3/12/15

Chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa lệ thuộc?

Chủ nghĩa xã hội hay chủ nghĩa lệ thuộc?

Đại Nghĩa (Danlambao) - Sau khi thành trì khối CNXH Đông Âu và Liên Xô sụp đổ thì bọn lãnh đạo đảng CSVN sợ mất chỗ dựa, mất CNXH ở Việt Nam nên quay sang thần phục Tàu, cầu xin Đại Hán Thiên triều che chở. Những lời lẽ thù hằn chửi rủa “quân bành trướng Bắc kinh” sau những trận đánh nhau chí tử ở 6 tỉnh biên giới năm 1979, Hà Giang năm1984 và đảo Gạc Ma năm 1988 được xóa bỏ, ngay cả trong Hiến pháp. Hồi ký Trần Quang Cơ thuật lại lời của TBT đảng CSVN Nguyễn Văn Linh nói như sau:
“Trong quan hệ hai nước, 10 năm qua có nhiều cái sai. Có cái đã sửa như việc sửa đổi Lời nói đầu của Hiến pháp, có cái đang sửa”. Anh sốt sắng muốn sang gặp lãnh đạo TQ để ‘bàn về vấn đề bảo vệ Chủ nghĩa xã hội’ vì đế quốc đang âm mưu thủ tiêu CNXH… chúng âm mưu diễn biến hòa bình, mỗi đảng phải tự lực chống lại. Liên xô thành trì XHCN, nhưng lại đang có nhiều vấn đề. Chúng tôi muốn cùng các người cộng sản chân chính bàn vấn đề bảo vệ CNXH… Tôi sẵn sàng sang TQ gặp lãnh đạo cấp cao TQ để khôi phục lại quan hệ hữu hảo. Các đồng chí cứ kêu một tiếng là tôi đi ngay… TQ cần nêu cao ngọn cờ CNXH, kiên trì chủ nghĩa Mác- Lênin”. (Hồi ký Trần Quang Cơ-chương 10)
Tiến sĩ Địa chất Nguyễn Thanh Giang, nhà đấu tranh kiên cường tại Hà Nội trong bài “Bản chất chính quyền Đại Hán” đã nhận định:
“…chính quyền độc đảng Bắc Kinh và Hà Nội đều run sợ trước sự sụp đổ của bức tường Berlin và nhất là sự tan tành của Liên bang Xô viết và phe Xã hội chủ nghĩa, liền bắt tay nhau dù là mới trải qua cuộc ‘chiến tranh giữa hai đồng chí thù địch’ đầu năm 1979, để hòng cùng nhau trụ lại trước định mệnh đã an bài. Đó là bước ngoặt của cuộc hội ngộ Việt-Trung ở Thành Đô-Tứ Xuyên cuối năm 1990, mà ông Nguyễn Cơ Thạch phải la hoảng lên là ‘một thời kỳ Bắc thuộc mới rất nguy hiểm đã bắt đầu’ để lập tức bị mất chức ngoại trưởng kiêm phó thủ tướng, bị gạt khỏi chức ủy viên Bộ chính trị. Thực chất Thành Đô là cái bẫy cực kỳ thâm hiểm mang bản chất Đại Hán mà một loạt kẻ lãnh đạo mù quáng, mất gốc dân tộc Việt đã dại dột chui vào”. (DanLamBao online ngày -1-2012)
Nhà nghiên cưu về Trung cộng Dương Danh Dy, nguyên Bí thư thứ nhất Đại sứ quán VN tại Bắc Kinh, nguyên Tổng lãnh sự VN tại Quảng Châu…trong bài “Hội nghị Thành Đô ‘nguyên nhân và diễn biến” ông Dy viết:

“Các nước XHCN Đông và Trung Âu không còn nữa, Liên xô mất quyền lãnh đạo, sắp tan rã, Việt Nam đứng trước nguy cơ mất chỗ dựa về nhiều mặt (chính trị, kinh tế, quốc phòng) cần phải tìm chỗ dựa mới, và TQ là đối tượng thích hợp nhất. Do đó cần phải tích cực đáp ứng một số yêu cầu của phía TQ nhằm nhanh chóng bình thường hóa quan hệ với họ…

Bây giờ chúng tôi quyết tâm sửa chữa chính sách sai lầm trước đây, khôi phục tình hữu nghị truyền thống giữa hai nước, hai đảng, cùng đi về con đường XHCN tươi đẹp”. (BBC online ngày 10-23-2014) 
Ngày 3-4 tháng 9 năm 1990 một phái đoàn lãnh đạo cao cấp của đảng CSVN do Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh cầm đầu gồm có Thủ tướng Đỗ Mười, cố vấn Phạm Văn Đồng cùng bộ sậu vội vã sang Bắc Kinh khấu đầu phủ phục và xin giữ thân phận chư hầu. 
Lãnh đạo CSVN đã nhục nhã cúi đầu thi hành lệnh của cộng sản Tàu theo Đại tá Nguyễn Đăng Quang thuật như sau:

“Nhớ lại, vào một tối đầu Thu 1987 tại New York, Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch có nói riêng với người viết bài này khi ông đẫn đầu phái đoàn CHXHCN Việt Nam sang dự khóa họp thứ 42 Đại hội đồng LHQ: ‘Họ công khai ra điều kiện cho lãnh đạo ta là ‘nếu VN thực tâm muốn cải thiện và bình thường hóa quan hệ với TQ thì việc đầu tiên Việt Nam phải làm là loại bỏ Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch”. (Boxitvn online ngày 5-8-2014)
Từ khi TBT Nguyễn Văn Linh cầm đầu phái đoàn sang Thành Đô ký mật ước mà nội dung cuộc họp bí mật mãi cho đến ngày hôm nay đảng CSVN chưa dám công khai công bố; tuy nhiên Thiếu tướng Lê Duy Mật, nguyên Phó tư lệnh-Tham mưu trưởng Quân khu 2 và Tư lệnh mặt trận 1979-1984 (Hà Giang) trong bức thư gửi “Đ/C Tổng bí thư BCHTW đảng…” ngày 20-7- 2014 ông đã tiết lộ:
“Xin trích một đoạn Thỏa hiệp Thành Đô: ‘…Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như TQ đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây…

Phía TQ đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc TQ. (Hết trích)” (DanChimViet online ngày 20-7-2014)
Nội dung mật ước Thành Đô cũng được tờ Thời Báo Hoàn Cầu và Tân Hoa Xã của Trung cộng vừa cùng nhau công bố những điều cơ mật mà hai cơ quan này gọi là sự thật về “Kỷ Yếu Hội Nghị” trong những ngày vừa qua với những câu chữ như sau:
“Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ nghĩa cộng sản, đảng cộng sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía TQ giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố gắng hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị vốn lâu đời có giũa hai đảng… Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như TQ đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây…

Phía TQ đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc TQ”. (RFA online ngày 6-8-2014)
Đặc biệt, Đại tá QĐND Phạm Quế Dương tiết lộ bí mật Thành Đô rõ ràng từng chi tiết và từng thời điểm quan trọng trong mật ước như sau: 
“Thiếu tướng Hà Thành Châu, Chính ủy Tổng cục Công nghiệp Quốc phòng Việt Nam, tỵ nạn chính trị tại Hoa Kỳ từ ngày 8-4-2013. Ở đây, ông đã nhờ một viên chức cao cấp Hoa Kỳ trao cho Chủ bút Tạp chí Foreign Policy Magazine một tập tài liệu tối mật liên quan đến quan hệ Việt Nam-Trung Quốc.

Tập tài liệu này xuất xứ từ anh vợ ông là thiếu tướng Chính ủy Tổng cục 2, thời Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh làm Tổng cục trưởng.

Tập tài liệu này chép lại nguyên văn từ cuốn băng nhựa AKAI, mang bí số ML887 ghi những cuộc họp bí mật của các lãnh đạo Việt Nam: Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh… tại Thành Đô.

Nội dung những cuộc họp bí mật ấy cho biết kế hoạch sáp nhập Việt Nam vào TQ dự kiến tổ chức qua 3 giai đoạn:

Giai đoạn 1: 15-7-2020 Quốc gia tự trị

Giai đoạn 2: 5-7-2040 Quốc gia thuộc trị

Giai đoạn 3: 5-7-2060 Tỉnh Âu Lạc

Tỉnh trưởng vẫn là người Việt, đặt dưới quyền lãnh đạo của Tổng đốc Quảng Châu (TQ)

Sau khi sáp nhập, tiếng TQ là ngôn ngữ chính, tiếng Việt là ngôn ngữ phụ.

Sử dụng thể thức ‘diễn biến hòa bình’, làm cho người Việt Nam và dư luận Quốc tế nhìn nhận rõ là TQ ‘không cướp nước Việt’ mà chính người Việt Nam tự mình ‘dâng nước’ và tự ý đồng hóa vào dân tộc Trung Hoa.

TBT Nguyễn Văn Linh thì khấu đầu trước Đặng Tiểu Bình ‘Nhờ TQ mà đảng CSVN mới nắm được chính quyền, mới thắng được đế quốc Pháp và đế quốc Mỹ, diệt được bọn tư bản phản động”. (DanChimViet online ngày 14-1-2015)
Trong “Thông điệp tháng Tám”, Nhà văn quân đội, Đại tá Phạm Đình Trọng, người đã khỏi đảng cộng sản, cái đảng mà ông đã phục vụ ngót 40 năm, nay nó đã biến thái khiến ông phải kêu lên:

“Nguy cơ chính trị đã đưa đất nước trở về thời ngàn năm Bắc thuộc, đẩy dân tộc Việt Nam vào thân phận nô lệ tủi nhục. Chính trị đồng hóa dân tộc Việt Nam về ý thức hệ Đại Hán, mở đường cho Đại Hán thực hiện tham vọng thôn tính Việt Nam. Nguy cơ mất nước đến từ bên ngoài, nạn ngoại xâm…

Việt Nam đã bẽ bàng sang Thành Đô, Đại Hán cầu xin sự nhìn nhận của Đại Hán, cầu xin được làm thân phận chư hầu để được liên kết thực chất là núp bóng cộng sản Đại Hán…

Từ cuộc gặp ở Thành Đô, những người cộng sản khư khư ôm giữ lý thuyết cộng sản sai lầm và tội lỗi đã thực sự đặt cái gông Bắc thuộc lên đầu, lên cổ nhân dân Việt Nam”. (DanChimViet online ngày 6-9-2012)
Thế là hai năm đã rõ mười, không còn dấu diếm gì được nữa, CSVN đã bán đứng dân tộc và Tổ quốc cho đồng chí bá quyền Đại Hán… Tên Tập Cận Bình vừa mạnh miệng tuyên bố cướp biển đảo của Tổ quốc đã được đảng CSVN trải thảm đỏ, rắc hoa đón rước và những đại biểu của cái gọi là đảng hội CSVN đã dảo lỗ tai nghe lời dụ ngọt của hắn và nhiệt liệt vỗ tay ở Hội trường Diên Hồng… Giáo sư Chu Hảo, nguyên Thứ trưởng Bộ Khoa học, Công nghệ và Môi trường đã “bức xúc” viết “Thư ngỏ gửi các đại biểu Quốc hội” có đoạn như sau:
“Vì sao quý vị không có bất kỳ hành động công khai nào phản đối, ngăn chặn Chủ tịch TQ Tập Cận Bình đăng đàn phát biểu tại Quốc hội nước ta, thực chất là với tư cách kẻ xâm lược, đại diện cho bè lũ bá quyền Đại Hán chưa khi nào rời bỏ âm mưu thôn tính Đất nước ta và nô dịch Dân tộc ta?” (Boxitvn online ngày 10-11-2015)
Ông Nguyễn Trung, nguyên Đại sứ của CSVN tại Thái Lan thấy rõ việc CSVN ôm chân Tàu để duy trì chế độ CNXH Việt Nam thực chất là thời kỳ nô lệ mới bắt đầu.
“Trong lịch sử ngoại giao Việt Nam kể từ sau khi đất nước đã hoàn thành sự nghiệp độc lập thống nhất ngày 30-4-1975 cho đến hôm nay, sự kiện hội nghị bí mật Thành Đô tháng 9-1990 giữa hai đoàn đại biểu cấp cao hai nước Việt-Trung để bình thường hóa quan hệ là một thất bại nhục nhã của nước ta, bẻ ghi con đường phát triển của nước ta dẫn đến tình hình đất nước như hôm nay. Một lần nữa TQ lại trở thành mối uy hiếp trực tiếp và nguy hiểm nhất đối với độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ và con đường phát triển của nước ta”. (Boxitvn online ngày 13-8-2012)
Đảng CSVN đang tuần tự thi hành mật ước Thành Đô để đến kỳ hạn sẽ hoàn tất việc chuẩn bị gia nhập đại gia đình Hán tộc. Theo nhận định của Đại tá Phạm Đình Trọng thì:
“Ông đảng trưởng đương kiêm Nguyễn Phú Trọng và ông đảng trưởng tiền nhiệm Nông Đức Mạnh là hai ông đầu đảng đã rước Tàu cộng vào nước ta ồ ạt nhất, sâu rộng nhất. Tàu cộng làm chủ những dãy đất rừng đầu nguồn chiến lược rộng lớn ở biên cương. Tàu cộng rầm rập kéo đến mảnh đất boxit Tây Nguyên. Tàu cộng lặng lẽ nhưng cấp tập đổ bộ vào những vùng đất đắc địa kinh tế, hiểm yếu về quân sự dọc bờ biển nước ta”. (DanLamBao online ngày 22-11-2015)
Thực ra thì ngày hôm nay người CSVN không còn tin nơi ảo tưởng CNXH nhưng nó là một cái phao chỉ để lừa gạt những người nhẹ dạ để tạo thành sức mạnh của một băng đảng duy trì quyền lực dù cho phải làm nô lệ ngoại bang. Chính TBT Nguyễn Phú Trọng phát biểu tại tổ về dự thảo sửa đổi Hiến pháp 1992, ông Trọng nói:
“Có thể nói là trong công cuộc xây dựng CNXH và bảo vệ tổ quốc chứ không nên nói trong công cuộc xây dựng CNXH và đổi mới. Đổi mới chỉ là giai đoạn, còn xây dựng CNXH còn lâu dài lắm. Đến hết thế kỷ này không biết đã có CNXH hoàn thiện ở Việt Nam hay chưa”. (ThanhNien online ngày 26-10-2013)
Qua lời phát biểu ngu ngơ của TBT đảng CSVN, Đại tá QĐND Phạm Xuân Phương, người nhiều năm phục vụ trong Cục Chính trị của QĐND Việt Nam trả lời câu hỏi tại sao Nguyễn Phú Trọng không thay đổi mục tiêu tiến tới CNXH, Đại tá Phương đáp:
“Cơ bản ông ấy không đủ khả năng để ông ấy hiểu nhưng bên cạnh ấy nó cũng là quyền lợi. Ông ta ngu dốt lại hưởng tất cả mọi quyền lợi thì việc gì mà thay đổi trong khi ông ta đang làm vua ở xứ sở này…

Giáo sư Đặng Phong, một chuyên gia kinh tế chính trị Đại học Kinh tế Quốc dân: ‘Xã hội chủ nghĩa là sự vớt vát thuộc quá khứ mà mình không thể chấp nhận nó nữa nhưng mình không thể thẳng thắn tuyên bố giã từ nó cho nên dùng một chữ rất mơ hồ chung chung như vậy. Bây giờ mà mải mê đi tìm XHCN thì không bao giờ tìm thấy giá trị thật của nó đâu”. (RFA online ngày 30-10-2013)
CNXH chỉ là một ảo tưởng để cộng sản Tàu “xỏ mũi” CSVN và CSVN khư khư bám lấy CNXH có nghĩa là khư khư cam tâm làm nô lệ cho giặc Tàu. Tiến sĩ Hà Sĩ Phu viết trong bài: “Dạy môn Công dân và Tổ quốc’, nhưng Tổ quốc tên là gì?” Có phải yêu tổ quốc Xã hội chủ nghĩa Việt Nam? Ông kể Tàu đã ra lệnh CSVN như sau:

“Còn nhớ hồi ông Lê Khả Phiêu đang làm TBT, có đoàn đại biểu TQ sang thăm trao đổi về những vấn đề lý luận… Phía TQ nói VN cần sửa lại lịch sử của mình. Theo ý TQ, VN chỉ là ‘đứa con hoang’ cần trở về với mẹ thì những trang sử oanh liệt chống ngoại xâm của Lê Lợi, Hưng Đạo, Quang Trung… chẳng qua là những vụ phản loạn của địa phương, như bọn giặc cỏ nổi lên chống lại chính quyền Trung ương chứ có khác gì?” (DanChimViet online ngày 26-11-2015)
Nhà nghiên cứu Trung cộng Dương Danh Dy nói rõ:

“Nếu không thấy hết những dại khờ, non yếu của chúng ta, không vạch trần những mưu ma chước quỷ của kẻ mà cho đến tận giờ phút này trong chúng ta vẫn còn có không ít người lầm tưởng họ là những đồng chí cộng sản, những người đang cùng chúng ta xây dựng chủ nghĩa xã hội thì sẽ là một nguy hại to lớn, lâu dài, tiềm ẩn đối với dân tộc”. (BBC online ngày 10-25-2014)
03/12/2015

Đối diện con quái vật

Đối diện con quái vật

Nhạc sĩ Tuấn Khanh - Thái độ công dân đối với quốc gia mình, phản ánh rất nhiều điều để nghĩ. Nó có thể người người hân hoan vỗ tay cười, và có thể khiến từng cá nhân gục mặt khóc âm thầm. 
Tháng 11/2015, sau khi nước Pháp bị tấn công bởi quân IS, số lượng thanh niên xin tòng quân để bảo vệ tổ quốc và đáp trả lại những kẻ đã giết hại đồng bào mình tăng gấp bốn lần. Các cơ sở tuyển quân của Pháp cho biết họ bất ngờ trước các lời xin nhập ngũ và các thư thắc mắc về tiêu chuẩn nhập ngũ lên đến 1500 hồ sơ, mỗi tuần. Theo ước tính, từ đây đên năm sau, Pháp sẽ nhận thêm 25.000 tân binh nữa. Hầu hết các lý do trong đơn xin nhập ngũ, được ghi rõ rằng họ muốn bảo vệ tổ quốc mình. 
Tổ quốc là cái gì đó rất mơ hồ, không cụ thể. Nhưng đứng trước những hình ảnh nơi sinh sống của mình đang lâm nguy, những người chung tiếng nói, quốc tịch của mình bị giết, bị đe doạ, ý thức về tổ quốc bừng dậy như một bản năng cao quý. 
Nước Pháp không phải là ngoại lệ. Vụ khủng bố ngày 11/9/2001 ở Mỹ cũng đã khiến tinh thần ái quốc của người Mỹ đa chủng tộc lên cao bất ngờ. Các thống kê cho thấy chỉ một tháng sau vụ đánh vào toà tháp đôi, trang mlive.com cho biết hàng chục ngàn thanh niên đã xin đăng lính vào nhiều binh chủng, đặc biệt ghi rõ là họ sẳn lòng đi đến bất cứ nơi đâu để tiêu diệt kẻ tấn công vào đất nước mình, người dân của mình. Năm 2002, nước Mỹ đón nhận thêm 80.000 tân binh. Tình trạng bùng nổ bất ngờ này làm gợi nhớ số lượt đăng lính tăng vọt sau vụ người Nhật tấn công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) vào năm 1941. 
Đọc những tin tức này, những ai yêu lẽ phải và mang trong mình lòng tự hào dân tộc đều có thể ứa nước mắt vì xúc động. Dâng hiến cuộc sống cho tổ quốc mình và giờ phút nguy nan, là niềm hãnh diện và cao quý mà không phải nền giáo dục nào, văn hoá nào cũng có thể may mắn có được. 
Đã từ nhiều năm nay, các bản tin về tàu Trung Quốc tấn công ngư dân Việt mỗi lúc càng nhiều, càng hung hãn. Tàu “bạn hữu nghị” từ phương Bắc tràn xuống, cướp, giết, bắt cóc... kể cả bao vây đường biển của Việt Nam - nói chính xác là một cuộc xâm lăng trong thời đại mới. Thanh niên Việt trong đời sống xã hội chủ nghĩa đã làm gì? 
Thật kinh ngạc, tăng dần theo thời gian là số lượng cha mẹ đưa con cái đi du học, đi xa đất nước như một cuộc đào thoát lớn lao và kiên nhẫn, bao gồm trong đó là các bậc phụ huynh có chức vụ, miệng luôn hô hào xây dựng đất nước và tồn tại hoà bình, 16 chữ vàng với Bắc Kinh. 
Bối cảnh Việt Nam luôn thấp thỏm trước các lời đe doạ sẽ bị tiến và chiếm trong 24 giờ từ báo chí chính thống Trung Quốc, thì thống kê cho thấy nạn trốn nghĩa vụ quân sự ở Việt Nam cũng tăng cao bất ngờ. Thậm chí. Trên các trang mạng xã hội, giới thanh niên nồng nhiệt bàn với nhau cách trốn nghĩa vụ quân sự. Thậm chí cẩm nang có 17 cách thoát chuyện đi lính được chia sẻ khắp nơi. Mệt mỏi đối phó với tình trạng này, năm 2013, Trung tướng Trần Đình Nhã, Phó Chủ nhiệm Ủy ban Quốc phòng - An ninh của Quốc hội cũng đã từng đề nghị cho phép hợp pháp việc không phải đi lính, bằng việc đóng tiền thế thân. 
Quả là một nghịch cảnh mà lịch sử Việt Nam từ thời sơ khai đến giờ mới có. Một dân tộc từng đánh bại mọi quân đội ngoại bang, ngay cả lúc túng cùng nhất, lại rơi vào thảm cảnh như vậy. Lẽ nào dân tộc Việt Nam hôm nay không còn yêu nước, hay không còn tin vào những món hàng vũ trang quân sự “khủng” hàng đầu thế giới vẫn được thông tin là đã về đến, đã trang bị cho cho quân đội nước mình? 
Đây là một vấn đề thật đáng suy nghiệm lâu dài, nhưng để trả lời nhanh, rõ ràng con người đang mất niềm tin. Trong mọi sự hy sinh cho tổ quốc mình, chắc chắc nhân dân không ngại, nhưng họ muốn sự dâng hiến của mình phải có ý nghĩa. Và thật là ngu ngốc, nếu chết không cho ai, để làm gì, và chết thay một cách ngu ngốc. 
Ngày 26/11/2015, thêm một ngư dân Việt bị bắn chết thảm thương trên biển ở Trường Sa, Quảng Ngãi. Ông bị bắn không có thông báo, không có lời cảnh cáo, bị bắn đến 2 phát đạn vào một cơ thể chỉ biết quăng lưới và thả câu.
Người ngư dân này bị bắn chết trên biển, bởi niềm tin được thúc giục từ các nhà lãnh đạo trên bờ vẫn khẳng định rằng hãy cứ ra khơi và cứ đánh bắt như một cách “thực thi chủ quyền của tổ quốc”. 
Những người còn sống hãi hùng đã đưa thi thể của người ngư dân này về đất mẹ, thật cô đơn, vì bởi hàng trăm hải lý đầy kẻ thù đó, cũng có những tàu cảnh sát biển đi tuần tra “khống”, báo cáo láo để ăn tiền dầu, tiền hoạt động, để được vui vẻ an sinh trên bờ. 
Người ngư dân bị bắn chết ngày 26/11, đến ngày 30 thì thi thể mới giao được cho gia đình. Thế nhưng trong những ngày di chuyển về nhà, chiếc tàu cá này thật cô đơn vì chỉ có một mình, dù đã báo với bộ đội biên phòng chuyện mình bị tấn công và có người tử nạn. Không có tàu kiểm ngư nào ra đón, không có ai đi cùng nỗi kinh hoàng của họ trong chuyến quay về. Mọi trang thiết bị hiện đại trên biển luôn được lên giọng tuyên truyền, như chỉ nặng phần trình diễn cùng sự thờ ơ của chính quyền. 
Dân tộc Việt Nam hôm nay mới đáng thương làm sao, đi biển mà yếu ớt như trẻ nhỏ. Ai cũng có thể bắt nạt. Ai cũng có thể cướp và giết. Láng giềng thì mặt cười thân thiện, quay lưng thì tay súng, tay dao. Nhưng đáng thương hơn bao giờ hết là chuyện ngư dân chết trên biển đã ngày càng nhiều và thường hơn, còn những người trên bờ nghe chuyện tang thương ngoài khơi, giờ chỉ mệt mỏi, nhíu mày thương hại mà cũng không thấy cần phải làm gì. 
Người Việt Nam như đang được các chính sách đối ngoại của chế độ tập quen dần thói quen ích kỷ, sợ mình bị mất mát, nhưng lại im lặng và chọn lựa thay thế bằng mất mát của những ngư dân nghèo khó. Nó giống như những câu chuyện cổ tích về các ngôi làng xưa phải hiến tế ai đó cho con quái vật để được yên. Vẫn có những người tin rằng việc hiến tế không bao giờ đến lượt mình, và mỗi ngày vẫn ăn ngon ngủ yên với những con cá đẫm máu đồng loại. Họ không muốn một cuộc chiến đối diện thẳng với con quái vật vì chỉ sợ mất mát cho riêng họ. 
Cũng như những ngôi làng khiếp nhược và u mê ấy, có bao giờ chúng ta tự hỏi rằng chúng ta sẽ mất - mất rất nhiều - thậm chí mất tất cả, mà các loại quái vật không cần mất sức cho bất kỳ một cuộc chiến tranh nào. 
Và những người lãnh đạo ngôi làng, nếu không có dũng khí để đối diện với cái ác để bảo vệ mọi người, thì họ tồn tại để làm gì?

Dân oan biểu tình đòi quyền tư hữu đất đai

Trần Quang Thành (Danlambao) - Sáng nay ngày 2/12/2015, trước trụ sở tiếp công dân của Đảng và Nhà nước tại số 1 phố Ngô Thì Nhậm, quận Hà Đông, Hà Nội, dân oan ở nhiều địa phương Bắc Trung Nam đã biểu tình đòi quyền tư hữu đất đai. Bà con giương cao biểu ngữ và hô vang các khẩu hiệu với nội dung yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam trả lại quyền tư hữu đất đai cho người dân; còn Đảng cộng sản người dân còn mất quyền làm người; đả đảo chế độ công an trị; đả đảo đảng cộng sản.
Sau đây là một số hình ảnh cuộc biểu tình do dân oan Trương Thanh Quang ở tỉnh Tiến Giang ghi lại.


03/12/2015

2/12/15

Như thế nào thì gọi là ngụy?

Nguyễn Dư (Danlambao) - Chắc nhiều người biết chữ "Ngụy" là có nguồn gốc từ chữ Hán, người mình dùng quen, cho nên đến những thế hệ của chúng ta sau này nó trở thành từ Hán-Việt thông dụng. Chữ "Ngụy" đi kèm với những từ sau nó thì sẽ làm biến đổi ý nghĩa của câu. Thí dụ như: ngụy quân tử.
Người Á đông quý trọng người quân tử, vì thế cho nên nhiều người lợi dụng điều đó mà cải trang cho bản thân bằng những phong cách giống như người quân tử, nhưng bản chất thật thì không được nhiều người quý trọng. Trong trường hợp này, ngôn ngữ bình dân người ta gọi những người như thế là đóng kịch, giả dối, giả tạo, hay văn vẻ hơn: là ngụy quân tử.
Thí dụ tiếp theo: như chữ ngụy trang, ngụy triều, ngụy quân, ngụy quyền... Ngày xưa, cộng sản gọi chế độ Việt Nam Cộng Hòa là ngụy quân, ngụy quyền, chắc có lẽ họ lấy ý từ hai chữ ngụy triều mà ra. Họ cho rằng "triều đại" Việt Nam Cộng Hòa là do Mỹ dựng nên, là chế độ kềm kẹp, bù nhìn, là giả tạo; còn họ (cộng sản Bắc Việt) đánh là đánh cho Liên Sô và Trung Quốc thì là... chính nghĩa(?!). Trong vấn đề này chúng ta đã nói, phân tích nhiều, không cần phải tranh cãi nữa. Cũng cần phân biệt thêm nước Ngụy ngày xưa bên Trung Hoa và họ Ngụy của người Á Đông.
Tôi đã trải qua hai thời kỳ, bắt đầu từ khi ông Diệm còn làm thủ tướng, rồi sau đó thành lập Đệ Nhất và Đệ Nhị Cộng Hòa; cho đến ngày hôm nay ngồi ôn lại quá khứ, chưa bao giờ thấy chế độ miền Nam Việt Nam là chế độ ngụy, kềm kẹp, giả dối, giả tạo như cộng sản gán ghép, "gắp lửa bỏ tay người" một cách gian trá như người cộng sản thường tuyên truyền, xuyên tạc. Rồi từ khi gọi người Việt hải ngoại bằng "khúc ruột ngàn dặm", có lẽ vì trơ trẽn quá nên họ bỏ dần, thấy sau này không còn sử dụng từ ngụy quân, ngụy quyền nữa.
Ngày hôm nay thì mọi người thấy rõ, chính cộng sản mới là ngụy quyền (gọi theo cách của người xưa là ngụy triều), bởi lẽ, họ cướp chính quyền miền Nam Việt Nam, "soán ngôi" bất chính, mà họ dùng ngụy từ là đi giải phóng để che đậy. Ai cần giải phóng ai thì chúng ta và mọi người điều biết. Đáng lý ra người miền Nam cần giải phóng người miền Bắc thoát khỏi cảnh kềm kẹp mà trở nên nghèo nàn, lạc hậu rồi đi đến ngu dốt, thì mới là hợp lý.
Từ cái chỗ bất chính, cho nên họ mới quản lý ngôn luận gắt gao và dùng những ngụy ngữ để che đậy những gì xấu xa do chế độ tạo nên. Thí dụ như chữ Osin là từ vay mượn nước ngoài, mới xuất hiện gần đây để thay cho động từ ở đợ trong tiếng Việt. Đình công thì họ gọi là ngừng việc tập thể; biểu tình thì là tụ tập đông người, gây rối trật tự công cộng. Tàu Trung Quốc bắn giết ngư dân thì họ gọi là tàu lạ...
Người cộng sản nhận ra, nếu nói rằng đi làm công hay bán sức lao động ra nước ngoài thì nghe nó kỳ khôi quá, cho nên họ gọi hợp tác lao động hay xuất khẩu lao động, nghe nó có vẻ nhẹ nhàng hơn. Bây giờ thì có khác; chứ còn ngày xưa trong chế độ xã hội chủ nghĩa có lẽ chẳng có gì để xuất khẩu nên đành phải xuất khẩu lao động vậy!
Hợp tác lao động, gọi như thế là họ chơi ăn gian, bởi lẽ hai chữ hợp tác nó mang hàm ý là hùn hạp, cùng làm, cũng có nghĩa là phải công bằng. Thí dụ: có liên quan tới tiền bạc thì chia theo tỉ lệ; trong công việc thì phải cùng làm chung, ăn lương theo giờ tùy khả năng. Còn một người bỏ tiền ra mướn người khác làm việc cho mình rồi trả lương, tức là chủ trả lương cho người làm công (thợ); có khi người làm công còn bị chủ bóc lột sức lao động thì không thể gọi là hợp tác được.
Những gì xấu xa mà cộng sản "gắp lửa bỏ tay người", gán ghép cho Việt Nam Cộng Hòa ngày xưa như: kềm kẹp, tư bản bóc lột, ngụy quân, ngụy quyền, bọn phản động bán nước, thì bây giờ thời gian đã trả lời, họ đã hiện nguyên hình trong những cái xấu xa đó.
Chế độ cộng sản - cần phải gọi chính xác cho đúng nghĩa - mới là chế độ ngụy quyền.
02/12/2015

Trách chi những anh quan sứ

S.T.T.D Tưởng Năng Tiến (Danlambao) - Sống và làm việc cách công chính như nhân viên sứ quán các nước khác, nhân viên sứ quán Việt Nam chỉ còn cách cắn dép gặm không khí qua ngày. - Hương Vũ
Từ xứ Thái trở về, blogger Phạm Hồng Phong có mang theo một câu chuyện làm quà. Dù đã cố nén hết mọi “nỗi niềm,” giọng kể của ông vẫn khiến người nghe muốn ứa nước mắt:
“Bay chuyến cuối cùng trong ngày, từ Don Muang về Tân Sơn Nhất. 

Gặp một nhóm hơn chục người đi tay không, quần áo nhàu nhĩ áo phông trắng thì thành cháo lòng, áo màu thì cáu bẩn, người đi tông, người đi chân đất, ồn ào, nhốn nháo lên máy bay tìm ghế ngồi. Tất cả đều rất trẻ, tuổi từ 20, đến 31.

Khá ngạc nhiên, hỏi ra mới biết anh em ngư dân Sông Đốc - Cà Mau bị cảnh sát biển Thái Lan bắt khi đang câu mực ở Vịnh Thái Lan, tịch thu thuyền, tài sản, án tù 3 tháng. Gia đình vay tiền chạy chọt, ngồi tù được 55 ngày, hôm nay được thả về. 

Cầm vé trên tay nhưng không biết ghế của mình chỗ nào. Mình cùng mấy cô tiếp viên Air Asia hướng dẫn từng chỗ ngồi vì anh em đều lần đầu bị đi bằng máy bay. 

Ngồi hỏi chuyện và nghe kể mới biết sự cơ cực từ ngày bị bắt đến khi được tha.

Để được thả, gia đình phải tự tìm cò, qua Thái, liên hệ Đại sứ quán VN ở Bangkok, xuống Songkhla gặp cảnh sát, cai tù...

Rổ giá để được tự do:

- Thuyền viên 12 -20 triệu/người, 

- Tài công 80 -120 triệu/người tùy tội nặng nhẹ, tùy hứng của cò và cảnh sát.

Tiền vé máy bay riêng, nghe anh em nói là mỗi người 8 triệu nộp cho đại sứ quán mua và làm thủ tục cho cả nhóm, ngồi xe tù, cảnh sát chở tuột ra sân bay, gọi tên từng thằng phát cho cuống vé. (Giá bình thường mua cận ngày thì tối đa cũng chỉ 150$~ 3 triệu ông cụ). Mình bảo anh em, có thể do tiền cò, lệ phí giấy thông hành ĐSQ cấp và xăng xe tù, xe áp tải của cảnh sát Thái nên mới hết 8 triệu, chứ vé mình mua trước đây 5 ngày có 1800 Bath ~ 1,2 triệu.

Được tự do, anh em ai nấy đều phấn khởi, dù về nhà sẽ phải cày cuốc để trả nợ. Thấy rằng mình còn may mắn hơn rất nhiều người. Anh em kể ở bên đó còn hàng trăm ngư dân VN vẫn đang ngồi tù ở Songkhla, nhiều người không có tiền chạy nên ở tù mấy năm chưa được về. Có ông cụ ở tù lâu, bị đánh đến nỗi mất trí nhớ không biết quê mình ở đâu, gia đình cũng không có ai liên lạc, kể như sẽ ở đó cho đến chết.”
Ảnh: Facebook Phạm Hồng Phong
Chuyện kể của Phạm Hồng Phong, tính đến 9 giờ sáng ngày 29 tháng 11 năm 2015, được 4.357 lượt chia sẻ và 333 lời bình phẩm. Xin trích dẫn một vài:
Chuối Cả Vườn: ĐSQ ăn cơm ngư dân và cò trên lưng ngư dân ư? Bụng bảo dạ không tin nhưng không thể. 
Phuong Nguyen: Bọn ĐSQ VN ở các nước chúng nó cũng là cò chứ là gì! Làm gì cho dân cũng phải tiền, người gốc Việt cũng tiền. Chỉ có dân bản xứ là chưa dám thôi. Thật chứ, dân VN ra nước ngoài muốn đc bảo vệ vẫn phải có tiền. Không ai can thiệp cho. Các nước khác thì họ biết tiền họ xài là do dân trả nên bảo vệ dân là trách nhiệm của họ nên họ làm hết sức mình.
Phạm Chánh Nghĩa: Đ' biết có cái Đại Sứ Quán nào trên thế giới tuyệt vời như cái ĐSQ Việt Nam! Này không nhỉ . Má nó , kinh khủng thiệt.
Nhà Trọ Hà Hằng: Ngư dân đi biển bảo vệ lãnh thổ, lãnh hải mà để người ta khổ thế à mấy anh lãnh đạo? ĐSQ không giúp gì ư mà lại ăn Tiền vé đến 8 triệu của người ta.
Nguyễn Trần Hoàn: Đại sứ quán là nơi ăn bẩn đó bạn ơi, ở Hàn quốc còn khủng hơn nhiều, giá đổi một cái hộ chiếu khi hết hạn không dưới 300usd, nếu bị mất hộ chiếu thì càng khốn nạn hơn nữa.
Câu chuyện làm quà của Phạm Hồng Phong, cùng những lời bình dẫn thượng, khiến tôi nhớ đến bài viết (“Tình Đồng Hương Của Dũng Việt Nam”) trên Tuổi Trẻ Online của phóng viên Đình Dân:
“Ở Philippines ngư dân ta đi biển gặp nạn được Dũng giúp đỡ rất nhiều’, ‘Không chỉ những người Việt đi biển gặp nạn ở Philippines biết tới Dũng, mà thậm chí nhiều thân nhân của họ đang sống ở quê cũng lưu trong điện thoại cầm tay cái tên Dũng Việt Nam’... Đó là những thông tin mà tôi nghe được từ nhiều người dân ở đảo Phú Quý. Và tôi đã có cơ hội gặp gỡ ‘Dũng Việt Nam’ nhân chuyến đi Philippines viết về vụ 122 ngư dân bị giam giữ tại đây...”
“Chiều 23-8, trời Palawan vẫn mưa suốt. Sáng mai là ngày diễn ra phiên tòa xét xử 122 ngư dân nên chiều hôm đó những người từ Việt Nam qua ai cũng bận rộn lo giấy tờ, thủ tục chuẩn bị hầu tòa. Anh Dũng cũng cuống cuồng vừa chạy xe vừa điện thoại liên tục để hẹn các luật sư ở Philippines nhằm thiết kế các buổi gặp gỡ với các luật sư từ Việt Nam qua. Vừa gặp luật sư xong, anh Dũng lại cùng anh Thoại - chủ DNTN Long Hải Long - vào nhà tù để mang thuốc tây và một ít tiền bà con ở đảo Phú Quý gửi cho người nhà của họ trong trại giam. Mưa to ướt hết áo, anh Dũng phải mượn áo một thuyền trưởng mặc vào để chạy tiếp. Thay vội chiếc áo vừa mượn, anh lại quay ngoắt chiếc xe ba bánh ra khỏi cổng nhà tù rồi nói vội: ‘Tôi chạy ra tòa xin cái giấy cho anh em xuống tàu lấy gạo và quần áo’.

“Ngày diễn ra phiên điều trần, từ sáng sớm anh Dũng đã ngồi trong chiếc xe ba bánh chờ dưới đường. Anh bảo chờ đi cùng 115 ngư dân từ nhà tù ra tòa án. Nhìn những ánh mắt âu lo qua song sắt của chiếc xe màu vàng bóp chặt khóa, anh Dũng ngậm ngùi: ‘Đồng hương mình cả. Mà toàn là ngư dân chân chất. Vợ con họ ở nhà mà thấy hình ảnh này chắc không cầm lòng được...’.
“Nhiều lần ngồi tâm sự, xen trong câu chuyện của những tháng ngày bị bắt trên đất Philippines, các thuyền trưởng luôn kể về anh Dũng với vẻ hàm ơn. Ông Trần Hút, người lớn tuổi nhất trong bảy thuyền trưởng, kể: “Những ngày đầu bị bắt lên đây, chúng tôi vừa hoảng hốt vì không biết vì sao mình lại bị bắt, vừa lo lắng vì không người thân thích, không biết đường sá, cũng không biết hải quân Philippines nói gì. Chúng tôi cứ như người câm điếc, may mà có Dũng..”
“Một số ngư dân ở Quảng Ngãi và Bình Thuận kể rằng từ năm 2004 đến nay, anh Dũng đã giúp đỡ khoảng 30 nhóm ngư dân Việt Nam bị mắc nạn và trôi dạt vào vùng biển của nước bạn. Anh nói anh giúp các nhóm ngư dân những việc như phiên dịch, làm cầu nối giữa những ngư dân bị nạn và chính quyền địa phương, giúp ngư dân từ việc làm giấy tờ cho đến đi chợ, mua card điện thoại..."
“Anh Dũng nói có một câu chuyện mà anh sẽ chẳng bao giờ quên. Đó là vào đầu tháng 8 vừa rồi. ‘Hôm đó đã 22g đêm. Trời mưa to gió lớn. Tôi đang cho mấy đứa con đi ngủ thì nhận được điện thoại từ Việt Nam. Người đầu dây là anh Sơn - một chủ ghe ở tỉnh Quảng Ngãi: Dũng ơi, làm ơn cứu nạn cứu khổ giùm. 12 ngư dân của tôi đang đánh bắt ở vùng biển nước mình thì bị bão đánh chìm ghe. Họ điện về nói đã trôi dạt mấy ngày nay theo hướng nam về vùng biển Philippines. Họ đang cố đu bám vào thuyền thúng trôi dạt giữa biển. Anh nhờ người ở đó cứu giùm, không để đến sáng mai lạnh quá họ chết hết”. 
“Ngay trong đêm, bằng tất cả mọi mối quen biết, anh Dũng xác định lại chính xác tọa độ nơi 12 ngư dân bị nạn rồi lập tức cầu cứu hải quân Philippines...”
Anh Dũng trong cuộc làm việc với luật sư Philippines - Ảnh: Đình Dân
Ủa, cái ông Dũng này là ai mà sao rảnh rỗi và “bao la” dữ vậy cà? Xin hãy nán đọc thêm một đoạn ngắn nữa, về người đàn ông Việt Nam vô cùng nhân ái và tháo vát này:
“Một lần khi anh Dũng đang mải miết phiên dịch cho các ngư dân ở tòa án đến nỗi quên đi đón vợ, thế là vợ anh tự thuê xe chở cả bao dép bán dở đến tòa án tỉnh để tìm. Lúc này tôi mới biết người đàn ông thông thạo ba thứ tiếng Việt, Anh, Philippines này là một người bán giày dép trên hè phố...” 
Anh Dũng (thứ hai từ trái) làm phiên dịch trong buổi khám sức khỏe cho ngư dân - Ảnh: Đình dân
Coi: một người dân Việt lam lũ, vợ dại con thơ, đang lưu lạc nơi đất lạ xứ người mà chăm lo cho những đồng hương của mình từ A tới Z (cung cấp tọa độ nơi ngư dân bị bão đánh chìm thuyền cho hải quân Phi, tham vấn với luật sư bản sứ, làm cầu nối giữa những ngư dân bị nạn và chính quyền địa phương, vào tù thăm non tiếp tế cho đồng bào đang bị giam dữ, rồi cùng đi với họ ra toà...) như vậy thì các Toà Tổng Lãnh Sự và Đại Sứ Quán VN làm gì?
Chỉ làm... tiền thôi!
Chớ họ còn có lựa chọn nào khác nữa đâu. “Sống và làm việc cách công chính như nhân viên sứ quán các nước khác, nhân viên sứ quán Vn chỉ còn cách cắn dép gặm không khí qua ngày.”
Bởi vậy, đừng ngạc nhiên (và cũng đừng buồn) khi thấy trên trang mạng xã hộ dân sự (Tôi & Sứ Quán) có những dòng chữ rầu rĩ thế này đây:
Lãnh sự quán Việt Nam tại San Francisco xin lỗi và hoàn trả tiền lạm thu sau khi một thành viên Tôi và Sứ quán khiếu nại suốt 5 tháng.

Thành viên Tôi và Sứ quán phản ánh lạm thu ở Đại sứ quán Việt Nam tại Ottawa, Canada tới các đại biểu quốc hội sau khi không nhận được phản hồi từ Bộ Ngoại giao Việt Nam và các cơ quan có thẩm quyền.

Thành viên Tôi và Sứ quán phản ánh tình trạng lạm thu ở Đại sứ quán Việt Nam tại Paris tới Bộ Ngoại giao Việt Nam.

Sứ quán VN ở Bỉ “chưa sẵn sàng đối thoại.”
Ông Đỗ Xuân Cang trước cửa Lãnh Sự Quán Việt Nam, tại thủ đô Praha, Tiệp Khắc. Nguồn ảnh: ĐCV.
Ngay tại Việt Nam mà qúi vị lãnh đạo có ai thiết tha gì đến chuyện bảo vệ ngư dân, ngư trường, biển đảo, môi trường, và sức khoẻ của người dân đâu (tất cả chỉ chăm lo vơ vét thôi) thì trách chi những anh quan sứ.
02/12/2015

1/12/15

Tổ Quốc chối từ

Huỳnh Tuấn Anh (Danlambao) - Viết cho Sa Kỳ - Pray for Sa Kỳ
Trường Sa đã trả về một cái xác chết
Biển đã chối từ hay ruồng rẫy dân tôi?
Đất hờ hững quay lưng che tiếng khóc
Chỉ viên đạn vô danh không chối từ vuông ngực nát nhàu
Tổ quốc đâu rồi? Tổ quốc của ai? 
Những cái chết bí danh trên thềm lục địa.
Những cái chết bặt câm ý nghĩa
Sống chết mặc chúng mày!
Mặt chúng tao có hình dáng bàn tay
Lật bề này xoay bề khác
Biết thò ra túm vào trong canh bạc
Quan ngại và hoà đàm trên giấy trắng và trên môi.
Bao nhiêu xác người chết trôi
Sóng bạc tóc lưu vong trên hai từ hải phận
Đứa trẻ mất cha ngửa mặt lên trời mà thét
Người vợ mất chồng vạch đất úp tiếng kêu
Đất nước giá bao nhiêu?
Sau những lời từ chối
Đất nước mất từ im lặng rét thịt da
Gần lắm Trường Sa?
Tiếng loa phóng thanh hát lời giả trá
Dân tộc này ngác ngơ trước hai từ tàu lạ.
Từ miệng người quen những kẻ ruột rà.
Điệp khúc chối từ của một bài ca
Đất liền đạp ra - Trường Sa xô lại
Hát nữa đi bài ca quan ngại!
Tội ác chúng mày mãi mãi được gọi tên.
1.12.2015

Hội của nhà nước và hội của dân

Trần Hoàng Lan (Danlambao) - Nếu hiểu hội theo diễn giải "Lập hội là việc các cá nhân liên kết, tập hợp lại với nhau (to associate, gether) thành nhóm để hướng đến những lợi ích, mục đích hay sự quan tâm chung... Các hội có hình thức đa dạng, đó có thể là các câu lạc bộ, hội nghề nghiệp, các tổ chức phi chính phủ, các quỹ, công đoàn, tổ chức tôn giáo, chính đảng và công ty. Do sự đa dạng của các nhóm, pháp luật các quốc gia thường có quy định điều chỉnh riêng một số nhóm, hội bằng các luật riêng như: luật về doanh nghiệp - công ty, luật về công đoàn - nghiệp đoàn, luật về các đảng phái chính trị, luật về các tổ chức tôn giáo" của LHQ thì ở Việt Nam có rất nhiều hội.
Hầu như bất kỳ một người nào trong cuộc đời mình cũng đều tham gia ít nhất vài ba hội. Lúc nhỏ đi học là đội viên nhi đồng, thiếu niên tiền phong Hồ Chí Minh. Lớn lên một chút vào đoàn thanh niên cộng sản Hồ Chí Minh. Có chí hướng làm lãnh đạo thì phấn đấu để trở thành đảng viên. Là công nhân, viên chức, cán bộ thì tham gia tổ chức công đoàn ở nơi làm việc. Nông dân, phụ nữ thì chả cần được kết nạp cũng nghiễm nhiên là thành viên của hội nông dân tập thể, hội phụ nữ. Từ lúc tuổi cao, về hưu, mất sức tới khi chết là quãng thời gian sinh hoạt ở hội người cao tuổi. Đó chỉ mới là vài trong số nhiều hội của nhà nước. Nếu tính cả những hội mà thấy "có cùng một cái gì đó" là người ta lập thì còn nhiều nữa. 
Theo thống kê của bộ nội vụ hiện có 481 hội hoạt động trên phạm vi cả nước và có khoảng 52 nghìn hội hoạt động phạm vi địa phương. Chắc chắn con số thống kê này chưa kể tới các hội như: Cùng tuổi lập hội đồng niên, cùng nhập ngũ lập hội đồng ngũ, cùng lớp lập hội đồng môn, cùng thích chơi thể thao lập câu lạc bộ, sinh sống ở xa thì lập hội đồng hương cùng quê,... khá phổ biến ở các nơi hiện nay. 
Gần đây, do những chính sách bất công về đất đai cùng hệ thống pháp luật chỉ nhằm bảo vệ đảng, chính quyền nên đội ngũ dân oan trong nước ngày một đông, phong trào đấu tranh đòi tự do dân chủ đang dần lớn mạnh, xã hội dân sự bước đầu hình thành và phát triển đã kéo theo sự ra đời của hội dân oan và hàng loạt các hội đoàn xã hội dân sự. Theo cam kết khi gia nhập TPP, sắp tới ở Việt Nam sẽ có cả công đoàn độc lập. Có thể tạm chia hệ thống hội ở Việt Nam thành hai loại: Hội của nhà nướchội của dân
Hội của nhà nước tất nhiên là do nhà nước cũng chính là đảng lập ra cho dân. Có những đặc điểm để nhận biết sau: 
- Lãnh đạo hội là đảng viên. 
- Hoạt động dưới sự chỉ đạo của đảng bộ hoặc chính quyền cấp trên. 
- Dân có thể tự nguyện, buộc phải, hoặc nghiễm nhiên trở thành hội viên. 
- Kinh phí cấp cho hoạt động của hội hoặc hoạt động của lãnh đạo hội lấy từ ngân sách nhà nước tức là tiền thuế của dân. 
- Thường có tổ chức quy mô từ trung ương tới địa phương nên số thành viên đông trên danh nghĩa. 
- Dĩ nhiên là có tư cách pháp nhân. 
Hệ thống hội nhà nước hầu như phủ kín mọi tầng lớp công dân, mọi lĩnh vực trong đời sống xã hội. Tựa như hệ thống chân rết bám sâu vào từng ngõ ngách để theo dõi, định hướng, điều chỉnh, kiểm soát các hoạt động xã hội của công dân. Thực chất là công cụ để tuyên truyền cho đảng, lừa dối, ru ngủ quần chúng, triệt tiêu đối lập nhằm duy trì chế độ độc tài. 
Để mị thành viên, khi lập đảng thường soạn thảo những chức năng, mục đích của chúng rất kêu như "bảo vệ quyền lợi của đối tượng này, nọ". Chẳng hạn: Chức năng thứ nhất của công đoàn Việt Nam ghi rõ "đại diện và bảo vệ các quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng của CNVC-LĐ". Còn hội nông dân tập thể lập ra để "chăm lo, bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của nông dân". Dĩ nhiên hội mà thành viên thuộc diện "chân yếu tay mềm" lại càng phải "chăm lo, bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng của các tầng lớp phụ nữ". Nhưng không quên giao nhiệm vụ tuyên truyền "tuyên truyền đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của nhà nước và các nhiệm vụ của tổ chức Công đoàn..." (Trích nhiệm vụ của công đoàn), hoặc "tuyên truyền, giáo dục cho cán bộ, hội viên, nông dân hiểu biết đường lối của Đảng; chính sách, pháp luật của Nhà nước; nghị quyết, chỉ thị của Hội, khơi dậy và phát huy truyền thống yêu nước, ý chí cách mạng, tinh thần tự lực, tự cường, lao động sáng tạo của nông dân..." (Trích nhiệm vụ của hội nông dân tập thể), hoặc "tuyên truyền, giáo dục chính trị, tư tưởng, lý tưởng cách mạng, phẩm chất đạo đức, lối sống; đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước..." (Trích nhiệm vụ của hội liên hiệp phụ nữ). Và giao hẹn: hội chỉ bảo vệ chăm lo các "quyền, lợi ích hợp pháp, chính đáng" của các hội viên. Nghĩa là cái nào là "bất hợp pháp", là "không chính đáng" theo ý đảng thì không được chăm lo, bảo vệ. Chức năng, nhiệm vụ của các hội nhà nước còn lại hầu như cũng được dập khuôn theo công thức "Hội của đối tượng nào thì bảo vệ chăm lo cho đối tượng ấy nhưng phải kèm nhiệm vụ hoặc là tuyên truyền, chấp hành các đường lối chính sách của đảng hoặc là bảo vệ khối đại đoàn kết toàn dân mà đảng là trung tâm hoặc để đấu tranh với "các thế lực thù địch" bảo vệ đảng, nhà nước"... 
Với chức năng, nhiệm vụ như vậy rất khó để các hội nhà nước chăm lo, bảo vệ được cho các thành viên của mình nhất là khi các chủ trương, chính sách của đảng xâm hại tới quyền, lợi ích của các thành viên ngày một nhiều. Ở vào tình huống đó các hội nhà nước chỉ còn cách bỏ rơi thành viên để làm tròn chức năng của một công cụ. Bởi vậy đã có nhiều nghịch cảnh xảy ra thường xuyên vào những năm gần đây. Công đoàn luôn đứng về phía giới chủ (kẻ đã cấu kết chia chác lợi ích với đảng, nhà nước) để thuyết phục công nhân dừng bãi công, đình công và khi thuyết phục không được thì bỏ mặc cho công an đàn áp bắt bớ công nhân. Hội nông dân tập thể hầu như không hề quan tâm tới một thực tế xảy ra ngày càng nhiều là nông dân bị thu hồi đất nhận tiền đền bù với giá rẻ mạt thực chất là bị cướp đất. Hội phụ nữ thì bỏ mặc những phụ nữ bị đánh đập, bị giam giữ tra tấn vì đòi quyền con người, tự do, dân chủ. Nhiều hội khác của nhà nước cũng đồng loạt không thèm đếm xỉa tới các thành viên của mình tham gia biểu tình phản đối Tàu cộng bị nhà nước bắt bớ đàn áp rất dã man. Thậm chí những hội có sở trường về nói, viết như hội nhà báo, nhà văn cũng thường xuyên ngậm miệng khi các nhà báo, nhà văn bị đánh đập, bị bỏ tù vì chống tham nhũng và nói ra sự thật. 
Hệ thống hội nhà nước đã làm nhiều người tưởng có dân chủ vì thấy được nói ở hội mà mình tham gia. Nhưng họ đã lầm. Đảng cộng sản đã thông qua lãnh đạo hội định hướng, thanh lọc để mọi lời không nói, dễ nghe, khó nghe của họ ở đó đều trở thành những "tràng vỗ tay". Để to, ròn rã hơn các hội lớn của nhà nước lại được cho nằm trong một hội lớn hơn nữa là mặt trận tổ quốc. Có thêm vai trò được bóng gió bằng bốn chữ trong câu mô tả hành động dây chuyền "Đảng chỉ tay, quốc hội giơ tay, mặt trận vỗ tay, nhân dân trắng tay". Nói thẳng ra là "mặt trận tổ quốc lập ra để mạo danh nhân dân tán thành các chủ trương chính sách của đảng". 
Tuy nhiên, hiện thời tràng "vỗ tay" to đã không còn át nổi tiếng kêu đòi lại những gì đã mất của những người dũng cảm trong số nhân dân "trắng tay"(mất sạch) mà không ít là thành viên của loại hội còn lại. Đó là hội của dân. Có các đặc điểm sau:
- Ban lãnh đạo thường không phải là đảng viên và quan trọng là không chịu sự chỉ đạo của bất cứ cấp bộ đảng hoặc cấp chính quyền nào.
- Nguồn kinh phí để hoạt động không lấy từ ngân sách nhà nước. 
- Các thành viên gia nhập là hoàn toàn tự nguyện. Có thể chia hội của dân thành hai loại: 
Loại 1 gồm những hội lập ra nhằm tới các mục đích đại loại như: rèn luyện sức khỏe, giải trí, văn hóa... đơn thuần, không quan tâm tới các vấn đề chính trị như thực trạng đất nước, nhân quyền, tự do,... Không đối lập với chính quyền. Loại này dễ dàng được cấp phép hoạt động vì nhà nước cũng rất muốn có nhiều hội kiểu này để tô điểm cho bức tranh xã hội dân sự vốn dĩ mờ nhạt trong mắt cộng đồng quốc tế, đồng thời lôi cuốn người dân vào các hoạt động giải trí vô bổ quên đi những chủ đề mà nhà nước không muốn người dân quan tâm. 
Loại 2 tiêu biểu là các hội dân oan ba miền, hội anh em dân chủ, hội phụ nữ nhân quyền, hội cựu tù nhân lương tâm, hội bầu bí tương thân, câu lạc bộ bóng đá NO-U FC, hội văn đoàn độc lập, hội bảo vệ cây xanh Hà Nội,... sắp tới có thể là công đoàn độc lập. Đây là những hội đã bị đảng - nhà nước quy kết, nặng thì "các lực lượng thù địch chống phá nhà nước", nhẹ hơn "bị lợi dụng" hoặc "bất hợp pháp" vì trong mục đích hoạt động đã đề cập tới thực trạng đất nước, chống tham nhũng, quyền con người, tự do, dân chủ, công lý, đối lập phản biện với đảng và nhà nước của đảng... những lĩnh vực mà nhà nước độc tài không muốn người dân quan tâm. Bởi vậy các hội này thường xuyên bị vu cáo, sách nhiễu, đàn áp và tất nhiên không được cấp phép hoạt động. Có thể còn là ít, là sớm khi nói về các thành quả, thành công của những hội này nhưng chắc chắn chúng là nền móng xây dựng xã hội dân sự, góp phần dân chủ hóa đất nước tiến tới xóa bỏ hoàn toàn chế độ độc tài. 
Vào những năm đầu thập kỷ 90 của thế kỷ trước, sau khi Liên Xô và các chế độ cộng sản ở Đông Âu sụp đổ, tác giả Vladimir Bukovsky đã cho ra đời cuốn sách nghiên cứu chính trị "Chủ nghĩa toàn trị giữa ngã ba đường" trong đó có đoạn nói về chế độ độc tài toàn trị:
"Chế độ toàn trị có thể xem là chế độ độc tài mà đã tiến thêm một bước dài trên con đường độc tài. Thay vì đóng cửa, xoá bỏ những tổ chức xã hội dân sự (như một số chế độ độc tài quân sự đã làm), chế độ toàn trị thay thế chúng bằng các tổ chức xã hội dân chủ giả hiệu có vẻ giống như trong các chế độ tự do dân chủ, nhằm ngăn cản bất cứ một hành động nào ngoài vòng kiểm soát của họ xảy ra trong xã hội. Chính vì thế chế độ toàn trị còn tồi tệ và độc tài hơn rất nhiều so với những chế độ độc tài thông thường, chế độ toàn trị luôn kiểm soát mọi mặt của cuộc sống trong xã hội. Nó không những buộc con người trong chế độ phải sống như những nô lệ (của nhà nước toàn trị) mà còn buộc họ phải sống thường xuyên trong sự giả dối. Trên hết nó làm xã hội băng hoại đến mức độ việc quay lại với tự do và dân chủ gần như là không thể". 
Từ kết quả nghiên cứu trên có thể gọi các hội của nhà nước là những tổ chức xã hội dân sự giả hiệu, đồng thời thấy rõ: chế độ cộng sản Việt Nam đích thực là chế độ độc tài toàn trị tồn tại lâu năm nên không thể cải biến mà phải thay thế...
02.12.2015

Phát biểu của 1 Tuổi trẻ Việt Nam

 


 

Lạc lõng

Phạm Đình Trọng (Danlambao) - Cuối tháng 11. 2015 không khí tang tóc còn đang bao trùm thủ đô nước Pháp sau vụ khủng bố đẫm máu đêm 13.11.2015 nhằm vào dân lành Paris giết chết hơn 150 dân thường. Cuối tháng 11. 2015, cả thế giới còn đang hướng về nước Pháp, hướng về Paris, chia sẻ đau buồn với người dân Pháp.
Ngày cuối cùng của tháng 11 tang tóc đó của Paris, của nước Pháp, cùng với 150 người đứng đầu nhà nước trên khắp thế giới đến Paris tham dự hội nghị về biến đổi khí hậu của Liên Hiệp Quốc, Tổng thống Hoa Kỳ Barack Obama từ sân bay Orly đến thẳng nhà hát Bataclan, quận 11 trung tâm thủ đô Paris, trung tâm của nỗi đau Paris 13.11.2015, cúi mình tưởng niệm 118 người dân trong nhà hát Bataclan bị khủng bố xả súng giết hại đêm 13.11.2015. 
Ảnh: Reuters
Cũng thời điểm đó, Thủ tướng của nhà nước cộng sản Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng đến Paris liền cùng đoàn tùy tùng từ sân bay Charles de Gaulle vội vã đi thẳng một mạch gần 20 km bỏ qua thủ đô Paris, bỏ qua nỗi đau Paris 13.11.2015, đến vườn hoa của thành phố Montreuil, ngoại ô Paris đặt giỏ hoa trước bức tượng nhỏ nửa thân Hồ Chí Minh chỉ cao 50 cm trên trụ đá cao 1,5m. 
Ảnh: Internet
Tổng thống Barack Obama mang hoa đến viếng ở Bataclan nơi dân lành Paris bị khủng bố giết tàn bạo nhất, khủng khiếp nhất, đẫm máu nhất và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Tấn Dũng mang hoa đến viếng Hồ Chí Minh đều là hành xử rất chính trị. Nhưng là hai thứ chính trị khác hẳn nhau.
Đặt chân đến Paris, Tổng thống Barack Obama đến ngay nơi người dân Paris bị khủng bố tàn sát là thứ chính trị vì con Người, hướng đến con Người, thứ chính trị cao cả, chân chính, bền vững của mọi thời đại, mọi dân tộc.
Tổng thống Barack Obama nghiêng mình, cúi đầu trước nỗi đau của người dân Paris, trước nỗi đau của con Người. Trong dáng nghiêng mình của Obama có vóc dáng lớn lao của loài Người..
Đến Paris, đến với thế giới, đến với Nhân loại nhưng Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vẫn chỉ biết có lãnh tụ của mình, hối hả mang hoa đến lãnh tụ của đảng mình là thứ chính trị nhỏ nhen, hẹp hòi, chỉ biết có đảng chính trị của mình, không biết đến con Người, không biết đến loài Người, không biết đến thời đại. Đảng chính trị thực chất chỉ là công cụ, là phương tiện để giành quyền lực, để có quyền lực. Thứ chính trị chỉ vì quyền lực, chỉ đế có quyền lực, không vì con Người làm sao có thể là thứ chính trị nhân đạo, làm sao có thể bền vững!
Đứng giữa đám tùy tùng trước bức tượng đá Hồ Chí Minh trong vườn hoa Montreuil hiu quạnh, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thật lạc lõng với thế giới, lạc lõng với thời đại, càng lạc lõng với loài Người! Người lãnh đạo đất nước lạc lõng thì cả dân tộc lạc lõng!
01/12/2015

Tuổi trẻ Việt Nam

Cổ Tấn Tinh Châu (Danlambao) - Trước đây trong cuộc chiến ở Việt Nam với sự oai hùng của các em Thiếu Sinh Quân đã làm chúng ta hãnh diện trong trận đánh cuối cùng mà cộng sản phải nhờ thân hào nhân sĩ điều đình và các Thiếu Sinh Quân đã ép cộng sản phải chấp thuận cho các em được làm lễ chào quốc kỳ lần cuối. Đó là tấm lòng tri ân của lớp trẻ đối với những anh hùng đã hy sinh để bảo vệ lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ. Đó còn là bổn phận và trách nhiệm của người Quân Nhân trong QLVNCH.
Đất nước Việt Nam là nơi đã sinh ra biết bao người ưu tú của Dân Tộc, lòng yêu nước, ý chí quật cường của dân chúng thì thời nào cũng có. Những người Việt Nam bình thường của ngày nay luôn sẵn sàng để trở thành những chiến sĩ anh hùng của ngày mai. Đến nay còn điều quan trọng hơn nửa là chúng ta đang tiếp tục chăm sóc cho thế hệ tương lai.
Đất nước giàu mạnh hay yếu hèn, mất, còn, là tùy thuộc vào thế hệ trẻ sau này. Dù tuổi của chúng ta càng ngày càng cao nhưng chúng ta hãnh diện và tự hào mà có những em cháu đang tiến lên càng ngày càng nhiều để đòi lại Tự Do Dân Chủ cho Dân Tộc Việt Nam. Khi tuổi trẻ đứng lên, chúng ta hãy làm viên gạch lót đường cho họ tiến tới, hãy gửi gắm niềm tin của mình vào thế hệ đang tiếp bước bảo vệ quê hương, xây dựng đất nước. 
Rất tiếc, hiện nay thế hệ trẻ ở Việt Nam là lực lượng trí thức đông đảo nhất nhưng chưa phát huy được vai trò của mình vì không ít người đang bị cuốn vào xã hội lưu manh để mà sống, cũng vì mưu sinh mà phải tiếp tay cho sự dối trá. Tôi tin rằng vẫn còn những người trẻ, đang cố gắng xây dựng một tương lai tốt đẹp cho đất nước, sẽ đứng lên, giành lấy tiếng nói Tự Do Công Lý cho mình. Hãy tâm niệm tuổi trẻ sống là cống hiến, sống có ích cho bản thân, gia đình và xã hội. 
Ngày nay tuổi trẻ là một thế hệ mới dám nghĩ, dám làm và chịu trách nhiệm, dám đấu tranh cho chính bản thân mình và dân tộc đất nước. Thời đại này là thời đại của tuổi trẻ đang tiếp nối hành trình của những anh hùng đi trước để giành lại Độc Lập Tự Do Dân Chủ cho nước Việt Nam. Hôm nay vẫn còn bao đôi mắt trẻ đã phải đỏ lên khi được nghe kể về những anh hùng đã hiến dâng đời mình cho Tổ Quốc để cho các em cháu có được cuộc sống an lành và thịnh vượng.. 
Tuổi trẻ là tuổi ôm ấp bao ước mơ, hoài bão, là tuổi năng động và sáng tạo… Với những phẩm chất tinh tuý đó, thế hệ trẻ sẽ là nguồn động lực hàng đầu trong công cuộc xây dựng một đất nước Tự Do, Dân Chủ và giàu mạnh. Chúng ta hãnh diện với hình ảnh của các em, các cháu hiên ngang trước tòa án cộng sản ở Long An đã trở thành một biểu tượng cho khí phách của tuổi trẻ Việt Nam làm ai cũng xúc động, cũng ghi nhớ trong lòng. 
Nhưng các em cháu Việt Nam hiên ngang này mới chỉ là những ngọn đèn riêng, cần kết nối với nhau thành ánh lửa thiêng để soi sáng con đường cho cả thế hệ trẻ làm nên lịch sử. Chúng ta đã thấy, thế hệ trẻ trong nước với những bài trả lời phỏng vấn trên các đài truyền hình hải ngoại làm chúng ta hãnh diện với thế giới nhờ những phụ nữ dũng cảm, có những em rất trẻ chỉ mới hai mươi tuổi… 
Ở hải ngoại đồng bào tỵ nạn cộng sản cũng cảm thấy hãnh diện với tuổi trẻ trong nước và tự hào với con em Việt Nam ở nước ngoài đã thành công vượt bực trên nhiều lãnh vực, từ Lập Pháp đến Hành Pháp, từ Khoa Học Gia đến Y Khoa Bác Sỉ, đến Giáo Sư, Tướng Lảnh… đã làm rạng danh dân Việt trên khắp thế giới. 
Trong Lễ chào cờ ở Westminster California, hậu duệ Nguyên Anh đã nói: "Các anh hãy yên lòng, thế hệ hậu duệ VNCH trong đó có chúng tôi sẽ làm hết sức mình cho một ngày mai tươi sáng, một quốc gia không còn cộng sản, cho lá Cờ Vàng Với Ba Sọc Đỏ tung bay trên đất Mẹ cùng một nền Cộng Hòa đích thực để đem lại những giá trị cao cả cho dân tộc Việt Nam". 
Thách thức lớn nhứt của tuổi trẻ hiện nay là phải tự tìm đường đi, tự lựa chọn những giá trị sống. Trên con đường chưa thành hình, họ không sao tránh được sự hoài nghi xen lẫn lòng tin tưởng. Để có thể đóng góp một cách trọn vẹn nhất cho đất nước, tuổi trẻ cũng cần chuẩn bị cho mình những hành trang cần thiết để tiến vào tương lai, đảm đương vai trò, sứ mạng thiêng liêng của mình.
Thế hệ trẻ lớn lên trong điều kiện khác nhau, mà mỗi người đều có cơ hội tìm thấy những con đường của mình để cống hiến cho Tổ quốc, chủ động để đứng vào trung tâm dòng chảy của xả hội. Tuổi trẻ nắm trong tay tri thức của thời đại, là chìa khóa của cánh cửa tiến bộ xã hội và phát triển đất nước, luôn phải sẵn sàng tới đại chúng, khi đổng bào cần đòi hỏi sinh tồn, tự do và quyền tự quyết. 
Cộng đồng và các hội đoàn phải làm gì, chúng ta phải làm gì để thế hệ trẻ hôm nay sống có lý tưởng, sống vì đồng bào và đất nước Việt Nam, sống để không hổ thẹn với quá khứ hào hùng của cha ông. Chúng ta luôn đặt niềm tin và kỳ vọng vào thế hệ tương lai, nhìn nhận những tiềm năng to lớn cùng bản chất tốt đẹp của tuổi trẻ Việt Nam, tương lai của tuổi trẻ luôn gắn liền với vận mạng của đất nước. 
Chúng tôi nghĩ rằng điều cần làm của thế hệ cha anh là phải nỗ lực để sao cho lớp trẻ không còn phải e dè khi nhập cuộc, làm sao để cho thế hệ tương lai phát huy hết được phần tinh túy nhứt của họ. Chúng ta đến với tuổi trẻ bằng cả tấm lòng thương mến, nên đặt các em cháu ở vị trí trung tâm trong sự phát huy nhân tố và nguồn lực con người. 
Chúng ta không nên coi thường thế hệ tương lai, đừng coi họ như con nít, ý kiến của họ phải được tôn trọng, cần hướng dẫn, truyền thụ kinh nghiệm của mình cho thế hệ tiếp nối. Trau dồi cho tuổi trẻ có một tinh thần yêu nước, biết đâu là nguồn gốc dân tộc, đâu là lịch sử oai hùng, đâu là di sản của tổ tiên. 
Tạo điều kiện cho tuổi trẻ phát triển và cống hiến, đồng thời khuyến khích, vận động các em nỗ lực học tập, rèn luyện, coi đó là yếu tố quan trọng để xây dựng thế hệ mới, để sau cùng họ sẽ là những người đứng ra lãnh đạo cuộc đấu tranh thì mới lôi cuốn được giới trẻ tham gia và được nhiều người ủng hộ. Hãy sống trong danh dự và trách nhiệm cho tuổi trẻ cảm thấy hãnh diện và xứng đáng để tiếp nối con đường của các thế hệ trước đã hy sinh cho đất nước. 
Giáo dục cho thế hệ trẻ lòng biết ơn, trân trọng đối với sự hy sinh của các anh hùng tử sĩ, thương phế binh, người có công với Tổ Quốc. Với tinh thần bất khuất, kiêu hùng, quả cảm chịu đựng hy sinh, gian khổ của các chiến sĩ, mãi mãi là tấm gương sáng cho các thế hệ mai sau noi theo trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ đất nước. Cần khuyến khích và nuôi dưỡng tinh thần yêu nước của các em và các cháu. Để cho ngọn lửa đấu tranh của tuổi trẻ bừng sáng lên và tiến tới để viết tiếp những trang sử hào hùng của dân tộc Việt Nam.
01/12/2015

Họ không phải liệt sĩ

Gởi bạn Hứa Xuyên Huỳnh và tuổi trẻ Việt Nam
Ông Bút (Danlambao) - Vừa qua trên facebook của một người, tên Nguyễn Văn Chiến, gởi đi thông tin: Tìm được một hố chôn tập thể, gồm 4 bộ xương, cùng vũ khí như: Súng Ak 47 RPD, xẻng bộ binh, lựu đạn chày, dép râu, thắt lưng, bình đông...
Mục đích người đưa tin, mong thân nhân đang còn sống, tìm lại người thân đã bỏ mình dưới hố chôn tập thể. Điều rất hoan nghênh trong nghĩa tình đồng bào, song bên dưới có vài bạn trẻ viết comment, đưa cả hình của mình lên mạng, các bạn gọi những người đã chết dưới hố chôn đó là liệt sĩ, thiết tưởng không đúng.
Nếu chữ liệt sĩ, hay đồng chí được dùng từ các cơ quan "chính quyền" (1) Công An Bộ Đội v.v... không có gì để nói, song các bạn trẻ là thường dân, không nên nói theo từ ngữ của đảng CSVN "định hướng" cho các bạn.
Không riêng từ liệt sĩ, Cộng Sản dùng sai, hiện nay các bạn du học sinh, hoặc ra nước ngoài bằng đường kết hôn, bảo lãnh, kinh doanh, công tác dài hạn. Tất cả đều tự điều chỉnh, khi nhận thấy không phù hợp, ví dụ "giải phóng" "ngụy quân, ngụy quyền" "sự cố" v.v... và rất nhiều những từ chói tai khác. Giữa chốn đông người, lở miệng nói: "Hồi giải phóng, thế này, thế kia". Tự người nói sẽ thấy ngượng ngùng, tương tự nơi chốn nghiêm trang, buột miệng chửi thề! 
Ở xứ sở tự do, không một ai có quyền bắt buộc người khác nói theo suy nghĩ của mình, tuy nhiên tự thấy sai, không phù hợp, phải tự mình điều chỉnh.
Thực tế rõ ràng như vậy, dưới thời Hồ Tập Chương, và tập đoàn Lê Duẩn, miền Bắc đói mạt rệp, người dân miền Bắc kể rằng "rễ khoai lang không có mà ăn, đám cưới ăn toàn thịt chó, cả họ hàng xếp hàng mua được 5, 3 ký thịt heo, quý như vàng, xe đạp còn đeo bảng số..." tự do ngôn luận hoàn toàn zero, lập pháp, hành pháp và tất cả guồng máy cai trị, kể cả tôn giáo, hoàn toàn do đảng áp đặt cai trị, tự do tôn giáo chỉ là giấc mơ phù phiếm.
Ngược lại miền Nam, đất nước trù phú, tự do báo chí dư thừa, người phu xích lô ứng cử cũng không ai cấm, tự do tôn giáo thỏa thê. Một đất nước thế này cần ai giải phóng? Vậy nói giải phóng trên lãnh thổ tự do, tệ hơn chửi thề! Giải phóng đã sai, kéo theo ngụy quân, ngụy quyền, hoàn toàn khiên cưỡng.
Ngày nay, để thế giới không còn nhìn đám đầu đảng CSVN như mọi rợ, buộc họ phải gọi miền Nam là Việt Nam Cộng Hòa, đúng với tên của một quốc gia, có đầy đủ chủ quyền, vậy tự thân chúng đã biết giải phóng hoàn toàn phi lý, tự thân chúng biết xua quân vào Nam, điều không thể không làm, vì lệnh của quan thầy Ngô Sô, Trung Cộng, đồng thời xua quân vào Nam để ăn cướp, để "cải thiện" cái đói nghèo của xứ sở Hồ.
Chống Mỹ cứu nước?
Năm 1962 chính quyền miền Nam, yêu cầu Mỹ rút bớt cố vấn về nước, TT Kennedy hứa sẽ làm như yêu cầu, ông Ngô Đình Nhu nói: rút càng nhiều, càng sớm, càng tốt.
Nếu Mỹ "chiếm" miền Nam, dân miền Nam "mời" Mỹ về dễ hơn giải thoát kiếp Cộng Sản, dễ hơn cả triệu lần.
Nếu Trung Cộng thực tâm giúp giặc Hồ "giải phóng miền Nam", tại sao không giải phóng Đài Loan? Trước mắt chúng ta đều thấy Nam, Bắc Hàn, không khác gì Việt Nam, trước 30/4/1975. Nếu bắc Hàn muốn xâm lược Nam Hàn, có thể bịa ngàn lẻ một lý do, không thể nói "giải phóng miền Nam" được, vì ai cũng biết suốt miền bắc Triều Tiên, của Kim Jong Un, một nhà tù vĩ đại, nghèo đói tận cùng.
Một người lính đi xâm lược, một nước khác, khi tử trận, người dân của họ gọi liệt sĩ, còn mỉa mai. Bộ đội miền Bắc vào xâm lược miền Nam, theo lệnh quan thầy Nga Sô, Trung Quốc, gọi là liệt sĩ? Các bạn không thấy nghịch lý sao?
Ngày nay các bạn không thấy, nước mình có bọn đầu đảng cam tâm làm tay sai Trung Quốc sao? Bọn chúng gặp nhau tay bắt mặt mừng, một lòng, một dạ "hữu nghị, 4 tốt - 16 chữ vàng." Mặc tình ngư phủ bị giặc Tàu đánh đập, tàn sát, mặc tình giặc Tàu lấn biển đảo, chúng cứ trơ mặt bóng hữu nghị!
Hôm nay đám đầu đảng Ba Đình, đàn em của Hồ Tập Chương, đem giang sơn Việt Nam, trả nợ dần, trả cho đến khi không còn gì để trả, chính HTC đã cam kết, trước khi xua quân đói vào Nam. Hội Nghị Thành Đô, không phải những hứa hẹn gì mới, chỉ tái khẳng định, cam kết cúi đầu vâng phục, nhất định không quỵt nợ, không trở mặt với đàn anh, "ông thầy" Trung Quốc, cam kết luôn luôn làm "đứa con ngoan" trung thành của giặc Tàu.
Từ "chiến thắng 30/4/1975" đã đưa cả nước thuộc Tàu.
Vậy những bộ đội, vào nam xâm lược, dù "tình nguyện", cũng thực chất nạn nhân của chế độ CS VN, nói riêng, CS Nga - Tàu nói chung. Họ bỏ mình, điều đau buồn vô cùng thương tiếc, đất nước mất đi những người trai trẻ ưu tú. Nhưng chắc chắn họ không phải liệt sĩ.
Nếu họ liệt sĩ:
- Hàng ngàn lính Trung Quốc xâm lược vào 6 tỉnh miền Bắc, năm 1979, cũng đều liệt sĩ?!
- 18 bộ đội Trung Quốc chết trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974, liệt sĩ?!
(Trận hải chiến Gạc Ma, 1988 Trung Quốc không có liệt sĩ vì CSVN nghĩ tới nghĩa tình anh em, không nổ súng!)
- Hàng vạn quân giặc Hán, quân Minh, quân Tống, quân Thanh... chết trên lãnh thổ Việt Nam, liệt sĩ?!
Dĩ nhiên bộ đội miền Bắc, không thể đánh đồng với quân giặc Tàu nói trên, họ chỉ nạn nhân của Hồ Tập Chương, và đảng CSVN, họ vô tình góp công thống nhất hai miền Nam Bắc Việt Nam về một mối, để cả nước thống thuộc Tàu.
Họ rất đáng thương, chứ không có gì oán hận. Nhưng chắc chắn không phải liệt sĩ.
(1) Chính quyền CS trong ngoặc kép, vì người viết nghĩ rằng VN hiện nay không có chính quyền đúng nghĩa, chỉ có tà quyền.

30/11/15

Về các tổ chức phi chính phủ của Đảng



Ngày nào các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu còn chiếm thế độc tôn, ngày đó sức mạnh của người dân còn rã rời và nguyện vọng của họ tiếp tục bị phớt lờ.
Những người đấu tranh xưa nay vẫn có thói quen tập chú vào các vi phạm nhân quyền, sự tàn bạo và "tính đảng" của lực lượng công an vì họ là "thanh gươm bảo vệ chế độ", là lực lượng trực tiếp nhận trách nhiệm đàn áp các phong trào đối kháng.
Điều này tất nhiên không sai! Thế nhưng, chúng ta cần nhìn nhận những trấn áp mà mình gánh nhận từ phía lực lượng an ninh như là một bộ phận của một tổng thể bộ máy đàn áp. Là một hệ thống chính trị độc tài nhưng xảo quyệt, chính quyền hiện nay duy trì quyền lực không chỉ dựa trên sự áp đảo về sức mạnh vũ lực đối với người dân yếu đuối;mà còn dựa vào sự hùng hậu của hệ thống triển khai quyền lực mềm, đó là các tổ chức phi chính phủ của Đảng (tên gọi trong tiếng Anh là GONGO).
Vì nếu chỉ với súng và nhà tù, họ chỉ khiến cho người dân khiếp sợ chứ không thể tước bỏ được sức mạnh người dân.
Nếu các phương tiện truyền thông báo chí quốc doanh được xây dựng nhằm định hướng tư tưởng và tình cảm của người dân, góp phần quan trọng cho chính sách bịt tai bịt mắt, giữ cho đa số quần chúng ở trong trạng thái đồng tình thụ động; thì các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu do chính quyền lập ra mang sứ mạng tước đoạt không gian dân sự, độc chiếm nguồn hỗ trợ tài chính và nhân lực từ quốc tế, kiểm soát các thảo luận dân sự trên tất cả các diễn đàn quốc tế, khu vực và quốc gia.


'Những con cừu yếu đuối'

Hoạt động của các tổ chức giả hiệu này mới thực sự biến người dân thành những con cừu yếu đuối. Sợ hãi khiến người ta dè dặt phần nào, nhưng yếu đuối mới khiến người ta bất động.
Trong khi các nhà hoạt động Việt Nam nhận thức rõ tác hại của bộ máy truyền thông quốc doanh dối trá và không ngừng nỗ lực xây dựng mảng truyền thông công dân độc lập với sự hỗ trợ của mạng toàn cầu; thì chúng ta lại chưa chú tâm thích đáng vào hệ thống xã hội dân sự giả hiệu của chính quyền cộng sản.
Chúng ta thừa biết tầm quan trọng của xã hội dân sự thực sự trong công cuộc trang bị kiến thức và kỹ năng, và tạo dựng thế lực cho người dân nhằm kiến tạo nền tảng vững bền cho một xã hội dân chủ trong tương lai. Thế nhưng, chúng ta lại quên mất tác hại tương đương của xã hội dân sự giả hiệu: chúng cho phép sự kéo dài dai dẳng của chế độ độc tài và phá hoại mọi nỗ lực tranh đấu cho tự do dân chủ vì sứ mạng hoạt động của chúng đi ngược hoàn toàn với xã hội dân sự thực sự.
Ngày nào các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu còn chiếm thế độc tôn và thực hiện công tác 'ngoại vận' và 'dân vận' một cách hữu hiệu, ngày đó các nguồn lực quần chúng chưa thể được tập trung, sức mạnh của người dân còn rã rời, ý chí người dân còn yếu ớt và do đó nguyện vọng của họ tiếp tục bị phớt lờ.
Là người Việt Nam, chúng ta không lạ gì từ 'đoàn thể' (hay các 'tổ chức nhân dân'), đó là từ thường được dùng trong hệ thống chính quyền để chỉ các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu và hệ thống các tổ chức chân rết địa phương của họ. Chính các 'đoàn thể' này, chứ không phải công an hay hệ thống hành chính, có liên hệ gần gũi, tác động thường xuyên và theo dõi chặt chẽ đời sống của người dân nhất, từ nông thôn đến thành thị, từ miền biển đến miền núi.
Thỉnh thoảng chúng ta mới phải có công việc liên quan đến công an hay chính quyền địa phương (ủy ban nhân dân xã phường...) nhưng có gia đình Việt Nam nào không phải nhiều lần tiếp xúc với các 'đoàn thể' trong cuộc sống thường ngày, từ Hội Nông dân, Hội cựu chiến binh, Hội Phụ nữ, Đoàn Thanh niên cộng sản...?


'Rada cảnh báo'

Đừng nghĩ chỉ có đài báo mới nhận nhiệm vụ tuyên truyền, các 'đoàn thể' chính là những cái loa di động tuyên truyền chính sách của đảng cộng sản bên tai người dân, đặc biệt là ở các vùng nông thôn và miền núi. Trong các công tác trợ giúp nhân đạo cho người dân (thực tế nguồn hỗ trợ này phần lớn đến từ quốc tế và các “đoàn thể” này chỉ đóng vai trò trung gian), các 'đoàn thể' này không bao giờ quên nhắc đến “công ơn của Đảng và Nhà nước”.
Hãy nghĩ xem, trong cơn khó khăn hiểm nghèo, nếu có người cho bạn biết ai đang giúp bạn thì bạn có mang ơn người đó suốt đời không?! Vì tiếp xúc thường xuyên với người dân và hiểu biết cặn kẽ tâm tư nguyện vọng của họ trong đời sống thường nhật, các 'đoàn thể' này cũng làm nhiệm vụ như các rada cảnh báo nếu có tác nhân lạ đột nhập vào vùng ảnh hưởng của họ trước cả lực lượng an ninh.
Nếu Mặt trận Tổ quốc là tổ chức công cụ của Đảng Cộng sản thường được nhắc đến trong công tác dân vận thì Liên hiệp các tổ chức Hữu nghị Việt Nam được nhắc đến nhiều trên các diễn đàn xã hội dân sự quốc tế, đặc biệt là khu vực Asean.
Một bản tin ngắn bằng tiếng Anh trên trang Vietnam Breaking News hướng đến độc giả ngoại quốc, đã nhắc đến vai trò quan trọng của VUFO (tên viết tắt của 'Liên hiệp các tổ chức hữu nghị Việt Nam', một siêu tổ chức xã hội dân sự giả hiệu) trong công tác 'ngoại giao công dân' (public diplomacy) và thành tích xuất sắc của tổ chức này trong việc thực hiện các chính sách của Đảng Cộng sản.
Nhưng không phải nhà hoạt động nào của chúng ta cũng biết đến VUFO và hoạt động của nó. Không biết chính quyền và các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu của họ làm gì ở bên ngoài Việt Nam để tìm cách đối phó thì xã hội dân sự độc lập và người dân Việt Nam không thể làm suy suyển hệ thống quyền lực này chút nào.
Các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu ra đời vì mục tiêu thực hiện các chính sách và bảo vệ quyền lợi của đảng cầm quyền. Chính nhờ các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu này, mà bên cạnh ngoại giao chính thức, chính quyền Cộng sản nắm cả ngoại giao công dân (vốn thuộc về xã hội dân sự và là mảng “quốc tế vận” của người dân). Những người chưa có kinh nghiệm vận động quốc tế sẽ khó cảm nhận được tầm quan trọng của hoạt động 'ngoại giao công dân' này.
Vì vậy, bao nhiêu năm qua, xã hội dân sự quốc tế vẫn chỉ làm việc với chính quyền Việt Nam và các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu của họ, mặc dù thừa biết tính chất giả hiệu của các tổ chức tự xưng xã hội dân sự này.
Vì dù sao liên kết với chính quyền và các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu thì xã hội dân sự quốc tế vẫn có thể thực hiện được các sứ mạng của mình một cách tối thiểu, có còn hơn không. Những tổ chức xã hội dân sự độc lập còn non trẻ của chúng ta muốn tiếp tục quanh quẩn trong các hội họp và tranh luận nội bộ hay vươn ra kết nối với quốc tế và nhận được sự ủng hộ họ, trước hết phải bắt nguồn từ sự nhận thức được tầm quan trọng của ngoại giao công dân và tác hại to lớn của các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu.
Tôi không lý luận nhiều về điều này vì nếu công tác ngoại vận của các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu không quan trọng thì chính quyền Việt Nam đã không xây dựng mạng lưới xã hội dân sự giả hiệu tốn nhiều tiền của này. Dù muốn hay không, chúng ta cần chấp nhận rằng những người cầm quyền độc tài hiện tại có kinh nghiệm và kiến thức ngoại vận và dân vận hơn chúng ta nhiều. Biết được khiếm khuyết của mình là khởi đầu cho sự tự hoàn thiện.
Tại sao chúng ta không ngại trực diện với lực lượng an ninh và tìm cách tố cáo tội ác của họ trước công luận; mà lại không trực diện với và tố cáo các trò lừa đảo của các tổ chức xã hội dân sự giả hiệu tại các diễn đàn xã hội dân sự quốc tế và khu vực? Tại sao chúng ta có thể hăng hái gặp gỡ các phái bộ ngoại giao phương Tây tại Việt Nam và các chính khách phương Tây trong những cuộc gặp hiếm hoi; mà lại không tạo mối liên kết thường xuyên với các tổ chức xã hội dân sự quốc tế và khu vực Asean?
Về thực tế, các tổ chức xã hội dân sự quốc tế và khu vực này có tiếng nói quan trọng trong tiến trình hình thành chính sách của chính phủ nước họ: xã hội dân sự vận động các dân biểu, rồi các dân biểu mới áp lực hành pháp. Tại sao chúng ta có thể nói chuyện với các nghị sĩ phương Tây mà không nói chuyện trước với các NGOs, CSOs phương Tây để câu chuyện của mình thêm trọng lượng và có sức áp lực?


Giành lại không gian cho xã hội dân sự thực sự

Tôi không hạ thấp tầm quan trọng của bất cứ phương pháp đấu tranh nào, chỉ xin đề nghị một cách thức khác với những cái chúng ta đã và đang làm, mà không kém phần cần thiết và cấp bách. Tại sao chúng ta không thực hiện nhiều phương cách đấu tranh khác nhau cùng lúc để tác động đến nhiều bộ phận trong hệ thống quyền lực độc tài?
Xin hãy bắt đầu bằng việc nỗ lực giành lại không gian cho xã hội dân sự thực sự ngay tại Hội nghị xã hội dân sự Asean/ Diễn đàn Người dân Asean (ACSC/APF) và giành cơ hội kết nối với các bạn bè xã hội dân sự Asean. Kết nối để làm gì ư?
Xin hãy kết nối đi rồi quý vị sẽ biết việc này hữu ích thế nào, nó vượt ra ngoài mọi lý luận mang tính lý thuyết của chúng ta. ACSC/APF có những liên kết và hoạt động thường xuyên qua internet ngoài những cuộc họp offline. Hãy nói chuyện với họ để tố cáo với bạn bè khu vực về hiện trạng Việt Nam qua những trao đổi thường xuyên.
Các tổ chức xã hội dân sự độc lập Việt Nam cần hình thành cơ cấu ngoại vận của mình, ngoài bộ phận dân vận trực diện với quần chúng và lực lượng đàn áp. Chúng ta bị cấm xuất cảnh nên không thể trực tiếp ra nước ngoài tham dự các hội nghị, diễn đàn; nhưng Nhà nước không ngăn được chúng ta tham dự từ xa qua internet, gởi các hình ảnh và thông điệp của mình cho bạn bè Asean; hoặc các đại diện xã hội dân sự khu vực sẽ đến gặp các đại diện xã hội dân sự độc lập ngay tại Việt Nam với những buổi họp bí mật và an toàn.
Chúng ta hãy thử đấu tranh với chính quyền Cộng sản bên ngoài biên giới Việt Nam, trước sự giám sát của bạn bè quốc tế. Và tôi tin là điều này sẽ góp phần hiệu quả cho cuộc đấu tranh chung của chúng ta.
Là người đã được trợ giúp để kết nối với bàn bè xã hội dân sự Asean để gióng lên tiếng nói của Hội Phụ nữ Nhân quyền Việt Nam, tôi sẽ giúp các tổ chức xã hội dân sự độc lập khác kết nối với họ trong những ngày sắp tới. Phần còn lại là công việc của quý vị.

Bài viết thể hiện văn phong và phản ánh quan điểm riêng của tác giả, một nhà hoạt động đang sinh sống và làm việc ở Buôn Hồ.