Tôi muốn dành những lời chia sẻ cao quý nhất có được đến những người
dân Cồn Sẻ, Quảng Bình đã xuống đường đòi Formosa phải ra khỏi Việt Nam.
Máu của họ đã đổ. Máu của cuộc sống được trải trên đường đi đến công lý
của họ như dự báo một ngày mới. Có những người trách họ về việc đã để
xảy ra những xung đột với phía chính quyền, nhưng với kinh nghiệm của
một người sống gần nửa thế kỷ trên đất nước này, tôi tin rằng chính
quyền đừng nên quen cách dùng bạo lực dồn ép người dân trước những điều
đơn giản. Đức Đạt Lai Lạt Ma có nói “Bằng bạo lực, bạn có thể giải quyết
được một vấn đề, nhưng đồng thời, bạn đang gieo các hạt giống bạo lực
khác" - Nhạc sĩ Tuấn Khanh.
*
Phạm Thanh Nghiên (Danlambao)
- Nhạc sĩ Tuấn Khanh, người được công chúng yêu mến không chỉ bởi những
ca khúc mà anh sáng tác. Khán giả Việt Nam luôn hào hứng với sự góp mặt
của anh trong vai trò Ban giám khảo của nhiều chương trình truyền hình
đình đám như “Sao mai điểm hẹn”, “Việt Nam Idol”, hay Commander trong “Trò chơi âm nhạc”.
Đối với nhiều nghệ sĩ trong nước, được tham gia vào các game- shows
truyền hình quốc gia là mơ ước và cơ hội để quảng bá tên tuổi, hình ảnh.
Tuấn Khanh không chỉ là một nhạc sĩ, anh là một nhà báo chuyên nghiệp và
từng là phóng viên báo Tuổi trẻ, Thanh niên và báo Người lao động.
Những năm trở lại đây, trên cả lĩnh vực báo chí lẫn âm nhạc, Tuấn Khanh
chủ yếu viết về các đề tài xã hội, phản ánh hiện thực đất nước, cổ vũ
cho tự do, dân chủ và nhân quyền.
Các ca khúc, bài viết của Tuấn Khanh thu hút một lượng không nhỏ khán -
thính giả trong cũng như ngoài nước. Một bài viết, thậm chí chỉ một đoạn
viết ngắn bày tỏ quan điểm của anh trên Facebook cá nhân có thể lên tới
hàng ngàn lượt likes, chia sẻ và bình luận đồng tình.
Hai ca khúc mới nhất anh sáng tác. “Hãy gấp trang báo và tắt ti vi”, “Gánh xiếc to trên quê hương nhỏ” được công luận đánh giá là hai trong số những ca khúc giá trị nhất trong dòng nhạc tranh đấu.
Mời quý độc giả theo dõi cuộc phỏng vấn nhạc sĩ Tuấn Khanh.
Phạm Thanh Nghiên: Trước tiên xin cảm ơn nhạc sĩ đã dành thời gian cho cuộc phỏng vấn này.
Thưa nhạc sĩ, nếu cần một câu trả lời nhanh thì nhạc sĩ sẽ nói gì khi
được hỏi: Cá chết hàng loạt, thảm họa môi trường trong hơn 3 tháng qua,
ai là thủ phạm?
Nhạc sĩ Tuấn Khanh: Tôi nghĩ mọi vấn đề đều có nguồn cơn
của nó. Cá chết hay biển nhiễm độc hôm nay, đó là một thảm họa cần phải
được lường trước. Cũng như về việc khai thác bauxite, cả thế giới đều
biết hậu quả sẽ lớn hơn kết quả, nhưng dường như những người có trách
nhiệm luôn bỏ ngoài tai những cảnh báo.
Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Thủ phạm trực tiếp của thảm họa, có thể thấy là Formosa Hà Tĩnh. Nhưng
không thể không gọi tên là thủ phạm cho những ai đã tiếp tay cho Formosa
dựng nên một hệ thống lộng hành như vậy, coi thường luật pháp và con
người. Tôi thích quan điểm của Phó thủ tướng Trương Hòa Bình về việc kêu
gọi thanh tra, kiểm tra xem trong quá trình thẩm định, cấp phép, phê
duyệt cho Formosa có tiêu cực hay không. Tuy nhiên, lời kêu gọi của ông
ta có vẻ như chìm vào một màn sương mù, không lời đáp.
Nói theo quan điểm của Nhà nước, “nhóm lợi ích” đang bao phủ khắp nơi trên đất nước này.
Phạm Thanh Nghiên: Hiện chính phủ cũng chưa đưa ra những số
liệu chính thức nhằm đánh giá về hậu quả của thảm họa môi trường do
Formosa gây ra. Vậy thưa nhạc sĩ, dưới cái nhìn của một nhà hoạt động xã
hội, anh nhận định thế nào về thảm họa này đối với Việt Nam?
Nhạc sĩ Tuấn Khanh: Tôi không phải là một nhà khoa học nên
không thể nói hết được cái gì đang tàn phá, cái gì đang hấp hối, và cái
gì đang bị làm lơ. Tôi chỉ biết hàng triệu người xáo động, từ bỏ đất
nhà mà tìm đường khác sinh sống. Tôi thương đất quê mình giờ đây bỏ
hoang, nghề nghiệp cha ông truyền đời từ ngàn năm, nay người ta buộc
phải phủi tay, chập chững vào đời bằng ngã khác như trẻ nhỏ. Không thể
so sánh biển miền Trung với Chernobyl ở Nga hay Minamata ở Nhật. Cũng
không thể so sánh nỗi đau nào giống nỗi đau nào, nhưng bên cạnh đó còn
sự sợ hãi về tồn vong của giống nòi và tổ quốc. Chính quyền Cộng sản
Trung Quốc như con thú dữ, luôn lăm le chiếm từng tấc đất, từng hải lý
của Việt Nam, mà giờ thì trên biển, mọi thứ hoang vắng đó sớm trở thành
là phần ăn vội của chúng.
Ở một quốc gia, khi thảm họa xảy ra. Con người và chính phủ phải cùng là
một phía để tái tạo, để cứu nhau. Nhưng trong lúc này, dường như mọi
thứ không phải như vậy. Hơn nữa, tôi tin rằng Formosa hay những gì đang
xâm hại đất nước này đều có bóng dáng của bọn trục lợi và phản bội.
Phạm Thanh Nghiên: Anh đánh giá thế nào về khả năng của “chính phủ” khi giải quyết vấn đề Formosa?
Nhạc sĩ Tuấn Khanh: Bản thân tôi nhìn thấy sự kiện Formosa
được chính phủ Việt Nam giải quyết như một bài tính nhanh, chứ không
phải là một chương trình hành động. Tôi muốn nói rằng ở một thảm họa tầm
mức thế giới như vậy, cho đến giờ này vẫn chưa có chính sách miễn thuế
cho toàn bộ ngư dân trong khu vực bị hại. Cho đến nay, vẫn chưa có một
chương trình điều tra xã hội nào để tìm xem thu nhập và hoàn cảnh của
những người dân ở đó cần được đền bù như thế nào?
Chính phủ nhanh vội công bố việc sẽ dạy nghề khác để giúp người dân tìm
đường sinh sống - nhưng nếu có những gia đình vẫn không thể thích nghi
được thì sao? Và chính phủ không thể cưỡng bức người dân hành động theo ý
mình để làm yên bề mặt sự kiện, như kiểu dồn lớp hay chuyển trường cho
trẻ em mẫu giáo.
Năm 1473, vua Lê Thánh Tông gửi thư cho Thượng thư bộ Binh Lê Cảnh Huy
khi xuất hiện tranh chấp biên giới với nhà Minh, ghi rằng: “Một thước
núi, một tấc sông của ta, lẽ nào lại nên vứt bỏ? Ngươi phải kiên quyết
tranh biện chớ cho họ lấn dần. Nếu họ không nghe, còn có thể sai sứ sang
phương Bắc trình bày rõ điều ngay lẽ gian. Nếu ngươi dám đem một thước
một tấc đất của Thái tổ làm mồi cho giặc thì phải tội tru di”.
Chiếu theo lời của tiền nhân, việc rước vào nhà những kẻ hủy hoại đất
đai của tổ tiên, nay lại dồn dân bỏ đất hủy nghiệp ra đi, có phải là
cách đang vứt bỏ, núi, vứt bỏ biển, để lại lợi thế cho giặc Tàu hay
không?
Phạm Thanh Nghiên: Trong khuôn khổ bài phỏng vấn này, nhạc sĩ
muốn dành những lời nào cho các ngư dân, các nạn nhân và cả anh thợ lặn
xấu số Lê Văn Ngày?
Nhạc sĩ Tuấn Khanh: Cái chết của anh Lê Văn Ngày không đơn
giản là một số phận. Đó là một thông điệp cảnh báo cho mọi người rằng
hôm nay anh gánh vác đế báo tin, ngày mai sẽ là phần tự quyết của mỗi
người. Tôi cảm thương cho anh Ngày và những người dân miền Trung vẫn
ngày đêm với biển, rồi chết nơi biển với trái tim công dân trong sáng.
Không hiểu nổi vì sao, cho đến hôm nay, hồ sơ kết quả khám nghiệm tử thi
của anh Ngày vẫn bị công an tỉnh Quảng Bình giữ lại, không giao cho gia
đình. Điều đó thật là dã man.
Tôi muốn dành những lời chia sẻ cao quý nhất có được đến những người dân
Cồn Sẻ, Quảng Bình đã xuống đường đòi Formosa phải ra khỏi Việt Nam.
Máu của họ đã đổ. Máu của cuộc sống được trải trên đường đi đến công lý
của họ như dự báo một ngày mới. Có những người trách họ về việc đã để
xảy ra những xung đột với phía chính quyền, nhưng với kinh nghiệm của
một người sống gần nửa thế kỷ trên đất nước này, tôi tin rằng chính
quyền đừng nên quen cách dùng bạo lực dồn ép người dân trước những điều
đơn giản. Đức Đạt Lai Lạt Ma có nói “Bằng bạo lực, bạn có thể giải quyết được một vấn đề, nhưng đồng thời, bạn đang gieo các hạt giống bạo lực khác”.
Phạm Thanh Nghiên: Đây có lẽ là một trong những vụ việc thu
hút nhiều sự quan tâm của công luận. Nhưng dường như chưa đủ để tạo ra
một sức ép để đẩy lùi sự lộng quyền, mang lại chút hy vọng cho công lý
được thực thi? Chúng ta thiếu những gì thưa nhạc sĩ?
Nhạc sĩ Tuấn Khanh: Chúng ta đang thiếu tiếng nói chung.
Thiếu một thái độ chung, một chương trình hành động đủ rõ để chính phủ
Việt Nam cảm nhận một cách sâu sắc rằng người dân đang muốn gì. Có thể
bạn đang nghĩ tôi nói đến một cuộc cách mạng? Dạ, không, tôi đang nghĩ
đến những đổi thay cần thiết của một quốc gia vẫn còn nhiều người tin
vào giá trị của bản hiến pháp.
Hãy chọn cho mình một thái độ chính xác trước thời cuộc, chẳng hạn, hãy
nhiệt liệt cỗ võ và nhắc lại liên tục lời của Phó Thủ tướng Trương Hòa
Bình về việc lôi những kẻ có trách nhiệm về việc tạo dựng Formosa trên
đất nước này ra công luận. Hãy kêu gọi sức mạnh luật pháp thật sự với
tiếng hô tán thưởng của nhân dân.
Đừng nói hy vọng công lý sẽ được thực thi, mà hãy nói phải hành động để
công lý trên đất nước này phải có giá trị như một niềm hy vọng của người
dân Việt Nam vào tương lai mới.
Phạm Thanh Nghiên: Vâng, “Hãy chọn cho mình một thái độ chính xác trước thời cuộc”.
Cảm ơn Nhạc sĩ Tuấn Khanh đã dành cho Phạm Thanh Nghiên cuộc phỏng
vấn này. Đây có thể nói là cuộc phỏng vấn “liều lĩnh” nhất mà tôi từng
thực hiện. Nó là cuộc phỏng vấn của một “phóng viên bất đắc dĩ” dành cho
vị khách mời là một nhà báo, phóng viên chuyên nghiệp.
Hy vọng sẽ có nhiều dịp khác được trò chuyện với nhạc sĩ về những đề
tài mà chúng ta cùng quan tâm. Một lần nữa xin cảm ơn nhạc sĩ.
9.7.2016