Luận về cách dùng người
Năm mới, nói chuyện cũ
Nguyễn Tiến Dân (Danlambao) - Khác
với Phương Tây, người Việt, có tập tục cải táng. Thông thường, họ chọn
dịp cuối năm, để sang nhà mới, cho người đã khuất. Những người CS, cũng
vậy. Không biết, họ điên hay khùng, mà toàn chọn những lúc năm cùng -
tháng tận, để tổ chức Đại hội Đảng. Chẳng có nhẽ, họ muốn đặt Đảng của
họ, vào cửa Tử, để cầu Sinh chăng?
Trước bàn dân - thiên hạ, Đảng ta, ông ổng cái mồm, mà cả quyết rằng:
Đại hội Đảng, bàn chuyện Quốc gia đại sự. Nhưng, dân chúng, chỉ được
tham dự, với tư cách là khán giả. Ngay các vị Đại biểu, cũng chẳng khá
hơn gì. Họ có mặt, để ngồi cho kín chỗ. Chứ còn mọi việc, đã có “Đảng lo” cả rồi. Dẫu, họ có ngủ, từ đầu chí cuối, thì Đại hội Đảng của họ, cũng chưa bao giờ, lại không thành công “ngoài sức tưởng tượng”.
Nói như thế, không có nghĩa, là không có ngoại lệ. Vẫn có, “một bộ phận không nhỏ”
bà con dân oan, không thụ động ngồi chờ. Họ vẫn yêu Đảng, đến mức cuồng
nhiệt. Họ muốn mang băng rôn và biểu ngữ, vào tận Hội trường. Để, trực
tiếp, chào mừng Đại hội. Đảng ta, sao có thể, đội Trời chung, với bà con
được. Thế nên, kiên quyết chối từ, thịnh tình của họ. Già nửa vạn quân,
đã được triển khai. Trên không, tàu bay lượn khắp Trời – dưới đất, xe
tăng bò mãn Địa. Bộ đội – Công an, sát khí đằng đằng. Chó – người, đều
đã túc trực sẵn sàng. Tất cả, chỉ nhằm mục đích: Cách li dân chúng, với
Đảng.
Nước mình, nghèo lắm – Nợ, như Chúa Chổm. Nhưng, tiền của Dân, Đảng vẫn
tiêu bạt mạng. Dân chúng, xót xa – ông Trời, phẫn nộ. Để trừng phạt, Ông
giáng xuống trần gian, một trận đại hàn, cực kì khắc nghiệt. Bao kẻ, vì
thế vạ lây: Trâu bò chết – mùa màng mất. Dân chúng, trắng tay. Họ khóc
như ri, trong suốt kì Đại hội.
Quốc kế – Dân sinh, Đại hội chẳng màng. Chỉ thấy, họ đấu đá, rồi bầu 1
ông lão U80, đã trải qua 2 lần quá lứa – nhỡ thì, lên làm Giáo chủ. Ông
này, chẳng có 1 công tích gì đặc biệt. Đã thế, mắt thì mờ, còn chân lại
chậm. Có lẽ, được cái khoản trí khôn kéo lại. Ông học đến độ, bạc phơ cả
lông đầu. Cố sống – cố chết, đỗ cho bằng được cái GS - TS. Vì thế,
không cần nói, ai cũng biết: Ông phải thông minh, hơn 1 con bò (Thách
đứa nào, chứng minh được điều ngược lại).
Ông ta, là Nguyên thủ Tối cao của nước Việt. Ăn cơm của Dân - hưởng bổng
lộc của Đất nước. Nhưng, đếch phải Tuyên thệ: Trung thành, với Nhân dân
và Cúc cung, phục vụ Đất nước. Ngắn gọn, ông ta được Đảng (chứ không
phải Dân), tôn làm Thiên tử. Và, cho hưởng quy chế, Vô trách nhiệm.
Ngược với ông ta, là đồng chí Ba X: Thương tật, đầy mình - Chiến công,
hiển hách – Huân chương, lủng lẳng (Nếu chưng ra hết, có mà, đeo xuống
tận bẹn) - Con cái, thành đạt. Về độ sắc xảo, ăn đứt ông cả Trọng. Tuy
vậy, ông vẫn “bị trượt, từ vòng gửi xe”. Cay cú, vô cùng. Đến
giờ, ông vẫn không tin, đó là sự thật. Ông vẫn muốn, đi tìm nguyên nhân.
Về khoản này, Thiên hạ, đàm tiếu đầy. Mình chẳng dám: Thêu thêm hoa,
trên gấm. Chỉ xin, luận về cách dùng người của Đảng CS nói chung và của
ông ta nói riêng.
1- Sách Quỉ Cốc tử, thiên Để Hi, chép rằng: 圣人者,天地之使也. Thánh nhân giả,
Thiên - Địa chi sứ dã. Nghĩa là: Thánh nhân, là sứ giả mà Trời Đất sai
xuống để dẫn dắt chúng sinh.
Khi sai Thánh nhân xuống Hạ giới, Trời chẳng quên, gửi cho ông ta đủ cả
bộ sậu. Để, dễ bề làm việc. Việc của Thánh nhân, giống như, viên chỉ huy
của đám lính dù khi đổ bộ: Đó là, đi tìm và gom họ lại. Sau đó: “Trí giả, vi mưu - Dũng giả, vi đấu”.
Lưu Bị, thấu hiểu Đạo lí này. Vì vậy, “tam cố thảo lư”, mời cho
bằng được Khổng Minh, về làm quân sư cho mình. Anh dũng và thiện chiến,
như Quan Công - Trương Phi - Triệu Vân, không được ông, đặt vào vị trí
đó. Việc của họ, là cầm vũ khí đi đánh địch, theo sự sắp đặt của Khổng
Minh.
Khéo dùng người, cho nên, từ chỗ tay trắng, Lưu Bị đã dựng nên đại
nghiệp. Con ông, là Lưu Thiện, được thừa hưởng tất cả những di sản đó.
Nhưng, trẻ người non dạ - mải ăn mải chơi - không biết cách dùng người.
Kết quả, phải đem dâng những thành quả ấy, cho kẻ địch. May mà, còn giữ
được tính mệnh.
2- Hồ Chí Minh, bị nhiều người chỉ trích. Vì ông Cụ, đã từng, viết sách
để ca ngợi chính mình. Hãy thông cảm với Cụ và, hãy ghi nhận: Cụ là
người, tay trắng làm nên sự nghiệp. Cụ, rất giỏi dùng người. Về mặt này,
Cụ chẳng kém gì Lưu Bị.
Chỉ với việc, dùng được tướng Giáp, Chủ tịch Hồ Chí Minh, đã dựng nên
đại nghiệp: Đuổi đi, 2 nền Văn minh của nhân loại. Đó là, Pháp và Mỹ.
Đồng thời, làm nên “thời đại Hồ Chí Minh, rực rỡ nhất, trong Lịch sử của Dân tộc”. Không rực rỡ, sao được. Bởi, dưới sự lãnh đạo, hết sức tài tình của Đảng: “Chúng ta, thà hi sinh tất cả, chứ nhất định, không chịu mất Nước - nhất định, không chịu làm nô lệ”
cho cái bọn vừa Khôn ngoan - vừa Văn minh, là Pháp và Mỹ. Chúng ta, chỉ
chịu mất Nước và chỉ chịu làm nô lệ, cho cái bọn man ri – mọi rợ, là
Tàu cộng mà thôi.
Từ đó, Lịch sử của Dân tộc, đã sang trang. “Một thời kì Bắc thuộc mới, đã bắt đầu”.
Nguyễn Cơ Thạch, một trong những người CS hiếm hoi, có tầm nhìn xa –
trông rộng, đã phải cay đắng, mà thốt lên như thế. Và, ông đã phải trả
giá, cho cái sự thông minh của mình.
Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Ngô Quyền, Lý Thường Kiệt, Trần Hưng Đạo, Lê
Lợi, Quang Trung… được trần thế ca ngợi. Nhưng, các Anh hùng Dân tộc đó,
chỉ làm được cái việc hết sức nhỏ nhoi. Đó là, tống cổ quân xâm lược
Trung Quốc, ra khỏi nước Nam mình. Đảng CS, làm được cái công việc, còn
vĩ đại hơn nhiều. Đó là, rước được bọn Tàu cộng, vào Việt nam. Mai sau,
có đuổi được chúng đi hay không: Đó là việc, Đảng ưu ái, dành riêng cho
đời con – đời cháu. Và, cay đắng thay, con – cháu chúng ta, muốn làm
được cái việc đó: Chúng không thể, không dựa vào Pháp – Mỹ và, cả Nhật
nữa.
3-Bây giờ, Hồ Chí Minh, đã mồ yên – mả đẹp. Những người tài, họ không
đầu quân cho Đảng nữa. Dẫu có muốn đầu quân, Đảng cũng không chịu dùng.
Đảng, sao lãnh đạo được người tài. Tầm cỡ như Đảng, chỉ vơ được bèo và
vạt được tép, mà thôi. Có lúc, bèo và tép, cũng chẳng có. Đảng cuống
lên, vơ đại 1 ông tiều phu, rồi đặt lên ngôi Thiên Tử. Ông này, nhìn
thấy tiền, là hoa mắt lên – trông thấy gái, là tít mắt lại – chuyên thu
vén cho cá nhân, nhưng luôn mồm, rao giảng Đạo đức. Về độ ăn chơi – vô
tài và thất Đức, ông ta, hơn hẳn Lưu Thiện. Giống như, so ánh trăng rằm,
với cái lập lòe của con đom đóm.
Cũng có lúc, Đảng CS vớ bở. Họ tìm được, 1 ông thợ cạo giấy. Rồi hoan
hỉ, đặt ông ta, lên ngôi Thiên tử. Khổ nỗi, ông này học nhiều, nên ngộ
chữ. Mọi thứ hoang tưởng, đều có thể nghĩ ra. Tỷ như, ông phát minh ra
cái học thuyết: “Kinh tế thị trường, định hướng XHCN” và, bắt đồ đệ, phải ngày đêm tụng niệm. Học thuyết này, hoang đường đến mức, một thủ hạ của ông, đã phải nói toẹt ra: “Nó có đếch đâu, mà phải mất công, đi tìm”
– Nó phi thực tế đến mức, khi làm ăn với bọn Tư bản, chính ông, phải
dặn bọn lâu la, cắt cái đuôi định hướng XHCN và, để nó ở nhà.
Các Giáo chủ khác, còn tồi tệ hơn nhiều. Chỉ lạ cái: Giáo chủ, thối khắm
như thế, nhưng chẳng hiểu sao, các đồ đệ, vẫn chổng mông cúng vái, một
cách, hết sức thành kính? Họ là người, hay là ngợm?
4-Chế độ CS, “Thượng bất chính – hạ tắc loạn”. Nó, không biết cách dùng người. Chắc chắn, nó phải bị đổ sập. Ba X đổ, cũng chỉ vì, chẳng biết dùng người.
Chuyện xưa kể rằng: Có 1 lần, Hưng Đạo Đại Vương, đem quân đi cản giặc.
Trước khi đi, Vương dặn Yết Kiêu, đợi mình ở Bãi Tân. Lần ấy, quân Trần
thua to. Thủy quân ở Bãi Tân, cũng tháo chạy tan tác. Vương bị kị binh
địch, truy rát. Trong lúc nguy cấp, Ngài định mạo hiểm, dẫn cái đội
quân, sức đã cùng – lực đã kiệt, luồn rừng, chạy về Vạn Kiếp. Nhưng, Dã
Tượng, đã ngăn Vương lại, mà tâu rằng: “Kiêu chưa gặp Đại vương, ắt chưa nhổ thuyền đi nơi khác”.
Nghe thế, Vương bèn tức tốc đổi hướng, chạy tới bến sông. Quả nhiên,
trên bãi sông vắng lặng, vẫn còn một con thuyền của Yết Kiêu. Vương vừa
kịp xuống thuyền, kị binh giặc, ập tới. Thoát hiểm, trong đường tơ – kẽ
tóc, Vương ngửa mặt lên trời, mà than rằng: “Ôi! Chim hồng – chim hộc, sở dĩ bay cao được, là nhờ có 6 cái đốt xương trụ vững chắc”.
Ba X, không có được, những đốt xương trụ, như thế. Ông, không hề, có
người tâm phúc. Vây quanh ông, là 1 lũ xu nịnh – bất tài. Ông dùng tiền
và quyền, để mua chúng. Còn chúng, cũng dùng những thứ đó, để đến với
ông. Lí tưởng của chúng, chỉ gói gọn trong 2 chữ Tiền và Quyền. Thế nên,
khi địa vị của ông lung lay, chúng bỏ mặc ông bơ vơ, để đi tìm chủ mới.
Cho dù, ông chủ mới ấy, chẳng giỏi giang gì và, đang là địch thủ của
ông. Ông chủ mới ấy, chỉ khéo hơn ông, ở chỗ: Đem chính cái mồi Tiền và
Quyền, vừa to hơn – vừa thơm hơn, để móc vào mõm chúng. Trong cái cơ
chế: “thiểu số phải phục tùng đa số” (đa số láo toét), ông chết là phải.
- Ông, không biết dùng người tài. Viện nghiên cứu Phát triển IDS, là nơi
tập trung toàn những nhà khoa học danh tiếng, cả Tự nhiên – Xã hội và
Kinh tế. Người xưa, gọi đó là “túi khôn”. Thay vì, tìm cách sử dụng chất xám của họ, ông ép họ, phải tự giải thể. Sau đó, ông “bắt chó, phải đi kéo cày”. Kết quả, Xã hội lanh tanh bành.
