Lời giới thiệu: Từ tháng 8/1945 khi cướp được chính quyền,
Đảng Cộng sản Việt Nam đã thực hiện cai trị đất nước bằng nền chuyên
chính vô sản - một chế độ độc tài toàn trị khắc nghiệt - các quyền làm
người, các nguồn tài nguyên của đất nước, tài sản của nhân dân bị cướp
đoạt. Việt Nam ngày càng lún sâu vào con đường tụt hậu so với các nước
trong khu vực và trên thế giới. Đời sống người dân lao động ngày càng
khó khan, cơ cực.
Từ thành phố Huế, Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi đã tố cáo những thủ đoạn
cướp đoạt thô bạo của đảng cộng sản và khẳng định đảng CSVN là một đảng
cướp.
Cuộc phỏng vấn do nhà báo Trần Quang Thành thực hiện.
Nhà báo Trần Quang Thành: Thưa linh mục Phan Văn Lợi. Việt Nam
ta suốt 70 năm qua đã chịu sự thống trị của đảng CSVN. Ở miền Bắc là 70
năm, ở miền Nam là 40 năm. Người CSVN khi lên cầm quyền ở VN, họ rất tự
hào về chuyện họ đã cướp được chính quyền. Chữ “cướp” của họ, họ rất tự
hào. Linh mục nghĩ sao về việc “cướp” của đảng CS? Khác thế nào với
những việc cướp khác?
Linh mục Phan Văn Lợi: Kính thưa Quý vị, về việc đảng CS tự hào
đã “cướp”, chúng ta có nhiều điều để nói. Tôi xin được trình bày qua hai
điểm chính. Thứ nhất là nhận xét chung về việc cướp của đảng CS, và thứ
hai là đối tượng cướp, tức là đảng CS đã cướp những gì của Dân tộc VN.
I- Nhận xét chung
- Phạm vi cướp: Thông thường, một đảng cướp có phạm vi hoạt động
trong một khu vực nhỏ: một ngôi nhà, một cơ sở, hoặc cùng lắm là một
vùng nào đó. Và tức khắc bị nhà cầm quyền trấn áp tiêu diệt. Đảng CS thì
khác, nó cướp bóc cả một quốc gia, nó khống chế cả một dân tộc. Tiếng
nước ngoài gọi là banditisme international: Hệ thống cướp bóc quốc tế.
- Mức độ cướp: Vì đã cướp được chính quyền và chủ trương toàn trị
trong tư cách một nhà cầm quyền, nên đảng CS cướp toàn diện từ vật chất
đến tinh thần, từ cá nhân đến tập thể, như ta sẽ thấy dưới đây
- Phương cách cướp: Có 2 phương cách: bạo lực và dối trá, đúng như bản chất của đảng CS.
- Bạo lực hành chánh và bạo lực vũ khí. Bạo lực hành chánh này
gồm có những bộ luật tước đoạt các nhân quyền và dân quyền, bộ máy hành
chánh địa phương gây khó dễ hay đòi hối lộ, từ khước hay chấp thuận cách
tùy tiện. Bạo lực vũ khí có thể là lực lượng trấn áp đông đảo gồm công
an, quân đội, dân phòng, côn đồ, với dùi cui, hơi cay, còng sắt, vũ khí,
nhà tù.
- Nhồi nhét dối trá và cưỡng bức dối trá. Nhồi nhét dối trá là
bịa ra những điều không có thật về lãnh tụ (ví dụ cuốn Những mẩu chuyện
về đời hoạt động của Bác Hồ, của tác giả Trần Dân Tiên vốn là chính ông
Hồ), về thành tích của đảng, về đối phương, bịa ra các anh hùng cách
mạng (như Lê Văn Tám) để buộc người dân (nhất là giới trẻ) tin theo.
Khẩu hiệu “Nghe theo đảng, nói theo đài” là cái mà chúng ta thường nghe
nhắc tới. Cưỡng bức dối trá là buộc người dân phải sống trong dối trá,
không được nói lên điều mình cảm thấy, điều mình suy nghĩ, sống hai
lòng, kẻo phải thiệt hại vào bản thân, vào gia đình.
