Sue Phan
TRAO ĐỔI TÙ BINHKhi tôi còn là nữ sinh, tôi không biết Cộng Sản là gì ! Dịp Tết Mậu Thân, Mẹ tôi mất 2 người anh, vì bị CS xử tử bằng cách chôn sống. Năm đó tôi đậu Tú Tài, tôi đã tình nguyện vào quân đội, bất kể sự cản trở của ba mẹ tôi, tôi dọa nếu tôi không vào quân đội, tôi sẽ không bao giờ lập gia đình.
Sau khi tôi ra trường, tôi được thuyên chuyển làm việc ở Quân Đoàn I. Có dịp tôi đi công tác ở Quảng Trị, dịp đó tôi nhìn xung quanh từ vĩ tuyến 17, tôi mới nhận thấy rằng trong thời gian tôi là nữ sinh, được cấp sách đến trường, vui chơi với các bạn trong những buổi nhảy đầm, và cùng với các anh chị Luật Khoa cầm biểu ngữ chống chiến tranh, tôi thấy ân hận quá. Trong những năm đó, tôi đã được yên ấm như thế là nhờ công ơn người lính VNCH ...
Trong một dịp công tác Quảng Trị năm 73 tôi và cô bạn tên Kim, lúc ấy Kim là Trưởng Phòng Xã Hội Tiểu Khu Quảng Trị. Chúng tôi tham dự việc trao trả tù binh do Ủy Ban Quân sự bốn bên giám sát.
Với bản chất xảo quyệt sẵn có của Cộng Sản, họ đòi hỏi phía bên Quốc Gia chúng ta, phải trang bị quần áo bà ba màu nâu và những dôi dép râu (dép làm bằng vỏ xe, có quai tréo) cho các tù binh CS mặc, khi trao trả lại cho họ. Trong bộ đồ nâu ấy sẽ làm nổi bật lên nét ảm đạm, thê thảm của người tù!
Ngược lại, với bản chất chân thật của người miền Nam, chúng ta không đòi hỏi gì họ, chỉ mong họ sớm trả lại tự do cho các chiến hữu của chúng ta càng sớm càng tốt mà thôi.
Khi tù nhân đầu tiên được trao trả bước ra khỏi căn lều nhỏ, Kim nhìn thấy và đã nhận ra sự xảo quyệt của họ. Người tù binh VNCH đã được bọn họ "trang điểm" trong quần tây xám, áo sơ mi trắng, giầy, nón thật tươm tất và có xách tay nữa, ho đã ngụy tạo hình ảnh người tù binh giống như một thư sinh sắp được đi dạo phố Hà Nội vậy, để che đậy bên trong là một bộ xương bọc da, vì đói khát lâu ngày ...
Cái ngụy tạo trắng trợn ấy là một điều họ muốn cho Quốc tế nhìn qua ống kính của các phóng viên để so sánh hình ảnh của các tù binh hai phía. Kim đã nhận ra ngay cái dụng ý gian manh đó của người Cộng Sản.
Để đối đầu lại với họ, trong khi dìu người tù binh đầu tiên vừa được trao trả, Kim đã nói khẽ vào tai anh ta : "anh bình tĩnh nhé, đã có chúng tôi đây, vừa đi, vừa vất hết tất cả những gì thuộc về họ". Hiểu ý ngay nên anh đã vừa đi vừa cởi, vừa vất hết và khi đến bờ sông để xuống ca-nô, anh chỉ còn lại trên người chiếc quần đùi cũ kỹ bạc màu, và phơi bày rõ những ống xương tay, chân khẳng khiu ... Đồng loạt các bạn tù đi phía sau anh đều làm cùng động tác, quần, áo, giầy, nón vất ngổn ngang theo dọc đường đi và những tiếng hô to đả đảo CS vang dội một góc trời của bờ sông Thạch-Hãn đã dạy cho Việt Cộng một bài học đau đớn về hành động gian manh của chúng.
Có một Sĩ Quan v+ tên là Dũng đã hằn học đánh thật mạnh vào vai Kim và quát : - Cô xách động tinh thần tù binh phải không? Kim hét to về hành động bỉ ổi đánh phụ nữ ngay trước mặt Ủy Ban Quân Sự bốn bên, đúng là hành động của sĩ quan VC!
Sau đó cuộc trao đổi tù binh phải tạm ngưng vài giờ để bốn bên cùng họp lại ...
Sự dũng cảm của chiến sĩ tù binh chúng ta là các anh đã giấu trong người những mảnh vải vẽ hình cờ vàng ba sọc đỏ, và những chiếc quạt giấy xếp bằng tay, mà chúng không nghi ngờ khi mở ra là hình cờ vàng Quốc gia hay những hàng chữ đả đảo Cộng Sản, các anh đã đưa cao khỏi đầu cho mọi người thấy khi vừa bước qua khỏi hàng ranh của chúng.
Khi những tù binh VC được quyền rời đất tự do để về phần đất của họ, thì những người tù ấy đã đi hàng ba và tay họ nắm chặt tay nhau trước sự ngạc nhiên của mọi người, cho đến lúc một người nào trong số họ giựt được tay ra và vừa chạy ngược lại vừa la to lên:"Tôi xin ở lại" ... thì lúc ấy các quân nhân miền Nam chạy vội ra, bảo vệ anh ta ngay lập tức, và đưa vào căn lều cạnh đó, và trao họ cho chúng tôi để giúp họ những gì họ cần ...
Sau nầy chúng tôi tìm hiểu qua các tù binh vượt thoát được, họ đã cho biết là - lệnh ngầm, họ phải nắm chặt tay nhau để không ai có thể vùng chạy ngược trở lại, vì họ biết chắc rằng hầu hết các tù binh đều muốn ở lại miền Nam, khi họ hiểu rõ đời sống sung túc và tự do ở bên nầy. .
Và ngược lại, trong số tù binh của VNCH chỉ có duy nhất một người xin ở lại với VC mà thôi, sau nầy chúng tôi được biết, đó là tên VC được chúng dùng tên và số quân của một tù binh đã chết, và gài người của chúng vào, để cho quốc tế thấy là cũng có người muốn ở lại với bọn chúng ...
Công viêc trao đổi tù binh tiếp nối mỗi tuần từ ba ngày đến năm ngày như thế ròng rã hơn ba tháng liền. Kim và các bạn của tôi đã làm việc với hết sức nhiệt thành ... Ba mươi tháng tư 75, ngày đoạn trường mà tất cả đoàn Phượng Hoàng đã xếp đôi cánh gãy. Một số chị em chúng tôi đã phải rũ cánh trong những trại tù khổ sai dã man ấy, trong đó có Kim !!! …
Tôi cũng là một Phượng Hoàng NQN tầm thường. Ngày xưa tôi cũng chỉ làm công tác thường xuyên của người nữ QN Xã Hội với tấm lòng yêu quê hương xứ sở mà thôi. Nên lúc nào tôi cũng trân trọng nhũng thành tích mà các bạn tôi, hay nói chung là của đoàn Phượng Hoàng NQN đã gặt hái được để cùng hãnh diện chung.
Tôi viết những dòng chữ ngày hôm nay để vạch trẩn sự dối trá , gian ác , dã man , nham hiểm , lọc lừa vô cùng của CS, và cũng để xác định rằng tôi luôn luôn hãnh diện là nữ Quân Nhân Quân Lực VNCH.
30/11/15
Người Nữ Quân Nhân VNCH
29/11/15
phương cách duy nhất để phát triển cho Việt Nam hôm nay
Nguyễn Quang
Chuyến xe buýt từ Munich đến Vienna, cũng như từ Bonn
đến Augsburg, ngoài những dấu tích lịch sử của các thành phố với những
vĩ nhân làm thay đổi thế giới như Hegel, Einstein, Luther…tôi để ý nhất
là trên những cánh đồng không có bóng dáng người nông dân lam lũ như
trên đất nước tôi. Đặc biệt những ngôi làng nhỏ cũng không có kẻ lang
thang. Tôi được biết trong giờ làm việc, nếu có em bé nào ở tuổi đi học
còn quanh quẩn ngoài đường sẽ bị phạt.
Trong các thành phố đều có lối dành riêng cho người
đi bộ và đi xe đạp. Phương tiện giao thông thật tuyệt vời, như thành phố
cổ Augsburg với hơn hai trăm ngàn dân nhưng cứ năm phút là có xe tàu
điện, đến xe buýt, đưa đón du khách với giá thành rất thấp. Cả hệ thống
xe lửa đến tàu cao tốc nối liền đến các thành phố lớn cùng 19 nước trong
Cộng Đồng chung Âu châu.
