Dâu bể tang thương (Danlambao)
- Văn hóa là hồn của dân tộc, một dân tộc nếu mất đi văn hóa của chính
mình sẽ đi đến chỗ diệt vong cho dù lãnh thổ có còn nguyên vẹn. Để áp
đặt sự thống trị theo lý tưởng cộng sản lên dân tộc Việt Nam, Hồ Chí
Minh và ĐCSVN ý thức rất rõ việc thủ tiêu văn hóa truyền thống của dân
tộc Việt là nhiệm vụ sống còn. Vì thế, họ đã khẳng định: "...Mặt trận
văn hóa là một trong ba mặt trận (kinh tế, chính trị, văn hóa) ở đó
người cộng sản phải hoạt động; không phải chỉ làm cách mạng chính trị mà
còn phải làm cách mạng văn hóa nữa; có lãnh đạo được phong trào văn
hóa, đảng mới ảnh hưởng dư luận, việc tuyên truyền của đảng mới có hiệu
quả..." (1).
Tất nhiên muốn tuyên truyền, quản lý văn hóa thì cần phải có những người
có năng lực chuyên môn vì việc làm này quá sức đối với những kẻ thất
học, đần độn như Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Đỗ Mười... Bằng những mánh khóe,
bổng lộc hay đe dọa, ĐCSVN đã tụ tập được một đám văn, nghệ sĩ không còn
sống theo triết lý "nghệ thuật vị nghệ thuật" hay "nghệ thuật vị nhân
sinh" mà chuyển sang "nghệ thuật vị đảng cướp". Có thể liệt kê một số kẻ
bất lương: về thơ văn là Xuân Diệu, Huy Cận, Tố Hữu, Tế Hanh, Xuân Tâm;
về âm nhạc có Nguyễn Văn Thương, Thương Huyền, Phong Nhã, Huy Du... Tộc
ác của họ không thua gì những kẻ cầm súng, gươm. Thay vì đâm chém thể
xác, thì họ tàn phá tâm hồn con người. Nổi bật nhất là hai ác quỷ Tố Hữu
(thi sĩ) và Phong Nhã (nhạc sĩ). Hai kẻ này táng tận lương tâm đầu độc
trẻ thơ để thực hiện mưu đồ của cộng sản là tẩy não và đào tạo ra những
thế hệ mê muội, cuồng tín chỉ biết còn đảng, còn mình; bỏ mặc dân tình,
đất nước.
1. Tố Hữu (1920-2002)
Tên thật là Nguyễn Kim Thành, sinh tại Huế và mất tại Hà Nội. Là nhà thơ
cộng sản; đồng thời cũng từng nắm giữ khá nhiều chức vụ quan trọng
trong bộ máy lãnh đạo ĐCSVN như ủy viên bộ chính trị, bí thư ban chấp
hành trung ương ĐCSVN, phó chủ tịch thứ nhất hội đồng bộ trưởng nước
cộng hòa XHCNVN. Đây là một trong những tên bồi bút trơ trẻn và vô liêm
sỉ nhất, cuồng cộng sản đến độ mê muội. Thơ của hắn lúc nào cũng như hô
khẩu hiệu và luôn sẵn sàng ca ngợi những hung thần cộng sản hàng đầu thế
giới như Marx, Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Kim Nhật Thành, Hồ Chí
Minh...
Thơ Tố Hữu thuộc loại sắp xếp câu chữ cho có vần điệu nhưng ít lay động
tâm hồn người đọc nên không có bài nào được liệt vào danh sách sống mãi
với thời gian. Tài năng làm thơ của hắn không được đánh giá cao bởi ngay
cả đám đồng chí, đồng rận. Chính Hồ Chí Minh, kẻ được hắn tôn thờ, tung
hô suốt cuộc đời cũng chưa bao giờ khen ngợi thơ hắn dù chỉ một câu
(2). Nhà thơ cộng sản đồng môn Xuân Sách thì lại chế giễu rằng:
...Từ ấy, tim tôi ngừng tiếng hát
Trông về Việt Bắc, tít mù mây
Nhà càng lộng gió, thơ càng nhạt
Máu ở chiến trường, hoa ở đây... (3)
Người ta biết đến Tố Hữu nhiều nhất qua bài thơ "Đời đời nhớ ông".