- Tác giả thiết kế việc cướp: Nhìn cho sâu, sẽ thấy đó là người
đã thiết lập chế độ và đảng CS ở Liên Xô, tức Vladimir Illich Lenine,
tiếp đó Staline đã khai triển phương cách, thủ đoạn cướp chính quyền,
rồi các lãnh tụ Cộng sản tại mỗi quốc gia mà họ nắm quyền.
Đó là những nhận xét chung về việc cướp của đảng CS.
II- Các đối tượng cướp
TQT: Đảng CS đã bộc lộ sự cướp đó từ năm 1945. Linh mục có thể
nói rõ hơn về việc đi cướp của đảng CS với chính quyền mà họ nắm ở Việt
Nam được không?
PVL: Trong hơn 70 năm ở miền Bắc và 40 năm khắp cả nước, chúng ta
thấy đảng CS đã cướp được 7 thứ. Chúng tôi gọi là 7 đối tượng cướp của
nhà cầm quyền CS. Số 7 thường chỉ sự trọn vẹn.
1- Cướp quyền lực chính trị bằng quân đội và bằng quốc hội
- Trước tiên là cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp Trần Trọng Kim
năm 1945. Điều này, ngày nay ai cũng rõ. Việt Minh cướp chính quyền,
buộc chính phủ Trần Trọng Kim phải từ chức và vua Bảo Đại phải thoái vị,
để nhường chỗ cho Nguyễn Ái Quốc-Hồ Chí Minh và đảng CS. Sau đó, đảng
CS còn thanh toán các đảng phải quốc gia như Việt Nam Quốc dân đảng,
đảng Đại Việt (vụ án phố Ôn Như Hầu năm 1946),
- Tiếp đó, cướp chính quyền từ chính phủ hợp pháp VNCH mà cuối cùng là
chính phủ Nguyễn Văn Thiệu. Bịa ra danh nghĩa “Chống Mỹ cứu nước” để dốc
toàn lực miền Bắc xâm lăng chế độ Việt Nam Cộng hòa tại miền Nam. Trong
công cuộc ăn cướp này, có sự trợ giúp của Nga, Tàu và nhiều nước Cộng
sản Đông Âu.
- Sau khi cướp toàn bộ đất nước, CS quay sang cướp chủ quyền từ tay nhân
dân bằng thể chế tam quyền phân công thay vì tam quyền phân lập. Hành
pháp, lập pháp, tư pháp đều là công cụ trong tay đảng. Đảng phân công
cho mỗi ngành. Mới đây, đảng họp đại hội lần thứ 12, lại tự tiện chọn
trước thủ tướng, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội là những con người mà
nhân dân nhìn vào đã thất vọng ngay, thậm chí lo sợ.
- Thiết lập một Quốc hội mà tuyệt đại đa số là đảng viên, qua một cuộc
bầu cử độc diễn, giả tạo và cưỡng bức. Quốc hội trở thành đảng hội. Dân
biểu trở thành đảng biểu.
2- Cướp sự thật bằng độc quyền thông tin.
- Con người sống, xã hội vận hành nhờ tôn trọng sự thật, nhưng đảng CS
lại đoạt hết sự thật. Ngay khi vừa cướp chính quyền ở Hà Nội, thì Việt
Minh đã nắm ngay tất cả những phương tiện truyền thông, đài phát thanh,
các nhà máy in, các cơ sở sản xuất giấy và buôn bán giấy. Báo Cứu Quốc
của mặt trận VM trước đây phát hành bí mật, nay ra công khai từ ngày
24-8-1945. Báo Sự Thật, cơ quan ngôn luận của nhà nước VM, xuất bản số
đầu tiên ngày 5-12-1945. Việt Minh thành lập ban chỉ đạo báo chí và văn
sĩ, huấn luyện cán bộ tuyên truyền cho chế độ để hướng dẫn quần chúng.
Đảng cũng hoàn toàn cấm mọi báo chí khác không phải của đảng (dù của tư
nhân hay của tôn giáo). Sau khi xâm chiếm VNCH, đảng cũng làm y như vậy.
Ngoài ra đảng còn mở chiến dịch tịch thu thiêu hủy những sách báo của
chế độ cũ mà đảng gọi là “văn hóa phản động Mỹ ngụy”, mở chiến dịch tấn
công, bắt bớ, bỏ tù những nhà báo, nhà văn mà đảng gọi là “lực lượng
biệt kích văn hóa chống chế độ”
- Hiện giờ thì đảng nắm trong tay mọi tờ báo đủ loại (báo in, báo tiếng,
báo hình, báo điện tử), quản lý hết mọi tổng biên tập, biên tập viên,
phóng viên dưới quyền Ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương. Mỗi tuần đều họp
các tổng biên tập để ra chỉ thị nói gì, viết gì, không ai được chệch ra
ngoài.
- Đảng cướp sự thật bằng cách trấn áp mọi ai dám tìm hiểu, công bố hay
bênh vực sự thật. Bằng nhiều bộ luật và khoản luật về thông tin, về báo
chí, về internet, bằng lực lượng công an mạng, bằng dư luận viên cấp cao
và cấp thấp vốn nằm trong Hội đồng Lý luận trung ương, Học viện chính
trị Hồ Chí Minh hoặc là đám dư luận viên mà mỗi ngày dùng lời lẽ vu
khống, tục tằn để tấn công các nhà dân báo trên mạng. Rồi với biện pháp
tịch thu sách báo, dựng tường lửa, đánh sập trang mạng, vu không thóa
mạ, bắt bỏ tù. Ông Nguyễn Hữu Vinh (Anh Ba Sàm), ông Nguyễn Ngọc Già là
vài ví dụ tiêu biểu.
- Đảng cũng cướp sự thật bằng cách tước đoạt máy ảnh, máy quay, máy vi
tính của công dân, để phi tang mọi dấu vết. Thông tư của Bộ Công an do
đích thân Bộ trưởng Trần Đại Quang, người mới được đề cử làm Chủ tịch,
ký tháng trước, quy định các nhiệm vụ, quyền hạn, hình thức, nội dung
tuần tra, kiểm soát giao thông đường bộ của cảnh sát giao thông. Theo
thông tư đó thì cảnh sát giao thông từ ngày 15/2 “có quyền kiểm tra giấy
tờ của người ngồi trên phương tiện đang bị kiểm soát”, và “được trưng
dụng các loại phương tiện”. Một điểm gây tranh cãi nhất trong thông tư
là đoạn nói cảnh sát giao thông “được trưng dụng các loại phương tiện
giao thông, phương tiện thông tin liên lạc; các phương tiện, thiết bị kỹ
thuật khác của cơ quan, tổ chức, cá nhân và người điều khiển; sử dụng
các phương tiện, thiết bị đó theo quy định của pháp luật”. Công luận cho
rằng các cảnh sát từ đây sẽ “thủ tiêu” một cách hợp pháp các bằng chứng
về hành vi ăn hối lộ mà người dân quay lén bằng cách “trưng dụng” điện
thoại của họ. Từ “trưng dụng” này chất chứa rất nhiều ý nghĩa.
Trên đây là nói về những thông tin thời sự, sự thật thường ngày. Nhưng
đảng CS cũng cướp sự thật lịch sử bằng cách bóp méo, xuyên tạc những sự
kiện lịch sử mà đảng thấy không có lợi cho mình hoặc bịa đặt những điều
mà đảng thấy hữu ích cho quyền cai trị của đảng. Việc này được thực hiện
trong các sách nghiên cứu sử hay giáo khoa sử. Thế nhưng nó đã gây phản
tác dụng là chẳng nhà nghiên cứu nghiêm túc nào sử dụng tài liệu của
đảng và hầu hết học sinh, sinh viên, thầy giáo đều khinh môn học sử, chê
giáo khoa sử.
3- Cướp tinh thần (tâm hồn) giới trẻ bằng độc quyền giáo dục.
Đảng chủ trương giáo dục giới trẻ không thành những công dân ý thức, tự
do, độc lập và trưởng thành nhưng thành những thần dân ngoan ngoãn, mù
quáng và nô lệ. Ngoan ngoãn nghe lời đảng và mù quáng đi theo đảng, Đảng
chủ trương hồng hơn chuyên, nặng về chính trị hơn văn hóa. Ngay từ nhỏ,
trẻ đã được dạy thói quen gian dối và lừa đảo, kỹ năng theo dõi và báo
cáo, khuynh hướng báo thù và bạo lực. Điều này ai cũng thấy rõ.
Việc cướp tinh thần giới trẻ còn thể hiện qua việc đoàn thể hóa giới trẻ
bằng đội thiếu nhi Tiền phong, đoàn thanh niên Cộng sản, để vừa nhồi
sọ, vừa cưỡng tâm những tâm hồn trẻ trung đó.
Rồi qua việc đảng viên hóa những nhà quản lý giáo dục và những lãnh đạo
giáo dục (tức các hiệu trưởng) để họ luôn chấp hành đường lối giáo dục
của đảng. Ngoài ra đảng còn làm băng hoại lương tâm và đức hạnh của các
cô thầy. Bệnh thành tích, nạn đổi tình hay đổi tiền lấy điểm, não trạng
cấm cản học sinh sinh viên biểu tình yêu ước, phê phán chế độ, đòi hỏi
dân chủ… là những ví dụ.
Cướp tinh thần giới trẻ bằng cách chính trị hóa sách giáo khoa, nhất là
các môn sử, văn và công dân, để giới trẻ chỉ thấy đảng là đạo đức văn
minh, là thiên tài kiệt xuất, đỉnh cao trí tuệ, “bác Hồ” là nhân vật
xuất chúng, tâm gương thập toàn, vĩ nhân số một của lịch sử Việt Nam.
Đảng còn xuyên tạc Việt sử là một lịch sử chống Tàu, và có âm mưu xóa
dần môn sử để làm cho giới trẻ không còn lòng yêu nước thương nòi, lòng
tự hào dân tộc, lòng quý chuộng các tổ tiên anh hùng, nhất là để dễ dàng
chấp nhận việc Việt Nam lệ thuộc Tàu, sát nhập vào Tàu.
4- Cướp lương tâm con người và đạo đức xã hội bằng cách tạo ra một văn hóa mới và một bầu khí vô thần.
- Đảng đẻ ra một thứ văn hóa riêng của chế độ gọi là văn hóa xã hội chủ
nghĩa. Nguyễn Khoa Điềm, từng đứng đầu ban Văn hóa Tư tưởng trung ương,
có đưa ra khái niệm “văn hóa đảng” (từ đó đẻ ra thêm “làng văn hóa”,
“khu phố văn hóa”, “gia đình văn hóa”. Từ nhiều năm nay, đảng phát động
chủ trương tôn thờ lãnh tụ, thần thánh hóa Hồ Chí Minh, đặt tượng ông ta
trong nhiều đình chùa, bên cạnh các thành hoàng, các anh hùng dân tộc.
Thậm chí còn gọi vong linh của ông, chiêm bái thờ lạy ông như một vị
Phật (đạo bác Hồ!).
- Đảng tạo ra một thứ đạo đức riêng của chế độ, gọi là đạo đức cách mạng
(từ ngữ này phát xuất từ chính ông Hồ). Thứ đạo đức có có hai nguyên
tắc chủ yếu: (1) mọi cái gì có lợi cho cách mạng, cho đảng đều là chân,
thiện, mỹ, dù trong thực chất có thể là dối trá, ác tà, xấu xa, đê tiện;
(2) cứu cánh biện minh cho phương tiện, nên có thể dùng những cách thức
vô đạo đức nhất để tiến đến mục tiêu.
- Đảng tìm cách tiêu diệt các tôn giáo bằng bạo lực hành chánh hay bạo
lực vũ khí, làm cho tôn giáo biến mất sự hiện hữu hay biến mất bản chất
của mình, biến các lãnh đạo tinh thần hoặc thành những công cụ tuyên
truyền, hoặc thành những tác nhân thỏa hiệp, hoặc thành những chậu kiểng
trang trí, hoặc thành những con chó câm (nói theo kiểu Công giáo, tức
là có nhiệm vụ sủa lên để báo động, nhưng lại không sủa). Đảng tìm cách
tạo ra những khu vực hoàn toàn vắng bóng tôn giáo, đặc biệt tại những
vùng sâu vùng xa, nơi các bản làng dân tộc thiểu số, hoặc tại khu đô thị
mới Thủ Thiêm chẳng hạn. Xóa hết, không cho có chùa nào, nhà thờ nào,
dòng tu nào hiện diện. Để những nơi đó chỉ còn ý của đảng, luật của đảng
điều khiển lương tâm và xã hội.
5- Cướp tài nguyên quốc gia bằng độc quyền sở hữu đất đai và ưu đãi kinh tế nhà nước.
