15/4/16

Có gì hãnh diện?

Ngàn Lau
Vũ Hoàng Anh
15-4-2016
30-4-1975 là cái mốc của lịch sử. Đây là ngày nếu đứng trên phương diện đất nước và dân tộc thì mọi người sẽ vui mừng bởi chiến tranh chấm dứt, đất nước thực sự thống nhất. Thực tế thì hoàn toàn không như thế. Cũng bắt đầu ngày này, hằng triệu người bỏ nước đi tìm tự do. Những người còn ở lại, đặc biệt những người bên “phe thua cuộc” nằm trong dạng phục vụ chính quyền Việt Nam Cộng Hòa bị kỳ thị ba đời, bị bỏ tù với mỹ từ Học Tập Cải Tạo. Người miền Nam được nhà cầm quyền miền Bắc cướp tài sản bằng những đợt đổi tiền với sự giới hạn mỗi gia đình được đổi bao nhiêu tiền. Có nhiều hơn thì coi như sẽ bị mất. Đãng (cố ý viết dấu ngã) csvn (cố ý viết chữ thường) đã thành công trong việc bần cùng hóa người dân miền Nam để được bằng với sự bần cùng hóa của người dân miền Bắc lúc bấy giờ.
Cũng trong ngày 30-4-1975 này, một nửa đất nước VN đã được hưởng một nền tự do dân chủ mới chớm nở chợt dập tắt. Bông hoa dân chủ ở miền Nam không còn nữa. Quyền Con Người được đãng csvn cướp trắng trợn như họ đã từng làm đối với đồng bào miền Bắc trong những năm chiến tranh. “Bên Thắng Cuộc” vui mừng tung hô trước chiến thắng “đánh tan đế quốc Mỹ và bè lũ bán nước của Thiệu” trong ngày 30-4-1975.

30-4-2016, 41 năm sau, đãng csvn tiếp tục ăn mừng với cái “chiến thắng” của 41 năm trước. Nếu tính đời người thì 41 năm đủ để trưởng thành. Tuy nhiên, 41 năm qua, đãng csvn, nhà cầm quyền VN hoàn toàn không có sự trưởng thành. Họ vẫn láo liếu tuyên truyền cái chiến thắng được thần thánh hóa này. Cái chiến thắng này đã đem lại gì cho dân tộc Việt Nam ngoài chuyện duy nhất là thống nhất đất nước?
Đãng csvn tự hào đánh Pháp đuổi Mỹ nhưng rồi kết quả ra sao cho một đất nước VN? Chính đãng csvn tình nguyện làm thái thú cho Trung Quốc và ký những thoả thuận để bán đất, bán biển và sẽ sáp nhập VN vào Trung Quốc qua hiệp ước Thành Đô mà đãng vẫn tiếp tục giữ kín hiệp ước này. Nếu ví Việt Nam là một con cóc đang nằm trên lò nước đang đun lửa thì Trung Quốc đã thành công trong việc đốt lửa thật nhỏ để giết dần con cóc Việt Nam qua chính bàn tay của những thái thú thời đại mà Trung Quốc tặng cho 16 chữ vàng, 4 tốt trong năm 1999.
Trung Quốc trúng thầu những dự án kinh tế lớn và đưa những kỷ thuật nguy hại đến đời sống môi sinh để Việt Nam phát triển. Trung Quốc giải quyết tình trạng thất nghiệp tại đất nước mình bằng cách đưa công nhân Trung Quốc vào Việt Nam cho những dự án kỹ nghệ cao, đồng thời tạo ra những khu tự trị để làm bàn đạp cho những dự tính sáp nhập Việt Nam vào Trung Quốc khi thời cơ chín mùi.
41 năm sau, thành trì của Xã Hội Chủ Nghĩa là Liên Sô và khối Đông Âu sụp đổ, đãng csvn vẫn treo thịt dê bán thịt chó bằng ngữ điệu xây dựng Xã Hội Chủ Nghĩa (dù rằng ông tổng bí thư đãng Nguyễn Phú Trọng cho rằng không biết khi nào mới thấy được cái Xã Hội Chủ Nghĩa) nhưng lại xây dựng trên nền tảng kinh tế tư bản và sự hòa hợp Xã Hội Chủ Nghĩa (độc tài) để tạo ra một tầng lớp mới gọi là Tư Bản Đỏ, thay phiên nhau vơ vét tài sản của đất nước, của người dân vào túi của mình. Tư Bản Đỏ này tạo ra tầng lớp dân oan đi đòi lại đất đã bị cướp. Những vị trí quan trọng trong cơ cấu kinh tế, trong cơ cấu nhà nước, thành phần con cháu của các Tư Bản Đỏ này đang nắm giữ và tiếp tục gia tăng giá điện, nước, điện thoại, xăng để tiếp tục hút máu của người Việt Nam.
Xã hội Việt Nam là một xã hội vô cảm, thiếu đạo đức. Hình ảnh học sinh đánh nhau mà những người chung quanh đứng nhìn, không vào ngăn cản. Hình ảnh người Việt Nam đưa phụ nữ ra nước ngoài để bán thân mà cứ nghĩ là mình làm ơn, làm phước cho người phụ nữ bán thân đó. Hình ảnh người dân buôn bán thức ăn sẵn sàng bỏ những chất hóa học từ Trung Quốc vào thức ăn để giữ đồ ăn không bị hư thối càng ngày càng xảy ra thường xuyên mà chẳng một cơ quan cầm quyền nào quan tâm đến chuyện này.
Những người biểu tình chống Trung Quốc bị bắt đi tù. Những người biểu tình chống đối nhà cầm quyền Hà Nội đốn cây xanh bị bắt về đồn công an để sách nhiễu. Những người vào đồn công an và trở về là một cái xác là chuyện xảy ra thường xuyên mà không một cơ quan nào có trách nhiệm để điều ra. Một vài vụ được điều tra bởi sức chống đối của người dân dồn ép nhà cầm quyền phải xử lý. Tất cả những cái chết khác hoàn toàn được sự che chở của đãng cầm quyền. Công An, Cảnh Sát trở thành một thứ quân đội để chống lại dân và vì thế mà xuất hiện các chức vụ tướng, tá trong ngành công an.
Một xã hội với các cơ quan truyền thông tình nguyện làm tay sai cho đãng csvn. Bất cứ cơ quan truyền thông nào đi ra ngoài truyền thống “nô lệ phục vụ đãng cầm quyền” sẽ bị trù dập và bị bắt bỏ tù nếu cần thiết. Cuối cùng thì các cơ quan truyền thông chỉ làm những chương trình vớ vẩn để ru ngủ mọi người. Vô tình đã thực hiện được điều đãng muốn: ru ngủ mọi người để đãng tiếp tục cầm quyền và làm giàu trên xương máu của dân tộc và đất nước.
Một xã hội mà người ta khóc trước cuộc thua đá bóng của đội bóng VN nhưng hoàn toàn im lặng trước những hành động Trung Quốc đâm tàu cá của ngư dân VN. Một xã hội mà đãng cầm quyền kêu gọi ngư dân giữ biển nhưng đãng cầm quyền thì bán biển, không hề bảo vệ ngư dân khi tàu cá của ngư dân Việt bị Trung Quốc đâm phá và đuổi bắt trong việc đánh cá trên lãnh hải VN.
Còn rất nhiều điều phi lý khác không thể kể hết. Vậy thì, có cái gì để chúng ta hãnh diện trong 41 năm qua?
Phải chăng chúng ta có sản phẩm Bphone “made in Vietnam” để hãnh diện? Mà chuyện Bphone lấy hình trên mạng để cho rằng hình chụp từ Bphone làm công việc so sánh hình ảnh.  Chuyện này bị đổ bể (do sự mở rộng của mạng, người ta phát hiện ra điều này sau khi Bphone trình làng rầm rộ với hơn nửa triệu tiền đô cho chi phí trình làng này) thì liệu chăng cái sản phẩm Made In Vietnam đáng tin cậy hay chỉ là sản phẩm cóp nhặt của người khác và dán nhản hiệu Made In Vietnam để vơ vét tiền của những người yêu nước nhưng nhẹ dạ tin vào lời quảng cáo của Bphone? Mà tại sao lại đặt tên là Bphone, một hình thức cóp nhặt tên của Iphone? Tiếng Việt chẳng còn giá trị hay sao mà phải dùng từ Bphone?
Phải chăng chúng ta nên hãnh diện là Cam Bốt và Lào giỏi hơn ta? Phải chăng chúng ta nên hãnh diện khi chúng ta biến đồng bằng miền Nam thành nơi chứa nước mặn? Phải chăng chúng ta hãnh diện là có tàu ngầm Kilo nhưng chỉ để khoe khoang mà không làm gì trước sự xâm phạm lãnh thổ của Trung Quốc? Phải chăng chúng ta hãnh diện khi đãng đã sáng tạo, đem chuyện “đấu tố” thời kỳ cải cách ruộng đất áp dụng vào các ứng cử viên độc lập đang ra tranh cử vào Quốc Hội để triệt tiêu họ và quần chúng thì im lặng, sống với chủ nghĩa mackeno trước sự “đấu tố” của thời đại 21 này? Phải chăng chúng ta hãnh diện là có một cơ chế cầm quyền vô trách nhiệm, muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai thì bắt, muốn ra luật để kiếm tiền bỏ túi thì cứ ra và cái đám dân chúng im lặng, ngoan ngoan như bày cừu hay đàn nô lệ đã bị liệt kháng của thế kỷ 21 này? Phải chăng chúng ta nên hãnh diện với hơn 20 ngàn tiến sĩ và 100 ngàn thạc sĩ, cử nhân nhưng không chế được con ốc vít cho hãng Samsung? Phải chăng chúng ta nên hãnh diện bởi Việt Nam có anh y tá làm Thủ Tướng và anh thiến lợn làm Tổng Bí Thư?
Là người VN có lẽ giờ phút này chúng ta nên nhìn lại chính mình. Chẳng có gì đáng hãnh diện với một đất nước hiện giờ, với một xã hội hiện giờ, với một hệ thống chính trị lỗi thời hiện giờ. Đừng bao giờ tiếp tục nghe những lời ru ngủ của đãng cầm quyền mà phải thực sự trực diện với sự thật và cùng nhau làm một cái gì đó cho chính bản thân và dân tộc mình. Không thể nào tiếp tục giao cho một đãng cầm quyền vô tài lãnh đạo đất nước. Ngày nào số đông thầm lặng sợ hãi chính trị, sợ hãi 3 triệu đãng viên thì ngày đó chúng ta mãi mãi là người nô lệ cho đãng csvn. Hãy dứt khoát đời sống nô lệ để đứng lên giành lại quyền tự quyết cho dân tộc mình. Đó chính là điều cần phải làm và nếu chúng ta làm được điều đó, con cháu thế hệ sau mới có cơ may hãnh diện là một quốc gia Việt Nam tự do dân chủ. Còn bây giờ, chẳng có điều gì để hãnh diện sau 41 năm đất nước thống nhất.
Vũ Hoàng Nguyên