30/10/15

Thấy rường cột tương lai đất nước mà ngán ngẩm

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Bá tước Đờ Ba-le giờ đây đã “phát hiện” ra mình thực sự “Anh đã lầm khi sang đây lấy em”, sau khi phải chứng kiến cảnh một đám thanh niên học sinh, sinh viên hùa theo tên khủng bố Trần Nhật Quang đi quấy nhiễu, hăm dọa, hành hung ông Nguyễn Lân Thắng cùng vợ con, vì “cái tội” người này kêu gọi đồng bào tẩy chay chuyến viếng thăm VN sắp tới của tên trùm xâm lăng Tập Cận Bình.
Như mọi người đã biết, sở dĩ Bá tước Đờ Ba-le từ bỏ vinh hoa phú quý, xứ sở ngát hương “Eau de Cologne” để sang Việt Nam lấy vợ khẳm mùi nước mắm, là chỉ vì ngài muốn “hy sinh đời bố củng cố đời con”; đổi đời cho con cháu, từ cái gốc Gà trống Gô- Loa mà hóa ra Tiên ra Rồng, Rồng Tiên Giao Chỉ.
Là người cẩn trọng cực kỳ hết chỗ chê, trước khi quyết định bỏ ổ gà Gô-loa để nhảy qua ổ Rồng cõng Tiên, Bá tước đã nghiền ngẫm lịch sử của phần đất hình chữ S nằm vươn mình ra Thái Bình Dương. Thật là cả một thiên anh hùng ca bất tận về lịch sử dựng nước và giữ nước của một giống nòi siêu đẳng mà ông không thể tưởng tượng nổi có ngày con cái ông lại được lai giống… với người thiếu nữ da vàng mũi tẹt răng đen mã tấu, dân Hải Phòng.
Trong lịch sử giữ nước của Việt Nam suốt mấy ngàn năm, kẻ thù truyền kiếp dai dẳng nhất là Phương Bắc; Phương Bắc ở đây không phải “Giặc Miền Bắc vô đây nhuốm máu anh em” là CS đồng hương đồng bào thời chiến tranh chống Mỹ cứu nước Tàu, nhưng là giặc từ bên kia biên giới mà bọn phản động Lê Duẩn gọi “cũng là quê hương”.
Suốt hàng ngàn năm ấy, Dân Việt đã 13 lần đại thắng giặc phương Bắc xâm lăng (1):
Lần thứ 1: Năm 1218 TTL, đại thắng Giặc ÂN,
Lần thứ 2: Năm 214 TTL, đại thắng Giặc TẦN
Lần thứ 3: Năm 181 TTL, đại thắng Giặc TÂY HÁN 
Lần thứ 4: Năm 40 DL, đại thắng Giặc ĐÔNG HÁN
Lần thứ 5: Năm 541 DL đại thắng Giặc LƯƠNG,
Lần thứ 6: Năm 938 DL, đại thắng Giặc NAM HÁN,
Lần thứ 7: Năm 981, đại thắng Giặc TỐNG Lần 1,
Lần thứ 8: Năm 1076, đại thắng Giặc TỐNG Lần 2
Lần thứ 9: Năm 1258, đại thắng Giặc MÔNG CỔ Lần 1,
Lần thứ 10: Năm 1284, đại thắng Giặc MÔNG NGUYÊN Lần 2
Lần thứ 11: Năm 1287, đại thắng Giặc MÔNG NGUYÊN Lần 3,
Lần thứ 12: Năm 1428 đại thắng Giặc MINH,
Lần thứ 13: Năm 1789, đại thắng Giặc MÃN THANH,
Suốt chiều dài lịch sử ấy, mỗi khi bị Phương Bắc lăm le xâm chiếm lãnh thổ, quân dân Việt Nam luôn bày tỏ thái độ bất khuất, kiên quyết chống lại quân thù.
"Phải đợi" cho đến thời Nhà Sản, còn gọi là Thời đại Hồ Chí Minh, nhà cầm quyền nước vợ mới hèn ra như vầy. Bộ trưởng Quốc Phòng Phù Quân Thanh thì “tâm tư”, “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào, chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc”. Còn đám thanh niên sinh viên học sinh là rường cột tương lai của đất nước thì đi theo đứa vô học lẫn vô đạo, hành hung triệt tiêu người yêu nước như ông Nguyễn Lân Thắng…
Bá tước Đờ Ba-le ban đầu chỉ bị sốc với cảnh tượng không nước nào có (như thế) trước họa ngoại xâm, trừ bọn phản quốc nối dáo cho giặc, nhưng cũng không có ai ngang nhiên làm như vậy; Bá tước nghĩ, hành động phản quốc ấy sẽ bị đám đông lên án, triệt tiêu. Thế mà mãi tới nay chỉ có những phản ứng lẻ tẻ…
Bá tước Đờ Ba-le giật mình nhớ tới lời Bà Dương Thu Hương, trước đây là một Bộ đội Cụ Hồ đi đi phỏng hai hòn Miền Nam, mới đây trả lời nhà báo Đinh Quang Anh Thái, tại Paris, đại khái rằng, "người Việt Nam hèn".(2)
Bá tước Đờ Ba-le bổng dung muốn khóc. Rồi ngao ngán lẩm bẩm: “Chẳng lẽ con cháu mình rồi cũng bị hèn như thế ru!?”
30/10/2015
________________________________________
Chú thích:

Ai mời đón tên cướp thì cứ làm còn dân tôi vô tư

Lê Hải Lăng (Danlambao) - Báo đưa tin cướp sắp tới nhà. Phàm ở đời băng đảng cướp thì đón rước thằng cướp “Hồ hởi” “Trọng thị”, còn thằng dân cu đen từ nông dân, công nhân tới ngư dân bị chúng nó hè nhau đạp, đánh, cướp hết đất hết biển, đói xanh mặt, nghèo trắng tay, nếu không bị côn an bắt bỏ tù thì sẽ tha hồ mà biểu tình đuổi nó đi. Trong 36 kế, dân tôi tránh kẻ cướp vô nhà là đóng cửa như blogger Nguyễn Lân Thắng bảo vợ mở cửa... ra rồi khép lại cái ầm là đám dư luận viên (nghe lời chủ chúng nó thờ Tàu) xấu mặt lủi thủi bỏ đi.
Cướp chưa tới mà dân tôi đau đớn thay khi đọc bài ông nguyên trưởng ban biên giới Trần Công Trực qua trang GDVN khi đề cập tới chuyến viếng thăm của Tập Cận Bình: “Tôi nguyện được làm người trải thảm đỏ để chào đón các vị khách quý đến Việt Nam”. Hèn chi điều đình mất thác Bản Giốc, Vịnh Bắc Bộ, hàng ngàn, vạn cây số vuông biên giới, đất rừng, biển đảo... là phải lắm rồi. 
Thằng cướp giặc nội đã làm nhân dân điêu đứng đã đành, còn thằng cướp giặc ngoại bắt làm nô lệ cho nó như Tây Tạng, Tân Cương thì nguy khốn đến tận cùng bằng số. Nhớ lại nhân vụ Dương Khiết Trì qua VN, cái loa Hoàn cầu thời báo viết: “Trung Quốc đã thúc gịục đứa con hoang trở về”. Còn lãnh đạo đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đã đề nghị đến Bắc Kinh để thảo luận với chủ tịch Tập Cận Bình nhưng lời đề nghị bị từ chối. 
Việt Nam đã 20 lần yêu cầu Tàu Cộng rút giàn khoan. Nhưng oái ăm thay phải chờ Quốc Hội Mỹ ra Nghị quyết lên tiếng TC mới mang về, lợi dụng bão táp để đem che cho khỏi bể mặt gian manh. Quan chức cán ngố có cái tài làm bom nỗ giết dân, đồng thời có cái tài “nỗ” bom miệng khi tuyên bố như đấu tranh pháp lý với Tàu Cộng về Biển Đông mà không dám kiện ra tòa quốc tế như Phi Luật Tân. Có miệng kêu gọi ổn định biển đảo đơn phương, trong lúc để giặc Bắc cứ tà tà xây dựng gần chục cái đảo của ta. Có lưỡi lặp đi lặp lại không xử dụng vũ lực, để Tàu Cộng mặc sức dùng vũ lực đánh đập, cướp của giết ngư dân trong hải phận VN. 
Quan 2 nước đã bao nhiêu lần bàn về hợp tác cứu nạn trên biển nhưng thằng anh lớn cứ thói nào tật nấy cậy quyền ỷ sức xem Hoàng Sa, Trường Sa là của riêng, đồng thời coi BCT Ba Đình như là những con cá trong ao nhà nó nuôi, sống chết vùng vẫy trong bàn tay nó. Quân đội, công an cứ bám bờ, dân thì nghe lời Chủ tịch nước ban lệnh bám biển mà chịu mất thuyền, mất mạng. Việt-Tàu cộng hợp tác cứu trợ trên biển thế nào, trong khi “lúc 17g ngày 23-10, tàu SAR 412 của Vietnam MRCC đã đưa 11 thuyền viên và tàu cá của ngư dân Khánh Hòa về đến Đà Nẵng, hoàn tất việc cứu nạn dù có sự ngăn cản của hai tàu Cảnh sát biển Trung Quốc.”
Tàu SAR 412 rời bến tại Đà Nẵng lúc 20g05 ngày 21-10. Đến 11g ngày 22-10, khi còn cách tàu bị nạn khoảng 0, 5 hải lý (lúc này tàu KH 96977 TS trôi giạt đến vị trí cách đảo Bông Bay 2 hải lý về phía nam), tàu SAR 412 bị 2 tàu Cảnh sát biển TQ mang số hiệu 33102 và 35153 ngăn cản, không cho tàu SAR 412 tiếp cận tàu KH 96977 TS. (Theo Tuổi trẻ)
Quan chức, tướng tá đang cầm quyền cũng như về hưu cứ lần lượt nhau mắc bẫy tình hữu nghị. Hãy đọc lời Trung tướng Nguyễn Quốc Thước, nguyên Tư lệnh Quân khu 4, nguyên Đại biểu Quốc hội khóa VIII, IX, X đã gửi đến Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam bài phân tích của ông về cách Việt Nam nên ứng xử ra sao với hai siêu cường Tàu cộng và Hoa Kỳ, để giữ vững được độc lập chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ trên Biển Đông cũng như môi trường hòa bình, an ninh, ổn định, luật pháp và công lý trong khu vực: “Tôi lại kêu gọi chúng ta phải buộc Trung Quốc giữ cho được tinh thần 16 chữ, 4 tốt mà lãnh đạo cao nhất của họ cam kết, ký kết với Việt Nam? Đó là vì chúng ta hãy cố gắng giữ lấy hòa bình khi còn có thể, đấu tranh bằng lẽ phải, bằng công lý, tự vệ là con đường cuối cùng bất đắc dĩ nếu “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”. 
Quan Phó thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc thì bắt tay cam kết với Phó thủ tướng đại cái bang Trương Cao Lệ sẽ cùng nhau kiểm soát tốt bất đồng trên biển. Nhưng sự thể ra sao ai cũng biết là ông anh cứ xây cất quân sự trên 7 đảo, còn Phúc Quảng hợp tác với Ban tuyên giáo kiểm soát bằng miệng với báo chí im lặng là vàng. 
Việt-Tàu cộng hợp tác bảo vệ an ninh chính trị thì ra sao? Theo VNnet Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khẳng định Việt Nam vui mừng trước những bước phát triển tích cực giữa hai nước trên các lĩnh vực, trong đó có quan hệ hợp tác giữa Bộ Công an Việt Nam và Bộ An ninh Quốc gia TC. Cho nên nhân dân đứng lên tranh đấu cho một nền dân chủ, tự do, nhân quyền, độc lập đều có bàn tay chỉ đạo Bắc Kinh dạy cho cách đàn áp và mở thêm cửa nhà tù. Bài học cách mạng văn hóa giết bao nhiêu triệu người. Bài học biến cố Thiên An Môn giết bao nhiêu tài năng đất nước cho đảng cộng sản Tàu tham nhũng hút máu nhân dân. 
Ông Bộ trưởng quốc phòng Phùng Quang Thanh nói huỵch toẹt ra là mất đảng mất chế độ thì biển đảo cũng mất. Căn cứ luận điệu u tối này, dân tôi cũng mong chàng họ Tập tới thăm rồi mang cái đứa con hoang đảng CSVN về Bắc Kinh để VN có đa đảng đa nguyên chung tay giữ gìn đất nước biển đảo khỏi vào tay Hán tặc. Khi về quê cha đất tổ phương Bắc mong đại tướng mang theo cái bình “tro” mẫu quốc tặng ở biên giới dạo nào. Nếu cần thì mang cái bà Phó xôi thịt phong kiến Nguyễn Thị Quyết Tâm về phương Bắc tống qua Bắc Hàn “Để việc con em lãnh đạo được giao quản lý là điều hạnh phúc cuả dân tộc”.
Ai mời đón tên cướp vì quyền lợi độc đảng độc tài thì cứ việc, còn dân tôi cứ vô tư ngồi buồn gãi tóc bắt chí rận đảng dây dưa lây nhiểm. 
30.10.2015

Giáo dục ở Việt Nam và bạo lực học đường

Thạch Đạt Lang (Danlambao) Buổi sáng thứ ba 27. Oct. 2015, một bản tin trên yahoo.de khiến tôi chú ý. Aliya May, một nữ sinh 14 tuổi đã ném vào mặt cô giáo từng dạy mình một củ cà rốt dài khoảng 5 cm. Củ cà rốt trúng vào trán cô giáo và câu chuyện bùng nổ lớn dù không có thương tích nào đáng nói.
Nhà trường đã phản ứng ngay tức khắc, quyết định cấm Aliya May không được đến trường trong một tháng. Aliya May đã giải thích đó chỉ là một trò đùa, khi tan học bất ngờ gặp lại cô giáo đã dạy mình, Aliya nổi tính nghịch ngợm, lấy củ cà rốt nhỏ còn lại trong phần ăn trưa vào ném vào cô giáo.
Theo đài truyền hình WTVR.com cho biết, quan điểm của nhà trường rất rõ ràng trong việc duy trì kỷ luật học đường bằng các văn bản, qua đó củ cà rốt có thể coi như vũ khí tấn công.
Karrie May, mẹ của Aliya May cũng nhận được một lá thứ thông báo nội vụ, đồng thời yêu cầu Aliya May phải nhận lỗi, nhưng gia đình bà từ chối.
Nói với đài truyền hình WTVR, "Karrie May đồng ý rằng Aliya phạm lỗi, phải chịu hình phạt không được đến trường một tháng là tương xứng. Tuy nhiên, đưa Aliya ra tòa về tội danh sử dụng bạo lực, gây chấn thương cơ thể là quá đáng. Tôi không hiểu được."
Todd Stone, chuyên gia về luật pháp của đài CBS-6 cho biết, việc đánh giá sử dụng củ cà rốt như một vũ khí là khả dĩ, tuy nhiên cũng thật khó lòng mà kết án một cô gái 14 tuổi vì tội ném một củ cà rốt vào người khác. Ban giám hiệu nhà trường nơi Aliya May học không lên tiếng gì về chuyện này.
Bản tin khiến tôi nhớ lại những video clip quay cảnh nữ sinh đánh nhau ở các trường trung học tại Việt Nam phổ biến đầy trên facebook, youtube... Điểm đặc biệt của đa số các video clip là hầu hết những học sinh tham gia trong việc ấu đã đều là các nữ sinh từ lớp 7, 8 đến lớp 11-12.
Các video clip chắc chắn gây ngạc nhiên chen lẫn bực bội cho những người bình thường, nhất là những ai có con em còn đang đi học, không thích chuyện bạo lực khi thấy 3-4 em nữ sinh xông vào đánh, đá, nắm, giật tóc một em khác trong khi vài nam sinh khác thản nhiên đứng nhìn, không hề ngăn cản, thậm chí có em còn la ó, cổ võ cho những hành vi bạo lực đang diễn ra trước mắt.
Chuyện bạo lực học đường trước năm 1975 ở miền Nam Việt Nam thỉnh thoảng cũng xảy ra, nhưng thường rất ít và hầu hết chỉ xẩy ra ở các trường trung học dành cho các nam sinh. Ngay cả sau khi cho nam nữ học chung ở các trường trung học công lập từ năm 1971, việc các nữ sinh đánh nhau hoặc đánh hội đồng hầu như không có.
Chỉ cần vào Google gõ mấy chữ "bạo lực học đường hiện nay". Chỉ trong vòng 0,46 giây có tất cả 12.200.000 kết quả được tìm thấy.
Trong vài bài viết, nhận định ngay trang đầu, mọi người thấy nhiều phụ huynh cũng như các nhà giáo, những người liên hệ đến ngành giáo dục quan tâm đến sự việc. Cũng có một số sinh viên đại học ngành giáo dục nghiên cứu đề tài Bạo Lực Học Đường làm thành luận án tốt nghiệp. 
Người ta đưa ra nhiều nguyên nhân khiến bạo lực học đường ở Việt Nam ngày nay gia tăng đáng kể so với vài chục năm trước. Những nguyên nhân chính được nêu ra có thể tóm lược như sau:
1. Sự gia nhập của chế độ Cộng sản VN vào nền kinh tế thị trường.
2. Các bậc phụ huynh không quan tâm đúng mức đến sự giáo dục con cái (vì lý do gì thì không thấy ai nói tới).
3. Các nhà giáo đã không làm đúng chức năng của mình.
4. Chương trình giảng dạy, chính sách giáo dục không phù hợp với từng lứa tuổi.
Còn nhiều nguyên nhân khác nữa, nhưng trong phạm vi bài này chỉ bàn về những nguyên nhân nêu trên.
Về nguyên nhân đầu tiên, trang pes.htu.edu.vn cho rằng sự hội nhập của chế độ CSVN vào nền kinh tế thị trường của thế giới là nguyên nhân dẫn đến tình trạng bạo lực học đường tăng cao.
Trích: "Xã hội Việt Nam chịu ảnh hưởng sâu sắc của nền văn hóa Nho giáo với những lễ nghi, phép tắc và chuẩn mực đạo đức. Chính nhờ những lễ nghi, phép tắc đó mà xã hội luôn được ổn định. Những nét văn hóa ấy đã ăn sâu vào trong tâm thức của mỗi người dân Việt với sự tôn trọng lễ nghĩa giữa cha con, anh em, thầy trò, bằng hữu. Thế nhưng, kể từ khi đất nước chuyển hướng theo cơ chế kinh tế thị trường, cùng với đó là xu thế toàn cầu hóa, đất nước mở cửa hội nhập thì những nét văn hóa truyền thống đã dần thay đổi. Những chuẩn mực đạo đức quý giá ấy đã dần bị phai nhạt, thay vào đó là những nét văn hóa hiện đại, lai căng." - Hết trích.
Đây là một nhận định hoàn toàn sai trái nếu không muốn nói là gian trá, lẽo lự, ngụy ngôn, chạy tội cho chế độ cộng sản VN. Bạo lực học đường ngày hôm nay là hậu quả của chính sách giáo dục của chế độ cộng sản 40 năm ở miền Nam, 70 năm trên cả nước.
Miền Nam VN trước đây đã có 21 năm sống dưới nền kinh tế thị trường, giao dịch với thế giới tự do Âu, Mỹ trong thương mại, trao đổi văn hóa... không hề có giới hạn, tại sao môi trường học đường vẫn bình yên, hiền hòa? Trước năm 1975 hầu như không ai nghe nói hoặc thấy báo chí đăng tin về việc các nữ sinh trung học đánh nhau
Văn hóa truyền thống của Việt Nam với các tiêu chuẩn đạo đức Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín... đã bị văn hóa cộng sản xóa bỏ hoàn toàn từ ngày cộng sản chiếm được miền Nam. Sau 30.04.1975 bao nhiêu sách báo miền Nam đã bị thu gom, đốt sạch. 
Nền giáo dục nhân bản, văn hóa trong sáng của miền Nam đã bị chế độ CS tìm mọi cách hủy diệt không thương tiếc ngay từ sau 30.04.75 chứ không phải chờ đến ngày cộng sản Việt Nam thay đổi chính sách kinh tê XHCN sang kinh tế thị trường vào năm 1990 mới bị văn hóa tây phương ảnh hưởng.
Không cần phải nói đâu xa, hãy nhìn chung quanh, so sánh với các nước láng giềng, những nước Đông Nam Á theo kinh tế thị trường, có nước nào mà nữ sinh trung học bạo hành nhiều như Việt Nam?
Trích: "Sự tiếp biến văn hóa là điều không thể tránh khỏi, thế nhưng để những nét văn hóa không phù hợp du nhập vào và làm lu mờ những nét văn hóa truyền thống tốt đẹp là những điều không nên. Giờ đây, có những học trò ngang nhiên cãi lại thầy, thậm chí đánh thầy ngay trên bục giảng đến mức ngất xỉu; bạn bè đánh đấm, đâm chém nhau xảy ra khá thường xuyên. Chính những hành động ấy đã càng làm lu mờ những nét văn hóa truyền thống của xã hội, thể hiện một sự suy đồi về mặt đạo đức và sự sai lệch về mặt hành vi một cách đáng báo động." Hết trích.
Giao dịch kinh tế kéo theo giao dịch về văn hóa là điều không thể tránh được. Vấn đề là chính sách cai trị, giáo dục của chế độ như thế nào? Tại sao không tự hỏi:- Nước Nhật, khởi đi từ Minh Trị Thiên Hoàng, canh tân xã hội theo tây phương, đưa nước Nhật lên hàng cường quốc thế giới, dù bị thiệt hại nặng nề sau 2 trận thế chiến vẫn là một trong các cường quốc hàng đầu về khoa học, kỹ thuật, bằng cách nào vẫn giữ được nền văn hóa truyền thống của mình? 
Lỗi của người dân hay lỗi của chế độ, của kẻ lãnh đạo? Ai cho phép trò cãi lại thầy, đánh thầy ngay trên bục giảng nếu không phải là chế độ, những kẻ nắm quyền cai trị đất nước? Cứ nhìn xã hội mà xem, chẳng những cho phép mà còn khuyến khích nữa. 
Chính quyền cướp đất của dân, công an cậy quyền thế giết dân trong đồn rồi tung tin là nạn nhân tự tử xẩy ra đều đặn, khắp nơi. Trò đánh thầy ngay trên bục giảng không sợ hậu quả vì trò là đoàn viên đoàn Thanh Niên CS HCM. Tất cả chỉ là hậu quả của chính sách, đường lối giáo dục của cộng sản mấy chục năm qua.
Một nền giáo dục dạy con trẻ những bài toán cộng trừ bằng cách đếm xác "Mỹ Ngụy", đếm máy bay địch bị bắn rớt, tẩm xăng tự đốt cháy chạy vào kho xăng địch... thì học đường không xẩy ra bạo lực mới là chuyện lạ.
Nguyên nhân thứ hai cho rằng các bậc phụ huynh không quan tâm đúng mức đến sự giáo dục con cái lại càng ngụy biện. Thế nào là quan tâm đúng mức? 
Trong trường học, thầy cô dậy rằng Liên Xô thả hai trái bom nguyên tử xuống Okinawa và Hiroshima khiến Nhật đầu hàng, chấm dứt chiến tranh thế giới thứ hai, về nhà bố mẹ nói cô giáo dậy sai, hai trái bom đó do Mỹ thả. Học sinh báo lại cho thầy cô, bố mẹ bị bắt lên trường làm kiểm điểm, bố mẹ còn lòng dạ nào để quan tâm đến con cái nữa? Biết con nói sai, nói bậy cũng chỉ ngậm câm chứ lạng quạng nó báo công an thì đi tù như chơi.
Trừ một thiểu số phụ huynh có lương tâm, còn ưu tư về những vấn đề của xã hội, của đất nước, dân tộc, cố gắng hướng dẫn, giáo dục con cái theo đường lối, phương pháp riêng, đa số các bậc phụ huynh khác giao hết trách nhiệm cho nhà trường, cho xã hội. Chỉ nghĩ đến lo chuyện cơm áo không cũng đã đủ điên đầu, thì giờ đâu lo thêm chuyện khác?
Về nguyên nhân thứ ba, cho rằng nhà giáo không làm đúng chức năng của mình chỉ là một nhận định vô trách nhiệm. Thầy cô đứng lớp nếu không muốn bị trù dập, theo dõi, trả thù... phải dạy cho đúng giáo án, giáo trình, không được thêm bớt, đi lệch lạc ra ngoài. 
Giáo trình do bộ giáo dục, đào tạo soạn thảo với sự chỉ đạo của đảng cộng sản, giáo án soạn ra phải theo đúng giáo trình từ nội dung tới hình thức. Mọi sách vở, tài liệu học tập, nhất là về khoa học nhân văn, khoa học xã hội, lịch sử... không còn tính khách quan mà phải được soạn thảo, giảng dậy sao cho có lợi tối đa cho chế độ, cho chủ nghĩa cộng sản, cho lãnh tụ. 
Bàn tay của đảng thọc thật sâu, sát vào từng trường, lớp, kiểm soát tất cả sinh hoạt học đường bằng các đoàn viên của đoàn TNCSHCM. Ngay cả các thầy cô, ban giám hiệu cũng kiểm soát, theo dõi, báo cáo, dèm xiểm, đề phòng lẫn nhau thì tâm trí đâu để dạy dỗ, hướng dẫn học sinh? Bên cạnh đó còn là vấn đề kinh tế, giáo chức với đồng lương eo hẹp, không đủ sống, phải tìm mọi cách kiếm thêm thu nhập để bù đắp vào chỗ thiếu hụt ngân sách gia đình.
Giáo dục là ngành truyền bá chữ nghĩa, văn hóa, khó lòng ăn cắp vật liệu, tham nhũng. Chỉ có những nơi ấn loát, xuất bản, phát hành sách vở, tài liệu giáo dục mới có thể ăn cắp, cắt xén được vật liệu, ngân sách...Giáo chức vì thế chỉ còn cách chèn ép học sinh, mở lớp dạy thêm ngoài giờ để kiếm tiền. Học sinh nào không theo học sẽ bị điểm xấu trong học bạ hay kết quả thi cử, làm bài kiểm…
Làm đúng chức năng nhà giáo thì chỉ có nước chết đói, bởi giá trị nghề nghiệp, kiến thức chuyên môn không quan trọng bằng phe đảng, bè phái, liên hệ, cấu kết với nhau để tranh giành những chức vụ có quyền hạn có thể làm ra tiền.
Trong một xã hội mà mọi giá trị đạo đức, trật tự xã hội bị đảo lộn như ở Việt Nam hiện nay, chỉ còn một thiểu số giáo chức còn quan tâm đến giáo dục đào tạo con người một cách đúng nghĩa.
Nguyên nhân thứ tư rất đúng, bởi giáo dục dưới chế độ CS chỉ có mục đích đào tạo con người biết nghe, nói, hành động theo lệnh đảng, hoàn toàn không có mục đích huấn luyện con người có tư duy độc lập, suy nghĩ khác biệt những gì đảng, chế độ mong muốn. 
Ngay từ lúc còn nhỏ, bắt đầu đến trường đã bị đoàn ngũ hóa, bị tuyên truyền nhồi sọ, học tập gian dối, theo dõi, nghi ngờ, dò xét người khác thì lớn lên làm sao còn có lòng tự trọng, nhân cách để cư xử cho ta một con người?
Nói tóm lại, với chính sách giáo dục hiện nay của chế độ cộng sản Việt Nam, việc ngăn chận hoặc hy vọng làm giảm bớt bạo lực ở học đường đang xảy ra hàng ngày là điều bất khả thi.
_____________________________________
Tài liệu tham khảo:

Nhạc phẩm "LẠ"

Trần Trung Đạo (Danlambao) - Khoảng 5 năm trước, các trang mạng và diễn đàn internet có chuyền đi bài thơ "LẠ" của một tác giả giấu tên từ trong nước. Bài thơ trở nên quen thuộc một cách nhanh chóng vì nói lên thực trạng đau lòng của đất nước. Việt Nam “trải bao đời lưu danh Lạc Việt” mà “từ bao giờ thói hèn hạ thành quen”.
Bài thơ cũng dành nhiều câu mô tả cho số phận đau thương của ngư dân Việt Nam “Ngư dân tôi cúi đầu nhẫn nhục Hải quân "lạ" ngang dọc khắp biển khơi”. Đúng vậy, suốt 40 năm nay, mỗi chuyến trở về của ngư dân Hải Phòng, Thái Bình, Thanh Hóa v.v... là một lần sống sót, không phải sống sót từ những trận bão tố ngoài khơi, những ngọn sóng to, những cơn gió lớn mà sống sót từ những viên đạn không một chút xót thương của hải quân nước “LẠ”.
Khi bắt gặp bài thơ “LẠ”, nhạc sĩ Vũ Đức Duy phổ nguyên văn thành ca khúc mang cùng tên. 
Người đầu tiên được nghe Vũ Đức Duy bài hát này là Luật sư Nguyễn Xuân Phước, một người bạn thân thiết của Vũ Đức Duy. Anh Nguyễn Xuân Phước qua đời vào tháng Sáu năm nay sau cơn bạo bịnh. Anh mất đi nhưng để lại một di sản tinh thần rất quý, đó là tình yêu quê hương sâu đậm và lý tưởng đấu tranh cho một Việt Nam tự do dân chủ mà anh nhiều năm theo đuổi. Điều kiện bận rộn và chương trình tang lễ khá nhiều chi tiết vào tháng Sáu 2015 không cho phép gia đình và thân hữu có thời gian thảo luận một phương cách để giữ gìn những hoài bão, ước mơ của anh không những sống mà còn sống một cách tích cực như khi Phước còn bên cạnh chúng ta. Buổi tưởng niệm đã diễn ra vào chiều Chủ Nhật 25/10/2015 tại Dallas trong không khí trang nghiêm và cảm động, và một Quỹ Tưởng Niệm Nguyễn Xuân Phước (Nguyen Xuan Phuoc Memorial Fund) cũng đã được thành lập.
Bên cạnh những phát biểu của đại diện gia đình và thân hữu, nhiều bài hát về tình yêu quê hương đất nước đã được hát lên trong buổi tưởng niệm Luật sư Nguyễn Xuân Phước. Đặc biệt, nhạc phẩm “LẠ” do nhạc sĩ Vũ Đức Duy phổ và chính anh hát trong chương trình này. 
Nhân dịp Tập Cận Bình, Chủ Tịch nước “LẠ” sắp đến Việt Nam, tôi xin giới thiệu bài hát này để nhắc nhở chúng ta một điều quan trọng: Đồng chí của đảng CSVN là kẻ thù của nhân dân Việt Nam. 
Mời nghe nhạc phẩm “LẠ” của nhạc sĩ Vũ Đức Duy:
Đất nước tôi bây giờ rất lạ
Từ bao giờ thói hèn hạ thành quen
Tàu nước "Lạ" đi vào vùng “nhạy cảm”
Tàu nước tôi bỏ bãi cá than trời

Ngư dân tôi cúi đầu nhẫn nhục
Hải quân "Lạ" ngang dọc khắp biển khơi
Công ty "Lạ" lên Tây Nguyên đào quặng
Dân xứ "Lạ" đến đập núi phá rừng

Cao Nguyên ơi đâu rồi tiếng trống
Tiếng sáo buồn trôi tiếng đàn t’rưng
Đất nước tôi bây giờ rất lạ
Phim "Lạ" lên ngôi, tiếng "Lạ" đổi đời

Hàng xứ "Lạ" khắp hang cùng ngõ hẻm
Em gái theo chồng "Lạ" kiếp đời trôi
Ôi lạ thật cái gì cũng "Lạ"
Đâu mất rồi con cháu Rồng Tiên 

Trải bao đời lưu danh Lạc Việt
Mà bây giờ thói hèn hạ thành quen.

31/10/2015

Trần Trung Đạo
danlambaovn.blogspot.com

Nhìn chó xứ người - Ngán ngẩm cộng sản xứ mình

Người Đưa Tin (Danlambao) - "Như đã thượng dẫn về lòng trung thành của loài Chó. Tính từ tên Hồ Chí Minh đến nay, không thể tìm ra bất kỳ tên cộng sản nào có lòng biết ơn được như loài Chó. Tưởng cần nhắc lại chuyện Hồ bán đứng cụ Phan Bội Châu trên đất Trung Hoa năm 1925. Cũng như giết chính ân nhân của hắn là bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) người từng cưu mang Hồ và đồng bọn, được nhiều tác giả trong và ngoài nước thường xuyên nhắc đến. Chúng tôi, những thường dân nhận định rằng: Hồ và đảng cộng sản đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa. Đẩy cả dân tộc rơi vào thảm họa cộng sản đến tận ngày nay. Di sản của Hồ là thứ chủ thuyết diệt chủng, đã làm băng hoại truyền thống đạo lý của người VN. Thể hiện rõ nét qua..."
*

Đọc bản tin người phụ nữ tại Florida bị tai nạn giao thông chẳng may mất đi, chú Chó thẫn thờ, nằm hàng giờ liền trên đoạn đường chủ của nó không may bị xe cán chết, nó không thể hiểu giờ này chủ của nó ở đâu, sao không thấy sự vuốt ve trìu mến nó như mọi ngày, hình như nó linh cảm rằng sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại người chủ thân yêu sau cú va chạm nghiệt ngã. Mất chủ có thể Chó cũng biết buồn, dù không biết nói. Loài Chó không có ý thức, sao lại trung thành đến độ con người có khi khó mà tưởng tượng vì lý do nào, Chó lại "giàu tình cảm" với chủ đến vậy. Có thể đó là bài học về lòng chung thủy, như một thông điệp tạo hóa ban tặng cho con người, mà ta ít khi để ý cho đến khi cảm nhận được. Còn rất nhiều câu chuyện rơi nước mắt về loài Chó giúp người trên nhiều lãnh vực khác. Chó sẵn sàng bảo vệ chủ, chết vì chủ mà không cân nhắc thiệt hơn và chẳng bao giờ ta thán, có khi bị chủ ngược đãi đánh đập tàn nhẫn cách vô cớ, nó cũng chỉ ngước nhìn với ánh mắt buồn như thầm hỏi "vì sao chủ đánh tôi?". Không bao giờ có chuyện Chó cắn chủ dù chỉ để tự vệ, và sau cơn đòn đau, Chó lại lao vào lòng chủ như chưa hề có việc gì xảy ra, thuộc tính "tha thứ và lòng bao dung" đó, hình như loài Chó đúng là "danh trấn thiên hạ". 
Trước 1975, lũ trẻ chúng tôi có tham dự hướng đạo cảnh sát, lũ sói con chúng tôi cứ mỗi thứ năm và Chúa nhật, tập trung xuống bót (đồn) Trần Văn Cát ở đường Tôn Thất Thuyết, quận 4, để học hát hoặc đi cắm trại đâu đó trong nội thành Sài Gòn, xa chút nữa thì ở Suối Tiên Thủ Đức. Nhưng thường là công viên Tao Đàn hay Thảo Cầm Viên (Sở thú) tất nhiên là di chuyển bằng "xế điếc" (xe đạp). Các anh Kha dạy chúng tôi đủ điều trong cuộc sống, đối nhân xử thế, tìm mật thư, đến thoát hiểm mưu sinh trong rừng, dù khi ấy chúng tôi chỉ là những thằng nhóc chập chững bước vào đời. Chưa bao giờ nghe các anh nói đến hai từ cộng sản, ấn tượng còn nhớ mãi là khi trên đường đi, gặp đám tang là dứt khoát phải dừng lại, lấy nón xuống để trước ngực, cho đến khi đám tang đi qua, mới được tiếp tục hành trình. Giờ nghĩ lại hành động đó tuy đơn giản, nhưng hẳn sẽ ấm lòng người quá cố và thân nhân của họ, dù đôi bên chẳng quen biết gì nhau. 
Sau 1975, không chỉ lũ trẻ chúng tôi, mà toàn bộ cuộc sống của người miền Nam bị xáo trộn, chứng kiến người dân la khóc khi bộ đội, an ninh nội chính đánh tư sản với mấy ông 30/04 đeo băng đỏ đến nhà dân, gom góp, tịch thu hết tài sản của những người bị quy kết là tư sản, họ bị tịch thu không chỉ tiền vàng, đến những xấp vải cũng bị lấy đi, khi ấy chúng tôi quá bé để có thể hiểu đó là hành động dùng vũ lực để cướp tài sản của dân lành. Nơi tôi ở rất nhiều gia đình phải đi "kinh tế mới", dù quận 4 khi ấy không mấy ai giàu có như dân Hoa kiều ở quận 5. 
Hơn bốn mươi năm, dòng đời vẫn trôi. Nhưng ký ức về những ngày xưa cũ thì vẫn mới như ngày hôm qua, những đứa trẻ mồ côi bây giờ không còn trẻ, nhưng chưa già đến độ lú lẫn mà không nhớ những gì đã xảy ra cho người dân miền Nam khi cộng sản cướp được Sài Gòn. Còn nhớ rất rõ, ngày các chú lính VNCH tập trung ở trường Dân Cường, đường Trình Minh Thế (gần cảng Sài Gòn - Kho zéro), bây giờ hình như là Đại học Luật gì đó trên đường Nguyễn Tất Thành, thuộc quận 4. Nhìn thấy các cô vợ lính gói gém quần áo, vừa trao cho các chú lính, vừa khóc, chúng tôi đứng nhìn nhưng chẳng hiểu điều gì đang xảy đến với họ. Mãi sau này, chúng tôi mới biết các chú lính VNCH bị đưa đi tập trung cải tạo. Có người chẳng còn có cơ hội để trở về cùng gia đình.
Lan man dài dòng, để tiếc nhớ một thời đã xa, một kỷ niệm đẹp không thể xóa nhòa trong ký ức. Tôi yêu người miền Nam hiền hòa, phóng khoáng với những chú lính "rằn ri" khi say rượu cũng "trời thần đất lỡ". Lũ trẻ chúng tôi không thích khi thấy Quân cảnh Tư pháp thời VNCH bắt các anh đưa về quân vụ thị trấn, khi các anh đã quá say đến "trời đất cũng lăn quay". Theo lời các anh kể lại, cứ sáu tháng ở thành phố, lại đến hành quân sáu tháng trong rừng, mỗi lần ra đi không chắc ngày trở lại. Các anh đôi lúc thật dữ dằn, nhưng với lũ trẻ mồ côi chúng tôi thì họ xem như những đứa em ruột thịt, thường cho chúng tôi quà, tuy không đáng kể, nhưng giúp chúng tôi bớt lạc lõng, và đôi khi quên cả thân phận bất hạnh của mình. Các anh giờ có thể người còn, người mất, nhưng lũ trẻ mồ côi chúng tôi vẫn thầm cầu nguyện cho các anh lính VNCH, dù ở nơi nào trên trái đất này, rằng chúng tôi không quên ơn các anh. Những người lính đôi lúc bặm trợn nhưng giàu lòng nhân ái. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, lũ trẻ lạc loài vô danh tiểu tốt. Ngày nào chúng tôi còn sống, quyết tiếp bước các anh bằng tất cả khả năng có thể, góp phần phục hồi danh dự cho người lính VNCH. Các anh lính VNCH dù thất trận, để miền Nam rơi vào tay cộng sản, nhưng chúng tôi không trách và tin rằng khi lịch sử được trả về đúng vị trí của nó. Ai cũng sẽ hiểu rằng "Anh hùng khi gấp cũng khoanh tay".
Công bằng mà nói. Không thiên vị hay nhận xét cách cảm tính "Thương nên tốt, ghét nên xấu", kiểu giáo dục mị dân của cộng sản. Chúng tôi xác nhận người lính VNCH được giáo dục nhân bản, sống có tình người hơn các anh bộ đội cộng sản sau 1975. Điều này có thể kiểm chứng nơi thứ gọi là thành phần MTDTGPMN, có thể hỏi ông Nguyễn Thành Trung, Huỳnh Tấn Mẫm v.v... về nền giáo dục của miền Nam. Nói cách khác là đám ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản, đến cuối đời vẫn sống bạc như vôi, không dám nói lên sự thật rằng kiến thức họ có trong đầu và cả mạng sống còn giữ được đến hôm nay, đều nhờ chính sách nhân đạo của VNCH. Chính quyền miền Nam không thù vặt, thù dai để trả thù cách hèn hạ như cộng sản bắc Việt đối với người lính VNCH thất trận. Biết rằng, cuộc chiến tranh nào cũng là cái thùng rác đựng đầy cặn bã của xã hội. Nơi trận mạc, những người cùng máu đỏ da vàng không biết nhau, giết nhau, chỉ để phục vụ cho những kẻ biết nhau, nhưng chẳng bao giờ giết nhau. Câu hỏi cần đặt ra là: Ai là kẻ gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa để tàn phá đất nước lụn bại đến tận ngày hôm nay, kẻ đó phải chịu trách nhiệm trước lịch sử, bất kể còn sống hay đã chết. 
Hồ Chí Minh là chính phạm và đảng cộng sản là thủ phạm đã gây ra cuộc chiến tranh ý thức hệ, đẩy hàng triệu con em người dân miền Bắc vào "lò nướng thịt" Trường sơn, đến tận bây giờ vẫn còn khá nhiều bộ đội, nạn nhân chưa tìm thấy xác vì sinh Bắc tử Nam. Trẻ em và phụ nữ cũng bị cộng sản đẩy vào cuộc chiến xâm lược miền Nam. Hồ vì sự cuồng xuẩn CNCS, đến độ không còn chút lòng tự trọng khi bị Staline gọi Hồ là "Tên cộng sản ở hang ngu dốt và rừng rú", thế mà Hồ vẫn tung hê tên đồ tể của nhân loại là không thể sai lầm (!?) Não trạng nô lệ ý thức hệ là di sản độc hại của Hồ, được đại tướng Phùng Quang Thanh, bộ trưởng quốc phòng cộng sản công khai phát biểu "Tôi thấy lo lắng lắm, chứ từ trẻ con đến người già, có xu thế ghét Trung Quốc. Tôi cho rằng cái đó là nguy hiểm hiểm cho dân tộc". Như vậy rõ ràng, sự vong bản của đảng cộng sản là chính sách nhất quán từ thời Trường Chinh (Đặng Xuân Khu) kêu gọi người Việt Nam bỏ chữ Quốc Ngữ để học chữ Tàu, nhằm mục đích làm chư hầu Trung cộng. 
Như đã thượng dẫn về lòng trung thành của loài  Chó. Tính từ tên Hồ Chí Minh đến nay, không thể tìm ra bất kỳ tên cộng sản nào có lòng biết ơn được như loài Chó. Tưởng cần nhắc lại chuyện Hồ bán đứng cụ Phan Bội Châu trên đất Trung Hoa năm 1925. Cũng như giết chính ân nhân của hắn là bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long) người từng cưu mang Hồ và đồng bọn, được nhiều tác giả trong và ngoài nước thường xuyên nhắc đến. Chúng tôi, những thường dân nhận định rằng: Hồ và đảng cộng sản đã gây ra cuộc chiến tranh phi nghĩa. Đẩy cả dân tộc rơi vào thảm họa cộng sản đến tận ngày nay.
Di sản của Hồ là thứ chủ thuyết diệt chủng, đã làm băng hoại truyền thống đạo lý của người VN. Thể hiện rõ nét qua hình thức giáo dục nhồi sọ bằng thứ lịch sử đảng cộng sản. Tương tự như HP của cộng sản cũng bị buộc nằm dưới cương lĩnh đảng như chính TBT Nguyễn Phú Trọng đã có lần nói đến. Đất nước VN là của người VN. Không, và chưa bao giờ là của riêng bất kỳ đảng phái nào. Sự tùy tiện vô lối của đảng cộng sản khiến tài nguyên đất nước rơi dần vào tay giặc Tàu cộng. Sự độc tài đảng trị tại VN đã đẩy cả dân tộc đến bến bờ diệt vong. Kẻ thù lớn nhất của dân tộc VN không ai khác ngoài Việt cộng và Tàu cộng. 
Kết.
Với ngành côn an cộng sản hiện tại. Như báo chí trong và ngoài nước đưa tin, chính là ngành tham nhũng nhiều nhất. Ăn bẩn nhất, vô ơn nhất và cũng tàn bạo nhất. Danh sách những cái chết trong đồn côn an, cùng những bản án tử hình cần gấp rút xét lại, thể hiện hậu quả từ sự ham muốn thành tích dù có phải giết oan mạng người của ngành côn an. Chúng ăn cơm của dân, xài tiền thuế của dân nhưng côn an khẳng định chỉ biết "còn đảng còn mình", chúng tự nhận chỉ là công cụ bảo vệ chế độ, chúng gieo rắc chết chóc và sợ hãi thay vì giữ sự bình yên cho dân lành. Chính vì những điều tàn ác của đảng cộng sản. Dù đang sinh sống trong nước, chúng tôi quyết chống đến cùng sự độc tải đảng trị, cho dù có phải trả giá bằng sinh mạng, cũng quyết không từ. Chúng tôi tuy tài hèn sức mọn, nhưng đã và vẫn đang hết lòng ủng hộ bằng tất cả khả năng có thể, những ai chống đảng cộng sản, lột trần tội ác Hồ Chí Minh cùng Đồng, Chinh, Duẩn, Giáp Thọ, đám cộng sản đời đầu, đời giữa và cả đời nay.
Chúng tôi muốn được sống - chết cách trung thành với Tổ quốc và quý trọng những người VN tử tế không cộng sản như loài Chó đối với chủ, còn hơn là phải chung đụng, thỏa hiệp với đảng cộng sản mang hình dáng con người, nhưng hoàn toàn vô nhân tính trong xã hội ngày nay.
Sài Gòn 30.10.2015

___________________________________
Tài liệu tham khảo:
- Chủ bị xe tông chết, Chó thẫn thờ nằm đợi. (Cập nhật: 27/10/2015 11:08
- Văn Hóa Đạo Đức Hồ Chí Minh. Văn hóa viết láo, nói láo. Tác giả Bút sử. (Cập nhật 29.10.2015) https://mousekeymakehistory.wordpress.com/2014/11/21/van-hoa-dao-duc-ho-chi-minh/
- Stalin – Tên giết người. Tác giả: Lê Diễn Đức. (Cập nhật 29.10.2015)
- Lý giải sự tàn bạo của Stalin. (Cập nhật 29.10.2015) 
- Hồ chí Minh sao y “chang” bản chánh Cách mạng vô sản của Trung Cộng !! Gây nội chiến và chủ trương chiến tranh trường kỳ. Tác giả cố Giáo sư Hứa Hoành. (Cập nhật 29.10.2015) 
- Những sự thật cần phải biết (phần 10) - Cộng sản Việt Nam: Trẻ em là một con bài trong chiến tranh. Tác giả Đặng Chí Hùng. (Cập nhật 30.10.2015)
- Đại tướng Phùng Quang Thanh 'lo lắng' vì dân Việt ngày càng ghét Tàu Cộng. Tác giả Bảng Đỏ. (Cập nhật 29.10.2015)
- Những sự thật cần phải biết (phần 14) - Trường Chính - Kẻ vong bản. Tác giả Đặng Chí Hùng. (Cập nhật 29.10.2015) 
- Nguồn Gốc Chữ Quốc ngữ. Tác giả Huỳnh Ái Tông. (Cập nhật 30.10.2015)
- Nhìn lại nền Giáo dục VNCH : Sự tiếc nuối vô bờ bến. Tác giả Huỳnh Minh Tú. (Cập nhật 30.10.2015) 
- HCM Bán Đứng Phan Bội Châu Cho Thực Dân Pháp Trên Đất Trung Hoa Năm 1925. Tác giả Mường Giang. (Cập nhật 29.10.2015) 
- Cương lĩnh đảng quan trọng hơn Hiến Pháp. Kính Hòa, phóng viên RFA. (Cập nhật 29.10.2015) 
- Vì sao tham nhũng của ngành Công an luôn đứng đầu? RFA. (Cập nhật 29.10.2015)
- Tham nhũng phổ biến nhất là ngành cảnh sát giao thông ...
- Danh sách - Những cái chết trong đồn công an. (Còn tiếp) 

Cháu ngoan lưu manh là một trong những di họa của Hồ

Le Nguyen (Danlambao) - Với các tài liệu “phong phú” của đảng, nhà nước cộng sản Việt Nam làm ra, phát tán... cùng với các tài liệu bí mật lưu trữ trong văn khố của các quốc gia trực tiếp lẫn gián tiếp liên quan đến cuộc chiến Việt Nam được bạch hóa. Tư liệu lịch sử này đã chỉ ra sự thật Hồ Chí Minh là một tên cộng sản vô gia đình, vô tôn giáo, vô tổ quốc nhận tiền nước ngoài hoạt động cho cộng sản quốc tế. Sự thật lịch sử cũng đã chỉ ra tư tưởng phi dân tộc, phản dân tộc của Hồ Chí Minh được chính miệng Hồ thốt ra, viết ra trong các tài liệu, bút tích văn kiện lịch sử và trong các tác phẩm văn do Hồ biên soạn, sáng tác từ kho tài liệu đảng cộng sản làm ra. Có đoạn đọc được đã chỉ ra Hồ là tên cộng sản xảo quyệt, trí trá núp bóng dân tộc làm tay sai cho ngoại bang là sự thật không thể chối cãi:
"...Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới.” (trích bài báo đăng trên tờ Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/1926.)
“ ...Chúng ta theo chủ nghĩa quốc tế, không theo chủ nghĩa quốc gia… Chúng ta phải nâng cao tinh thần đấu tranh giải phóng… hình thức thì dân tộc mà nội dung là quốc tế..." (Trích lịch sử đảng cộng sản Việt Nam, tập 1).
“...Phải khéo léo dẫn đến sự kiện nhân dân Việt Nam đang bị áp bức bóc lột. Đối với chủ điểm này nếu đối phương đồng tình thì dẫn đến kích động. Khi người ta vào tròng rồi mới đưa ra chủ nghĩa cộng sản...” (Trích lời kể của Nguyễn Lương Bằng về lời Hồ dạy cách khoát áo dân tộc trong tác phẩm Mãi Mãi Đi Theo Con Đường Của Người.)
Chính vì tư tưởng, đạo đức không có gì... của Hồ và chính vì nhiệm vụ đánh đuổi “thực dân, đế quốc” cho Nga-Tàu, bằng núi xương sông máu của nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam nên “di sản” của Hồ để lại là một đống đổ nát hoang tàn đẫm đầy máu nước mắt của dân tộc Việt Nam. Thời nay những ai có thiện chí, muốn làm tổng kết di họa của Hồ Chí Minh để lại trên thân thể đầy thương tích do bác đảng gây ra trong lòng đất nước, dân tộc Việt Nam là nhiệm vụ bất khả thi, vì không bút mực nào có thể tả hết được di họa của Hồ. 
Nói đến di họa Hồ Chí Minh, thú thật chỉ có thể nói đến nguyên nhân cốt lõi tức là nguyên nhân của mọi nguyên nhân phát sinh thảm họa gây hậu quả nghiêm trọng do nhân vật gian hùng, ma giáo đầy thủ đoạn của Hồ Chí Minh gây ra trong quá khứ và thảm họa của đám cháu ngoan bác Hồ lưu manh do Hồ rèn luyện, nuôi trồng trong khuôn khổ cộng sản phản động trên đất nước “Hồ không có Hồ” gây ra ngày hôm nay.
Nguyên nhân cốt lõi gây hậu quả nghiêm trọng khó khắc phục do Hồ Chí Minh để lại có nguồn gốc từ chủ nghĩa cộng sản, tư tưởng Mác-Lênin, chủ nghĩa xã hội cùng với chủ nghĩa tam vô: vô gia đình; vô tôn giáo; vô tổ quốc. Những yếu tố vừa nêu là chủ thể nền tảng hình thành chế độ độc tài toàn trị cộng sản nằm trong khung hệ thống đảng độc quyền lãnh đạo với không tam quyền phân lập, không đa nguyên đa đảng, không tự do ngôn luận... 
Đối với những người có đọc lịch sử chính trị thế giới, không ai là không biết, chế độ độc tài toàn trị cộng sản là chính thể phản động đi ngược chiều tiến hóa của xã hội loài người. 
Độc tài cộng sản là nguyên nhân của mọi nguyên nhân xé nát khối đại đoàn kết dân tộc, phá tan hoang đất nước Việt Nam làm đắng lòng những ai còn nặng nợ với tương lai Việt Nam. 
Chế độ độc tài với đảng lãnh đạo độc quyền quyền lực tuyệt đối làm phát sinh tha hóa tuyệt đối, là nguyên nhân làm cho con người hư hỏng, xã hội băng hoại, đạo đức suy đồi, thú tính lên ngôi.
Độc quyền lãnh đạo với quyền lực tuyệt đối cũng chính là nguyên nhân triệt tiêu động lực cạnh tranh để phát triển theo quy luật phát triển tự nhiên của xã hội loài người và cũng chính độc quyền quyền lực của đảng lãnh đạo là nguồn gốc phát sinh nhiều thế hệ cháu ngoan ngoan bác Hồ độc ác, gian manh, dối trá... gieo rắc bao nỗi kinh hoàng cho dân, cho nước Việt Nam. 
Có lẽ mọi người dân Việt Nam có quan tâm đến đất nước đều thấy, là các thế hệ cháu ngoan nhiều sắc thái với bản chất lưu manh, rừng rú, phi nhân tính nắm giữ độc quyền quyền lực nhà nước và với quyền hành tuyệt đối trong tay “luật là tao tao là luật” không cơ chế kiểm soát quyền lực. Chúng như loài thú hoang dã, chúng như ông trời con đi ngược lại truyền thống dân tộc, phá nát tình làng nghĩa xóm, triệt tiêu tinh thần nhân ái bao dung của dân tộc Việt Nam vốn có. 
Lịch sử đã chỉ ra các thế hệ cháu ngoan bác Hồ lưu manh nắm quyền lãnh đạo. Có đứa làm theo lệnh Hồ ném nhiều thế hệ thanh niên vào chảo lửa chiến tranh cho tham vọng bành trướng, mở rộng biên cương cho cộng sản quốc tế. Có đứa núp bóng hào quang giả tạo của Hồ để phục vụ, để thỏa mãn tham vọng lợi quyền cá nhân của chúng chứ không vì tổ quốc, tổ cò chi cả! 
Cụ thể là đám cháu ngoan lưu manh của Hồ, có cả Hồ đã nướng hàng triệu thanh niên Việt Nam trong hai cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa đánh Pháp, đuổi Mỹ cho Nga-Tàu trước kia và hiện tại cháu ngoan bác Hồ lưu manh núp dưới bóng Hồ, nhân danh Hồ để làm bậy. Bậy bạ nhất là chúng kéo bè kết nhóm, xúi dục, kích động những đứa mù đảng, cuồng Hồ xộc đi chửi bới, hành hung những ai chỉ ra sự thật Hồ Chí Minh và giả vờ “hiếu kính” lập kế hoạch xây tượng đài Hồ để toa rập rút ruột công trình, ăn cắp tiền thuế của dân làm cho dân ngu muội bái lạy tên tội đồ dân tộc - Hồ Chí Minh. 
Trong tổng thể kế hoạch xây hàng trăm tượng đài cho Hồ khắp mọi miền đất nước, có cái đã xây rồi, có cái còn nằm trên dự án. Nhìn vào thực tế của các tượng đài đã đưa vào sử dụng, có một bộ phận người dân đánh giá, tiên lượng các tượng đài được xây lên sẽ cùng chung số phận với tượng đã xây rồi nên họ phẫn nộ, kết luận những đứa cháu ngoan lên kế hoạch thực hiện xây tượng đài: “...hoặc là khốn nạn hoặc là thần kinh”. Có số người dân khác thì cho rằng những đứa lãnh đạo lưu manh chủ trương xây tượng đài là những kẻ không những thần kinh mà còn có cả khốn nạn.
Ai cũng biết cháu ngoan bác Hồ có nhiều loại nhưng có một số cháu ngoan lưu manh nhiều phù phép, lẻo mép, giỏi đi bằng đầu gối, bò lên làm lãnh đạo đảng, nhà nước. Đám này khéo diễn, biết làm mặt “nghiêm” nhân danh Hồ Chí Minh, giả vờ thành khẩn “nghe” lời dạy của Hồ chí Minh trước mặt các đồng chí mù đảng, cuồng Hồ để từ chối vất tư tưởng Mác-Lê vào thùng rác lịch sử, từ chối từ bỏ con đường xây dựng xã hội chủ nghĩa hoang tưởng, thiết lập chính thể dân chủ - một nhà nước của dân, do dân, vì dân như loài người tiến bộ đã thực hiện, đã giúp cho dân, cho nước họ hùng cường, thịnh vượng, ấm no, hạnh phúc... 
Thực chất của sự tôn kính Hồ của đám cháu ngoan lưu manh này chỉ là nhằm mục đích lừa gạt “đồng chí”, bịm bợm nhân dân, ngăn cản Việt Nam hội nhập vào giòng sống văn minh, tiến bộ, nhân bản của cộng đồng nhân loại để bảo vệ “thành quả” ăn cắp, ăn cướp được của dân, của nước.
Sự thật lịch sử chỉ ra, chính Hồ đã nhiều lần ngăn chận Việt Nam thoát hiểm họa cộng sản. Cụ thể như việc Hồ chống phá các hiệp ước trao trả độc lập của thực dân Pháp, phát xít Nhật cho chính quyền quốc gia, nằm ngoài vòng cương tỏa, lệ thuộc của cộng sản quốc tế. Ngoài Hồ ra còn có lũ cháu ngoan lưu manh do Hồ và đảng cộng sản sản sinh ra đã nhiều lần ngăn cản cơ hội cho Việt Nam thoát ra khỏi hậu họa cộng sản đã nhiều lần diễn ra trong lịch sử: 

Một là Hồ và lũ cháu ngoan lưu manh đã ngăn chận cơ hội cho nửa nước Việt Nam sống trong hòa bình, tự do, no ấm, hạnh phúc... qua việc vi phạm hiệp định đình chiến được ký kết ở Geneva năm 1954, xé bỏ hiệp định Paris năm 73, theo lệnh Nga-Tàu xua đại quân vượt sông Bến Hải đánh chiếm Việt Nam Cộng Hòa, vi phạm hiệp định chấm dứt chiến tranh, lập lại hòa bình được ký kết ở thủ đô ánh sáng Paris ngày 27/01/1973.
Hai là trong lúc người dân các nước trong hệ thống nhà nước xã hội chủ nghĩa thi nhau vất bỏ chủ nghĩa Mác- Lê, đoạn tuyệt đường lối cai trị độc tài cộng sản thì tên tổng bí thư Nguyễn Văn Linh và băng đảng lãnh đạo phản động “mượn hình ảnh Hồ” dẫn đầu phái đoàn qua Thành Đô khấu đầu quan thầy Trung Cộng xin nối lại bang giao với kẻ thù truyền kiếp phương bắc với suy nghĩ: “...Dù thế nào Trung Quốc cũng là một nước xã hội chủ nghĩa... cùng ý thức hệ... cùng chủ nghĩa Mác-Lê...”
Việc các tên cháu ngoan lưu manh nhân danh Hồ, viện cớ đi theo con đường Hồ chọn... đi ngược chiều lịch sử, chúng hô hào Kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin, kiên định xã hội chủ nghĩa và lẻo mép bảo rằng Việt nam không có nhu cầu đa nguyên, đa đảng để chủ động đút đầu vào chiếc rọ Thành Đô của bá quyền Trung Cộng năm 1990. Thực chất của vấn đề chỉ là để bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ, bảo vệ quyền lực của băng đảng, phe nhóm lưu manh Nguyễn Văn Linh.
Ngày nay hậu họa của Linh, di họa của Hồ phát sinh từ chế độ độc tài toàn trị cộng sản do cháu ngoan bác Hồ lưu manh gây ra không thể khắc phục với những vụ việc cụ thể như:
Cháu ngoan bác Hồ lưu manh là hiện thân của đội ngũ cán bộ, đảng viên vô đạo, vô trách nhiệm, vô văn hóa, vô luân cấu kết với nhóm lợi ích ra tay trộm cắp, cướp bóc tài sản của dân của nước. Chúng tự biến thành băng đảng tội phạm có tổ chức, vô cảm trước tiếng kêu đứt ruột, thấu trời của đồng bào, đồng loại và phá tan hoang mảnh giang san gấm vóc của tổ tiên nòi Việt ngàn đời truyền lại.
Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến Việt Nam thành “cường quốc” xuất khẩu lao động, bán sức lao động thượng vàng hạ cám có số má trên thế giới. Từ xuất cảng oshin đến nô lệ tình dục... từ buôn người đến xuất cảng băng đảng tội phạm xì ke, ma túy, cần sa... từ cơ trưởng phi hành đoàn rửa tiền và quan chức sứ quán buôn lậu ngà voi, sừng tê giác đến du sinh trộm cắp mỹ phẩm, đồ lót trong các siêu thị có tổ chức của hàng không Việt Nam tiếp tay chuyển về nước tiêu thụ... là nỗi ô nhục cho hai tiếng việt Nam.
Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến người dân lao động Việt Nam thành dân tộc nô lệ trên chính quê hương mình có sự tiếp tay tích cực của công đoàn quốc doanh, với đa tầng áp bức, bóc lột của tư bản xanh đến tư bản đỏ và của cán bộ lãnh đạo cao cấp đến tên tổ trưởng dân phố. Bọn này tên nào cũng thể hiện mình là ông trời con “luật là tao tao là luật” theo lối bầy đàn hoang dã, rừng rú thuở loài người còn ăn lông ở lỗ.
Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến Việt Nam Cộng hòa ở miền nam là nỗi ước mơ vươn tới của các nước Đông Nam Á trở thành một nước Việt Nam yếu kém, lẹt đẹt đi theo sau đít Miên, Lào về mặt kinh tế- xã hội, dân quyền-nhân quyền nhưng lại nổi tiếng vi phạm trắng trợn các cam kết quốc tế và tệ nạn hối lộ, tham nhũng thì vô phương ngăn chận, đẩy lùi.
Cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến những khoản viện trợ khoa học kỹ thuật, khoản vốn vay hoàn lại lẫn không hoàn lại của quốc tế cho xây dựng, phát triển đất nước, lọt vào túi tham của nhóm lợi ích và vào túi quan chức của băng đảng trộm cướp cộng sản Việt Nam, không thế lực nào có thể ngăn cản.
Các cháu ngoan bác Hồ lưu manh đã biến các công ty quốc doanh dù độc quyền kinh doanh điện, kinh doanh nước sạch... thậm chí đào than, nhôm, sắt, thép... hút dầu trong lòng đất lên bán với nhiều điều kiện thuận lợi, ưu đãi vốn nhẹ lãi, giảm thuế vẫn bị lỗ triền miên? Mọi người dân có quan tâm đến đất nước đều biết nhưng không thể làm gì được đảng cộng sản độc quyền, độc ác có một không hai trong lịch sử việt Nam ...
Những mảng nhỏ hậu quả của cháu ngoan bác Hồ lưu manh, có nguồn gốc phát sinh từ chế độ độc tài toàn trị cộng sản, từ chủ nghĩa Mác-Lênin, từ chủ nghĩa xã hội, từ chủ nghĩa tam vô... do Hồ du nhập vào, truyền bá trên đất nước Việt Nam. Sản phẩm cháu ngoan lưu manh là một trong nhiều di họa khó khắc phục của bác đảng, chế độ sản xuất ra, nên không thể bảo Hồ chết đã lâu rồi, “nghĩa tử là nghĩa tận”hãy để cho Hồ yên nghỉ, đừng đào mồ cuốc mả Hồ lên với tư duy “ngây thơ” tin rằng Hồ vô can trong hằng hà sa số loại tội ác đã đang phát sinh, tồn tại trong chế độ độc tài toàn trị cộng sản của nước cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.
31/10/2015

Tại sao chúng ta phải nuôi báo cô bè lũ cs?

Tùy Nghi Tiến (Danlambao) - Mở đầu bài viết này tôi xin được chửi nhà cầm quyền cs VN một phát cho hả cơn “bức xúc”. Đúng là một lũ “làm như con..., mà gặp mặt thì đòi tiền”! 
Như quý vị cũng biết đó, mỗi năm cứ độ thu về, khi Quốc hội cs VN họp, thảo luận tổng kết ngân sách năm nay và làm dự toán cho ngân sách năm sau, thì những ai quan tâm tới tình hình kinh tế Việt Nam đều phải hoa cả mắt, chóng cả đầu với những số liệu bất bình thường mà chúng phổ biến. Chúng ta có thể bị các triệu chứng lâm sàng này không phải là vì dữ liệu ấy khó hiểu mà chỉ vì chúng cực kỳ phi lý.
Chỉ bị xây xẩm là còn đỡ đấy, chứ tôi nghĩ là những người bị bệnh cao huyết áp thì không nên xem, đọc, nghe những báo cáo kinh tế, tài chánh của nhà nước báo cô này bởi vì chúng ta có thể bị lên tăng xông hoặc bị tai biến mạch máu mà chớ. 
Mấy hôm nay có lẽ chúng ta ít nhiều đều có nghe tới vụ thâm thủng ngân sách của nhà nước cs VN. Theo thông tin, Việt Nam có thể lâm vào một cuộc khủng hoảng ngân sách vì tình trạng bội chi triền miên. Chính quyền Hà Nội hiện không có đủ tiền chi tiêu chớ chưa nói tới trả nợ nước ngoài và đầu tư vào phương tiện cơ sở hạ tầng. Theo số liệu chính thức của Bộ Tài chánh do bọn đại biểu Quốc hội cs VN trích dẫn, thì trong năm 2015 nhà cầm quyền đã trả nợ được 155 ngàn tỷ đồng nhưng lại vay để giải quyết bội chi ngân sách tới 226 ngàn tỷ đồng và vay trái phiếu chính phủ 85 ngàn tỷ đồng. 
Ngoài ra, trong thời gian gần đây chúng còn vay cái gọi là Ngân hàng Nhà nước 30 ngàn tỷ đồng và 1 tỷ Mỹ kim từ ngân hàng Vietcombank để chi tiêu. Các số liệu này cho thấy tổng các khoản vay lớn hơn gấp đôi tổng các khoản nợ trả, hoặc nói cách khác là trong năm 2015 nhà cầm quyền cs đã vay rất nhiều để chỉ trả một phần rất nhỏ nợ và phần lớn là để chi tiêu.
Trước sự sa lầy thâm thủng ngân sách này, Tiến sĩ Vũ Quang Việt, nguyên Vụ trưởng Vụ Thống kê Liên Hiệp Quốc nhận định: “Tôi có cảm tưởng chính phủ (VN) càng ngày càng mất khả năng kiểm soát chi tiêu của mình, hoặc nói ngược là chính phủ rất muốn chi tiêu. Chính phủ Trung ương đồng ý với các địa phương, xây nhà, xây đường xá, ông nào cũng đòi xây cái này cái kia. Và nhiều khi họ chưa có ngân sách mà đã bắt đầu xây rồi. Do làm việc thiếu hiệu quả nên hầu như công trình nào chi phí cũng vượt dự toán ban đầu, Công trình nào cũng vậy cả. Thành ra, với tình trạng này tôi thấy rất là khó, khả năng nợ càng ngày càng nhanh và hiệu quả thì thấp. Khả năng trả nợ chắc chắn là sẽ khó khăn”. (1)
Còn chuyên gia tài chánh Bùi Kiến Thành, trả lời phỏng vấn của Ban Việt ngữ đài BBC, nhận xét: “Tình hình tài chánh của VN đang rất khẩn trương với đầy những vấn đề không được giải quyết: ngân sách cạn kiệt, chi tiêu không được quản lý chặt chẽ, lãng phí đầu tư công và rút ruột công trình; và nợ công không được xử lý ổn thỏa”. (2)
Tại kỳ họp cuối cùng Quốc hội cs VN Khóa XIII mới vừa qua, nhiều số liệu về những thành quả kinh tế trong năm 2015 đã được công bố và khiến không ít người sững sờ. Theo nhà cầm quyền cs, sở dĩ tình hình ngân sách năm 2015, cụ thể là tổng thu nhập, u ám như thế là vì hai nguyên nhân chủ yếu. Một là giá dầu thô trên thế giới giảm mạnh và ảnh hưởng lên giá dầu thô xuất khẩu của Việt Nam. Thu nhập từ xuất khẩu dầu thô đã bị giảm mất một nửa, tương đương khoảng 63 ngàn tỷ đồng. Lý do thứ hai là việc cắt giảm thuế quan với hàng hóa từ các quốc gia ASEAN và một số quốc gia khác trong các hiệp định kinh tế-mậu dịch mà Việt Nam gia nhập. 
Tên Phó Thủ tướng Vũ văn Ninh được đài BBC trích dẫn cho biết rằng: “Theo kế hoạch, trong giai đoạn 2015-2020 thuế suất giảm từ 25% xuống 20%, nhưng vì khó khăn nên phải hạ nhanh hơn”.
Đối với ngân sách 2016, các báo cáo tại Quốc hội cs VN cho thấy còn nguy cấp hơn nữa. Theo đó trả nợ theo kế hoạch năm 2016 là 155 ngàn tỷ đồng, nhưng trong đó đáo nợ hay vay nợ mới để trả nợ cũ lên tới 95 ngàn tỷ đồng và bội chi ngân sách tới 254 ngàn tỷ đồng. Theo dự toán của nhà cầm quyền cs, chi đầu tư phát triển trong năm 2016 sẽ tăng cao hơn dự toán năm 2015 gần 61 ngàn tỷ đồng, nhưng con số mà chúng có thể phân bố trong điều kiện eo hẹp hiện nay chỉ là 45 ngàn tỷ đồng. Nếu số tiền phân bố này được dùng để trả nợ thì sẽ không còn tiền để đầu tư.
Giải thích về ngân sách năm 2016, tên Bộ trưởng, Chủ nhiệm Văn phòng chính phủ, Nguyễn văn Nên cho biết: “Về thu Ngân sách Nhà nước (NSNN), chính phủ đã báo cáo Quốc hội dự kiến tổng thu năm 2016 là 1.014 ngàn tỷ đồng, tăng 103 ngàn tỷ đồng so với dự toán năm 2015”. (3).

“Về dự toán chi đầu tư phát triển nguồn NSNN năm 2016 là 255,75 ngàn tỷ đồng, cao hơn mức bội chi NSNN (254 ngàn tỷ đồng). Tính cả chi đầu tư từ nguồn trái phiếu chính phủ 60 ngàn tỷ đồng, từ nguồn thu xổ số kiến thiết 26 ngàn tỷ đồng thì tổng chi đầu tư phát triển năm 2016 là 341,75 ngàn tỷ đồng, chiếm 25.1 phần trăm tổng chi của NSNN”.

“Con số mà Bộ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư (BKH-ĐT) đề cập (45 ngàn tỷ đồng) là vốn ngân sách trung ương trong nước và chỉ là một phần trong tổng chi đầu tư phát triển nêu trên”.
Với tình trạng bội chi như vậy mà nhà cầm quyền cs lại tính làm một chuyện hết sức tào lao và phí phạm. Dĩ nhiên, là tào lao và phí phạm trong mắt của người dân chớ đối với chúng thì là cơ hội. Đó là chúng đề nghị Quốc hội của chúng cho phép xóa nợ các công ty quốc doanh làm ăn thua lỗ. 
Thật vậy, tại kỳ họp thứ 10 Quốc hội Khóa XIII như đã nêu ở trên về các vấn đề sửa đổi, bổ sung Luật Thuế giá trị gia tăng, Luật thuế tiêu thụ đặc biệt và Luật quản lý thuế, tên Bộ trưởng Tài chánh Đinh Tiến Dũng đã đại diện tên Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tới tham dự và đưa ra đề nghị xóa các khoản nợ tiền thuế, tiền chậm nộp, tiền phạt của người nộp thuế là các doanh nghiệp nhà nước (DNNN) thuộc danh sách cổ phần hóa, giao, bán, sáp nhập và sắp xếp lại.
Thẩm tra đề xuất này, tên Phùng Quốc Hiển, Chủ nhiệm cái gọi là Ủy ban Tài chánh Ngân sách Quốc hội cho biết đa số ý kiến trong ủy ban nhất trí với phương án này. Tuy nhiên, theo Hiển, một số ý kiến cho rằng việc quy định như đề nghị sẽ dẫn đến trường hợp các DNNN hiện nay chưa đến thời điểm thực hiện cổ phần hóa, cố tình chây ì, chậm nộp tiền thuế để tăng số nợ thuế lớn hơn số lỗ lũy kế của DN hoặc cố tình không khai số thuế nợ trong giá trị của DN để được hưởng chính sách xóa nợ của Nhà nước cs VN.
Vì vậy, đại diện ủy ban này đề nghị chỉ xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp đối với DNNN trong khoảng thời gian được giới hạn trước 31/12/2015, không nên quy định trong luật thành một chính sách thường xuyên. Theo đó, đây là nội dung mang tính cá biệt, nên đề nghị Quốc hội ban hành nghị quyết về xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp của DNNN và bổ sung vào nghị quyết về dự toán ngân sách nhà nuớc năm 2016. 
Hiển còn biện hộ rằng: “Luật DN năm 2014 quy định nguyên tắc khi cổ phần hóa hoặc chuyển đổi sở hữu như sau: “Công ty chuyển đổi đương nhiên kế thừa toàn bộ quyền và lợi ích hợp pháp, chịu trách nhiệm về các khoản nợ, gồm cả nợ thuế, hợp đồng lao động và các nghĩa vụ khác của công ty được chuyển đổi”. Vì vậy, quy định về xóa nợ tiền thuế, tiền chậm nộp, tiền phạt chậm nộp đối với DNNN đã thực hiện cổ phần hóa hoặc chuyển đổi sở hữu và pháp nhân mới không chịu trách nhiệm đối với các khoản nợ tiền thuế, tiền phạt là không phù hợp với quy định của pháp luật hiện hành”. (4) 
Như vậy, kể ra chính quyền chxhcn VN chơi sang thật! Trong khi ngân sách bị thâm thủng khủng khiếp mà lại hào phóng xóa nợ cho các doanh nghiệp đang thiếu mình và đi mượn nợ người khác để chi tiêu! Làm ăn kiểu này thì chúng ta cũng đủ hiểu tại sao tài nguyên quốc gia ngày càng cạn kiệt và người dân ngày càng nghèo túng, mà các quan chức trong chính quyền csVN hay trong các doanh nghiệp nhà nước ngày càng phát đạt.
Các doanh nghiệp nhà nước cứ làm ăn thua lỗ từ năm này qua năm khác và suốt mấy chục năm nay, vậy mà có người vẫn còn bênh vực chúng.
Thật vậy, theo Trần Vinh Dự, một Tiến sĩ được đào tạo ở Hoa Kỳ nhưng về VN làm việc, thì không nhất thiết hễ là doanh nghiệp nhà nước là làm ăn thua lỗ. Trong một bài viết có nhan đề “Khi doanh nghiệp nhà nước thua lỗ”, anh ta đã lấy một số công ty ở các quốc gia có nền kinh tế thị trường để dẫn chứng về sự thành công của doanh nghiệp nhà nước, chẳng hạn như hãng hàng không Singapore, công ty Bombay Transport Authority của Ấn Độ, công ty sản xuất máy bay Embraer của Brazil, công ty sản xuất xe ô tô Renault của Pháp, công ty sản xuất thép POSCO của Đại Hàn v.v…
Ngoài lãnh vực hàng không, hắn còn trình bày sự thành công của các doanh nghiệp nhà nước trong các lãnh vực khác ở Singapore, chẳng hạn như: viễn thông (điện và xăng dầu), giao thông (đường sắt, xe buýt), cảng, điện toán, đóng tàu, cơ khi, vận tải biển, ngân hàng…. Theo Trần Vinh Dự, sở dĩ các doanh nghiệp nhà nước cần thiết là vì chúng hội được các yếu tố như: độc quyền tự nhiên, năng lực huy động vốn, ngoại trợ (mà anh ta gọi là ngoại ứng) và phổ cập. (5)
Hắn cũng vạch ra các điểm yếu của các doanh nghiệp nhà nước. Đó là vô trách nhiệm, thiếu động cơ làm việc, thái độ ăn theo, thiếu giám sát, thiếu tinh thần cạnh tranh. Theo anh ta, các yếu tố này thường là nguyên do gây ra sự yếu kém và không hiệu quả của các doanh nghiệp nhà nước. (6). Tuy nhiên, tôi xin bổ sung thêm một số yếu điểm hiển nhiên khác của các doanh nghiệp nhà nước, đó là thiếu tôn trọng tài năng, lãng phí và bè phái.
Tôi tạm tán thành những lý luận của anh ta về vai trò và ưu khuyết điểm của các doanh nghiệp tư và quốc doanh. Tuy nhiên, tôi không đồng ý với mục đích bênh vực cho các doanh nghiệp nhà nước ở Việt Nam của bài viết. Những điển hình thành công mà hắn trưng dẫn chỉ là những hoa thơm, quả ngọt. Nhưng hắn đã cố tình bỏ sót một yếu tố rất quan trọng cho các sự thành công đó, và nó lại nắm giữ một vai trò nền tảng và then chốt. Nếu không có nó, tôi có thể đoan chắc là sẽ không có những hoa thơm, quả ngọt đó. Đó chính là thổ nhưỡng sinh học và phân bón. Việt Nam trong mấy chục năm qua đã khiếm khuyết yếu tố này. Thổ nhưỡng đó chính là thể chế chính trị, và phân bón chính là tính nhân bản, sự khai phóng, khả năng sáng tạo và kỹ năng chấp nhận rủi ro để khởi nghiệp (entrepreneurial skill).
Dự có viện dẫn công ty viễn thông quân đội Viettel và xem đây là một điển hình thành công của doanh nghiệp nhà nước. Tuy nhiên, tôi chỉ xem đây là một hiện tượng khác thường trong cái môi trường hoạt động kinh doanh thiếu khích lệ và thiếu công bằng. Viettel chỉ là một anh mèo mù ăn phải cá rán. 
Theo nhận xét tổng quát của tôi, tình trạng các doanh nghiệp nhà nước hoạt động ỷ lại, không hiệu quả và lãng phí, và lâm vào tình trạng thua lỗ như ngày hôm nay là một hậu quả “tất yếu” từ sự dung túng của nhà cầm quyền. Những yếu điểm của các doanh nghiệp nhà nước cũng chính là những điểm đặc trưng của nhà cầm quyền cs VN và hậu quả làm việc của hai đám thế lực này đã chẳng hề khác nhau. 
Vậy thì tại sao chúng ta cứ phải nuôi báo cô bè lũ cầm quyền bất tài, vô dụng?
31/10/2015
______________________________________
Tham khảo:

22/10/15

Việt Nam đầy đường phản động

Nguyễn Bá Chổi (Danlambao) - Căn cứ vào ý nghĩa tên đường do nhà nghiên cứu Nguyễn Đình Đầu đưa ra, thì Việt Nam đang chạy đầy những cái tên đường phản động.
"Tên đường phần nào thể hiện thành tích dân tộc trên mọi mặt, không chỉ chiến đấu bảo vệ tổ quốc, mà còn xây dựng đất nước, hoạt động văn hóa - kinh tế - ngoại giao... và sự hiểu biết về tên đường rõ ràng giúp người dân địa phương nâng tầm nhận thức và tự hào về dân tộc. Điều này giúp họ tự tin hơn khi gặp gỡ, giao tiếp với du khách, đặc biệt là khách nước ngoài, nhất là trong bối cảnh Việt Nam gia nhập WTO".
Trên đây là trích đoạn từ một bài viết đăng trên báo lề Đảng Lao động Chấm Com (*); không phải phát biểu của bọn chọc phá tổ Bìm Bịp, nhưng là của một nguyên Ủy viên Ban Chấp hành Hội Sử học Việt Nam của nước CHXHCNCC do nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý và đảng lãnh đạo.
Ấy vậy mà trên phố xá, không phải do lầm lẫn, một nơi, nhưng xuất hiện từ Bắc chí Nam, “chạy đầy đường” những tên phản động, không phải phản động tí ti mà phản động cực kỳ, trái ngược với ý nghĩa của tên đường mà giáo sư Đầu nêu trên, với sự nhất trí đồng ý và cho phép của đảng ta, qua Tổng biên tập Lao động Chấm Com. Chẳng hạn như:
Về “Chiến đấu bảo vệ tổ quốc”: 
Chiến đấu bảo vệ tổ quốc gì mà lại “Ta đánh Miền Nam là đánh cho ông Trung Quốc, đánh cho ông Liên Xô”, như cái tên Lê Duẩn?
“Bảo vệ tổ quốc” là tổ quốc nào, khi ký cái công hàm công nhận chủ quyền hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam ta là của Chai Na, như tên Phạm Văn Đồng trong tư cách Thủ tướng?
Về “Xây dựng đất nước”: Xây dựng đất nước, hay là đập nát tanh bành đất nước bằng cách “Đào tận gốc trốc tận rễ “cấu trúc xã hội trong đó gồm “Trí, Phú, Địa, Hào”, như lời hô hào gào thét bởi tên Trần Phú.
Xây dựng đất nước, hay cào cả nước xuống hàng khố rách áo ôm sau khi “đại thắng mùa xuân” khuân hết tài sản của đồng bào Miền Nam về Bắc làm của riêng, như tên Đỗ Mười?
Về “Hoạt động văn hóa”: Hoạt động văn hóa bằng cách kêu gọi thay thế chữ quốc ngữ bằng chữ Tàu; làm gương bằng hành động lôi cha mẹ mình ra đấu tố, như tên Trường Chinh.
Hoạt động văn hóa, hay chà đạp văn hóa bằng “Yêu biết mấy khi con học nói, tiếng đầu long con gọi Xít Tà Lin”; bằng “Thương cha thương mẹ thương chồng” cộng thêm “thương mình” lại cũng mới chỉ bằng một phần mười “thương ông” (**) râu xồm làm khốn cả nửa loài người trên trái đất này mà nay hình tượng đã bị đem đập đầu lôi cổ lôi xuống kéo đi quẳng vào bãi rác, như tên Tố Hữu…
Về “Hoạt động Kinh tế”: không có ai phá nát kinh tế Miền Nam đang phồn thịnh; phá nhanh, phá mạnh, phá vững chắc, đưa bo bo vào miệng dân cả nước bằng tên Đỗ Mười.
Về “Hoạt động Ngoại giao”: phải khẳng định không ai phản động bằng tên Nguyễn Tất Thành, tên Hồ Chí Minh: ai đời kêu gào “đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” để nay các “cháu ngoan của bác” phải lao xao chạy nhào đi Mỹ; lớp lấy cớ du học để được ở luôn lại Mỹ, lớp nghiên cứu học tập cách làm ăn của “Tư bản đế quốc”, lớp mang của cải sang làm ăn; năn nỉ nâng bi bợ bướm Mỹ một cách thô bạo để được mưa vũ khí sát thương của Mỹ, được gia nhập hết WTO đến Tèo Pi Pi (TPP) chi đó.
Nói chung, cứ cái đà “Xây dựng CNXH đến hết thế kỷ 21 không biết đã xong chưa” này, bọn phản động sẽ làm chủ toàn bộ đường lộ từ phố phường xuống thôn quê.
Đó là chưa kể đến những con đường mang tên ma, như con ma Lê Văn Tám (***)
Trên đây mới chỉ là vài tên phản động tiêu biểu dẫn làm ví dụ. Có điều chắc chắn là: Những con đường đang mang tên người thật việc thật (phản động) hay tên ma chuyện ma, trước sau gì rồi cũng được giải phóng.
Được giải phóng thực sự, chứ không phải Bị phỏng hai hòn như cả nước đang bị.
22.10.2015
_______________________________________
Ghi chú:
(**) Thương cha thương mẹ thương chồng, thương mình thương một thươơng ông thương mười” (Tố Hữu)

21/10/15

Người thương phế binh VNCH và những câu chuyện tình


Huỳnh Anh Tú (Danlambao) - Như mọi lần, khi chiếc Taxi vừa dừng lại trước phòng Công Lý & Hòa Bình, Dòng Chúa Cứu Thế - Sài Gòn, tôi và một số anh chị em thiện nguyện viên (TNV) được phân công, liền dìu dắt các chú thương phế binh Việt Nam Cộng Hòa (TPB VNCH) lên xe và cùng đi đến bệnh viện để khám sức khỏe tổng quát.
Sắp xếp chỗ ngồi cho các chú xong, tôi là người cuối cùng lên xe. Do bất cẩn nên tôi đã té ngã vào trong xe và đè chèn lên thân mình của một chú, vừa cụt cánh tay vừa mù 2 con mắt. Tôi cảm thấy áy náy nên vội vàng xin lỗi chú ấy. Tuy sự va chạm có phần hơi mạnh, làm chú đau nhưng chú vẫn điềm tĩnh cười vui vẻ để trấn an tôi: “Không sao đâu con”.
Một người phụ nữ đứng bên hông xe tự bao giờ lên tiếng: “Ổng vừa mới hết bịnh đó, cậu rày sau cẩn thận hơn nha”. 
Khi quay qua để đóng cửa xe thì tôi thấy người phụ nữ ấy tuổi độ ngoài 60, thân gầy với làn da xạm nắng, gương mặt hiền hậu nhưng đầy khắc khổ đang đứng nhìn vào chú ấy đầy vẻ lo lắng. 
Chiếc taxi từ từ lăn bánh về phía trước. Qua khung kính chắn gió sau xe, tôi thấy cô ấy vẫn đứng và vẫy vẫy tay hướng về chiếc taxi như muốn nói điều gì đó với tôi.
Xe chúng tôi vừa chạy qua ngã tư đường đầu tiên. Chú TPB ấy vỗ nhẹ vai tôi và nói: 
“Vợ của chú đó tên là Hồng, bả thương chú lắm. Hơn 40 năm rồi chú không thấy đường, đi đứng rất khó khăn, may mà có bả kề cạnh chăm sóc, nếu không có, thì cuộc đời chú chẳng biết như thế nào nữa. Hồi nảy con đè lên chú, vì bả thấy xót nên mới lỡ lời, con đừng giận bả nghen”. 
Tôi mỉm cười đáp lại: “Dạ, không có gì đâu chú, lỗi tại con mà”. 
Làm sao tôi có thể giận cô Hồng được. Vì hôm nay, chính cô truyền cho tôi cảm hứng để tìm hiểu những “bông hoa tươi thắm” mãi mãi không tàn úa trong gió bụi thời gian. Những bông hoa ấy tuy không lộng lẫy nhưng cũng đã tô thêm nét đẹp thầm kín cho những câu chuyện tình của người lính chiến Việt Nam Cộng Hòa.
Cô Nguyễn Thị Hồng – người vợ thủy chung.
Anh lính Nghĩa Quân - Việt Nam Cộng Hòa Phạm Văn Cu sinh năm 1952. Trong những đợt về phép anh đã để ý và thương thầm cô thôn nữ Nguyễn Thị Hồng trong xóm. Qua nhiều lần tỏ tình, cuối cùng anh đã chinh phục được trái tim của nàng. Sau đó hai người thành thân và chung sống với nhau. Chưa được bao lâu, thì anh lâm nạn trong trận pháo kích của quân thù. Anh bị mất bàn tay phải và đôi mắt vĩnh viễn.
“Khi biết tin ổng bị lâm nạn và sẽ tàn phế suốt đời, cô đau khổ lắm con ơi”, cô Hồng cố kiềm nước mắt, nghẹn ngào nói, “khoảng thời gian đó, cô không còn thiết tha gì trong cuộc sống nữa”.

Cô Nguyễn Thị Hồng và chú TPB Phạm Văn Cu
Đến đây cô Hồng ngắt quãng không nói gì. Thế là tôi suy đoán ra được phần nào về hoàn cảnh của cô lúc bấy giờ - chắc có lẽ, vì quá đau khổ nên cô đã từng chọn con đường “tuyệt vọng” để giải quyết mọi vấn đề. 
Một lúc sau, cô lấy tay áo lau nước mắt rồi tiếp câu chuyện: “Cô không còn thiết tha gì trong cuộc sống nữa, cô nguyện với lòng sẽ từ bỏ hết tất cả thú vui của mình, và dành thời gian được gần gũi với ổng đến hết đời. Trước mắt cô phải lo chăm sóc ổng trong nhà thương. Sau này ổng về nhà cô sẽ cố gắng làm lụng nhiều hơn để có thêm tiền nuôi ổng, bề sao (dù sao) ổng là lính và cũng là chồng mình mà nên cô không thể nào bỏ ổng một mình được đâu.”
Nghe tới đây, tôi cảm thấy xấu hổ cho sự suy đoán hồ đồ của mình vừa rồi. Thật không ngờ, cô chỉ là một người phụ nữ “nhà quê” thật thà chất phác, vậy mà cô có ý chí vượt trội hơn hẳn bao người khác, cô đã vượt qua được nỗi đau tột cùng ấy một cách mạnh mẽ. Không những không chọn con đường “tuyệt vọng” mà cô còn quyết định sẽ tiếp tục bên cạnh chồng đến hết cuộc đời còn lại.
Hơn 40 năm trôi qua, mặc cho sóng gió cuộc đời có nghiệt ngã tới đâu, hoặc cách đối xử tàn nhẫn của phe “thắng cuộc” như thế nào, thì vẫn không thể lay chuyển nổi tình yêu của cô thôn nữ đã dành trọn cho anh TPB VNCH tên Phạm Văn Cu.
Cô Nguyễn Thị Nga và lòng trắc ẩn
Là con gái khi lớn lên, ai mà không muốn có được tấm chồng lý tưởng trong tương lai; Chồng mình phải là người phong độ, đẹp trai; giàu sang, có địa vị… hoặc chí ít cũng là người không bị tật nguyền.
Tôi không muốn nhắc đến định mệnh hay duyên số trong bài viết này. Nhưng tôi chỉ muốn nói đến sự chung thủy và lòng trắc ẩn của những người phụ nữ bình dị đối với anh lính VNCH. Họ luôn âm thầm “đứng sau lưng” các chú để nâng khăn sửa túi cho chồng trong mọi hoàn cảnh nguy nan hoặc khó nghèo.
Chú Nguyễn Văn Hạnh sinh năm 1954 (theo giấy khai sinh), từng là lính không quân VNCH. 
Cô Nguyễn Thị Nga và chú TPB Nguyễn Văn Hạnh
Vào 1973, tại căn cứ không quân, Phù Cát - Qui Nhơn, lửa pháo quân thù đã làm gương mặt, cổ và cánh tay của chú tổn thương nặng.
Sau 4/1975, cũng như bao người lính VNCH khác đang ở Việt Nam, anh bị chính quyền Cộng Sản gán cho cái tội “ngụy quân ngụy quyền”. Thân mang tật nguyền anh phải sống bơ vơ, tủi nhục giữa dòng đời vô cảm. 
“Vào đầu năm 1977, lúc đó cô được 22 tuổi rồi, đang đi học may”, cô Nga nhắc lại quá khứ, “Thấy anh Hạnh tàn tật nhưng bản tính lại rất hiền lành. Sau khi được tiếp cận anh ấy, tôi mới biết anh ấy trước đó từng là người lính VNCH và đã bị tật nguyền trong thời chiến tranh. Vì thấy chú chỉ có một mình cô hoạnh, nên thấy thương và thường xuyên tới lui chăm sóc. Dần dần cô đã nảy sinh tình cảm rồi yêu thương chú”.
“Em đã trót yêu anh rồi”
Cha mẹ một mực phản đối ngăn cấm việc cô qua lại với một TPB VNCH, vì sợ bị ảnh hưởng xấu đến gia đình. Đã lỡ yêu chú ấy, cô không thể nghe theo sự ngăn cấm vô lý của cha mẹ mình. Qua nhiều lần hẹn hò, tình yêu của cô chú ngày càng sâu đậm hơn. Cuối cùng họ quyết định lấy nhau. Trong buổi lễ thành hôn, tuy không nhiều họ hàng, bạn bè thân thích đến dự, nhưng cô chú vẫn mỉm cười trao nhau nhẫn cưới như thầm ước hẹn chung sống bên nhau trọn đời.
“Đến nay cô đã được 60 tuổi, chú 62 và có ba người con. Cô rất vui vì ba đứa con của cô chú đều đã lập gia đình”, Cô nghẹn ngào nói, “Cô rất cảm động khi nhìn thấy các cha ở Dòng Chúa Cứu Thế tổ chức các đợt khám chữa bệnh miễn phí dành cho những người TPB VNCH trong đó có chồng cô. Thật sự trong mấy chục năm nay những người lính này đã bị bỏ rơi, hôm nay đây được chứng kiến các cha DCCT và anh chị em (TNV) quan tâm và chăm sóc nhiệt tình cho họ, tuy là lo cho chồng của cô nhưng cô thật sự thấy lòng mình cũng được ấm áp – Thật cám ơn”.
Không riêng cô Hồng, cô Nga mà còn có nhiều người vợ của các chú TPB khác mà tôi vinh hạnh được trò chuyện, vô tình đã tạo cho tôi một cảm xúc tuyệt vời. Chính các cô là những người phụ nữ đáng trân trọng, và là những tấm gương sáng cho thế hệ con cháu mai sau
Qua những sự hy sinh thầm lặng và tình yêu vô bờ bến của các cô dành cho chồng, khiến chúng ta cần phải suy ngẫm - Dường như chúng ta vẫn chưa làm được gì nhiều để tỏ lòng tri ân đến sự mất mát của TPB VNCH...
Cô Lê Thị Phước và chú TPB Lâm Văn Hai
Cô Phạm Thị Gấm và chú TPB Nguyễn Chí Hiếu
20.10.2015