Trong đó, Tố Hữu đã bày tỏ sự đau lòng, thương tiếc trước cái chết của
Stalin, một kẻ chẳng hề dính dáng gì đến hắn, bằng những ý tưởng và từ
ngữ điên rồ đến mức khó có thể hình dung nổi.
..Yêu biết mấy khi con thơ tập nói
Tiếng đầu lòng con gọi Xít ta lin...
Con còn bé dại, con ơi
Mai sau con nhé, đời đời nhớ ông... (4)
Chỉ để khóc than cho một tên ác ma cộng sản ở tận đâu đâu, Tố Hữu sẵn
sàng vượt qua cả ranh giới đạo lý luân thường cũng như quy luật cuộc
sống để nói nhăng cuội. Một đứa trẻ khi bắt đầu bập bẹ tiếng nói đầu
tiên chỉ có thể phát âm những tiếng đơn giản nhất là cha (hoặc mẹ),
những người đã gần gũi, chăm sóc, nâng niu nó từ khi mở mắt chào đời.
Trí óc của trẻ lúc đó làm sao có thể cảm nhận được hình ảnh của một kẻ
lạ huơ, lạ hoắc như Stalin! Hơn nữa, lại khuyên con thơ khi lớn lên phải
đời đời nhớ đến một tên cha căng, chú kiết không có quan hệ máu mủ;
không có công ơn sinh dưỡng; cũng không có quan hệ ơn nghĩa. Nếu vậy, Tố
Hữu là một kẻ "không phải khốn nạn, cũng là thần kinh" (mượn lời của Ngô Bảo Châu).
Một bài thơ xằng bậy có thể tạm cho là hậu quả của một phút nông nổi,
bốc đồng nhưng nhiều bài thơ như vậy thì bắt buộc phải kết luận Tố Hữu
là một tên cộng sản không hề biết đến tình cảm gia đình thiêng liêng.
Dạy cho con cái lo ghi lòng, tạc dạ Stalin chưa đủ, nên hắn tiếp tục
sáng tác thêm bài thơ "Tiếng ru" để khuyến khích trẻ hãy vứt bỏ tình cảm thân thuộc. Thay vào đó là thứ tình đồng chí hoang tưởng mà cộng sản thường hô hào:
...Con ong làm mật, yêu hoa
Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời
Con người muốn sống, con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em... (5)
Hãy thử hình dung các mối dây liên hệ máu thịt đều bị cắt đứt; công cha,
nghĩa mẹ, ơn thầy, duyên vợ chồng, tình làng xóm... bị xóa bỏ thì xã
hội loài người có còn tồn tại được không? Một khi nhân loại đã bị tuyệt
diệt thì mỹ từ "đồng chí" ấy để dành cho ai xưng hô? Có chăng chỉ là
những âm hồn cộng sản như Tố Hữu không ai cúng kiếng, không nơi
nương tựa, lảng vảng khắp nơi tự lải nhải với nhau. Hơn nữa, khi viết
bài thơ này, Tố Hữu đã sử dụng một thủ đoạn quen thuộc và rất xấu xa của
cộng sản là cố tình lồng ghép và đánh đồng những sự việc thuộc về bản
chất của tự nhiên (ong cần hoa để hút mật, cá cần nước để bơi lội) với
những lý luận của cộng sản (người muốn sống phải yêu đồng chí!!!). Điều
này cũng tương tự như phát biểu của đỉnh cao trí tuệ: "yêu nước là yêu
chủ nghĩa xã hội!!!".
Như đã từng nêu ở trên, Hồ Chí Minh dù phải sử dụng những kẻ nịnh bợ,
cuồng tín như Tố Hữu nhưng vẫn khinh bỉ hắn như thường. Tuy nhiên, Tố
Hữu thuộc dạng người không biết liêm sỉ. Dù bị người khác rẻ rúng nhưng
hắn vẫn thành kính, tôn thờ thì không thể hiểu nổi giữa hắn và tên
Nguyễn Phú Trọng, đương kim tổng bí thư ĐCSVN: ai lú hơn ai? Chỉ một
việc cỏn con như chuyện Hồ Chí Minh đi Liên Xô quay trở về Hà Nội cũng
khiến cho Tố Hữu xúc cảm viết nên bài thơ "Cánh chim không mỏi" để bợ đít:
...Hoa ơi, con gái của cha
Cha nâng con nhé, làm hoa mừng người... (6)
Con gái Tố Hữu quả là vô phúc khi sanh ra làm con của một tên quái vật
sẵn sàng mang núm ruột của mình đi làm quà chúc mừng cho một kẻ bệnh
hoạn, có nhiều sở thích tình dục lệch lạc như Hồ Chí Minh. Tâm hồn người
Việt vốn đa cảm, nước Việt không thiếu thi sĩ nhưng phong cách thơ Tố
Hữu quả là có một không hai, cổ kim chưa từng ghi nhận có ai điên rồ hơn
hắn!
2. Phong Nhã (1924-)
Tên thật là Nguyễn Văn Tường, sinh tại Hà Nam và vẫn chưa chịu chết.
Theo những thông tin của báo đảng cho biết: Phong Nhã sáng tác khoảng
250 ca khúc trong đó có hơn 200 ca khúc là viết về đề tài thiếu nhi
(7-8). Do đó chúng tung hê tên này là "vua sáng tác thiếu nhi", "ông già thiếu nhi hóa" (9). Thông tin chính thống của cộng sản cũng thổ lộ về cuộc đời và sự nghiệp của hắn: "...Gia
nhập Việt Minh từ sớm và được giao nhiệm vụ phụ trách Đội TNTP Hồ Chí
Minh nên hầu hết những sáng tác của nhạc sĩ thường mang đậm màu sàu sắc
chính trị và có lẽ thế mà nhạc sĩ đã thành công tuyệt đối ở thể loại ca
khúc chính ca cho thiếu nhi. Mang màu sắc chính trị rõ nét song ca từ
trong các ca khúc thiếu nhi của nhạc sĩ Phong Nhã lại hết sức gần gũi mà
vẫn giàu hình tượng; giai điệu không phức tạp, cầu kỳ mà vẫn thể hiện
được sự hào hùng, trang nghiêm thôi thúc tinh thần mãnh liệt của các em
trong học tập cũng như noi gương các anh hùng thiếu niên dũng cảm, ghi
nhớ công ơn của Bác Hồ kính yêu để thực hiện tốt những nhiệm vụ của công
dân nhỏ tuổi. Ca khúc của ông thể hiện được các đặc điểm nổi bật, như:
Cách đặt vấn đề tài tình, ca khúc của ông luôn lồng ghép tư tưởng cách
mạng dân tộc, tinh thần yêu nước mãnh liệt, thấm nhuần tư tưởng của Đảng
và Bác Hồ kính yêu nhưng hết sức nhẹ nhàng trong lời ca và giai điệu âm
nhạc phù hợp với tất cả các em học sinh TH và THCS trên mọi vùng miền
Tổ quốc..." (10).
Qua đoạn trích trên, chúng ta thấy sự nghiệp sáng tác của Phong Nhã có
thể gói gọn trong những điểm chính sau: chính trị hóa âm nhạc, đặc biệt
là âm nhạc cho thiếu nhi; lồng ghép tư tưởng của ĐCSVN và Hồ Chí Minh
vào giai điệu, ca từ; giáo dục các em nhỏ từ tiểu học đến trung học phải
ghi nhớ công ơn của Hồ Chí Minh. Sau đây chúng ta sẽ điểm qua một số
trích đoạn ca khúc của Phong Nhã để thấy rõ thủ đoạn thâm hiểm này:
- Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu niên, nhi đồng?... Ai yêu Bác Hồ Chí Minh hơn thiếu nhi Việt Nam... (11)
- Cùng nhau ta đi lên theo bước đoàn thanh niên đi lên. Cố gắng xứng đáng cháu ngoan Bác Hồ... (12)
- Ta noi gương người đi trước, những tấm gương vinh quang của Đảng ta... (13)
- Tiến theo lá cờ đội Hồ Chí Minh quang vinh... Tay ta nâng cao tấm
chân dung Bác Hồ. Trong tim dâng lên những ước rực rỡ. Khăn quàng đỏ
tươi là của bác trao cho mình. Biết bao tự hào đội Hồ Chí Minh quang
vinh. Nhớ năm điều của bác ngời ánh sáng. Nhớ những lời di chúc đầy
thiêng liêng. Những cháu ngoan bác Hồ nối nghiệp đảng tiên phong... (14)
- Em nhớ nhất một chuyện năm xưa, ở miền nam. Một ngày kia bỗng kho
xăng giặc cháy tan tành. Ai đã ghi công đầu nơi đây thật liệt oanh. Tuổi
mười ba chính tên là Lê Văn Tám. Bó đuốc sống sáng ngời, soi đường cho
đội em tiến nhanh... (15)
- Nhanh bước nhanh nhi đồng. Theo cờ đỏ sao vàng... Em kính yêu, vâng lời nhớ ơn Bác Hồ... (16)
- Ta noi gương người đi trước. Những tấm gương vinh quang của Đảng ta... (17)
Rõ ràng đề tài sáng tạo của Phong Nhã không phong phú, trái ngược với
thế giới của trẻ thơ rất đa dạng và hồn nhiên. Quyết định chọn lựa tuổi
ngây thơ này làm cảm hứng không phải vì Phong Nhã là người yêu trẻ,
ngược lại hắn có những suy nghĩ, mưu đồ rất đen tối. Những trích đoạn
trong bảy bài hát cho thấy quanh đi quẩn lại, hắn chỉ hô hào các em nên
kính yêu và noi gương Hồ Chí Minh và ĐCSVN. Tố Hữu làm thơ còn Phong Nhã
viết nhạc. Mục đích, nhiệm vụ, và thủ đoạn của hai tên này giống hệt
nhau dù phương tiện thi hành có khác nhau. Điều này cũng không có gì
ngạc nhiên vì chúng đều là những tên lính xung kích trên mặt trận văn
hóa của ĐCSVN.
Phong Nhã cố tình mập mờ đánh lận con đen khi ca ngợi Hồ Chí Minh thương
yêu thiếu nhi. Hắn sử dụng thủ đoạn kiểu Tố Hữu là xóa bỏ tình cảm ruột
thịt khi cho rằng Hồ Chí Minh thương yêu các em nhất trên đời (hơn cả
cha mẹ các em). Điều này quá phi lý đến mức không thể thuyết phục được
bất kỳ người bình thường nào. Ý đồ hiểm độc của Phong Nhã là muốn dùng
âm nhạc gieo vào đầu trẻ thơ tình thương yêu giả dối của Hồ Chí Minh để
khiến các em chỉ biết yêu thương tên giặc già này thay vì thờ cha, kính
mẹ. Rõ ràng Phong Nhã đã phạm tội ác tày trời là đảo lộn luân thường,
phong tục tổ tiên.
Một mưu đồ khác của ĐCSVN được Phong Nhã thực hiện là xóa bỏ truyền
thống lịch sử hào hùng của dân tộc để thay bằng lịch sử quang vinh giả
hiệu của đảng. Đất nước Việt Nam trải qua hàng ngàn năm dựng nước, giữ
nước và mở mang bờ cõi không hề thiếu những tấm gương chói lọi đáng để
các em thiếu nhi học tập và noi theo. Tại sao lại dạy cho các em tin
tưởng vào anh hùng tưởng tượng Lê Văn Tám, sản phẩm của Trần Huy Liệu?
Trần Quốc Toản không phải là anh hùng trẻ tuổi của dân tộc, không xứng
đáng bằng Lê Văn Tám hay sao? Bỏ đi người thật, việc thật; thay bằng
người giả, việc giả thì ai có thể tin Phong Nhã là nhạc sĩ lương thiện,
hết lòng vì thiếu nhi?
