âm thanh kèn kẹt vì căm hận. Suốt ba năm nay,
tôi thành người đồng hành với người hàng xóm, một giáo viên nước người
đọc sách khuya. Đèn nhà tôi và cô ấy luôn sáng đến 2-3h sáng và cứ như
đua nhau lập kỷ lục nhưng tôi luôn là người tắt đèn sau (có khi 4-5h).
Tôi viết rất nhiều nhưng rồi lại không gởi, viết như điên, viết cho vơi
đi những sầu muộn, đăm đắm yêu thương và luôn cả những giận hờn, oán
trách... Tôi không sợ CS nhưng tôi sợ sự vô cảm và thờ ơ của dân tộc
mình. Tôi dần xa lánh hàng xóm vì những khi tiếp xúc với họ tôi luôn
phải lãng tránh những việc liên quan đến quê hương mình dù trước đây tôi
luôn tự hào nói với họ về cái nơi chôn nhau cắt rốn của mình, nơi mà có
bốn nghìn năm văn hiến (!?!) và rất nhiều thứ để nhớ về... Tôi mang
trong lòng một mối tâm tư nặng trĩu mà không biết chia sẻ cùng ai ngoài
việc viết và làm thơ chống bọn cường quyền hèn với giặc, ác với dân. Đứa
con gái lớn ngồi vào cây piano cuối buổi dợt đàn bao giờ cũng kết thúc
với bài "Trái tim đau khổ" (Triste coeur) dành riêng cho mẹ vì nàng biết
có hỏi thì câu trả lời của tôi cũng chỉ là bài ấy.
Mấy ngày nay, VN đón tiếp ngài TT Obama với nhiều tin tức ngược xuôi náo
nhiệt nhưng trong lòng tôi vẫn dửng dưng lạnh lẽo. Đơn giản chỉ vì tôi
đã tập quen dần với việc không tin vào một ai, một cái gì có thể thay
đổi được cục diện cho VN ngoài việc người dân phải đứng lên trên chính
đôi chân mình. Có lẽ, bài viết này cũng vừa vặn cho việc kết luận của
tôi trước đây là hoàn toàn chính xác: Obama cũng chỉ là một kẻ cơ hội và
nhu nhược như đã từng(!), mặc kệ danh sách 100 tù nhân trong túi áo của
ông ta và việc phía Việt Nam bỉ mặt ông ta bằng việc chỉ để một cô gái
ra đón ông mà không có một quan chức nào thèm đón tiếp. Cũng có thể nói
cách cư xử này có hai giả thiết:
- Trọng lú chơi trò tiểu nhân trả đũa việc Mỹ đón lão trước đây cũng "không kèn không trống".
- Sợ mất lòng quan thầy Bắc kinh tàu cộng nên phải "làm nhục" bọn Mỹ, "ngụy".
Do đó, nếu chúng ta bình tĩnh quan sát và kiểm chứng lại những gì mà
Quốc tế (nói chung) và Mỹ (nói riêng) đã và đang làm với VN chúng ta sẽ
thấy mình còn quá ngây thơ và non nớt trên các bàn cờ chính trị của họ.
Vài dẫn chứng nho nhỏ:
1- Đầu năm 2014, với các cáo buộc và chứng cớ vi phạm nhân quyền, đàn áp
tôn giáo, bắt bớ vô cớ, vi hiến và vô số sự kiện phản dân chủ mà các tổ
chức XHDS đưa ra đảng CSVN vẫn được chễm chệ đặt đít lên chiếc ghế nhân
quyền của Liên Hợp Quốc(!), tạo thêm thế lực cho truyền thông lề đảng
tha hồ giễu cợt giới ĐTDC trong nước và tiếp tục mỵ dân theo đường lối
và chính sách độc tài toàn trị.
2- Tạo áp lực không đủ mạnh hay nói đúng hơn là thỏa hiệp với CS để trao
đổi các tù nhân lương tâm ra nước ngoài mà thực chất là vô hiệu hóa họ
vì thử hỏi, có ai ra nước ngoài mà không phải cày để tự lo cho mình,
không bà con thân thuộc, không vợ con, không bạn bè, chiến hữu, đó là
chưa kể sau khi bị hành hạ trong tù sức khỏe đã cạn kiệt, cơ địa cũng
chưa quen với môi trường sống thì họ dẫu có cố gắng và yêu nước thế nào
cũng "lực bất tòng tâm"(!)
3- TPP có lợi cho ai? Xét cho kỹ, TPP chỉ có lợi cho những kẻ đầu tư,
những tên trọc phú hay nói đúng hơn lại là cái bầu sữa mới cho bọn CS
sống dai thêm trên sự tiếp tay với bọn tư bản bóc lột sức lao động của
người dân trong nước.
4- Giỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí sát thương trong khi CSVN đang lệ thuộc
Tàu khựa và những vi phạm nhân quyền gia tăng một cách chóng mặt thì đã
lộ rõ bản chất con buôn của Mỹ và cái tính "đĩ" của chính quyền VN.
5- Khoa học gia Dương Nguyệt Ánh từng nói: "Đôi khi thù dai cũng có
lợi!", tôi không nhắc lại tiểu sử về sự thành công của bà nhờ tinh thần
"tự tôn dân tộc". Ở đây, tôi chỉ muốn nhắc nhở cho người dân chúng ta về
sự tráo trở và phản bội của Mỹ mà lúc đó trên cương vị là đồng minh của
chế độ VNCH. Họ bỏ rơi một nhà nước chính nghĩa và bây giờ quay lại tay
bắt mặt mừng với bọn tà quyền phi nhân tính. Câu hỏi đặt ra là: "Họ
đang làm cái gì vậy?" và mặc kệ những người tù nhân lương tâm đang chết
rũ trong tù kia và cả những kẻ vừa bị bắt ngay khi họ còn đang ngồi ăn
bún chả Hà nội họ vẫn ký kết và thỏa thuận điều này, điểm nọ với CS (?!)
6- Anh Trần Huỳnh Duy Thức đã đem sinh mạng của mình ra đặt cược cho
lòng tin vào những con người đại diện cho một thế giới tự do, dân chủ
nhưng khốn nỗi tình yêu quê hương của anh chỉ được xem xét với sự can
thiệp bằng giải pháp "lưu vong" hay "tỵ nạn chính trị". Thật chua xót và
bất nhẫn khi trong chuyến viếng thăm vừa rồi chẳng thấy "người hùng đui
then Americain" đả động gì tới(!?!)
7- Ngân sách cạn kiệt mà không ai đặt câu hỏi: "CS sẽ mua vũ khí sát thương bằng các khoản nào?".
Được biết số tiền lên tới mười ba tỉ dollars, tôi cũng như tác giả Đào
Hiếu (1) cùng chung tâm trạng khi nghi ngờ có ai đó đứng đằng sau thương
vụ mua bán này. Thật lòng tôi cũng định bỏ dở bài viết này vì buồn và
nản nhưng vô tình hôm qua đọc được bài viết của tác giả ĐH trên báo Dân
Luận với tiêu đề "Một cách nhìn khác về chuyến viếng thăm Việt Nam của
Tổng Thống Barack Obama" nên quyết định viết tiếp. Và cũng thật bất ngờ
khi đọc bài viết “Nhà báo Đoan Trang sẽ nói gì khi gặp Tổng Thống Obama”
(2). Phải chăng nhà báo Đoan Trang sau khi bị đẻng làm cho tàn phế vẫn
còn ngây thơ "một lòng tin theo đẻng" nên dự định nếu không bị ngăn cản
gặp Ô Ba Má sẽ lên tiếng ủng hộ việc Mỹ bán vũ khí sát thương cho
CSVN(!)... vậy nhà báo Đoan Trang có biết mục đích của CSVN khi mua
những vũ khí này để chống ai chưa hay sẽ hát bài "Hà Nội, niềm tin và hy vọng" vì ảo tưởng lũ chúng nó, những thằng con hoang nhà sản sẽ "uýnh Tàu"(???)
Hãy quên đi Obama hay Olala hoặc Lambada trong tương lai vì chẳng có
thằng (con) nào ngu mà đi "vác tù và hàng Tổng" cho nước khác, họ chỉ vì
lợi ích quốc gia của họ thôi. Tôi chỉ điên nhất là cái tầng lớp (gọi
là) trí thức ở VN họ ở đâu, họ luôn miệng chê dân trí VN thấp vậy sao họ
không dám đem cái "dân trí cao" của họ lên tiếng cho người dân hay chí
ít họ cũng là những người tiên phong khai trí hoặc lãnh đạo người dân
đứng lên chống lại những bất công, đọa đày mà chỉ nay mai đây thôi chính
họ cũng sẽ là nạn nhân của hiểm họa diệt vong và nhiễm độc mà chết(?!).