Ông giao việc “giữ vững An ninh Chính trị”, cho viên thượng tướng
Công an Nguyễn Văn Hưởng. Một chàng trai, cơ bắp cuồn cuộn. Mưu mẹo ư,
vớ vẩn. Nghĩ làm chi, cho mệt đầu. Chàng chỉ thích, “hốt liền – bắt hết”
và, không từ 1 thủ đoạn thô thiển nào, để đàn áp đối lập. Bất chấp, cái
gọi là Luật pháp, do chính những người CS, bày đặt ra. Bao nhiêu chiến
dịch bố ráp, đã được tiến hành – Bao nhiêu người con vô tội, yêu nước
thương nòi, đã phải ngồi sau song sắt. Đàn áp mạnh tay như thế, nhưng sự
chống đối, chỉ có tăng lên và không hề giảm đi. Kể cả, về Chất lẫn về
Lượng. Ông mất điểm, trước ông cả Trọng và đồng đảng của ông.
Ông thành lập và giao Tập đoàn Vinashin, cho Phạm Thanh Bình, một kĩ sư,
chuyên ngành… vỏ tàu. Kết quả, thật đau lòng: Thua lỗ, khoảng 5 tỷ USD –
cộng thêm vào đó, là sự bẽ mặt của Đảng CS. Từ nay, họ hết nói phét, về
cái gọi là tài kinh bang – tế thế.
Ông cho rằng: Lịch sử, là cái thứ, không phải là “mì ăn liền”. Bởi vậy, giao việc giải tán nó, cho Giáo sư Phạm Vũ Luận. Lịch sử không học, ông sao biết, bài học của Tư Mã Ý.
Cuối đời, Tư Mã Ý bị Tào Sảng tước hết binh quyền, cho ngồi chơi – xơi
nước. Đã thế, bao nhiêu người giỏi trong Thiên hạ, Sảng nhặt sạch. Trong
số đó, có Hoàn Phạm, 1 kẻ đa mưu – túc trí nổi tiếng. Ông được thiên
hạ, tôn xưng là trí nang (túi khôn). Xét về mọi nhẽ, Ý sao địch được
Sảng. Ỷ vào lẽ đó, Sảng coi thường địch thủ, ngông cuồng – phóng chí.
Hoàn Phạm, can ngăn mãi, chẳng nghe.
Trong 1 lần, hộ giá Thiên tử đi săn, Sảng dẫn theo tất cả anh em lẫn tâm
phúc, ra ngoài thành. Can không được, Hoàn Phạm đành đóng cửa ngồi nhà,
chờ xem động tĩnh. Y như rằng, Ý “thừa đục thả câu”: Ông ta, làm binh biến. Hoàn Phạm, ba chân – bốn cẳng, thoát ra được bên ngoài và tìm đến Tào Sảng.
Nghe được hung tin ấy, Ý ngửa mặt lên Trời, mà than rằng: “Túi khôn, đã vượt ra ngoài, biết liệu sao đây?”. Thấy thế, Tưởng Tế đứng bên cạnh, cả cười: “Con ngựa hèn, thường tham nắm đậu. Dẫu có trí nang, cũng đâu có biết cách, mà dùng”.
Tế, quả thật, hiểu thấu ruột gan của Sảng. Mặc dù, Hoàn Phạm đã chỉ cho
Sảng, những điểm yếu chết người của Ý. Đồng thời, hiến cho Sảng, kế
triệt Ý, dễ như trở bàn tay. Sảng, nhất định không nghe. Chỉ mong, trả
hết binh quyền, để sống nốt cuộc đời của 1 phú ông. Hoàn Phạm, chỉ còn
biết dậm chân – đấm ngực, mà kêu lên rằng: “Trời hỡi Trời! Xưa Tào Tử
Đan, luôn kiêu căng, tự khoe mình mưu lược. Nay, sinh ra ba đứa con,
đứa nào, cũng như chó – lợn cả 1 lượt”.
Sảng, tự nguyện qui hàng. Nhưng, kẻ lão luyện như Tư Mã Ý, đâu có quên câu: “nhổ cỏ, phải nhổ tận gốc”.
Mấy ngày sau, ông gán tội rồi lôi cả họ nhà Sảng ra giữa chợ, để chém
đầu. Tào Sảng, đã phải trả giá, cho một niềm tin khạo khờ.
Chính trị, không có chỗ, cho bọn ngây thơ và nhu nhược.