Trên những con đường xa lộ rộng mênh mông với nhiều
làn xe, song yếu tố môi trường như xuyên suốt trong công việc điều hành
đất nước, rừng thoai thoải thẳng tắp hai bên như thông, dương xỉ, những
loại cây gỗ quí lâu năm được chăm sóc một cách cẩn thận. Đặc biệt những
tường cao không phải là bức tường Bá Linh, nhưng là bờ thành hai bên
đường để bảo vệ rừng. Tôi gọi các nước Đức và Áo nơi tôi đi qua có nền
văn minh “ngăn chận, bảo vệ”, nghĩa là nhằm chữa trị và cứu vớt môi
trường chứ không phá rừng, triệt hạ rừng vô tội vạ của những quan tham
trên đất nước tôi. Ở đây bạn muốn đốn hạ một cây nào đó dù bạn đã từng
trồng cũng phải xin phép, cho dù trong thành phố hay tận rừng sâu.
“Cuộc đời là một sự chuyển tiếp và suy tàn” như tư
tưởng của Nietzche. Nhưng nơi đây có sự suy tàn để tạo nên sự hình thành
mới cho sự phát triển, còn trên quê hương Việt Nam từ ngày có bóng cộng
sản với quy luật “phủ định của phủ định”, đã đưa dân tộc đến bờ vực
thẳm tận căn. Có một điều kỳ lạ khi tôi đi qua thành phố sinh ra Karl
Marx, ông tổ cộng sản nhưng không ai còn nhắc đến Mác, trong khi trên
quê hương tôi chỗ nào long trọng nhất đều có bàn thờ về ông. Cũng không
ai nhắc đến Hitler vì mọi người “cảm thấy đó là tội lỗi”. Trong khi tại
Việt Nam như một phong trào giới trẻ tôn sùng Hitler và xem ông ta như
biểu tượng trỗi dậy cho một dân tộc. Song trong tôi với mối ưu tư từ
thẩm sâu ý hướng của thanh niên thiếu nữ Việt Nam là muốn có một cái gì
mới, một sự thay đổi mạnh mẽ và thực tế đó là muốn tiêu diệt độc tài cần
phải có nhất tâm quyết liệt hơn trong khi mọi người đang cầu xin “Lạy
Trời cho thuận gió nồm…” cho đất nước con có được những Moise dẫn đường.
Không có cảnh sát giao thông ẩn núp, rình rập hai bên
đường để hối lộ, tài xế đều biết tự kiềm chế vì luật là để phục vụ
chính mình, từ Vienna trở lại Đức tôi không thấy ai bắn tốc độ cũng như
ai là nạn nhân.
Tôi mới đi qua một phần bề mặt của nước Đức, nửa phía
Tây, bên phía Đông tại Berlin có cả chợ Đồng Xuân của người Việt. Nửa
phía Tây sâu đậm đức tin Công giáo, ngày Chủ Nhật là ngày của Chúa, nên
phố xá, siêu thị đều đóng cửa, có nơi nghỉ từ ngày Thứ Bảy.
Nhưng ngày Chúa Nhật, có lẽ sau một tuần làm việc vất
vả giới trẻ đang say ngủ nên từ Áo đến Đức, không có mấy bạn trẻ dự lễ
trong nhà thờ, rất ít người đi lễ ngoại trừ những người già. Họ đang
nhắm đến mục đích sau cùng của đời người về một tương lai bất tử trong
một thế giới họ đã từng kinh qua đầy những cái dễ chết, thật vô thường.
Từ thành phố Augsburg nhớ về kinh thành Huế, nhà bảo
tàng như ôn lại quá trình phát triển của một vùng trũng sình lầy, đến
thời kỳ nông nghiệp qua các công cụ được rèn đúc để hỗ trợ nhà nông và
ngày ngay thật thịnh vượng với mũi nhọn công nghệ thông tin, viết phần
mềm, chế tạo các linh kiện hàng đầu trên thế giới.
Thành phố cũng mang đậm dấu ấn sự hình thành của Đạo
Tin Lành, di tích về nơi Nhà cải cách Luther viết lại Kinh Thánh, gồm
những bản văn, nơi hội họp và công bố… Chính nhờ sự kiện này, người dân
Đức có bộ chữ viết thành văn hoàn thiện đến ngày nay.
Du khách sẽ được hướng dẫn thăm viếng nhiều ngôi
thánh đường nguy nga với một khoảng cách rất gần có thể dạo bộ, mỗi
thánh đường mang dấu ấn thiết kế lưu lại về một nền văn minh thuộc lối
kiến trúc hoàn toàn Trung cổ, Phục Hưng, cận hiện đại… khác nhau. Và đặc
biệt những nơi này đều có mộ các Thánh đã sống, đã tử đạo, đã thật sự
cống hiến cho cư dân thành phố này. Tất cả xây dựng nên một nền tảng
tinh thần của thành phố: Kính Chúa, yêu người và phục vụ con người bằng
chính mạng sống của mình, đó chính là giá trị vĩnh hằng của Thành phố.
Mọi người sẽ rời thành phố cổ nhưng rất hiện đại về
tư duy với Tòa Thị chính cổ xây từ năm 1600 và nay vẫn còn với sảnh
đường dát toàn vàng khắc ghi những câu thời danh của các Linh mục, Giám
mục, các Thánh lưu truyền.
Nhưng du khách sẽ kinh ngạc khi quan sát các thành
phố của Đức, đó là khả năng tổ chức trật tự ngăn nắp. Nói cách khác, đó
là óc khoa học của các nhà hành chánh, quản trị…đến người dân, như hình
ảnh ở đâu cũng có thùng rác và người dân còn ý thức phân loại các thứ
phế thải từ ngay trong mỗi gia đình đến đường phố, đó là rác thuần túy
giấy hay rác có kim loại, rác sinh học…
Trở lại với Cung đình Huế, nếu có dịp thăm quan một
vòng, du khách sẽ chứng kiến việc vứt rác bừa bãi trên khắp các nẻo
đường hoàng cung. Và chắc chắn chúng ta sẽ tự hỏi văn hóa là nếp sống,
nếp nghĩ…vậy người Việt có óc khoa học hay không?
Người Việt chúng ta luôn tô hồng cái bề dày của quá
khứ lịch sử, nhưng liệu những tiềm năng đó có cho phép chúng ta tin rằng
toàn dân tộc có thể vươn lên trong thời gian rất ngắn, hay mãi mãi
những nghệ thuật dụng binh kiểu du kích, sẽ tạo nên con người tản mạc,
nhỏ nhặt, ghen ghét, hận thù… cùng cách sống của người Việt mà lịch sử
chỉ để ghi lại những cuộc đánh nhau. Để rồi kết quả, dù là công cụ hay
vay mượn, chiến tranh có thể mang lại những gì văn minh nhất nhưng chiến
tranh sẽ lấy đi tất cả những thứ gọi là văn minh.
Một nông dân Việt Nam ở tận vùng xa xôi hẻo lánh có
đầu óc bảo thủ cố chấp, thật sự cũng không khác với một lãnh tụ cộng sản
Hà Nội, tuy rằng bối cảnh, không gian và thời gian khác nhau nhưng sự
thể hiện cái bản chất là giống nhau.
Tình trạng bế tắc mọi mặt: chính trị, kinh tế, giáo
dục, xã hội… của Việt Nam hiện nay giống như một vòng xích sắt quấn chặt
lấy vận mệnh dân tộc. Để thoát ra được khỏi tình trạng này, chúng ta
cần phải đột phá khâu xích nào trước hết? Đó chính là con đường dân chủ
để người dân có thể trực tiếp bầu chọn những công dân gương mẫu, xứng
đáng nhất tại mỗi địa phương đến trung ương. Chế độ độc tài cộng sản đã
tước đoạt mất của nhân dân quyền cơ bản trọng đại này.
Trong khi đó, chính quyền của các nước văn minh xem đây như điều kiện tối ưu hàng đầu để phát triển.
Tôi có xem các sách toán giáo dục học sinh một cách
trung thực, không lồng vào những nội dung tuyên truyền cho các mục tiêu
chính trị dẫn đến một nền giáo dục dạy con người tàn ác, mất nhân tính
như bắn chết một lính Mỹ, một đồng minh khác…cộng lại là hai, hệ quả đưa
đến việc gieo mầm giết người đối với các em bé từ tuổi thơ.
Ngày nay tại Việt Nam, chỉ cần một cái nhìn bị cho là
“nhìn đểu”, nạn nhân có thể bị truy sát đến cùng và cái chết là đích
đến như đã giết được một lính Mỹ ẩn sâu trong tiềm thức trước đây tại
học đường. Giết một người chưa đủ, giết cả gia đình nạn nhân trở nên phổ
biến tại Việt Nam hiện nay. Tại Bình Phước, Nguyễn Hải Dương, 24 tuổi,
bị gia đình người yêu phản đối, đã giết sáu người trong gia đình, kể cả
người y từng yêu, chỉ có một em bé chưa tới hai tuổi được tha mạng.
Trên cả hai bình diện nền tảng để phát triển, khoa
học và đạo đức, kể từ ngày chủ nghĩa cộng sản thâm nhập vào đây, đã dẫn
đưa cả một dân tộc đến vực thẳm của thứ ngụy khoa học và đạo đức giả.
Niềm tự hào của người Đức là thích giúp đỡ người khác, nhất là sự đúng giờ, nói lên năng lực của bạn trong công việc.
Chúng tôi có may mắn đặt chân xuống phi trường
Frankfurt, khi lần đầu tiên đến nước Đức, một trung tâm thương mại, tài
chánh với dân số chưa đến 800 ngàn dân cư, nhưng có bề dày 800 năm lịch
sử tổ chức các hội chợ thương mại, và hiện nay là trung tâm địa lý của
Liên hiệp Âu châu.Địa điểm chính tổ chức các hội chợ là Messe Frankfurt
nằm ở ngay trung tâm với không gian triển lãm rộng 578.000 mét vuông và
một Trung tâm Hội nghị.
.
Ngoài ra Frankfurt còn là nơi đặt trụ sở của Cơ quan
Bảo hiểm và Cơ quan Hưu bổng Âu châu cũng như Trung tâm Trọng tài Quốc
tế, cùng sự hiện diện của các công ty như DBV-Winterthur, ARAG, AMB
Generali và R+V Versicherung cũng đặt trụ sở tại đây.
Nhưng Frankfurt không chỉ có chứng khoán, cổ phiếu và
tiền tệ, chính nơi đây là trung tâm đầu não của hệ thống công nghệ sinh
học, dược phẩm tự động công nghiệp trong một khu vực có 5, 52 triệu dân
năng động.
Phần lớn hành khách đến Frankfurt rồi đổ ra đến các
khu vực thuộc Liên hiệp Âu châu vì nơi đây có hệ thống tàu hỏa Deutsche
Bahn với hơn 170 chuyến tàu cao tốc mỗi ngày đến mọi miền của châu Âu.
Một phi trường tấp nập nhất thế giới, thuận lợi trong
giao thương gồm cả những chuyến bay đến Hàn quốc, Thượng Hải, sân bay
cách trung tâm thành phố 13 km. Nếu các bạn có dịp vào Google Maps và
xem bản đồ phi trường gồm hai sân ga số 1 và 2, rồi đường dẫn đến nơi đổ
taxi, cũng như bên dưới tầng hầm dẫn đến đến các ga tàu điện S-bahn
thật tiện lợi nhưng nếu bạn không có người hướng dẫn, hay đã nghiên cứu
trước, sẽ rất dễ lạc lối ở một nơi quá hiện đại, khi chúng ta rời khỏi
máy bay vào nhà nhà ga như đang hành trình đến một thế giới khác.
Trong một thành phố cực kỳ văn minh, nhưng các bạn
cũng phải có tiền mặt, kể cả tiền xu vì với các dịch vụ như taxi, xe
buýt, mua cà phê hay thức ăn nhanh, nhất là ở các máy bán hàng tự động.
Tất nhiên các thẻ tín dụng Mastercard và
VISA được chấp nhận rộng rãi, và nhiều cửa hàng cũng chấp nhận thẻ
American Express. Nhưng nếu các chi phí dưới 20 âu kim, bạn phải để ý
thường phải thanh toán bằng tiền mặt.
Nét đặc trưng của văn hóa Đức là chào hỏi, dù chưa
quen nhưng gặp nhau bất cứ nơi đâu mọi người đều nói lời chào nhau, họ
coi trọng sự trung thực, thẳng thắn, nhưng mọi người đều biết giới hạn
trong sự kiềm chế vì thân mật quá sẽ bị xem là suồng sã.
Khác với quê hương tôi, Việt Nam, khách sạn, nhà trọ,
nhà nghỉ rất được ưa chuộng với nhiều người, thậm chí cho thuê tính
tiền theo giờ. Người Đức ít thích ở khách sạn, ngoại trừ những du khách
nhỡ đường. Ngay tại trung tâm Frankfurt có khách sạn bốn sao Manhattan
với các dịch vụ văn phòng và quán bar phục vụ ngày đêm.
Bạn cũng có thể lên tầng thứ 53 của tòa nhà Main
Tower để ngắm toàn cảnh thành phố Franfurt từ ban mai đến chiều về của
một thành phố không ngơi nghỉ. Và bạn hãy thưởng thức một ly rượu vang
trắng, đặc sản của Đức như bạn đã đồng hành bằng chính sức cần lao với
người dân Đức.
Bên cạnh rượu vang trắng đỏ, có lẽ du khách vẫn thích các loại thịt như xúc xích bò hấp, chân giò heo và thịt sườn heo miếng to.
Nhà báo tàng, đó là đặc trưng của nền văn hóa Đức, từ
một thành phố nhỏ xa xôi tôi cũng thấy có nhà bảo tàng cơ khí gồm nông
cơ với những dụng cụ nông nghiệp thô sơ đến hiện đại trong công cuộc
chinh phục thiên nhiên của con người. Ở nước tôi cũng đầy dẫy các nhà
bảo tàng nhưng là để giết nhau và cổ xúy việc giết người.
Và nơi đây để tìm hiểu về một trong những nền mỹ
thuật châu Âu đẹp nhất với lịch sử 700 năm, hãy đến Bảo tàng Staedel.
Vừa kỷ niệm 200 năm thành lập vào năm nay, bảo tàng trưng bày các tác
phẩm thuộc trường phái cổ điển của Vermeer, Rembrandt và Botticelli, các
tác phẩn hiện đại của Degas, Monet và Picasso, và các bức tranh đương
đại của Francis Bacon, Gerhard Richter và Yves Klein,
Từ một thành phố cổ nhưng tư duy hiện đại đến thành
phố văn minh nhất nhì hành tinh, chúng ta không khỏi đặt lại vấn đề phát
triển cho dân tộc mình. Đó có phải là sự tản mạc, phân tán, chụp giựt
nhằm thu lợi cá nhân nhỏ nhặt thiếu sự đồng bộ thuộc phạm vi chiến lược
nhắm đến toàn vùng hay cả quốc gia.
Ngay như sự chia tỉnh cũng để lại những trang sử
buồn, cán bộ cấp cao hàng tỉnh giành nhau từng cái bàn, chiếc ghế…thậm
chí phục kích để cướp lại tài sản như chuyện chia làm hai tỉnh Quảng
Ngãi và Bình Định trước đây, chận đánh nhau trên đèo Cù Mông khi đoàn xe
chở tài sản được chia trở về phương Bắc.
Người dân rất lơ là với phát triển của cộng đồng
trong quan niệm “nhà nước no”. Không có mối dây quan hệ tự nguyện giữa
nhân dân và nhà nước, ngoài sự cưỡng bức. Và thật sự sẽ không có sáng
tạo khi con người không có tự do. Khoa học không nhằm phục vụ con người
nhưng chú tâm cho các mục tiêu chính trị, như lý luận “ba ký lô lá khoai
mì bằng ký thịt bò”. Và câu chuyện ngày xưa, dưới chế độ cộng sản bao
lâu chúng còn tồn tại vẫn “vũ như cẩn”.
Với cộng sản, chỉ có chủ trương chứ không có chính
sách, nên con tắc kè có thay đổi màu thời cái đảng cộng sản cũng chỉ có
một mục tiêu duy nhất là bảo vệ sự tồn tại của chúng, hà tất không thể
và không bao giờ cho sự phát triển của đất nước.
.
Kết luận: chỉ có phương cách duy nhất để phát triển
cho Việt Nam hôm nay là toàn dân xuống đường bất bạo động để xây dựng
một chế độ mới văn minh: Dân chủ, Tự do và Nhân quyền được tôn trọng. Và
trước tiên chúng ta phải phá tan những cái không tôn trọng để được tôn
trọng.
Nguyễn Quang
nguồn: https://vietbao.com/a246115/la-thu-tu-duc-quoc
Xuống đường là phương cách thực hiện dân chủ cho Việt Nam!
Nguyễn Quang
Cùng các bạn học sinh, sinh viên!
Dân chủ là thuộc về toàn dân!
Giới trẻ không thích bất cứ chế độ bạo tàn!
Nhân dân muốn thay đổi!
Dân chủ là xuống đường!
Xuống đường thể hiện phong cách dấn thân!
Khát vọng dân chủ của các công dân chính là xác lập
các quyền cơ bản của con người được tôn trọng qua xã hội dân sự về tính
độc lập – tự do quyết định không làm phương hại đến người khác, nếu
không nó chỉ là thứ dân chủ giả hiệu, con người bắt đầu có tự do khi tôi
cầm một lá cờ, một bảng hiệu để phát biểu: Tôi có nhu cầu…Tôi muốn….Đó
là cách thức thể hiện tự do của mình đồng thời thể chế dân chủ đích thực
khởi đầu.
Khát vọng thường khiến con người hành động vượt quá
khả năng hiểu biết của mình, dân chủ vừa mang tính tự nhiên vừa mang
tính giáo dục. Con người sinh ra theo Rousseau "đã có tự do"
bẫm sinh và trong sự tiến hóa của đồng loại con người thụ bẫm tri thức
để từ cái tính hoang dã trong mỗi cá nhân ngày càng ‘tự do đến tự chủ’ –
theo định nghĩa văn minh là biết kiềm chế tự chủ.(1)
Như vậy sự phát triển của con người không trái với
quy luật tự nhiên theo nghĩa tích cực về sự thụ bẫm các chân lý cổ xưa
như một sự kiện toàn ngày càng giúp con người đến viên mãn toàn diện,
thật vậy càng học hỏi con người càng nhận ra sự giới hạn khả năng nhận
thức của mình. Kant đã đặt lên vấn đề ‘Tôi có thể hiểu biết đến đâu? Sự
giới hạn khả năng nhận thức của con người qua tác phẩm Phê bình lý trí thuần túy.
Con người đã liều mạng trong hành động vì tưởng rằng mình có quyền năng
vô hạn, do đó mà đánh mất tự chủ đến vong thân. Con người không có tự
chủ thì dù có cảm nghiệm rằng đang tự do, vẫn không có tự do đích thực
trong thực tế. (2)
Tự do bẫm sinh qua ý thức trách nhiệm và nghĩa vụ,
con người không còn hành động theo cảm năng nhưng dưới sự soi sáng của
lý trí. Sự thôi thúc bên trong các cá nhân để tồn tại và phát triển tạo
nên động lực phát triển như cửa ngỏ con người khám phá tự do hầu chu
toàn bổn phận đối với chính mình và cộng đồng, đó là sự đấu tranh của
con người văn minh – tự chủ. Nó sẽ là viên gạch đầu tiên xây dựng nên
nền dân chủ - con người tiến đến việc điều hành cuộc sống chính mình và
cộng đồng qua sự hình thành những tổ chức tự nguyện của xã hội dân sự.
Như vậy câu hỏi được đặt ra, các quốc gia chậm tiến
hay các nước văn minh cần dân chủ hơn? Rõ ràng có thể khẳng định các
nước chậm phát triển cần xây dựng một nền dân chủ hơn vì hơn ai hết
chung tay vỗ nên kêu ‘nhân loại khôn hơn mỗi người’, như vậy dân chủ
không chỉ tạo sự thăng hoa tinh thần nhưng còn là một nhu cầu thiết yếu
cho sự phát triển. Chỉ có tự do của các công dân mới có thể giúp cá nhân
phát triển toàn diện: con người thăng hoa, có năng lực, hứng thú đến
sáng tạo.(3)
Như vậy xây dựng dân chủ chính là phương thức quan trọng nhất để đưa các dân tộc đến phát triển!
Nhưng trải qua lịch sử muốn có được dân chủ không
phải là điều đơn giản, hầu hết chỉ là những sự lừa bịp qua sự nhân danh
như nêu trong hiến pháp vài câu dân chủ, thậm chí khẩu hiệu giăng đầy
đường nhưng thực tế thường hoàn toàn trái ngược. Nên muốn có dân chủ
thật sự phải qua một cuộc cách mạng giáo dục nhân quyền sâu rộng đối với
mọi quốc gia, đặc biệt là những quốc gia chậm phát triển.
Quan niệm về dân chủ cũng như hạnh phúc cùng khoái
lạc đều tùy theo nhận định của các trường phái khác nhau, nhưng dân chủ
mang tính phổ quát qua những quyền cơ bản được công nhận trong Tuyên
Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền. Thật vậy ngay từ những ngày đầu tiên của Cách
Mạng Pháp với những tiêu chuẩn về quyền con người đã được nêu lên và
ngày càng hoàn thiện theo nhu cầu thiết yếu của con người.
Tất yếu dân chủ không thể là một sự ngã lòng theo một
khuynh hướng này nọ cho phù hợp với sự tuyên truyền của một đảng phái
chính trị, tất cả những sự pha trộn nào đó nhằm phục vụ cho quyền lợi bè
nhóm đảng phái đều phản dân chủ. Con người được xem như đối tượng quan
trọng nhất cùng mục tiêu của việc xây dựng một nền dân chủ phổ quát chứ
không vì các chiêu bài dân chủ mỵ dân.
Ngày nay có thể nói được rằng giáo dục nhân quyền
chính là công việc vô cùng thiết yếu để có thể tiến tới một quốc gia
phát triển trên nền tảng những giá trị đạo đức phổ quát đến một thế giới
hình thành trên phương cách dân chủ phổ quát.
Viện Nhân Quyền Việt Nam chính là cái nôi phổ biến lý
thuyết và rèn luyện phương cách thực hiện nền dân chủ phổ quát, đây là
công việc trường kỳ của người dân Việt, không chỉ với chế độ bạo tàn hôm
nay và còn mãi về sau vì con người vẫn luôn đầy những dục vọng khả giác
và trên nền tảng phổ biến các quyền cơ bản của con người hầu cùng nhận
ra nhau trong bộ mặt con người qua xã hội dân sự chỉ có được trong thực
thi dân chủ phổ quát.
Như vậy không một quốc gia nào có thể từ chối hay trì
hoãn việc thực hiện thể chế dân chủ phổ quát với bất cứ biện minh nào,
tất cả mọi lý do chỉ là thứ ngụy biện để duy trì quyền lợi bè nhóm mà
vốn chế độ bạo tàn nào cũng xem ‘trí thức không bằng cục phân’ và nhân
dân như cỏ rác! (4)
Dân chủ là dấn thân đòi hỏi cho bằng được các quyền
cơ bản phổ quát khi sinh ra làm người, ngay cả mang lại bộ mặt thật cho
các bạo chúa trở lại làm người!
Tự do vừa là quyền vừa là động lực, nhưng để tự do
hành thiện theo bẫm sinh ‘Nhân chi sơ tính bản thiện’ trong một vườn địa
đàng nhiều trái cấm và đầy sự cám dỗ tội lỗi, vai trò của Nhà nước Tự
nhiên cũng như Nhà nước có tổ chức phải cùng các tổ chức xã hội dân sự
giáo dục năng lực làm chủ của người dân. Tất cả các nhà lãnh đạo quốc
gia, những lãnh tụ các tôn giáo cũng là các công dân và cần được giáo
dục nhiều hơn hầu tránh xảy ra những công dân bất bình thường trong xã
hội lên ngôi vua trong số các vua! (5) (6)
Giáo dục dân chủ trong dân chính là giáo dục mỗi cá
nhân nhận thức khả năng hiểu biết của tôi đến đâu? Tôi có thể làm gì? Và
từ đó tôi có quyền hy vọng những gì? Hay hậu quả sẽ toàn thất vọng vì
tôi không có hiểu biết thật sự gì hết nhưng ‘chó ngáp phải ruồi’ được ngồi vào những vị thế cao ngất trong xã hội rồi đưa đến những nghị quyết, quyết định chết người?!
Giáo dục nhân quyền chính là giúp cá nhân hiểu biết
các quyền con người để sống xứng đáng với các quyền ấy và tạo ra giá trị
nhân phẩm cho chính mình đồng thời đóng góp các giá trị ấy cùng cộng
đồng xã hội. Con người vào thời nguyên thủy với Nhà nước tự nhiên vẫn
sống tốt đẹp – không trường học, không nhà tù, không có những vòng kẽm
gai bao quanh công sở, không có công an chìm nổi…Và con người sống hạnh
phúc cho đến khi hình thành Nhà nước tổ chức, con người vừa được thăng
hoa qua tổ chức văn minh của nhân loại nhưng đồng thời lại trở thành nạn
nhân của cơ cấu tổ chức, theo dòng lịch sử hầu hết các tổ chức nhà nước
trở thành thứ thống trị của bè nhóm đảng phái qua danh từ thời thượng
maphia nhiều hơn!
Khát vọng dân chủ trở thành bức thiết vào mỗi thời
đại vì con người không chỉ có có nhu cầu được sinh tồn mà còn được hưởng
hạnh phúc. Nhân quyền không còn là tri thức hàn lâm hay phổ cập dưới
dạng kiến thức phổ thông, nhưng từ đây trở thành khát vọng chân chính
của mọi người không chỉ trên bình diện cá nhân với nhân vị tự do nhưng
trên bình diện quốc gia tạo được Nhân Cách Quốc Gia cho Dân tộc ấy!