Hôm nay, ngày mai hay một hai năm nữa nếu chúng ta cứ mãi nín nhịn, an
phận thì cái chết cũng sẽ bò vào tận giường mà đem ta đi. Phương thức
rải truyền đơn tuy nguy hiểm nhưng lại là một thứ tuyên truyền hữu hiệu
nhất. CS đang rất run sợ nên thẳng tay đàn áp và chúng ta phải nắm được
tử huyệt này mà cố gắng giữ lửa. Đấu tranh bằng chính nghĩa dân tộc cần
phải có sự kết dính và bền bỉ, khi cần cũng nên liều lĩnh đột phá tạo
ảnh hưởng, thúc đẩy tuổi trẻ thức tỉnh. Chỉ cần chúng ta cố gắng nỗ lực
không sợ khó, chấp nhận khổ, kiên định với lòng yêu nước, dám hy sinh
thì CS sẽ không khuất phục được ý chí ta. Cũng đừng đặt hy vọng vào một
ai ngoài chính chúng ta, hãy xiết chặt tay nhau để các bạn trẻ không
thấy mình đơn độc trong mọi tình huống.
Đừng quy chụp tôi là kẻ phá bĩnh, gây chia rẽ gì cả. Tôi chỉ muốn chúng
ta nhìn thẳng vào sự thật để không ỷ lại hay ảo tưởng vào một phép lạ
nào cứu lấy Việt Nam trong lúc này ngoài chính chúng ta. Myanmar,
Ukraine hay Tunessie... người dân nước họ cũng đã đánh đổi tự do bằng sự
kiên cường, bất khuất của máu và nước mắt, còn mất mát thì so ra có lẽ
sau cú bức tử cuối cùng của thảm hoạ cá chết thì hãy ngồi lại mà hỏi lẫn
nhau xem chúng ta còn gì để mất nữa???
Cái đảng cướp sạch (cs) đó, chúng nó chẳng những cướp hết những quyền
làm nguời cơ bản của chúng ta mà giờ đây, kẻ giàu cũng như dân nghèo,
toàn thể một quốc gia đều bị đầu độc và sẽ là một cái chết đến chậm, từ
từ nhưng vô cùng khủng khiếp(!). Vì đâu nên nỗi ???
Trên đời này, không ai cho không ai cái gì, có lẽ bài viết này sẽ không
làm vừa lòng một số người nhưng tôi không viết để được khen tặng, tôi
chỉ viết những gì từ lương tâm và trái tim mình thôi.
Một lần, trăm lần, vạn lần nữa cũng chỉ mong trẻ già trai gái, nam thanh
nữ tú, văn sĩ trí thức hãy thức tỉnh, chấp nhận hy sinh mà đứng lên.
Tôi sẽ xuống đường cùng các bạn vào ngày 05/06 này. Hãy cho cái lũ bạo
quyền này thấy khi dồn dân vào chỗ chết thì cũng là lúc cáo chung của
chúng!
Hãy cứ đánh đập nếu muốn, hãy cứ làm nhục nếu thích nhưng chúng bây hãy
trả quyền tự quyết lại cho dân để dân chung vai chống giặc, hỡi cái lũ
hèn hạ, bán nước!!!
Xin cảm ơn các bạn trẻ, những người chủ tương lai của dân tộc chúng ta. Dù ở đâu, chúng tôi cũng sẵn sàng sát cánh cùng các bạn!
Trước khi kết thúc bài này tôi chỉ mong tất cả chúng ta hãy cùng cầu
nguyện cho anh Thức, nếu anh phải trả giá cho sự bất khuất của mình bằng
cái chết thì ngọn lửa căm thù sẽ càng cháy lớn hơn và ngày tàn của CS
sẽ chỉ đếm bằng giờ. Dù sao cũng xin nghiêng mình cảm phục anh. Tôi và
các con mình sẽ chọn một vì sao để đặt tên anh: Trần Huỳnh Duy Thức, anh
sẽ sổng mãi trong trái tim những người yêu nước, anh Thức ơi!
28/05/2016
P/s: Xin phép được trả lời cho cô Lâm Viên là VX không phải là bạn Út
Hột nhưng cũng đã từng trao đổi với cô LV trước đây qua một nick khác
(vì nếu không lầm thì lúc đó cô lấy nick lamdong phải không ạ?!). Cảm ơn
cô và các quý còm sĩ đã động viên cho những bài viết, đó là những hơi
ấm cho chúng tôi còn có động lực mà viết tiếp với hy vọng giữ lửa cho
công cuộc đấu tranh đầy gian nguy và còn dai đẳng này. Rất trân trọng!
Cũng xin nhắn nhủ với anh Lê Cửu Long hai câu thơ này:
"Dù ai nói ngã, nói nghiêng
Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân." (anh nhé!)
Chúc anh sức khỏe!
Chú thích: