Lê Hải Lăng (Danlambao) - Nhìn
xem quốc hội đảng họp hành bầu bán thê tử đút vô đút ra. Rồi bút nô
tâng nịnh tên này lên hạ gục chàng kia xuống, phe mầy nhóm tao đá bóng
qua, trả bóng lại. Tất cả chỉ là một trò hề mà ai cũng biết rằng nguồn
gốc chính là cơ chế chính sách do ông đảng mang tên đảng CS mà ra. Đảng
ra quy chế không cho đảng viên tham dự làm giàu thì lấy gì chính phủ của
đảng, quốc hội của đảng ra nghị định luật này luật kia để rồi tham
nhũng tràn lan, nợ công ngập đầu, kinh tế chắp vá rớt lên lỗ xuống. Đảng
thăng cấp cho tướng qua tay chủ tịch nước của đảng, để tướng nối chân
nhau chia phần làm ăn khu vực này phần đấu thầu quân đội kia. Tướng để
lính ăn no ngủ kỹ bám bờ rồi “tâm tư” lo cho dân ghét giặc. Trưởng đảng
hết nhiệm kỳ này tới nhiệm kỳ nọ xoay qua xoay về đọc lui đọc tới hai
chữ “hữu nghị” để giặc tung hoành chiếm đảo này tới đảo kia. Ai bóp
nghẹt báo chí, nhà nước chính phủ hay ban tuyên giáo của đảng. Ai có đủ
quyền hành trong tay tròng cái chủ nghĩa phi nhân Mác Lê lên đầu cổ dân.
Ai nặn ra và khuynh đảo ba cơ quan bù nhìn lập pháp, hành pháp và tư
pháp.
Không có tư pháp độc lập thì làm sao tôn trọng nhân quyền dân quyền.
Không có nền công lý thì lấy gì mà không xử tội oan. Đảng không muốn độc
tôn độc quyền để cai trị thì lấy gì chính phủ ra nghị định bắt bớ giam
cầm người bất đồng chính kiến chống đường lối sai lầm của đảng.
Đảng cộng sản có cái thói quen là những quan có chức quyền khi về hưu
mới phê bình cái sai lầm của cơ cấu đảng trị. Không ai khôn lõi bằng
đảng khi bật đèn xanh cho một vài ĐBQH lên tiếng chê bai sách lược sai
lầm về kinh tế, xã hội, ngoại giao, chủ quyền biển đảo… trước khi mãn
nhiệm kỳ để đổ tội cho người sắp miễn nhiệm, do đó đảng chính đảng là
vừa ăn cướp vừa la làng có có lý do phủi tay.
Quốc hội là đảng đẻ ra qua cái cánh tay nối dài chọn người là Mặt trận
tổ quốc. Người ta trách ông Sang kêu gọi ngư dân bám biển cho giặc Trung
cộng bắn bia để quân đội bám bờ. Người ta chê ông Dũng tuyên bố không
đổi lấy chủ quyến bằng hữu nghị viễn vông, nhưng lại cho Tàu lợi dụng
xây dựng kinh tế đặt nhiều căn cứ bí hiểm. Người ta khinh rẻ quốc hội
chỉ lo ngủ gật mà không ra được cái nghị quyết về biển Đông. Người ta
thương tâm cho người phát ngôn Lê Hải Bình phải lặp đi lặp lại một câu
cực lực phản đối hành động xâm phạm của TQ tại biển HS/TS.
Trong lúc trưởng đảng Trọng nói tại Vĩnh Phúc: “Các luồng ý kiến cũng
có thể quy vào được suy thoái tư tưởng đạo đức lối sống chứ gì nữa, xem
ai có tư tưởng là bỏ Điều 4 HP không, phủ nhận vai trò lãnh đạo của
đảng không, muốn đa nguyên đa đảng muốn tam quyền phân lập không muốn
phi chính trị hóa quân đội không người ta đang có những quan điểm ấy đưa
vào phương tiện thông tin quần chúng.”
Đảng cộng sản chuyên xử dụng đường lối đổ trọng trách lên người hết làm
việc để chạy tội. Cái trò này dân đánh bạc gọi là bán cái. Khi đang làm
việc cứ mỗi lần họp hành từ phía chủ tịch nước tới thủ tướng, quốc hội
chỗ nào cũng rêu rao thực hiện chủ trương của đảng tốt, chấp hành nhiệm
vụ đảng giao phó hoàn hảo. Thế mà không có bồi bút đảng công kích lên
tiếng để sửa sai những sai lầm. Vì sao? Vì cố tình che đậy cái đầu “đảng
lãnh đạo”. Không một ông chủ tịch quốc hội nào mà dám mời giặc tới nói
chuyện trước 500 đại biểu, nếu trưởng đảng không đi tiên phong mời mọc.
Không có một ĐBQH nào dám lên tiếng về chuyện ra cái Nghị quyết biển
Đông trong lúc trưởng đảng đi đêm bắt tay hữu nghị với giặc. Không một
Thủ tướng nào mà tham nhũng một mình trong lúc ông trưởng đảng tuyên bố
đánh chuột không được vỡ bình đảng. Ông Sang, ông Hùng, ông Dũng khi cầm
cương ba bộ máy dưới quyền lãnh đạo của đảng (ông Trọng). Ba ông này
luôn tuyên bố tự hào nhận trách nhiệm đảng giao phó, đảng tin tưởng cho
làm thì làm, đảng cho nghỉ thì nghỉ. Điều đó chứng tỏ những người này
chỉ thừa hành mệnh lệnh đảng giao phó.
Cho nên khi bộ tam trụ này đã thôi việc. Người kế nhiệm trong ba chức vụ
đã không ngớt lời khen họ hoàn thành nhiệm vụ đảng trao gởi. Lấy một vị
dụ điển hình là: “Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc cũng trân
trọng cảm ơn đồng chí Nguyễn Tấn Dũng và các Thủ tướng tiền nhiệm đã có
đóng góp to lớn cho sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc. Đồng thời,
ông Phúc đã gửi tặng bó hoa tươi thắm đến ông Dũng.”
Còn Chủ tịch nước Trần Đại Quang phát biểu: “Trong quá trình công tác, ông Nguyễn Xuân Phúc luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao".
Nên nhớ một điều là dưới trướng ông Dũng, ông Phúc làm Phó thủ tướng. Lẻ
dĩ nhiên hai ông ấy đều phải chia ngọt sẻ bùi,tốt xấu phải cộng hưởng
như giám đốc và phó giám đốc một công ty trong một ê kíp chịu tiếng khen
khi đưa hảng lên,chịu tiếng chê lúc làm hảng sụp đổ.
Cho nên ông Phúc thừa kế những gì ông Dũng để lại ông Phúc không thể phủ
nhận vai trò làm Phó thủ tướng của ông. Còn ông Dũng đã từng nói 12
tuổi đến bây giờ đảng bảo gì thì làm nấy thì đảng phải chịu trách nhiệm
vì ông Dũng chỉ là thừa hành chỉ đạo.
Cả tập đoàn cộng sản đưa đất nước kiệt quệ về mọi phương diện. Với lý do
đó, trưởng đảng Nguyễn Phú Trọng phải soi gương hỏi lại mình “vì đâu
nên nỗi”
Dân gian có câu nói mỉa mai là mất mùa bởi tại thiên tai, được mùa là
bởi thiên tài đảng ta. Trong cuộc đấu tố CCRĐ ông Hồ lấy khăn lau nước
mắt (cá sấu) trút sai lầm lên cấp thừa hành. Người CS gian manh quỷ
quyệt vô vàn khi trung ương đảng BCT ra một sách lược nào đó bị thất bại
thì vơ cào vơ cấu đổ lỗi xuống địa phương. Vô cưởng chiếm miền Nam cướp
của người dân vơ vét về trên hàng ngàn chuyến xe bít bùng, khi bị báo
chí thế giới phơi bày thì nói là lúc hổn độn dân cướp giật của nhau rồi
nói xấu quân đội cách mạng. Trả thù bằng cách đưa hàng triệu người đi tù
khổ sai thì bảo là đi học cải tạo tư tưởng, giết dần dà cũng là một
hình thức tắm máu thế mà người CS cho đến giờ phút này mở miệng ra là
hòa hợp hòa giải.
Làm sao mà có thể ngây thơ tin tưởng ông trưởng đảng hòa giải khi phạt
tù 3 người đàn bà dân oan Nguyễn Thị Trí, Ngô Thị Minh Ước, Nguyễn Thị
Bé Hai về tội cầm cờ chế độ cũ tổng cộng là 10 năm tù. Làm sao mà có thể
nhẹ dạ tin ông Trọng là yêu nước khi phạt tù những người viết bài chống
Trung cộng là Ba Sàm Nguyễn Hữ Vinh 5 năm tù, và Nguyễn Đình Ngọc
(Nguyễn Ngọc Già) với bản án 4 năm tù.
Đảng ngồi trên đầu nhà nước, chính phủ, quốc hội. Tình hình kinh tế suy
thoái, ngoại giao đu giây chắp vá, xã hội không có nhân tính đạo đức,
văn hóa lai căng nhuốm đậm màu mè Đại Hán. Con thuyền Việt Nam lao đầu
xuống hố sâu và càng ngày càng lệ thuộc vào Trung cộng. Mất biển, mất
đất, mất tài nguyên trong tay Trung cộng khai thác. Tất cả phải quy vào
bàn tay đảng. Đảng chính là thủ phạm đưa dân tộc tới thảm trạng hiện
nay.
Kết bè kết phái lo cho một đảng độc tôn ăn hết của dân tới cái đáy quần.
Đến khi kinh tế lung lay, giặc nội xâm nằm trong đảng, giặc ngoại xâm
lấy hết biển đảo, giờ thì giặc đang dùng ngọn hải đăng Trường Sa chiếu
rọi lấp ló trước ngõ. Đảng đứng đầu là ông Trọng không chịu trách nhiệm
đã đành, lại dùng bọn bồi bút trút tội lên cá nhân quan đỏ về vườn để
chạy tội. Đó là việc làm đáng khinh bỉ cho cái chức TBT đảng CSVN.
Nói như cô Nguyễn Phương Uyên “đảng cộng sản đi chết đi” may ra đất nước
có đường lối chính trị tam quyền phân lập kiểm soát lẫn nhau mới có cơ
hội đất nước phát triển vững mạnh. Đảng cộng sản chính là lực cản đà
tiến hóa. Đảng cộng sản đánh chìm tất cả mọi tiềm năng dân trí, dân
sinh,dân tộc. Đảng cộng sản mắc mưu 4 tốt,16 chữ vàng để rồi rước giặc
vào nhà trên khắp mọi lãnh vực kể cả địa hình địa vật giặc làm chủ.
Ông Hồ ơi! ông rước lầm chủ nghĩa cộng sản về giày xéo đất nước Việt
Nam. Tội của ông ,nước muối Hoàng Sa Trường Sa giặc chiếm rồi cũng không
còn để rửa cái xương khô nữa!