Cánh Dù lộng gió (Danlambao) - Cái
ngày 30/4 ấy là ngày không bao giờ tôi có thể quên được, là ngày cả
Nước nhốn nháo vì không biết tương lai của miền Nam sẽ đi về đâu, những
đám Du Kích thì mặt hớn hở vì không còn phải sống chui lủi trong rừng
sâu, nước độc, sốt rét kinh niên nữa, họ cứ nghĩ là sẽ được làm vua khi
chiếm được hoàn toàn miền Nam, được ra thành thị nhộn nhịp xe cộ đông
vui và được chúc tụng hoan hô với cờ xanh đỏ sao vàng trên tay bà con,
dòng họ, cả những người đứng ngơ ngác tay cầm cờ xanh đỏ sao vàng không
biết mình đang chào mừng cái gì, chỉ biết vì quá lo sợ bọn người trong
bưng nổi tiếng là dã man, pháo kích bừa bãi, giết người không gớm tay
hằng đêm, đặt mìn, đắp mô, giựt sập cầu thường xuyên, nay ra phố thị
không biết có còn những cảnh tượng đó nữa hay không, nên lo sợ phải ra
đón để chúng nó thấy mặt mình ngày đó, ý là cũng đã góp mặt trong ngày
vui của chúng nó mà lòng thì ngổn ngang những cảm xúc lẫn lộn hồi hộp,
lo sợ.
Đó là nói về cái đám MTDTGPMN, còn về cái đám Bộ Đội Chính Quy của Bắc
Việt thì sao. Sau bao nhiêu tháng Trời đi bộ, sống chui lủi trong rừng
Trường Sơn, nay được vào các thành thị phồn hoa đô hội, mặt tên nào, tên
nấy ngơ ngơ ngáo ngáo, chỗ nào cũng láo liên con mắt một cách thích
thú, chắc là 2 dòng suy nghĩ lẫn lộn. Một là được tuyên truyền miền Nam
đói khát khổ sở, bị Mỹ Ngụy kềm kẹp cái bát mẻ không có mà ăn, hai là
khi nhìn thấy sự thật trước mắt có người đã hiểu ra mình bị đảng CS lừa
dối như nhà văn Dương Thu Hương, bụng không tin, nhưng của cải miền Nam
đập vào trước mắt, lòng ham muốn thèm khát chỗi dậy, nhìn những thứ chỉ
có trong mơ khi còn ở miền Bắc mà tạm quên đi mình là những con Lừa của
chế độ.
Nhớ lại ngày 27/4/1975 tôi lúc đó là TPB đi thăm thằng Bạn thân gần nhà
đang đóng quân tại hậu cứ sư đoàn 25 BB đóng tại căn cứ sư đoàn 25 của
Mỹ bàn giao lại cho VN tại Củ Chi. Ở lại chơi với nó 2 bữa thì bị pháo
kích vào căn cứ nặng nề, toàn căn cứ hụ còi báo động 100%, đâu nằm ứng
chiến tại chỗ. VC đã bắt đầu tấn công, chúng dùng các loại pháo thu được
của ta như 105ly, 155ly, 75ly không giật và cả 85ly đặt ngoài vòng đai
bắn trực xạ vào căn cứ, sau khi pháo một ngày, một đêm, chúng cho đám tù
binh vừa được VNCH phóng thích xung phong tấn chiếm căn cứ, khi đã chấm
tọa độ bắn vào bồn xăng dầu dự trữ của sư đoàn là lúc chúng đồng loạt
xung phong bên ngoài hàng rào vào, bên trong thì chúng cho Bộ Đội mặc
quần áo tân binh, cầm cờ quân trường, vừa đi vừa đếm nhịp giống đang đi
học ngoài bãi tập về, đùng một cái khi qua Bộ Tư Lệnh sư đoàn lúc đó
chuẩn tướng Lý Tòng Bá làm tư lệnh sư đoàn đang nghỉ trưa, chúng xông
vào bắt sống, bất ngờ không kịp trở tay.
Nghe tin này, các hậu cứ nằm cổng sau vòng đai khu vực yếu điểm "D" đã
tự ý phá hàng rào kẽm gai kéo nhau ra ngoài người không để thoát thân,
tôi cũng trong đoàn người di tản ra khỏi căn cứ lúc đó.
Đoàn người này phần đông là lính hậu cứ các trung đoàn 46 và 50 và các
tiểu đoàn, cùng với một số thân nhân trong các trại gia binh của 2 trung
đoàn trên.