Đối thoại và tôn trọng lẫn nhau như thước đo về sự
phát triển dân chủ, nghĩa là từ sự độc quyền toàn trị, nhà nước trả lại
thẩm quyền cho người dân quyền làm người, trong đó có quyền tự do ngôn
luận. Dân quyền và nhân quyền được tôn trọng trở thành mối dây tương
quan giữa Nhà nước pháp trị và các tổ chức thuộc xã hội dân sự. Quyền
con người cũng không dừng lại ở đây qua việc thực thi một số quyền thuộc
lãnh vực chính trị đơn giản. Nhân quyền chính là nâng phẩm giá con
người lên trong tương quan hạnh phúc với tha nhân. Do đó xã hội ngày
càng phát triển đồng thời các quyền tự do dân chủ cần phải được cập nhật
và phổ biến hàng ngày để con người có thể sống hạnh phúc hơn.
Con người tự do là con người hành động theo lẽ phải,
theo tiếng nói lương tâm, chi phối bởi những ‘những luật tự thân’, ‘Văn
hóa chính là những gì còn lại sau khi quên tất cả’ – Văn hóa điều khiển
hành vi con người. Một hệ thống chính trị lý tưởng, đó là hệ thống pháp
luật nhằm bảo vệ và cổ xúy các công dân ý thức đến quyền và trách nhiệm
của các công dân. Vai trò của nhà nước chỉ là công việc điều hành xã hội
về mặt hành chánh trong yếu tính điều tiết sinh hoạt quốc dân hầu mang
lại sự quân bình toàn xã hội.
Nhà nước không phải là tổ chức công cụ của một đảng
phái độc quyền hướng dẫn chính trị, nhất là phục vụ cho những mục tiêu
chính trị quyền lợi tạm thời! Không ai chống lại những nhà lãnh đạo tài
ba cầm trên tay cây gậy dẫn đường, nhưng mọi người sẽ phản kháng lại sự
độc quyền chính trị và cho rằng cây gậy kia là cây trượng tốt nhất!
Không ai có kinh nghiệm về tương lai, nhưng qua những
bài học lịch sử con người có thể đặt nền để kỳ vọng về tương lai, chính
khoa tương lai học như một phương pháp hướng dẫn chính trị trong khát
vọng dân chủ của con người trên bình diện tư tưởng và ngoài xã hội thể
hiện qua những cuộc biểu tình như một thái độ dấn thân có ý thức của con
người hướng về tương lai một cách tích cực.
Một xã hội tôn trọng quyền con người chính là tăng
cường bảo vệ sự bày tỏ ý kiến của các công dân trong trật tự, những cuộc
xuống đường chính là thái độ tích cực của các công dân muốn cộng đồng
ngày càng phát triển tốt hơn. Đây chính là động lực mạnh mẽ cho sự phát
triển khi tất cả chúng ta đều muốn thay đổi vì lý do đơn giản không ai
trong chúng ta còn thích các chế độ độc tài trong đó có Cộng sản!
Hãy xuống đường! Hỡi các bạn học sinh, sinh viên!
Dấn thân vì Công lý và hòa bình là xuống đường!
Xuống đường là cánh cửa mở cho tự do, dân chủ và nhân quyền được tôn trọng!
Nguyễn Quang
Viện Nhân Quyền Việt Nam
-
Jean-Jacques Rousseau, sinh: 28 tháng 6, 1712 (Geneva, Thụy Sĩ). Mất: 2 tháng 7, 1778 (Ermenonville, Pháp)
-
Kant (1724-1804).Critique of Pure Reason (Phê bình lí trí thuần túy, 1781).
-
‘Nhân loại khôn hơn mỗi người’. Trích từ tác phẩm The Lessons of History, Bài Học Lịch Sử của Ông Bà Will Durant.
-
Tư tưởng của Mao Trạch Đông.
-
Theo Mạnh Tử thì “Nhân chi sơ, tính bổn thiện”.
-
Vườn Địa Đàng, câu chuyện Kinh Thánh Cựu Ước.nguồn: https://vietbao.com/a243993/xuong-duong-la-phuong-cach-thuc-hien-dan-chu-cho-viet-nam
Cú giáng vào nỗ lực TPP của Việt Nam?
Bà Đỗ Thị Minh Hạnh bị nhiều người đàn ông đánh vào đầu và mặt khi bà đi bảo vệ quyền lợi cho các công nhân ở Đồng Nai.
24.11.2015
Một nhà hoạt động trong nước cho biết bà đã bị “bóp cổ” và “đánh
vào đầu” khi tới bảo vệ quyền lợi cho các công nhân “thấp cổ bé họng” ở
Đồng Nai, giữa bối cảnh nhiều nhà lập pháp Mỹ bày tỏ hoài nghi về TPP,
nhất là vấn đề công đoàn độc lập ở Việt Nam.
Bà Đỗ Thị Minh Hạnh cùng ký giả tự do Trương Minh Đức đầu tuần này tới trao đổi với hàng chục công nhân của một công ty nước ngoài hoạt động ở Việt Nam về việc họ bị “chấm dứt hợp đồng và bị sa thải trái pháp luật”, nhưng cuộc gặp đã nhanh chóng bị giải tán.
Bà Hạnh và ông Đức sau đó đã bị áp giải tới một đồn công an và bị câu lưu trong nhiều tiếng đồng hồ, trước khi được các nhà hoạt động khác tới “giải cứu”.
Người phụ nữ từng nhiều lần lên tiếng đòi quyền lợi cho công nhân kể lại sự việc với VOA Việt Ngữ:
“Tôi đã bị giam hơn 13 tiếng đồng hồ ở trong đồn công an ở Đồng Nai, và họ không đưa ra một lý do bắt tôi vào đó. Tuy nhiên, vào một giờ sáng thì họ đưa ra một văn bản vi phạm hành chính và bắt tôi ký vào, nhưng mà tôi dứt khoát không ký vào cái đó. Tôi chỉ là một nạn nhân đang chịu sự bắt bớ trái pháp luật, chịu sự đánh đập trái pháp luật. Khi ở chỗ công nhân, họ đã lôi kéo và cởi áo của tôi ra, nhưng mà may hai cái tay áo còn dính, nên áo của tôi vẫn còn trên cơ thể. Đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai, khi họ áp tải trên xe, một tay họ bẻ quặt ra sau và một tay họ bóp cổ để giữ tôi trên xe. Và song song chiếc xe của tôi có một người khác, liên tục đánh vào đầu, vào mặt tôi. Trên đoạn đường vắng, họ dừng lại, họ bảo đánh tôi mềm ra rồi mới đưa về đồn, và nơi đây tôi đã bị đánh rất dã man của năm người đàn ông”.
VOA Việt Ngữ không thể liên lạc để phỏng vấn với lãnh đạo công an phường Long Bình, Đồng Nai, nơi bà Hạnh và ông Đức bị tạm giữ.
Tin cho hay, tài sản cá nhân cũng như các tờ rơi của tổ chức độc lập có tên gọi Lao Động Việt, mà hai người này là các thành viên sáng lập, đã bị tịch thu.
Sự việc xảy ra hơn một tháng sau khi 12 nước, trong đó có Việt Nam, hoàn tất việc đàm phán Hiệp định Đối tác Kinh tế Xuyên Thái Bình Dương (TPP), và được chuyển cho quốc hội các nước xem xét, thông qua.
Toàn văn của hiệp định này đã được công bố hồi đầu tháng này, trong
đó có kế hoạch của Mỹ và Việt Nam về việc tăng cường quan hệ thương mại
và lao động.
Nhiều nhà lập pháp Hoa Kỳ phản đối TPP vì lo ngại công ăn việc làm của người Mỹ sẽ rơi vào tay người dân các nước khác, cũng như quan ngại về vấn đề quyền lợi của người lao động ở nhiều nước tham gia TPP, trong đó có Việt Nam.
Về vấn đề công đoàn độc lập khi Việt Nam gia nhập TPP, nhà hoạt động xã hội Đỗ Thị Minh Hạnh nói:
“Những điều khoản TPP đã mở ra một thế giới mới cho các liên đoàn độc lập tại Việt Nam, những công đoàn độc lập tại Việt Nam, cho các công nhân, những người thấp cổ bé họng, người ta không thể nào đủ lời ăn, tiếng nói để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người ta, trong khi các cơ quan chức năng như Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam hay những công đoàn của công ty thì thường đứng về phía giới chủ. Trường hợp của Minh Hạnh bị đánh vào ngày hôm trước là một minh chứng cho việc ngăn cản, tổ chức thành lập các nghiệp đoàn độc lập tại Việt Nam. Sự ký kết của Việt Nam trong hiệp định TPP mực còn chưa khô vậy mà họ đã ra tay, thẳng tay đàn áp công nhân như vậy. Không phải riêng gì Minh Hạnh bị lôi, bị đánh mà những người công nhân bị giật hết tất cả giấy tờ của họ. Thậm chí có những bản hợp đồng của công nhân cũng bị những người này cướp trên tay của công nhân. Đây là một hành động đáng bị lên án”.
Hôm 18/11, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời chất vất của các đại biểu quốc hội về vấn đề thành lập “công đoàn độc lập” theo cam kết của TPP.
Người đứng đầu chính phủ Việt Nam được báo chí trong nước trích lời nói: “Việt Nam và tất cả các nước tham gia TPP phải tôn trọng và bảo đảm quyền của người lao động trong việc thành lập và gia nhập tổ chức của họ tại cơ sở doanh nghiệp. Các tổ chức này sau khi thành lập có thể lựa chọn gia nhập Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam hoặc đăng ký với cơ quan nhà nước có thẩm quyền để được chính thức hoạt động, và chỉ được hoạt động sau khi cơ quan nhà nước có thẩm quyền chấp nhận đăng ký theo một quy trình minh bạch được quy định cụ thể trong các văn bản pháp luật”.
Tuy nhiên, theo bà Hạnh, công cuộc đấu tranh cho quyền lợi của công nhân của các tổ chức công đoàn độc lập ở Việt Nam vẫn còn dài.
“Những điểm tốt đẹp về nghiệp đoàn trong TPP vẫn chưa nói lên được điều gì, và thực tế chưa chứng minh được điều đó”, bà Hạnh nói.
Bà Đỗ Thị Minh Hạnh cùng ký giả tự do Trương Minh Đức đầu tuần này tới trao đổi với hàng chục công nhân của một công ty nước ngoài hoạt động ở Việt Nam về việc họ bị “chấm dứt hợp đồng và bị sa thải trái pháp luật”, nhưng cuộc gặp đã nhanh chóng bị giải tán.
Bà Hạnh và ông Đức sau đó đã bị áp giải tới một đồn công an và bị câu lưu trong nhiều tiếng đồng hồ, trước khi được các nhà hoạt động khác tới “giải cứu”.
Người phụ nữ từng nhiều lần lên tiếng đòi quyền lợi cho công nhân kể lại sự việc với VOA Việt Ngữ:
“Tôi đã bị giam hơn 13 tiếng đồng hồ ở trong đồn công an ở Đồng Nai, và họ không đưa ra một lý do bắt tôi vào đó. Tuy nhiên, vào một giờ sáng thì họ đưa ra một văn bản vi phạm hành chính và bắt tôi ký vào, nhưng mà tôi dứt khoát không ký vào cái đó. Tôi chỉ là một nạn nhân đang chịu sự bắt bớ trái pháp luật, chịu sự đánh đập trái pháp luật. Khi ở chỗ công nhân, họ đã lôi kéo và cởi áo của tôi ra, nhưng mà may hai cái tay áo còn dính, nên áo của tôi vẫn còn trên cơ thể. Đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai, khi họ áp tải trên xe, một tay họ bẻ quặt ra sau và một tay họ bóp cổ để giữ tôi trên xe. Và song song chiếc xe của tôi có một người khác, liên tục đánh vào đầu, vào mặt tôi. Trên đoạn đường vắng, họ dừng lại, họ bảo đánh tôi mềm ra rồi mới đưa về đồn, và nơi đây tôi đã bị đánh rất dã man của năm người đàn ông”.
VOA Việt Ngữ không thể liên lạc để phỏng vấn với lãnh đạo công an phường Long Bình, Đồng Nai, nơi bà Hạnh và ông Đức bị tạm giữ.
Tin cho hay, tài sản cá nhân cũng như các tờ rơi của tổ chức độc lập có tên gọi Lao Động Việt, mà hai người này là các thành viên sáng lập, đã bị tịch thu.
Sự việc xảy ra hơn một tháng sau khi 12 nước, trong đó có Việt Nam, hoàn tất việc đàm phán Hiệp định Đối tác Kinh tế Xuyên Thái Bình Dương (TPP), và được chuyển cho quốc hội các nước xem xét, thông qua.
Trường hợp của Minh Hạnh bị đánh vào
ngày hôm trước là một minh chứng cho việc ngăn cản, tổ chức thành lập
các nghiệp đoàn độc lập tại Việt Nam. Sự ký kết của Việt Nam trong hiệp
định TPP mực còn chưa khô vậy mà họ đã ra tay, thẳng tay đàn áp công
nhân như vậy.
Bà Đỗ Thị Minh Hạnh.
Nhiều nhà lập pháp Hoa Kỳ phản đối TPP vì lo ngại công ăn việc làm của người Mỹ sẽ rơi vào tay người dân các nước khác, cũng như quan ngại về vấn đề quyền lợi của người lao động ở nhiều nước tham gia TPP, trong đó có Việt Nam.
Về vấn đề công đoàn độc lập khi Việt Nam gia nhập TPP, nhà hoạt động xã hội Đỗ Thị Minh Hạnh nói:
“Những điều khoản TPP đã mở ra một thế giới mới cho các liên đoàn độc lập tại Việt Nam, những công đoàn độc lập tại Việt Nam, cho các công nhân, những người thấp cổ bé họng, người ta không thể nào đủ lời ăn, tiếng nói để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của người ta, trong khi các cơ quan chức năng như Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam hay những công đoàn của công ty thì thường đứng về phía giới chủ. Trường hợp của Minh Hạnh bị đánh vào ngày hôm trước là một minh chứng cho việc ngăn cản, tổ chức thành lập các nghiệp đoàn độc lập tại Việt Nam. Sự ký kết của Việt Nam trong hiệp định TPP mực còn chưa khô vậy mà họ đã ra tay, thẳng tay đàn áp công nhân như vậy. Không phải riêng gì Minh Hạnh bị lôi, bị đánh mà những người công nhân bị giật hết tất cả giấy tờ của họ. Thậm chí có những bản hợp đồng của công nhân cũng bị những người này cướp trên tay của công nhân. Đây là một hành động đáng bị lên án”.
Hôm 18/11, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã trả lời chất vất của các đại biểu quốc hội về vấn đề thành lập “công đoàn độc lập” theo cam kết của TPP.
Người đứng đầu chính phủ Việt Nam được báo chí trong nước trích lời nói: “Việt Nam và tất cả các nước tham gia TPP phải tôn trọng và bảo đảm quyền của người lao động trong việc thành lập và gia nhập tổ chức của họ tại cơ sở doanh nghiệp. Các tổ chức này sau khi thành lập có thể lựa chọn gia nhập Tổng liên đoàn Lao động Việt Nam hoặc đăng ký với cơ quan nhà nước có thẩm quyền để được chính thức hoạt động, và chỉ được hoạt động sau khi cơ quan nhà nước có thẩm quyền chấp nhận đăng ký theo một quy trình minh bạch được quy định cụ thể trong các văn bản pháp luật”.
Tuy nhiên, theo bà Hạnh, công cuộc đấu tranh cho quyền lợi của công nhân của các tổ chức công đoàn độc lập ở Việt Nam vẫn còn dài.
“Những điểm tốt đẹp về nghiệp đoàn trong TPP vẫn chưa nói lên được điều gì, và thực tế chưa chứng minh được điều đó”, bà Hạnh nói.
Hý trường quốc hội & Dũng ơi, thôi đừng "nổ" nữa!
Viễn Xứ (Danlambao) - Số
là mấy ngày nay, đủ chuyện lùm xùm của cái sân khấu hát bội pha hồ
quảng của bầy đàn nhà sản thi nhau chọc cà lét thiên hạ với:
1. Một Bộ trưởng "bất tài" mạnh mồm tuyên bố sẽ (an) "bài tất"
(tần tật) cho người kế nhiệm, gọi nôm na là "chuyển giao công nghệ" một
đống rác thải của nhiệm kỳ này coi như của hồi môn để bộ trưởng mới "có
số vốn" trước khi về nhà... sản (1). Tốt hết sức!
2. Ông chủ tịch nọ có cái mặt kênh kiệu (mình cũng thấy
vậy khi đọc báo) thì tự nhiên không bơi phao mà "nổi" như cồn vì "không
biết gì cả, không chỉ đạo ai cả" mà cô giáo "tự nhiên" bị phạt 5 triệu,
ông nọ nhảy vào like một phát cũng bị nhập quốc tịch Ma rốc rồi "móc ra"
vài triệu góp vốn cho "sự nghiệp phạt" của quan chức tỉnh nọ (2). Quái
lạ!
3. Thiếu tướng CA Nguyễn Đức Chung bận họp QH đến nỗi không thèm quan
tâm gì đến lũ dân đen dưới trần gian bị côn an lẫn côn đồ đánh đến nỗi
"má nhìn hổng ra" luôn. Vụ hai ông luật sư hiền lành, thương dân lặn lội
xuống vùng quê nghèo để giúp gia đình cháu Dư nhưng phải tội ngáo ộp,
có xe hơi không hè nhau đẩy bộ, xí xọn lái làm gì cho văng bụi vô mình
mấy anh trai làng để bị mấy ảnh truy sát, uýnh bầm dập, te tua (3). Nhìn
hình mấy ông mà VX tôi đau lòng ăn cơm không nổi luôn. Hic!
