Nếu đây chỉ là một truyện ngắn, nhưng truyện luôn phản ánh xã hội.
Dieu bat ngo trong mot phien toa tai Việt Nam
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 1 năm
2016
Tương phản với thân
hình đồ sộ của vị Hội thẩm nhân dân ngồi trên cao đối diện, bị cáo là một cô gái
đứng lọt thỏm trong vành móng ngựa. Bộ đồ sọc quá rộng khoác lên thân hình
mảnh dẻ, càng làm cô nhỏ bé hơn. Vị Hội thẩm nhân dân là một người đàn ông mặc
Comple đen, thắt Cravate đỏ chót, mặt mũi phương phi, bóng lộn, giấu cặp mắt ti
hí sau tròng kính cận. Ông ta là một đại biểu hội đồng nhân dân, được mời
làm thành viên hội đồng xét xử theo quy định.
Chủ tọa phiên tòa là
một phụ nữ đứng tuổi, khuôn mặt có vẻ nhân hậu, nhưng nhìn vô cảm, lạnh lùng và
ngay đơ như một bức tượng nặn bằng sáp.
Bà e hèm, lên giọng,
hỏi người con gái đứng trong vành móng ngựa:
Bị cáo đã nghe rõ bản
cáo trạng của Viện kiểm sát chưa?
Bị cáo thừa
nhận là mình đã hành nghề mại dâm 3 năm phải
không?
Dạ thưa,chính
xác là 4 năm, 4 tháng, 13 ngày ạ!
Trước khi làm
gái mại dâm bị cáo làm gì?
Thưa tòa, tôi
là sinh viên, kiêm bí thư chi đoàn!
– Là một bí thư chi
đoàn sao lại sa ngã như vậy?
Cô gái vén mớ tóc rủ
xuống trán, khoe khuôn mặt trái xoan trắng mịn, đôi mắt đen dưới cặp
lông mày nét ngang. Phòng xử án bỗng lao xao vì vẻ đẹp kiêu sa của bị cáo. Mọi
người đâu biết đó chính là Thảo Hiền, một hoa khôi sinh viên từng rực rỡ trong
đêm đăng quang mấy năm trước.
Thảo Hiền trả lời câu
hỏi của bà thẩm phán bằng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng chua xót, đắng
cay:
“ Thưa tòa! Tôi
sinh ra trong một gia ở ngoại thành, bố tôi làm công nhân ngành thủy điện mẹ làm
nội trợ. Tôi là chị của hai đứa em còn đang đi học. Kinh tế gia đình không khá
giả nhưng cũng không thuộc diện đói nghèo. Năm 18 tuổi tôi bước chân vào một
trường đại học có danh tiếng trong thành phố. Tôi chăm ngoan, học giỏi, mơ
ước dành được một suất học bổng tu nghiệp ở nước ngoài. Cũng năm ấy đoàn trường
chọn tôi đi thi hoa khôi sinh viên và tôi đã được trao vương miện. Sau cuộc thi,
tôi nổi tiếng và được cơ cấu vào ban cán sự đoàn, được cử đi học bồi
dưỡng, về làm bí thư đoàn lớp, trở thành một nhân tố lãnh đạo xuất sắc. Bí thư
đoàn trường là một sinh viên tốt nghiệp từ hai khóa trước, được giữ lại trường,
đang phấn đấu lên chức trưởng khoa. Anh ta đã có vợ con, luôn tỏ ra là một người
đạo đức, đề cao lý tưởng cộng sản, rất có uy tín với sinh viên. Đối với tôi,
người bí thư đoàn trường ấy là thần tượng, là tấm gương sáng để tôi noi
theo.
Phòng xử án im lặng
nghe lời khai của bị cáo. Riêng ông Hội thẩm nhân dân cứ ngọ nguậy như bị kiến
đốt. Cái mặt phương phi của ông ta đẫm mồ hôi.
“ Bí thư đoàn trường
hứa sau khi tôi tốt nghiệp sẽ đươc giữ lại làm bí thư đoàn, anh ta chuyển sang
làm trưởng khoa chuyên môn. Từ đó tôi ít quan tâm tới việc học chuyên môn mà chỉ
chăm hoạt động phong trào đoàn. Mùa hè năm ấy tôi dẫn đầu một nhóm năm mươi sinh
viên về nông thôn trong phong trào “Mùa hè xanh”, tôi đã được đưa vào danh sách
“đối tượng đảng” chuẩn bị kết nạp.
“ Là một sinh viên mà
không quan tâm tới kiến thức chuyên môn?
“ Thưa tòa! Đúng như
vậy! Vì kiến thức không phải là phương tiện cho thanh niên bước vào
đời, càng không thể giành được một vị trí trong xã
hội!
Thế cái gì là phương
tiện? Sắc đẹp phải không?
“ Thưa tòa! Tôi đã
nói rồi, khi tôi vào đảng, tôi sẽ là bí thư đoàn trường như người tiền nhiệm, đó
là sự bảo đảm vững chắc cho tương lai, không cần kiến thức ạ
!
– Điều gì khiến cô
thất vọng, bỏ học làm gái mãi dâm?
Thảo Hiền lau nước
mắt. Cô nhớ lại bữa tiệc cuối năm ở văn phòng đoàn trường, và trả lời
:
Thưa tòa! Có gì đau
đớn hơn,một người con gái, tỉnh dậy sau một cơn mê man, thấy thân
thể mình lõa lồ trên nền nhà giữa một đống thức ăn và bia rượu đổ lênh
láng?
Không phải một
mà là hai, thưa tòa! Đó chính là bí thư đoàn trường và môt hiệu phó, hai
người tôi kính phục nhất. Hai con người đó không hề say, vẫn ngồi nhìn thân thể
tôi, tỏ ra thích thú, hứa hẹn sẽ kết nạp đảng cho tôi nếu tiếp tục … cống hiến
cho họ!