8/4/16

Nỗi lòng xin gởi Sinh viên Việt Nam

Nguyên Thạch (Danlambao) - Thanh niên, trí thức là rường cột của quốc gia. 2020 "Mật Nghị Bán Nước" đang lù lù tiến đến mà Nguyễn Phú Trọng cùng đảng CSVN đang tiếp tay cho kẻ thù của dân tộc là Tàu Cộng một cách rất hăng hái, chúng ta sẽ mất nước, đồng bào ta sẽ trở thành thứ dân nô lệ, muôn ngàn oan nghiệt sẽ ập lên đầu Việt tộc... Là sinh viên và giới trí thức, chúng ta không thể làm ngơ nữa mà hãy nung nấu, hãy hành động để bảo vệ non sông. 

Những vần thơ xin riêng gởi đến các em như những dòng tâm sự của một người xem như mình đã mất Quê Hương. 
Tiếng buồn phương Nam 

Tôi có người em gái sinh viên 
Buồn ngắm sương mờ chiều Tây Nguyên 
Đôi mắt xa xăm dòng ngấn lệ 
Em có bao giờ phút bình yên?. 

Những mùa giá lạnh gió đông sang 
Rải rác đường mơ thảm lá vàng 
Đếm bước hoang vu đường Tổ Quốc 
Le lói trăng soi dặm bước ngàn. 

Đêm ở Buôn Ma trời ai oán 
Tiếng Quốc ngân nga một điệu buồn 
Trường Sơn mờ hiện hồn dũng sĩ 
Tàn trăng mài kiếm lệ sầu tuôn. 

Đứa ở Sài Gòn theo dòng lũ 
Có biết Quê Hương khóc nghẹn ngào 
Tôi ghé Dak-Nông hôn mảnh đất 
Chè xanh mất dấu, dậy niềm đau. 

Tôi biết em thương dân mình lắm 
Xót cả thân em muối trộn rau 
Mì tôm hai bữa thân rã rượi 
Nhìn đám tham quan mắt hận trào. 

Những lúc thấy buồn năm bảy đứa 
Quán thân dụm lại kể nhau nghe 
Dăm ba mẩu chuyện tuồng dốt nát 
Thằng lùn, thằng đểu... trí tuệ què. 

Thu ở quê mình, thu buồn lắm 
Tơi tã lang thang những mảnh đời 
Di chúc lọc lừa đầy ảo vọng 
Chủ nghĩa oan khiên khéo vẽ vời. 

Xác xơ gác trọ nằm trên gạch 
Ra ngõ Quê Hương một cõi tù 
Mơ một ngày mai trời hy vọng 
Dẫu biết chỉ là mộng viễn du. 

Đón dáng em thơ trước cổng trường 
Tiều tụy dáng thu cảm lòng thương 
Vắt túi trao em dăm tiền lẻ 
Nỗi lòng quặn thắt ôi Quê Hương!

Bao giờ Đất Nước không còn giặc 
Là lúc đồng xanh lúa trổ cờ 
Ngày tàn bạo chúa không xa lắm 
Nắm tay ta sống lại đời thơ. 


Nghiêng ngả Quê Hương 

Tiễn em đi nỗi lòng buồn chi lạ 
Nơi em về? 
Nghiêng ngả bóng Quê Hương. 
Xoải cánh đường bay dần khuất dáng người thương 
Nghe hụt hẩng... chiều phi trường đơn độc. 

Nơi em đến 
Muôn vàn hiểm hóc 
Lối em về dầy tang tóc thương đau 
Cờ đỏ 
Mưa sa 
Rũ phố ngập màu 
Một chủ nghĩa đau thương dìm dân tộc. 

Nhớ ghé trường xưa chia lòng với rêu phong phủ nóc 
Uống giùm tôi quán cốc Đại học xưa 
Khắc khoải tâm tư dầy xéo nói sao vừa 
Dông chủ nghĩa, bão mưa trùm Tổ Quốc. 

Quay về phòng vắng, buồn tênh cô đơn chất ngất 
Đau nỗi niềm... ươm giấc mộng Kinh Kha 
Mai vươn vai tôi sẽ trở lại quê nhà 
Theo tiếng gọi 
Sơn Hà nguy biến. 

Sẽ cùng em hướng tàu ra biển 
Giành lại Hoàng Trường Sa, xung trận chiến chông gai 
Đạn quân thù dẫu tan nát hình hài 
Ta cùng chết cho tương lai xán lạn. 

Đất biển Quê Hương 
Đám cộng quan đành lòng dâng bán 
Cui gục đầu qui Hán nhận vong nô 
Đấy phải chăng là nguyện ước của rợ Hồ? 
Dựng băng đảng ma cô đầy gian xảo. 

Xã Hội Chủ Nghĩa 
Đâu thiên đường? 
Hay chỉ là mộng ảo! 
Nhuộm đỏ dần lớp áo thư sinh 
Những tên đồ tể nay hiện rõ nguyên hình 
Bầy quỉ đỏ yêu tinh loài uống máu. 

