Đoan Trang
- Kể từ khi cầm quyền đến nay, Đảng Cộng sản Việt Nam đã làm đủ trò để
biến chính trị thành một thứ xấu xa, gớm ghiếc, đáng khinh, đáng sợ,
trong suy nghĩ của người dân. Người nào thanh cao, trong sạch thì phải
biết tránh xa chính trị, lo làm tốt bổn phận của mình, còn các vấn đề vĩ
mô thì đã có Đảng và Nhà nước lo - Đảng dạy dân như thế.
Mà đúng là chính trị của Đảng xấu xa, gớm ghiếc thật. Đảng có một cơ chế
nhân sự kỳ lạ sao đó, sàng lọc rất giỏi: Phàm người nào vừa tài giỏi
vừa nhân hậu và trung thực, tóm lại vừa có tài vừa có đức, chắc chắn sẽ
không bao giờ lên cao trong hệ thống của Đảng và Nhà nước được. Càng làm
to, mức độ tài đức của quan chức cộng sản càng giảm. Cứ thế, cho đến
đỉnh cao là Bộ Chính trị và Tứ trụ thì tài đức còn bao nhiêu, chúng ta
tự hiểu.
Chính trị của Đảng là thứ chính trị ưu tiên sự xảo trá, giảo quyệt... nôm na là lưu manh.
Chính trị của Đảng là thượng đội hạ đạp, là nịnh trên nạt dưới.
Chính trị của Đảng là phá rất giỏi, nhưng xây thì tồi tệ, be bét. Bất kỳ
cái gì có chữ “phá”, người cộng sản đều làm tốt cả: phá tư sản, phá
kinh tế, phá rừng phá núi, phá cầu phá đường, phá đình phá chùa, phá
làng phá xóm, phá thương hiệu, phá uy tín, đương nhiên là cả “phá án”
luôn, trong đó có phần “phá phản động”.
Vì chính trị của Đảng như thế, nên cũng có phần sự thực là, nếu là người lương thiện, chẳng mấy ai muốn dây vào nó.
Nhưng cũng chính vì thế, những người tài, người tốt cứ để Đảng phè phỡn
trong quyền lực, muốn làm gì thì làm, muốn ra chính sách gì thì ra, muốn
phá gì thì phá, cứ thoải mái ghìm chặt đất nước, không cho phát triển
suốt hàng chục năm nay.
* * *
Cuộc bầu cử Quốc hội 2016 lần này, đứng trên mặt Đảng mà xét, sẽ chẳng
có thay đổi gì, vì cơ chế là do Đảng đề ra, luật là do Đảng đề ra, nhân
sự, quần chúng cũng là do Đảng chỉ định, thuê mướn để diễn trò.
Nhưng về phía những người tiến bộ, mong muốn đất nước thay đổi, thì có
một cái khác: Đây là dịp (duy nhất trong vòng 5 năm tới) để chúng ta
tham gia vào nền chính trị của Đảng, không phải để hy vọng sẽ thay thế
được Đảng, mà đơn giản là để lột trần cái màn kịch dân chủ của Đảng.
Chúng ta hãy tranh cử vào Quốc hội - cho đến nay vẫn đã và đang luôn
luôn là của Đảng Cộng sản Việt Nam với 95% đại biểu là đảng viên cộng
sản. Hãy tranh cử để thay đổi tỷ lệ này dù ít dù nhiều.
Hãy tranh cử để ít nhất là làm cho Đảng phải mệt sức, tốn tiền đối phó.
(Tiền thì tất nhiên cũng là của ngân sách nhà nước thôi, chứ Đảng ngoài
lừa và cướp ra thì có bao giờ gây được quỹ. Nhưng ngân sách hay nguồn
lực nào mà chẳng có hạn).
Hãy tranh cử, bởi vì một sự thực này:
TA KHÔNG THỂ BỎ MẶC THẾ GIỚI NÀY CHO NHỮNG KẺ MÀ TA KHINH BỈ (*).
---------
(*) Ayn Rand (tác giả Suối Nguồn), tháng 5/1968
Bài liên quan:
Đoan Trang