4. Đời cũng thật bất công và nhức đầu khi mới mấy ngày trước vị luật sư
đáng kính Trần Vũ Hải khi khổng khi không bị một bọn 10 tên côn an mặc
thường phục xông vào nhà riêng (cái này luật gọi là xâm nhập gia cư bất
hợp pháp) lôi đi "như một con chó" (lời kể của Ls. Hải)
(4). Nói tới chó, mấy ngày nay cả nhà còn đang thổn thức cho cái chết
của con Diesel, chú "quân khuyển" của nước Pháp được phong tặng danh
hiệu anh hùng vì hy sinh trong trận truy bắt bọn tàn quân IS tại Paris
vừa qua (5). Chưa nguôi ngoai, đùng một cái lại thấy TT Putin tặng cho
Police Pháp một con chó khác để chia sẻ mất mát về chú chó Diesel kia.
Thật là một nghĩa cử đẹp (6)! Thế là cả nhà lại... tiếp tục khóc. Nhớ
lại giọng nói đầy uất ức của Ls. Hải mà đau lòng (7). Đấy, con người ở
cái xứ thiên đường XHCN toàn hoa thúi địt (miền Bắc gọi là lá mơ) mọc mà
bị đối xử còn thua một con chó nữa thì mơ gì đến tự do, dân chủ (!?).
Buồn, lại khóc....
5. Sử gia Dương Trung Quốc xứng danh là đại biểu QH "còn Đảng còn mình"
khi mấy ngày trước ông tung hê Tập Cận Bình quá cỡ (8). Phàm tục ngữ có
câu "chuyện nhà thì nhát, chuyện chú bác thì siêng" thiệt là đúng với
ông này. Hổm rày, dư luận rùm beng dầu sôi lửa bỏng dzụ "bỏ sử thì
thương mà vương thì... tội cho học trò", chờ sái cổ chả thấy ổng tuyên
ngôn, tuyên bố sao "nghe cho đặng", cho biển yên sóng lặng... Tự nhiên
thấy ông hồng hào, tươi tắn, khỏe khoắn xuất hiện bình lựng, phán xét
chuyện lãng nhách tiêu đề "cái bản mặt kênh kiệu" phạt sai thế này, thế
khác (?!?) (9). Thấy ông có vẻ thích chuyện tầm phào, tôi cũng nhận ra
với hàm râu xồm xoàm đó, trông ông cũng giống một loài dê núi bên Tàu
quá (họ là Dương, tên lại Trung Quốc). Ông mà phạt tôi là "hả họng mắc
quai" đó nghe ông Quốc, tốt nhất là ngậm bồ hòn đi ông ạ. Sử gia gì cái
loại như ông!
Cả trăm ngàn chuyện trái ngang, giả trá của "Ba dòng thác cách mạng",
thảm sát dân lành Tết Mậu Thân, ai ném bom trường Cai Lậy? Ai giết đồng
chí mình trong "chủ nghĩa xét lại", ai dụ dỗ nhân sĩ trí thức nói thẳng
nói thật rồi thủ tiêu, ám hại trong oan án "Nhân văn giai phẩm"? Ông làm
gì khi lịch sử dân tộc bị chà đạp, chôn vùi và nhào nặn thành một thứ
hổ lốn không thể chấp nhận được, đến học sinh thời nay bị nhồi sọ với
những chủ thuyết CS mà ai cũng biết là giả dối, tuyên truyền, bố láo...
nói chung là vô cùng tai hại cho nhận thức của tuổi trẻ VN, không được
tư duy kiến thức đầy đủ về thời VNCH hay bị dốt về lịch sử 4000 năm văn
hiến (đến nỗi còn không phân biệt được Nguyễn Huệ và Quang Trung là hai
người khác nhau (?), thậm chí có em còn hỏi hai ông này có phải là hai
anh em (???) (10)). Lớn lên dưới mái trường XHCN mà chúng nhổ toẹt vào
cái môn sử láo toét, giả trá, lộng ngôn của bầy đàn cộng phỉ thì ông
thấy sao? Trách nhiệm của ông nằm ở đâu???
Tôi nói thử xem đúng không nhé: Vào mỗi dịp Tết Nguyên Đán, ông vào bếp
tự tay nấu nồi "chè kho" (miền Nam chúng tôi gọi là chè đậu xanh đánh),
ông bảo đó là món chè truyền thống cúng ông bà vào dịp Tết mà ông luôn
tự làm cho gia đình (11). Đấy, trách nhiệm gìn giữ truyền thống, lịch sử
của ông nằm trong cái nồi chè đó có phải không ông?! Thiết nghĩ cái tên
"chè gia" chắc có vẻ hợp với ông hơn ông Quốc ạ!
6. Chuyện hài nhất có lẽ là "Hà Nội không có ai tham nhũng"
(12). Ha! Ha! Ha! Ở cái xứ Lừa này không chết vì đau tim, chết đói, lên
máu vì tức, bị côn an đánh hội đồng, uất ức tự thiêu, rảnh rỗi vô đồn
CA treo cổ tự tử... thì có cái chết tương đối hạnh phúc nhất là "chết
cười" nghĩa là cười tới nỗi thiếu không khí mà lăn đùng ra chết, không
trăn chẳng trối... Ha! Ha! Ha! Không có tham nhũng cũng như mấy em đứng
đường còn "gin" 100%. Thử đi biết liền!
7. Ông Bộ trưởng Nguyễn Bắc Son thì doạ nạt với "Luật sửa đổi báo chí...
và cấm trích dẫn báo chí trên mạng XH" (13). Rồi ngay tức thì,
Petrolimex với khẩu hiệu treo trước tòa soạn "Làm báo với Tinh thần Dầu Khí"
lại đăng tin bịa đặt Ls. Trần Vũ Hải bỏ trốn sang Mỹ (14) trong khi ông
Hải vẫn sờ sờ "nguyên trạng" ngay giữa lòng Thủ đô Hà nội dấu yêu sau
ngày được dân oan giải cứu. Thì ra "Tinh thần dầu khí" là tinh thần dựng chuyện, đơm đặt, láo toét?!
8. Còn ông thủ tướng thì "tả xung hữu đột", đu dây làm xiếc với những tuyên bố kỳ lọa như sau:
* Tại Hội nghị APEC, CTN Sang tuyên bố: "VN ký kết đối tác chiến lược với Philippin"(15).
Nhớ lại, từ hồi đầu năm 2015 tới nay thì dân Việt giống như một đàn lừa
nay quay qua bên phải, mai lại nghiêng đầu về bên trái để nghe một đống
lộn xộn như vầy:
- Việt Nam không liên minh quân sự với bất kỳ nước nào để chống lại nước khác (!?)(16)
(Yếu mà thích ra gió mình "ên". Cái này mấy ông già trong xóm vừa vấn điếu thuốc rê vừa chưởi: "Đồ chảnh chó!"). Hú hồn!
- Không đánh đổi chủ quyền lãnh thổ vì những quan hệ hữu nghị viễn vông (!?)(17)
(Ngon! Hoan hô Thủ tướng "thủ Mỹ, bài Chệt". Cả làng trên xóm dưới đòi
bầu ba Ếch làm Tổng thống rần rần...), tức cười nhất là trong đó có một
số người ngày thường chưởi anh Dũng ghê lắm, vậy mà lúc đó quay 180 độ
lý lựng: "Trong những cái xấu nên chọn cái ít xấu nhất!". He!He!
VX tôi lúc đó chỉ biết cười ruồi. Nhớ lại, có lúc bị người chưởi xiên,
chưởi xỏ là dở hơi, ba trợn gì đó nhưng khi hiểu được đặc tính "cạn sệt"
của những kẻ ngây ngô, sau từng đó năm mà vẫn còn nhẹ dạ tin vào một
tên việt cộng nhà nòi như Ba Ếch thì... thật miền Nam không mất (hơn 40
năm trước) và sẽ mất nước (trong 5 năm tới) mới là chuyện lạ.
- Việt Nam yêu cầu "giữ nguyên trạng", các bên kềm chế... blah,blah,blah. (18)
(Ủa, là sao? "nguyên trạng" là giữ nguyên 16 vàng, 4 tốt, u như kỹ???)
- Yêu cầu các nước Đông Nam Á không quân sự hóa tình hình biển Đông (!?) (19)
(Thôi... là hết chia tay từ đây, tình duyên mình có bấy nhiêu thôi...!)
- Yêu cầu các bên không gây phức tạp thêm tình hình biển Đông. (20)
(Yêu cầu gì nữa, xây xong hết gồi!?)
- Đoàn kết với các nước để đảm bảo tự do hàng hải trên biển Đông (!?)(21)
(Đoàn kết nàm thao? Ngư dân chết trôi, bầm dập từng ngày mà tự do hàng hải gì cha nội?!)