ĐCSVN không hề có tấm gương nào đáng để học tập. Hồ Chí Minh không hề có
tư tưởng và tài năng gì. Tất cả những lời y lên giọng rao giảng chỉ là
vay mượn hoặc ăn cắp của người khác mà thôi. Khăn quàng đỏ là sản phẩm
của cộng sản Liên Xô, cờ đỏ sao vàng là cờ của cộng sản Tàu. Năm điều Hồ
Chí Minh dạy cho trẻ thơ không hề nhắc đến chuyện yêu ông bà, cha mẹ,
anh chị em. Di chúc của Hồ Chí Minh viết chính tả sai be bét, ý tưởng
chẳng có gì siêu việt. Tâm nguyện của một người sắp chết mà chỉ muốn đi
gặp những tên trời đánh, thánh đâm ở một đất nước xa lạ; chỉ muốn các
đảng cộng sản quốc tế đoàn kết lại thay vì chia rẽ. Nếu vậy làm cháu
ngoan của Hồ Chí Minh có gì đáng tự hào? Theo bước đoàn thanh niên có
ích lợi gì? Noi gương ĐCSVN để làm chi? Quàng khăn đỏ, giương cao cờ đỏ
sao vàng không chứng tỏ là người Việt Nam. Di chúc và năm điều dạy dỗ
của Hồ Chí Minh không giúp cho trí tuệ phát triển. Nói tóm lại, những
sáng tác của Phong Nhã chỉ là sự bịa đặt, dối trá, nịnh bợ rỗng tuếch.
Chúng không hề có một tác dụng tích cực nào cho sự phát triển về trí tuệ
và tâm hồn cho trẻ thơ. Phong Nhã cũng chỉ là một tên nhạc nô của ĐCSVN
như bao tên khác.
3. Phần kết
Hoạt động nghệ thuật nhằm đem lại những giá trị, nét đẹp tinh thần cho
đời sống con người. Thi sĩ và nhạc sĩ thông qua các tác phẩm của mình,
vừa để khẳng định tài năng, vừa để hướng xã hội đến cái thiện và sự hoàn
mỹ. Thật đáng tiếc! Có những nghệ sĩ không hiểu hay cố tình lờ đi vai
trò cao quý của mình, đã tiếp tay với quỷ dữ để đầu độc, mê hoặc nhân
sinh. Tố Hữu và Phong Nhã là hai trong số những con rắn độc đó. Tội của
chúng càng thêm nặng khi nhắm vào trẻ em là đối tượng thuần khiết, ngây
thơ, là chủ nhân tương lai của đất nước.
Bằng những thủ đoạn nham hiểm, có sự tiếp tay và hỗ trợ đắc lực của
ĐCSVN và Hồ Chí Minh, chúng đã dùng âm nhạc và thơ ca để đầu độc, tẩy
não trẻ em. Tội ác này đã khiến cho nhiều thế hệ sau này có tư tưởng
lệch lạc, mê muội, cuồng tín những tên phản tặc, tội đồ dân tộc; coi nhẹ
tình cảm gia đình, tình yêu quê hương, đất nước. Trước tình trạng suy
đồi đạo đức, lối sống lệch lạc, văn hóa kệch cỡm hiện nay, hai tên vô
lại này không thể nào chối bỏ phần trách nhiệm của chúng được. Tố Hữu đã
chết và Phong Nhã cũng như ngọn đèn sắp hết dầu chỉ còn leo lét. Dù
vậy, một ngày không xa, khi dân tộc ta giành lại quyền làm chủ đất nước
từ tay ĐCSVN, bọn bút nô sẽ phải nhận lấy những bản án nghiêm khắc và
đích đáng cho những tội ác mà chúng đã gây ra. Tố Hữu và Phong Nhã dù
chui lủi dưới địa ngục cũng không thoát được đâu.
26.02.2016
__________________________________________
Chú thích: