Hoàng Trọng Thanh (Danlambao)
- Cảm nhận thấy mình cũng là một trong những người mà Cô giáo Trần T.
Lam có thể gọi bằng "Anh" nên tôi xin Họa Đáp bài thơ này để chia sẻ
những suy tư về hiện trạng đất nước cùng cô & tất cả Quí vị nào còn
nặng lòng với Tổ Quốc).
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Bốn ngàn tuổi! Chẳng phải dân không chịu lớn
Vì bẩy mươi năm đảng bắt dân bú mớm
Đất nước mình chẳng lạ lắm đâu em
Dẫu thành tích bánh chưng, tượng đài ngàn tỉ
Cờ 6 sao đón vua Tập được thực hiện kỳ vĩ
Chỉ vì sinh mạng dân Việt sao bằng đảng phải sống còn!
Đất nước mình buồn/vui tùy góc nhìn thôi em
Vì biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Đảng đã dâng Tàu để tình hữu nghị thắm thiết
Thuyền có nằm bờ... mới thấy sóng khơi xa!
Đất nước mình quả đáng giá để em thương
Con cháu ta vừa sinh ra đã mang di sản đảng để lại
Dẫu món nợ này buộc phải trang trải...
Nhưng trước 5 châu, kẻ ngu hèn mới cúi đầu!
Em hỏi anh: Đất nước mình rồi sẽ về đâu
Như em hiểu: một qui luật biết được
Khiếp nhược thì ắt giúp đảng dẫn mau tới trước
Bắc thuộc lần 5 chắc hẳn đã chặn đầu!!!
*
Đất nước mình chẳng lạ lắm đâu em...!
Đất nước mình... chẳng lạ lắm đâu Em...
Kể từ khi... Đảng, Bác làm đảo chính
Cướp chính quyền... nhân dân cứ chịu Nín
Đảng cướp nhà "bất công chẳng dám đòi"
Đất nước mình có lạ lắm chi em...!
Bánh chưng to... trò chơi Đảng Ma Mị
Những dự án, tượng đài rút ngàn tỷ
Sinh mạng người... với Đảng hạt cát bay...!
Đất nước mình "áp chót chẳng đáng sống"
Những anh chồng vui với chén rượu cay
"Có Đảng Lo" biển chết họ cứ say
Muốn đổi thay... chung tay họ đứng dậy...!
Đất nước nghèo Đảng mừng dễ khiến Dân
Gánh nợ công,vét xong Đảng trốn chạy
Di sản ư? Đảng vơ vào chia chát
Trước năm châu... giơ tay xin Giặc Tàu...
Muốn đổi mau... chung nhau vùng đứng dậy
Dẹp Đảng hèn bán nước để cầu vinh
Muốn dân mình... muôn nơi cùng no ấm
Chớ Lặng Thinh... Đè Nén Sống Lặng Câm..
Đất nước mình ngộ quá phải không em? (1)
(Tặng người em gái đồng hương GV. Trần Thị Lam Hà Tĩnh )
Đất nước mình ngộ quá phải không em?
Bốn ngàn năm quốc hội vẫn bù nhìn
Trong chính phủ toàn những tên tướng cướp
Tuổi bốn ngàn vẫn bập bẹ cà lăm.
Đất nước mình lạ quá phải không em?
Làm bánh chưng dâng Bác cả ngàn cân
Xây cầu cống, bằng bê tông cốt nứa (2).
Dân đói rách nuốt nước miếng chết thèm.
Đất nước mình buồn quá phải không em?
Lâu lắm rồi dân tộc Việt bần hàn
Bị bóc lột thiếu cả cơm lẫn áo.
Ruộng chết khô, không có thủy nhập điền...
Đất nước mình thương quá phải không em?
Giữa ban ngày mà cứ tưởng là đêm
Phải phấn đấu không cần đèn điện sáng.
Ra nước ngoài xấu hổ giống như câm.
Đất nước mình rồi sẽ về đâu em?
Biết về đâu, chắc chắn sẽ mất tên.
Nhưng không thể, em ơi còn hơi thở
Anh và em thề quyết giữ niềm tin.
Đất nước mình ngộ quá phải không em?
Bốn ngàn năm quốc hội vẫn bù nhìn
Trong chính phủ toàn những tên tướng cướp
Tuổi bốn ngàn vẫn bập bẹ cà lăm.
Đất nước mình lạ quá phải không em?
Làm bánh chưng dâng Bác cả ngàn cân
Xây cầu cống, bằng bê tông cốt nứa (2).
Dân đói rách nuốt nước miếng chết thèm.
Đất nước mình buồn quá phải không em?
Lâu lắm rồi dân tộc Việt bần hàn
Bị bóc lột thiếu cả cơm lẫn áo.
Ruộng chết khô, không có thủy nhập điền...
Đất nước mình thương quá phải không em?
Giữa ban ngày mà cứ tưởng là đêm
Phải phấn đấu không cần đèn điện sáng.
Ra nước ngoài xấu hổ giống như câm.
Đất nước mình rồi sẽ về đâu em?
Biết về đâu, chắc chắn sẽ mất tên.
Nhưng không thể, em ơi còn hơi thở
Anh và em thề quyết giữ niềm tin.
(1) Trả lời bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh"? của tác giả Trần thị Lam Ha Tĩnh.
(2) Xây cầu cống, lầu đài bằng cốt tre nứa thay bằng sắt vì tham nhũng.
Chỉ Chấp Nhận Hy Sinh...
Em hỏi anh, giờ biết trả lời sao
Mấy chục triệu dân vẫn nắm mơ chưa tĩnh
Cứ để mặc một nhóm người lừa phỉnh
Thay phiên nhau lột xác vẫn ngoan hiền
Chẳng có gì gọi là lạ đâu em
Người ta thích tranh nhau làm hoành tráng
Từ tượng đài và biết bao dự án
Thì bánh chưng tô hủ tiếu lớn chuyện thường
Đất nước mình còn lắm chuyện tang thương
Xương sống trường sơn đả bán chia xẻ dọc
Biển trùng khơi sóng gào hòa tiếng khóc
Của ngư dân giặc bắn giết tan tành
Đất nước mình dần mẩt cả màu xanh
Tài nguyên hết nợ nần càng chồng chất
Dân cứ mãi đói nghèo cùng bệnh tật
Vắt máu xương nuôi lũ quỷ ba đình
Em hỏi anh đất nước sẽ về đâu
Anh dám chắc sẽ chư hầu tàu cộng
Khi toàn dân không vùng lên đòi sự sồng
Vẫn còn mê còn lo thủ phận mình
Hãy vùng lên và chấp nhận hy sinh
Xóa lũ quỷ tạo đất nước mình cái mới
Chỉ có vậy khi một lòng tiến tới
Phá xiềng gông dựng lai nươc non nhà .
Henry Trần (Danlambao)
*
Họa "Đất nước mình ngộ quá phải không anh!"
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em
Bốn ngàn tuổi mà dân không lớn nổi
Bằng vũ lực Đảng ép bú mớm đã mấy mươi năm
Quốc hôi bù nhìn toàn một lũ tham lam
Đất nước mình chẳng lạ quá đâu em
Làm chiếc bánh chưng vô nghĩa chỉ vì sĩ
Rút ruột dự án và xây tượng đài nghìn tỉ
Chỉ để có tiền cho con cháu ăn chơi
Đất nước mình buồn quá em ơi
Còn đâu biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền bị tàu lạ đánh đắm ngoài khơi…
Đất nước mình tang thương quá em ơi
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần người ta để lại
Tương lai mai sau chẳng có gì ngoài hoang dại
Nhìn ra năm châu mà không khỏi lệ sầu
Đất nước mình không biết sẽ về đâu
Chỉ biết chắc là đang bị ép theo Đảng
Tìm xã hội chủ nghĩa chả biết ở nơi đâu
Theo Thành đô đất nước ắt về Tàu
Muốn nước mình sẽ không còn ngộ nữa
Chẳng còn nhiều cơ hội nữa đâu em
Đất nước mình không ngộ lắm đâu em
Bốn ngàn tuổi mà dân không lớn nổi
Bằng vũ lực Đảng ép bú mớm đã mấy mươi năm
Quốc hôi bù nhìn toàn một lũ tham lam
Đất nước mình chẳng lạ quá đâu em
Làm chiếc bánh chưng vô nghĩa chỉ vì sĩ
Rút ruột dự án và xây tượng đài nghìn tỉ
Chỉ để có tiền cho con cháu ăn chơi
Đất nước mình buồn quá em ơi
Còn đâu biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền bị tàu lạ đánh đắm ngoài khơi…
Đất nước mình tang thương quá em ơi
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần người ta để lại
Tương lai mai sau chẳng có gì ngoài hoang dại
Nhìn ra năm châu mà không khỏi lệ sầu
Đất nước mình không biết sẽ về đâu
Chỉ biết chắc là đang bị ép theo Đảng
Tìm xã hội chủ nghĩa chả biết ở nơi đâu
Theo Thành đô đất nước ắt về Tàu
Muốn nước mình sẽ không còn ngộ nữa
Chẳng còn nhiều cơ hội nữa đâu em
Tautang Nguyen (Danlambao)
*
Đất nước mình ngộ quá phải không anh!
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
Cô giáo Trần T. Lam (Hà Tĩnh)