Mưu thâm đầu độc thế hệ đàn con cháu 
Mong biến chúng ta thành lũ chồn cáo hôi tanh. 
Tôi và em, lớp du sinh nay thấu rõ ngọn ngành 
Cờ cách mạng hẳn xanh không là đỏ. 

Nơi đây vào đông hiu buồn lạnh gió 
Se thắt cõi lòng, em ở đó nhớ tôi không? 
Dân chủ Tự do hãy quật khởi 
Ơi những tấm lòng 
Khi Quê hương nhân bản, tơ duyên nồng vai sánh. 

Giặc đã đến, tuổi trẻ ơi xung trận đánh 
Nợ núi sông chia gánh, bước chung đường 
Lịch sử oai hùng hãy chắp cánh Phù Đổng Thiên Vương 
Mau cứu Nước thoát Bắc phương cuồng Hán. 

Tây nguyên bùn sa núi mòn sông cạn 
Giặc Tàu ô hung hãn chiếm núi sông 
Tôi 
Em 
Cùng toàn dân quật khởi Diên Hồng 
Lời vang dội non sông bừng dũng khí. 


Mẹ Việt Nam Ơi 

Em gái của tôi ở Sài Gòn 
Tuổi vừa mười chín, tuổi còn son 
Giảng đường thường ngóng ra khung cửa 
Mắt biếc ưu tư... chuyện nước non. 

Những buổi chiều buồn, em thường khóc 
Quê tận miền trung xa thật xa 
Dáng mẹ tảo tần thân gầy yếu 
Nuôi một đám con, nuôi bệnh cha. 

Ai dìm Đất Nước vào thống khổ 
Dân quê nghèo khó đói từng ngày 
Qui hoạch đoạt nhà ra mặt cướp 
Chỉ biết lòng tham, mặc sơn hà. 

Khi buồn ra biển gởi ước mong 
Xưa Tổ Quốc tôi có Biển Đông 
Nay lũ đê hèn dâng phương Bắc 
Biển ơi, chia sẻ mối hận lòng. 

Góp sức thanh niên 
Em xuống đường 
Lấm lét lo âu... thấy mà thương 
Hỗn độn tâm tư trong sợ hãi 
Phố kia cờ rũ, đỏ cả đường. 

Sài Gòn mây phủ chiều Quê Hương 
Dùi cui trấn áp chẳng lòng nương 
Em ôm đứa bạn đầu phụt máu 
Máu tưới hồn em, máu tưới đường. 

Đêm về mì gói thân run rẫy 
Xa hoa ai vãi thức ăn thừa 
Tình biết nơi đâu trong nhân thế 
Mẹ Việt Nam ơi. 
Yên bình chưa?. 


Gởi Ai Nước Mắt Quê Hương 

Dòng Mường Giang 
mạch ngầm Hàm Thuận Bắc 
bùn đỏ ngầu mạch vỡ tậnTân-Rai 
cánh đồng úa Ma Lâm, cờ nghẹn trổ 
cùng chè xanh Bảo Lộc, khóc canh dài. 

Anh lính trận Hải quân canh biển đảo 
chiều Sơn Ca ẩn hiện bóng quân thù 
dưới lòng biển ma trơi tiềm thủy đỉnh 
tọa độ Tây Nguyên, nguyên tử hiện nguyên hình. 

Đêm Biển Đông mây đen che trăng trĩu 
niềm bâng quơ... trận chiến hay hòa bình? 
dăm chiến hữu canh khuya bầu túy ngọa 
nhỡ mai đây chinh chiến chẳng trở về. 

Anh vẫn biết mình chỉ là tôi tớ 
quân ủy kia, tên Thái thú ngụy hình 
nhắm thẳng nó, cắc cù AK nổ 
cứ vờ như viên đạn chỉ vô tình. 

Mường Giang rũ, dòng trôi con nước đục 
Trăng lầu hoang, vuốt nhẹ lệ hàng dừa 
dừa đất mẹ hôm nay không còn ngọt 
bởi mạch ngầm có nước mắt quê hương. 
Gót giầy đỏ dẫm tan sân đại học 
dẫm nát lòng những em gái hậu phương 
phận nhi nữ nhưng nức tâm vì Tổ quốc 
nên hôm nay cũng xông kích, cũng lên đường. 

Tết sắp đến 
tiền đâu mua quà biếu? 
cánh đồng xanh nay nếp nghẹn đơm bông 
không bánh chưng, câu đối đỏ, dưa hồng! 
đành gởi lính theo gió đồng heo hút… 
Nhắn đồng đội, giục nhau tay bấm nút 
hỏa tiển tầm xa nhắm thẳng đến quân thù 
thà đổ máu, biển đông tanh mùi máu 
vẫn còn hơn ôm hận cả thiên thu.