Đoạn trước, Ba X không học, dẫn đến cơ sự này. Đoạn sau, không biết, có ngộ ra được cái gì không?
5- Chuyện xưa cũng kể rằng: Có 1 nghệ nhân, được gọi vào cung, để làm
Ngai vàng cho Vua. Ngày hoàn thành, anh ta, ghé đít ngồi đại lên đó. Tể
tướng đi qua và nhìn thấy. Ông ta, gầm lên: “Nếu trên đời, còn có 1 kẻ giỏi như ngươi, nhất định, ta sẽ chu di tam tộc nhà ngươi”.
Kẻ kia, mặt tái mét và run cầm cập. Ngắn học như hắn, đâu biết gì về Lễ
– Nghĩa. Suýt nữa, vì sự vô ý của mình, mà hại bao người thân.
Bây giờ, nhiều du khách, không biết đạo lý ấy. Họ vẫn trả tiền, để được
mặc Long bào và ngồi lên trên Ngai vàng của Thiên tử. Rõ là, “Điếc, không sợ súng”.
Cứ gì, cái hạng du khách vớ vẩn. Ối kẻ, “có trình độ lí luận cùn”
hẳn hoi, cũng đâu có biết: Nhân dân mới là chủ của Đất nước. Ngai vàng
thuộc về Nhân dân. Dân dùng lá phiếu, đặt ai làm Vua: kẻ ấy, mới được
ngồi lên đó.
Những người, đứng về phía Nhân dân – đồng hành cùng quần chúng: Dẫu họ
chẳng muốn, Nhân dân cũng công kênh họ và đặt lên Ngai vàng. Địa vị của
họ, ổn cố và vững chắc. Bà San Suu Kyi ở Miến Điện, chẳng phải, là 1 tấm
gương trước mắt đó sao?
Những kẻ, cam tâm bán Nước. Đồng thời, dùng súng đạn – nhà tù – tuyên
truyền dối trá, cộng thêm, những thủ đoạn cờ gian – bạc lận, để giành
cho bằng được Ngai vàng: Chúng, là kẻ tiếm quyền. Chúng, đang ngồi vào
cái chỗ, không phải là của mình. Chúng và những kẻ đưa chúng lên, đều là
tội đồ. Giá treo cổ, sẽ là chung cuộc dành cho chúng. “Chu di cửu tộc”,
sẽ là chung cuộc, dành cho cả lò – cả ổ nhà chúng.
Thương hại thay, cho những kẻ: “cố đấm ăn xôi”, nhưng rồi, vớ phải “nắm xôi hẩm”.
Nguyễn Tiến Dân
Tạm trú tại: 544 đường Láng – quận Đống đa – Hà nội.
Điện thoại: 0168-50-56-430
*
Vài dòng tâm sự riêng, với ông Tổng Trọng:
- Lão Dân già, là con em của Nhân dân Việt Nam. Ông, là con của Đảng.
Đảng của ông, từ Nhân dân mà ra. Suy ra rằng: Lão thuộc dòng trưởng, còn
ông thuộc dòng thứ. Bé người như lão, nhưng lại là con ông bác – lớn xác như ông, lại là con bà dì.
Theo Tôn ti – Trật tự, lão phải gọi ông bằng chú. Trừ phi, trong đại
gia đình các Dân tộc Việt nam, cái chi Đảng CS nhà chú, là họ nhà tôm, nên để lộn... lên đầu. Có ý kiến gì, chú phản hồi cho lão nhé.
- Lão vẫn biết, các chú có bản lĩnh cao cường, lại đeo thêm, mặt nạ
phòng Hóa của bọn Tàu cộng. Bởi thế, lão hun khói ròng rã mấy năm trời,
mà các chú, vẫn nằm trong hang – các chú, vẫn giả câm giả điếc, đếch
chịu chui ra. Nghĩ đến cảnh, các chú tiếc tiền, nên bịt mũi chịu khói:
Lão, thương hại các chú, vô cùng. Tuy vậy, vẫn không khỏi khâm phục, mà
thốt lên rằng: “Tài thật – tài thật – tài đến thế là cùng. Like chú Tổng Trọng”.
- Vẫn phải, dặn thêm các chú: Khi khói lão hun, ngày càng đậm đặc hơn,
cái mặt nạ phòng Hóa ấy, tất hỏng. Các chú, chắc chắn, phải chui ra, để
gặp lão. Chỗ lão ở, các chú biết rồi. Tốt nhất, đem tiền xuống tận nơi,
mà trả cho lão. Và, hãy quên khẩn trương, cái ý nghĩ: Dùng bạo lực với
lão.
*