Phương Bích - Một người hỏi tôi: tại sao bà ứng cử vào Quốc hội?
Tôi trả lời, bao nhiêu năm nay, chuyện bầu bán dân ta chỉ quen với
chuyện Đảng cử, dân bầu. Tôi muốn người dân thay đổi nếp suy nghĩ đó. Cứ
bảo dân làm chủ, vậy thì hãy để dân tự cử người mình tin tưởng, hoặc để
họ tự ứng cử đi.
Tôi lấy 2 ví dụ:
1/ Hàng xóm nhà tôi nuôi chim cảnh. Một lần tôi chứng kiến, khi lồng
chim mở, con chim đã không hề bay ra. Nó khiến tôi liên tưởng đến những
người quen tuân thủ đến mức, quên mất mình có những quyền gì.
2/ Trước đây tôi không bao giờ viết ra những điều mình nghĩ. Nhưng rồi
lên mạng, đọc những gì thiên hạ viết, tôi nghĩ: viết thế thì mình cũng
viết được. Thế là tôi viết. Và tôi thấy nhiều người đọc bài của tôi. Nó
không có gì mới. Chỉ là tôi đã nói ra những gì họ nghĩ.
Đó là một trong những lý do tôi quyết định ứng cử vào quốc hội kỳ này.
Tôi muốn nhiều người làm như tôi. Thay đổi cách suy nghĩ thụ động bấy
lâu nay đi. Nói dân làm chủ, thì hãy làm chủ từ những điều như thế này.
Hiến pháp không quy định 90-95% đại biểu quốc hội là đảng viên cộng sản.
Kể cả đã có từ 5-10% đại biểu quốc hội là đại biểu ngoài đảng đi chăng
nữa, nhưng cứ nhìn và nghe những gì mà các đại biểu nói và làm ở quốc
hội xem, họ có thể làm gì? Nếu khi cần biểu quyết, thì cả 5-10% đại biểu
ngoài đảng phản đối có thay đổi được cục diện? Quốc hội này phục vụ cho
quyền lợi của đảng cộng sản, hay của nhân dân?
Nếu bây giờ, số người tự ứng cử không phải 10 người, mà là 100 người,
200 người, hoặc nhiều hơn thế, và số người tự ứng cử đó là những người
có tài, có tâm huyết, thì Ủy ban bầu cử quốc hội có lý do gì để gạt ngần
ấy con người?