Đầu tiên là cứ nhắm hướng Bình Dương mà đi, có lúc đi ngang qua một ngôi
chùa thấy có cờ Đỏ Xanh Sao vàng thì được chào đón bằng một loạt trung
liên nồi RPĐ của đông Đức chế tạo, khoảng 2 giờ chiều đoàn người đổi
hướng đi về phía Sài Gòn, vừa đi vừa phải né đám Du Kích và Bộ Đội chính
quy, vì chúng thấy từ xa là đã vác loa kêu gọi đầu hàng. Đến cầu Tân
Phú Trung lúc đó là 2g sáng, đoàn người nằm lại bên này bờ nghỉ chân,
khoảng 2 tiếng sau thì được báo dậy đi tiếp, nhìn đồng hồ là lúc 4g sáng
trời còn tối om. Mạng ai người nấy qua sông vì không dám leo lên cầu,
nước chảy xiết, rất mạnh nên có nhiều người chết đuối vì bị dòng nước
cuốn trôi.
May mắn sao có một chiếc thuyền bỏ không, lúc đó có người lính kéo
thuyền tới, mời một trung tá là xếp của anh ta lên thuyền để qua sông,
tôi bám ké theo mạn thuyền và qua được tới bờ bên kia sông, quần áo còn
đang ướt sũng, trời bắt đầu sáng dần dần, nhìn lên đường chỗ nào cũng
thấy T54 và Bộ Đội thế là không ai bảo ai, mọi người chất súng vào một
chỗ rồi lên đường chờ Bộ Đội đến bắt. Tôi mặc đồ Dân sự nên cứ mạnh dạn
lên đường đi tiếp không bị chặn hỏi, đi cách xa, không thấy bóng Bộ Đội
nữa nên dừng lại đón xe tải quá giang về Hốc Môn. Về nhà người quen xin
cơm ăn vì 2 ngày không có gì bỏ bụng, đói lả, đang bưng tô cơm ăn dở thì
Du Kích VC vào từng nhà lùa thanh niên, lính tráng vào trong xóm trong,
đi bộ khá xa, chắc là căn cứ cũ của chúng để học tập, ngồi trước sân
nhà một người trong xóm đó chật ních, vừa lính vừa thanh niên, trong đó
có 2 anh cảnh sát địa phương được ưu ái cho ngồi trong 2 thúng phi đậy
nắp hé ra một chút cho khỏi chết ngộp, tất cả ngồi ngoài Trời lắng nghe
cán bộ giảng bài, tôi ngồi gần 2 thùng phi có 2 anh cảnh sát, thỉnh
thoảng các anh lại khẽ nhổm người lên hỏi tôi "Có sao không anh", tôi
chỉ biết trả lời tôi cũng đang ngồi như các anh, không biết sao nữa. Cán
bộ VC thì lên lớp cứ thao thao bất tuyệt về VN đã được giải phóng và
thống nhất đất nước, nói đến tuyên truyền của chế độ VNCH thì cán bộ VC
nói "Tâm Lý Chiến Ngụy nói VC có đuôi, và bảy thằng VC như chúng tôi đu
cành Đu Đủ không gãy", vừa nói vừa quay lưng lại cho chúng tôi coi và
nói tiếp "Bây giờ các anh đã thấy rõ rồi đó, chúng tôi cũng như các anh,
đâu có đuôi, và cũng cân ngang với các anh chứ làm gì gầy ốm đói ăn đến
độ 7 người đu cành Đu Đủ không gãy như TLC Ngụy đã tuyên truyền.
Sau khi kết thúc buổi học tập vào lúc 5g30 chúng tôi được cấp tờ giấy
bằng 3 đầu ngón tay, dài khoảng 8 cm, chứng nhận đã được học tập ngày
hôm đó, đóng dấu Quân Giả Phóng Sài Gòn Gia Định, không có chữ ký của ai
cả.
Trong túi không có lấy một đồng phải lết bộ với cái chân sưng húp vì đi
bộ từ trong căn cứ sư đoàn 25 BB ra tới đường giờ lại phải đi bộ từng
quãng, đón xe xin quá giang từng chặng đường một, về tới nhà đúng 8g
tối, nằm liệt luôn tới ngày 1/5/1975 mới dậy nổi.
Cho tới giờ tôi vẫn còn bàng hoàng về cái ngày 30/4 ấy, cái ngày mà
không một ai ngờ là nó sảy ra nhanh đến thế, cái ngày hỗn quân, hỗn quan
khắp miền Nam, mạng ai nấy lo, mạng ai nấy chạy, tới đâu hay tới đó,
nghe tới chỗ nào an toàn không có VC là đến, nhưng hỡi ơi chỗ nào cũng
đầy nhóc đám người rừng, chỗ nào cũng thấy áo quần xanh để rồi buồn bã
xuống Ngựa khi tâm không phục, khẩu không phục vì bị ép tử một cách uất
ức và vô lý. Câu hỏi trong đầu lúc đó và bây giờ sau 41 năm tròn, vẫn là
câu hỏi khó giả thích, "Tại sao VNCH lại biến mất nhanh như vậy"./.
Ngày 25/04/2016