- Đảng đặt ra nguyên tắc hết sức bất công và man rợ: “Tài nguyên đất đai thuộc sở hữu của nhà nước”,
nhân dân chỉ có quyền sử dụng. Cán bộ địa phương, đảng viên sở tại dùng
chiêu bài quy hoạch để tước đoạt đất đai mà nông dân giữ từ bao đời, để
chia chác cho nhau hoặc bán đứt hay cho người ngoại quốc thuê mướn.
Cưỡng chế bằng bạo lực, bồi thường kiểu giết dần mòn, tức là dùng công
an, côn đồ để cướp lấy, đánh đập, áp chế người đang giữ đất đai; sau đó
thí cho một số tiền bồi thường không đủ để họ tiếp tục sống, thậm chí
không đủ để mua một mảnh đất mới, một ngôi nhà mới.
Cướp tài sản còn bằng cách bóc lột công nhân với mức lương rẻ mạt (lương
công nhân VN vào hạng rẻ nhất thế giới), rồi với những điều kiện sinh
hoạt tồi tệ, với việc cấm đoán thành lập công đoàn riêng của mình.
Bằng việc xuất khẩu công nhân ra nước ngoài để trước hết lấy tiền đăng
ký/ký quỹ của họ (cả trăm triệu) từ những con người rất nghèo khổ, rồi
bỏ mặc họ cho sự bóc lột của các ông chủ ngoại quốc mà không mấy khi can
thiệp.
- Đảng còn cướp tài nguyên quốc gia bằng cách đem lãnh hải (đảo, vùng
biển), lãnh thổ (rừng, đất, cảng) nhượng, bán cho nước ngoài hoặc cho
người ngoại quốc (đặc biệt Trung Quốc) thuê mướn 50 năm, thậm chí 70
năm, như tại Vũng Áng. Nhất là những vị trí mang tính cách chiến lược,
có tầm quan trọng quốc phòng. Quý vị thấy phi trường quân sự Nước Mặn ở
Đà Nẵng, bây giờ bị vây chung quanh bởi những ngôi nhà, những khu đất
của người Tàu. Tại sao lại để như vậy?
- Rồi với chủ trương kinh tế quốc doanh chủ đạo, ưu đãi các công ty và
tập đoàn nhà nước, đó là cướp cơ hội kinh doanh bình đẳng của các doanh
nghiệp tư nhân. Cho nên từ mấy năm nay đã có hàng trăm ngàn doanh nghiệp
tư nhân phải phá sản vì không có đủ điều kiện để tồn tại trong nền kinh
tế theo định hướng xã hội chủ nghĩa này.
- Cần phải nói thêm việc ăn cắp tài sản của công dân tại phi trường, bưu
điện; ăn cướp tài sản của công dân bởi lực lượng công an. Công an bây
giờ không phải chỉ chận đánh những nhà đấu tranh, dân oan, mà kèm theo
đó là cướp máy móc, thậm chí cướp tiền, đôi khi còn lột sạch quần áo của
họ.
6- Cướp công lý bằng cách công cụ hóa bộ máy tư pháp
Chúng ta thấy từ cảnh sát điều tra, kiểm sát công tố đến quan tòa xét xử
hầu như luôn toa rập với nhau. Bản kết luận điều tra của cảnh sát cũng
được công tố duyệt xét ngay tắp lự rồi quan tòa cứ theo đó mà tuyên án,
nhất là trong các vụ án chính trị. Trong nhiều vụ án kinh tế, nhiều khi
cũng có sự toa rập như vậy. Xin lấy ví dụ vụ án “Con ruồi Tân Hiệp
Phát”.
Trong giai đoạn điều tra, không cho bị can có sự trợ giúp của luật sư,
trái lại còn dùng nhiều biện pháp để bức cung bị can, ngõ hầu sớm có kết
luận điều tra mà trong đó thế nào bị can cũng có tội, không nhiều thì
ít.
Công an điều tra, kiểm sát công tố, quan tòa xét xử còn thản nhiên nhận
hối lộ của bên nguyên hay bên bị để làm lệch cán cân công lý
Ngoài ra, không mời thân nhân, không triệu tập nhân chứng, không cho
luật sư trình bày đầy đủ. Ví dụ mới nhất là vụ sơ thẩm và phúc thẩm của
em Nguyễn Mai Trung Tuấn.
