Thục Quyên (Danlambao)
- Từ năm 1975, tim và óc tôi không lấy Tết tây hay Tết ta, hay lúc cây
cỏ đâm chồi nẩy mộc tại nơi mình sống để làm mốc thời gian, mà cứ đếm
thêm một năm, mỗi lần ngày 30/04 lại đến.
Cá nhân tôi tuy biết hiện nay tình trạng đất nước về mọi mặt, môi sinh,
kinh tế, chính trị, ngày càng kiệt quệ, độc lập cũng chỉ vẽ trên giấy,
nhưng thấy vừa le lói một niềm vui, một niềm hy vọng, vì sự xuất hiện
đang rõ nét của một đám đông thuộc nhiều thành phần xã hội đang nhìn và đi về cùng một hướng, và nhất là ăn khớp với nhau trong hành động.
Đám đông đó đã đủ mạnh để sự hiện hữu của họ được ghi nhận rõ ràng, với
một sức tăng trưởng có vẻ không theo cấp số cộng mà theo cấp số nhân.
Những vùng hào quang trong sa mạc ban đêm.
Khoảng hơn 35 năm trước, khi sống ở Iran, tôi có dịp di chuyển nhiều và
có những buổi chiều tà xe còn đang chạy trong sa mạc, thì bóng tối ập
xuống. Rất nhanh và đáng sợ. Sa mạc Iran phần lớn là sa mạc đá nên không
lấp lánh như sa mạc cát của nhà văn Pháp Saint Exupéry, mà đầy bóng đen
đe dọa. Người tài xế dù thuộc đường tới đâu cũng yên bụng khi thấy rất
xa, lần lượt có những điểm sáng lập loè đom đóm xuất hiện. Với người
không kinh nghiệm như tôi thì những điểm sáng ở rất xa nhau, không thành
một khối, có thể mang thêm rối lọan cho người đang tìm đường. Người tài
xế Iran bập bẹ chút tiếng Anh trấn an tôi: look only one light! (nhìn
một ngọn sáng thôi). Lẽ dĩ nhiên tôi không hiểu gì hết nhưng cũng chẳng
có cách gì khác là ngồi yên, quan sát.
Những điểm sáng từ từ biến thành những chùm sáng và một lúc nào đó thì
tất cả những chùm sáng đã đủ lớn để thâu nhỏ những khoảng cách và cùng
tạo một vệt sáng trong bóng đen của đêm tối. Trong mênh mông của tăm
tối, có hiểu biết, bình tĩnh và kiên trì đi theo một ngọn sáng đã đưa
chúng tôi tới vùng tụ của những làng mạc hẻo lánh.
Bước nhỏ đầu tiên là bước quyết định
Việt Nam 41 năm vừa qua là khoảng thời gian uất hận-tuyệt vọng của đại
đa số người dân miền Nam, và là khoảng thời gian đại đa số người miền
Bắc trải qua mừng vui-hy vọng, để tới tỉnh giấc-thất vọng- uất ức, và
cuối cùng lại cũng là tuyệt vọng.
Thế là ngày nay từ Bắc chí Nam cùng tuyệt vọng, vì xương máu đã hy sinh ngút ngàn mà dân tộc từ thực dân đã chỉ đi tới cộng sản,
trong khi cái đích Tự do Độc lập vẫn chỉ là ảo tưởng vì lãnh thổ đã rõ
ràng bị cắt xén. Người Việt không còn quyền quyết định trong một số vùng
đã bị những nhà cầm quyền cộng sản nối tiếp sang nhượng cho nước ngoài,
mà phần lớn là cho giặc ngoại xâm Trung Hoa. Đảng Cộng sản Việt Nam đã
quên mối họa truyền kiếp, bán rẻ mồ mả tổ tiên, chỉ vì mặc cái áo giấy
"Cộng sản" nên phản bội Tổ quốc để đi với "Ma Trung cộng"!
Cái khổ là hình như người dân Bắc, Nam, cùng tuyệt vọng nhưng vẫn không
thể thống nhất, dù là chỉ trong sự tuyệt vọng. Nhiều người tin rằng
không có sự đồng nhất, muôn người như một, thì không thể thay đổi tình
trạng khốn cùng ngày nay, và kết luận khởi điểm phải là "Hòa hợp, Hòa
giải dân tộc". Trên mảnh đất phì nhiêu của nghi ngờ và thù hận, những
chữ "Hòa hợp Hòa giải" lại tức tốc mọc thành bom đạn để người ta dùng
đánh phá nhau, trong khi nhà cầm quyền CS thì vẫn trò ma quái cũ, lợi
dụng tình hình, dùng những chữ này để du kích, bắn sẻ những người chống
Cộng, đồng thời giả nhân giả nghĩa đánh lừa quốc tế.
Trong mênh mông của tăm tối Việt, trong cái vũng lầy cả dân tộc chìm đắm
tưởng như không lối thoát, may mắn thay xuất hiện những người đã có
nhận định mới, cương quyết vì sự sống còn của dân tộc cần gác dĩ vãng
qua một bên, gạt bỏ mọi sợ hãi, mọi lý luận rườm rà, để hành động tức
khắc, bắt tay làm những việc nhỏ nhất có thể làm ngay tại nơi mình sinh
sống. Bước đầu tiên dù nhỏ tới đâu mà vững vàng, bao giờ cũng là bước quan trọng nhất.
Bắt nguồn từ sự hiểu biết.
Tuy xuất hiện tự phát, lẻ tẻ, nhưng họ có những nét chung: đó là sự hiểu biết và lòng kiên trì.
Hiểu biết rằng Nhân quyền là những quyền tự nhiên của con người, không
thể bị tước bỏ bởi bất cứ ai và bất cứ thể chế nào. Nhất quyết sống
những quyền tự nhiên của con người là một hình thức của sự tự trọng.
Hiểu biết rằng làm những điều để bảo vệ Nhân quyền trước hết là cho
mình. Sau đó mới là cho gia đình, bạn bè, chòm xóm của mình, và cả cho
chính những kẻ đang xâm phạm Quyền Con Người. Vì bảo vệ Nhân quyền trước
hết là vấn đề đạo đức và tư cách của chính mình.
Hiểu biết rằng "Không ai có thể trao cho ta tự do. Ta phải tự mình nuôi dưỡng nó. Đó là một công việc hàng ngày" (1)
Hiểu biết rằng mọi chế độ độc tài đàn áp khủng khiếp tới đâu cũng đều
dựa trên 2 yếu tố: Kẻ đàn áp và người bị đàn áp. Kẻ đàn áp càng thắng
thế khi người bị đàn áp càng yếu kém. Yếu kém về kiến thức, yếu kém về
kỹ năng. Do đó cứ chuyển đổi sự yếu kém của bản thân mình là sẽ phá vỡ
được thành trì của kẻ đàn áp. Vì mọi chuyển đổi, dù nhỏ tới đâu, cũng
mạnh hơn tình trạng tê liệt, bế tắc, chịu trận; và mỗi chuyển đổi nhỏ
đều làm cho tương quan "đàn áp và bị đàn áp" bị lay chuyển cho tới khi
bật ra khỏi thế đứng cũ.
Tương tác, cộng sinh.
Như những đốm sáng lẻ loi vững dần trong đêm tối, ý chí và hành động
kiên trì của họ toát ra những làn sóng hoàn toàn độc lập với nhau nhưng
vì có cùng tần số hoặc tần số rất gần nhau nên hiện tượng giao thoa ảnh
hưởng đã xảy ra. Sự thật hiển nhiên mà chính quốc tế đã ghi nhận là đã
có sự tương tác giữa những người và những nhóm hoạt động trong mọi tầng
lớp xã hội Việt Nam, tuy khác nhau nhưng đều có vai trò chính đáng, quan trọng:
đó là nét chính trong văn hóa Dân chủ. Tuyệt vời hơn nữa là cũng đã có
rất nhiều những hoạt động nhịp nhàng giữa người trong và ngoài nước, dù
họ chưa hề một lần gặp nhau và sống cách xa nhau ngàn dậm.
Bốn mươi mốt năm dân tộc chao đảo, nhưng bài toán tìm con đường thoát cho Việt Nam đã có giải đáp:
Không phải là một siêu nhân, một tổ chức, hay một đảng phái. Không phải
là lay hoay gào thét những ý niệm trật trúng, lỗi phải, trả thù, tha
thứ, hòa giải...
Mà là mỗi người dân ý thức gia tăng kiến thức và kỹ năng của mình để bắt tay vào hành động. Ngay hôm nay, và tại nơi mình sống.
(1) Thiền sư Thích Nhất Hạnh