Ngăn chặn công dân tham dự các phiên tòa để công dân chứng kiến được đâu
là công lý. Ngăn chặn để có thể cướp công lý mà không sợ người ta dò
xét.
Một hình cướp công lý khác là mới đây còn đánh cả luật sư. Trong vụ “bụi
đường Chương Mỹ”, hai luật sư đã bị đánh khi muốn đi tìm công lý cho em
Đỗ Đăng Dư. Nhiều luật sư khác còn bị đe dọa, như luật sư Võ An Đôn
chẳng hạn.
7- Cướp ý chí của công dân bằng một bộ máy trấn áp
Trấn áp qua một hệ thống theo dõi, kiểm soát, trấn áp rộng rãi: công an,
quân đội và Mặt trận Tổ quốc (trong đó có các xã hội dân sự quốc doanh;
các tổ chức này đều khống chế các thành viên để cướp ý chí của họ).
Cướp ý chí đó vì mục đích gì?
- để làm cho người dân dửng dưng trước những tệ trạng và thảm nạn trong xã hội,
- để làm cho người dân bất quan tâm trước an nguy của đất nước, trước
việc đảng và nhà cầm quyền quỵ lụy kẻ thù phương Bắc. Bằng chứng là đảng
đã trấn áp các cuộc biểu tình chống Trung Quốc
- để làm cho người dân không dám bàn chuyện chính trị và tham gia hoạt động chính trị (bằng khẩu hiệu “Để đảng và nhà nước lo!”)
- để làm cho người dân sợ hãi không dám phản kháng đòi lại các quyền con người, quyền công dân và quyền đất nước.
Ngoài ra và cụ thể hơn, đó là cướp ý chí của các đảng viên đến nỗi họ
không dám rời bỏ đảng dù cuối cùng biết đảng chỉ là một tổ chức tội ác;
rồi cướp ý chí các nhà tu hành là những người có phận sự trước hết và
trên hết là công bố và bênh vực sự thật, đòi hỏi và bảo vệ công lý.
Nhưng có rất nhiều nhà tu hành hoàn toàn im lặng trong khi bổn phận của
họ là phải lên tiếng vì công lý và sự thật. Điều ấy chứng tỏ đảng đã
cướp ý chí của họ rồi. Và đây là mối nguy cho đạo.
Trên đây là 7 đối tượng cướp mà chúng tôi thiết nghĩ có thể cho thấy phạm vi, tầm mức ăn cướp của đảng CSVN.
Kết luận:
TQT: Thưa Lm PVL, 70 năm dưới nền chuyên chính vô sản của cả
nước, đặc biệt 40 năm qua sau khi miền Nam rơi vào tay CS, chế độ công
an trị ngày càng xuất hiện. Họ dùng hai gọng kìm, một là bạo lực trên
thể xác, hai là bạo lực trên tinh thần để khép cổ nhân dân ta. Nhưng
phải chăng nhân dân ta đã chịu khuất phục họ hay đang dần dần phá tan
hai gọng kìm đó?
PVL: Phải nói thật rằng 70 năm ăn cướp của đảng CS đã làm cho đất
nước tan hoang, văn hóa suy đồi, đạo đức tiêu biến, kéo theo nhiều hậu
quả khác là nền giáo dục xuống cấp, kinh tế lụn bại, môi trường ô nhiễm,
nhất là quốc phòng ngày càng bấp bênh. Nhưng chính thái độ, hành vi ăn
cướp bằng bạo lực và dối trá đó đã gây một dị ứng nơi con người. Con
người tự nhiên dị ứng với bạo lực và dối trá, chỉ chấp nhận công lý, sự
thật và tình thương. Nên chúng ta thấy chính sách ăn cướp mọi mặt của
nhà cầm quyền làm cho người dân ngày càng công phẫn. Những việc lên
tiếng của cá nhân, của tập thể, của các tổ chức xã hội, của các tổ chức
tôn giáo ngày càng mạnh để đòi lại sự thật: sự thật về các vụ việc, sự
thật về lịch sử, sự thật về bộ mặt xã hội, sự thật về đảng CS. Người ta
còn lên tiếng đòi lại công lý: công lý cho mình, công lý cho toàn dân,
công lý cho đất nước. Người dân cũng lên tiếng để đòi lại tất cả những
gì nằm trong quyền con người, quyền công dân như tự do ngôn luận, tự do
tư tưởng, tự do tôn giáo, tự do báo chí, tự do lập hội, tự do lập đảng
mà đã bị đảng CS tước đoạt. Đó là những dấu hiệu cho thấy người dân ngày
càng muốn thoát khỏi ách của cái tổ chức ăn cướp “hợp pháp” này, để
giành lại mọi quyền cho mình, cho toàn dân, để toàn dân có thể sống
trong tự do, no ấm, phát triển.
TQT: Thưa linh mục, thời buổi nào đất nước ta cũng rất coi
trọng vai trò của trí thức. Trí thức góp phần rất tích cực để khai sáng
dân trí. Thời phong kiến cũng vậy, thời thực dân xâm lược cũng vậy. Ngày
nay, trong thời buổi đất nước đang bị đe dọa bởi họa phương Bắc và họa
cộng sản cũng vậy. Nhưng khi so sánh thì nhiều người thấy rằng việc khai
sáng dân trí trong thời có nguy cơ tái Bắc thuộc và nguy cơ CS này có
lẽ yếu hơn trong thời gian trước. Linh mục nghĩ sao về vấn đề này?
PVL: Như chúng tôi trình bày ở trên, CS triệt tiêu ý chí, triệt
tiêu ý thức của người dân, nhất là giới sĩ phu, giới trí thức, giới lãnh
đạo tinh thần (dân sự và tôn giáo) để làm cho người dân không còn được
sự hướng dẫn của những trí tuệ. Ngay từ đầu, chúng ta đã thấy CS bách
hại, đàn áp giới trí thức qua vụ Nhân văn Giai phẩm, sau đó qua các cuộc
trấn áp các nhà trí thức sau khi chiếm được miền Nam, như tịch thu sách
vở, bắt bớ các nhà văn nhà báo, các nhà tu hành. Việc đó vẫn còn tiếp
tục, để làm cho việc khai dân trí không thể nào đạt được mức độ cần
thiết. Mà khi đã không khai dân trí được, thì không thể chấn dân khí và
càng không thể hậu dân sinh theo kiểu nói của cụ Phan Chu Trinh. Thời
bây giờ, đảng đã làm cho nhiều trí thức (đại đa số) im lặng, trùm chăn.
Xin lấy ví dụ rất cụ thể: mới đây Hội Giáo chức Chu Văn An được thành
lập, nhưng cho tới bây giờ, số các thành viên có lẽ vỏn vẹn đếm trên đầu
ngón tay. Đáng lẽ các nhà trí thức phải vào hội này ồ ạt để chấn hưng
văn hóa, chấn hưng giáo dục rồi từ đó chấn hưng tinh thần dân tộc VN
TQT: Linh mục vừa đặt vấn đề trí thức phải ngày càng tỉnh ngộ,
đừng trùm chăn nữa, góp phần với nhân dân để đấu tranh thoát khỏi họa
CS. Vậy để toàn dân chặn đứng được đảng cướp này để họ không tiếp tục
hoành hành cướp tinh thần, cướp của cải của đất nước ta, thì chúng ta
phải làm gì thưa linh mục?
PVL: Thưa Quý vị, chỉ có một điều quan trọng duy nhất là phải
tống cổ đảng cướp này, không cho nó nắm quyền lực toàn trị, không cho nó
tiếp tục cướp của người dân về vật chất lẫn tinh thần. Phải làm sao để
cho đất nước chỉ còn có những con người hoạt động dưới sự giám sát của
nhân dân, chịu trách nhiệm trước nhân dân và vì ích lợi của nhân dân mà
thôi, chứ không vì ích lợi của nhóm, của đảng mình. Mong rằng tất cả mọi
người VN trong lẫn ngoài nước đứng dậy để trước hết tiêu diệt chủ nghĩa
CS tàn hại tâm trí, giải thể chế độ CS tàn hại xã hội, và đuổi đảng CS
ra khỏi ghế quyền lực, vì họ đã chỉ làm những điều tai hại cho đất nước
từ 70 năm qua mà thôi.
TQT: Xin chân thành cảm ơn Linh mục Phê-rô Phan Văn Lợi.