- Bác Tập vừa "say good bye", anh Dũng liền đăng đàn hớn hở khoe: "Đã có phương án tăng lương"
(22). Ai chẳng biết ngân sách cạn kiệt, tiền đâu mà trang trải nếu
không có số tiền "khủng" 1 tỷ nhân dân tệ (23) mà Trung Quốc cho vay để
"giữ đảng" và bầy thái thú con hoang (!?!). Việt cộng mấy anh thiệt là
dễ đoán, anh Dũng ạ. Chán phèo!
Chưa hết, sau khi Bộ trưởng Son làm công dân mạng "chùn tay, mỏi gối" vì
sợ chỉ cần lơ đãng ngủ gục chạm ngón tay vào nút "like" cái bài của ai
đó trên FB chê ông nào mặt tròn, mặt méo, mặt kên kên hay đà điểu, diều hâu
gì gì đó là bị phạt 5 triệu lãng nhách... thì tự nhiên anh Dũng lại đá
giò lái, kêu gọi công dân mạng một cách rất "tình thương, mến thương"
như sau: "Công dân mạng hãy đấu tranh vì lẽ phải... Vì một môi trường Anh Tẹc Nách tinh khiết...!? (Nghĩa là không hôi nách???)" (24).
Thôi, hổng dám đâu! Em sợ anh lâu gồi anh Dũng ơi, hổng biết hồi đó má
anh có đẻ anh gần kho đạn không mà giờ anh "nổ" văng miểng từa lưa. Anh
muốn dân nó tin anh, anh làm ơn tháo giùm cái dây thòng lọng số 258
xuống đi rồi mình nói chiện tiếp. Giỡn chơi hoài. Hi! Hi!
Chỉ sơ sơ chừng đó thôi mà đàn lừa đã "ngất ngư con tàu đi" vì chẳng hiểu lập trường của ông thủ tướng là gì? Người xưa nói rất đúng: "Cái lưỡi không xương nhiều đường lắc léo, cái miệng không vành méo mó tứ tung".
Bởi vậy, hỏi sao mà vừa rồi các số liệu thống kê người bị tâm thần ở VN
tăng đột biến (25). Có nhiều bác sĩ thừa nhận từ con số 40 bệnh
nhân/tuần tăng lên gần 200 bệnh nhân/tuần (phòng mạch tư), còn bệnh viện
thì trung bình mỗi tháng tăng 40-50 bệnh nhân nhập viện, dẫn đến tình
trạng quá tải (26). Con số 20% dân số VN bị tâm thần mà phần đông là
người trẻ tuổi (chiếm 15%) (27) có cho chúng ta thấy điều gì đang xảy ra
cho tương lai con, cháu mình không? Hay mỗi người vẫn sẽ chép miệng,
nhún vai hoặc buông ra vài câu nói bâng quơ vô thưởng vô phạt đại loại
như:
- Chán thật nhưng... biết làm sao bây giờ!?
- Trời đất, ghê vậy? Thôi tới giờ mình phải đi rước con rồi... Cúp máy nha!
- Bớt giỡn đi cha nội, hơi đâu lo nhiều cho nó mệt. Chiều nay chiến
hữu chờ ngoài bờ kè đó, ráng trốn bả ra làm vài "de" nha! (28)
- Ừm, mà nói thiệt mình cũng chán nhưng mình... hổng thích chính trị (!)
Rồi sao? 40 năm nhục nhằn ngập ngụa trong vũng bùn lạc hậu với một lũ
điên và rồi chúng ta cũng trở thành những kẻ điên loạn theo cách riêng
của mình và chấp nhận cúi đầu sống kiếp lưu vong trên chính quê hương
mình thêm 40, 80 hay 160 năm nữa?!?
Với cái đà này, tôi nghĩ giống như tác giả Nguyễn Thông trong bài "Sử, vàng, dân và báo" (29). (Trích) "Tôi
rút ra kết luận: Ở cái xứ này không phải thay cái gì cả, kể cả đảng,
chính phủ, lãnh đạo hợp tác xã, ban bảo vệ dân phố, tổ bầu cử, hội nuôi
ong..., tất tần tật, không phải thay cái gì cả. Cứ để tồn tại.
Chỉ cần thay dân thôi. Dân hỏng nặng rồi. Thay dân." (Hết trích).
Thưa các ông bà nhà sản, người dân chúng tôi đóng thuế không phải để xem
các vị diễn hài mà chúng tôi cười không nổi. Các vị đã biến nghị trường
thành hý trường từ khi bàn chân đẫm máu ngư dân của tên xâm lược họ Tập
kia dẫm lên hội trường Diên Hồng của tổ tiên, làm ô uế nơi thiêng liêng
của hồn thiêng sông núi. Hãy trả lịch sử lại đúng chỗ của nó vì sự thật
vẫn muôn đời là sự thật. Tôi tin rằng một ngày không xa nữa, chính lịch
sử sẽ phán xét các vị!
Độc tài toàn trị Cộng sản là di họa khủng khiếp của Hồ
Le Nguyen (Danlambao)
- Thời Hồ Chí Minh công cụ loa đài độc quyền là bùa phép để “tuyên giáo
đảng ta” nhào nặn, hô biến cho Hồ từ một tên gian manh, xảo quyệt, độc
ác, bạo tàn, tay sai ngoại bang thành một người có đầy đủ phẩm chất đạo
đức như một anh hùng dân tộc, như thánh nhân “không biết mùi đàn bà”
suốt đời hy sinh cho dân cho nước. Cũng qua công cụ “loa đài” tuyên
giáo, đảng ta đã biến đảng cộng sản, một đảng cướp chuyên nghề cướp của
giết người không gớm tay thành đảng dân tộc, đảng cách mạng và mở loa
đài lu loa rằng không có bác đảng lãnh đạo “sáng suốt tài tình” thì Việt
Nam không có độc lập, thống nhất, phát triển vượt bực như ngày hôm nay!
(sic)
Thời nay là thời tin học với công cụ truyền thông hiện đại đã dần thay
thế, xóa sổ công cụ loa đài của thời đại Hồ Chí Minh và loa đài của
“đảng ta” không thể bưng bít, tuyên truyền dối trá như thời đại Hồ được
nữa. Giờ thì rất hiếm người không biết đảng cộng sản thực chất là một
đảng cướp và Hồ Chí Minh là tên tay sai, làm công ăn lương hoạt động
tình báo cho cộng sản quốc tế.
Tạm gác chuyện đảng cộng sản qua một bên và tập trung vào nhân vật Hồ để không làm loãng chủ đề sự thật Hồ Chí Minh.
Nhiều bằng chứng của nhiều người tây lẫn ta “tò mò” nghiên cứu, tìm hiểu
nhân thân, tìm biết cuộc đời hoạt động của Hồ Chí Minh. Với các dữ kiện
trưng dẫn, rất có khả năng Hồ là tên tình báo Tàu nhập vai đóng thế
Nguyễn Ái Quốc, người được ghi nhận là đã chết vì bệnh lao ở nhà tù
Hongkong và Hồ được tổ chức chỉ định thay thế Nguyễn xâm nhập Việt Nam
hoạt động cho Nga-Tàu nhuộm đỏ Việt Nam theo chỉ đạo của cộng sản quốc
tế?
Nội dung bài viết này sẽ không chứng minh Hồ giả Hồ thật, Hồ Tàu Hồ Việt
vì Hồ nào cũng là tên tình báo trăm tên nghìn mặt hoạt động cho cộng
sản quốc tế và Hồ nào cũng đã gây tội ác, đã để lại di họa nghiêm trọng
khó khắc phục cho dân tộc, đất nước Việt Nam.
Sự thật không thể chối cãi. Hồ là người truyền bá rao giảng, đem chủ
nghĩa cộng sản vào Việt Nam, là nhân vật chủ chốt tổ chức thành lập đảng
cộng sản Việt Nam, là tên chủ mưu cướp chính quyền non trẻ Trần Trọng
Kim của vua Bảo Đại, dựng nên nhà nước độc tài toàn trị cộng sản với
danh xưng Việt Nam Dân Chủ Cộng hòa - một nước chư hầu nằm trong hệ
thống nhà nước xã hội chủ nghĩa của thời mồ ma cộng sản còn cường thịnh.
Nội dung bài viết cũng sẽ không kể lể tội ác, không kiểm kê tài sản “lưu
manh” của Hồ Chí Minh vì người Việt nam ai cũng biết tội ác và lưu manh
của Hồ, kể cả những đứa cháu ngoan ngu muội có số má của Hồ. Nội dung
bài viết chỉ sẽ nói đến di họa cốt lõi như cuộn chỉ đỏ rối bời đầy thảm
họa khó tháo mở do Hồ làm ra, phát tán trên đất nước Việt Nam:
Thứ nhất di họa của Hồ là tài sản Mao-Hồ vun đắp với tư tưởng “...Bên ni biên giới là nhà... bên kia biên giới cũng là quê hương... Bác Mao nào ở đâu xa... Bác hồ ta đó chính là bác Mao...”
Từ ý tưởng ngây ngô, nô thuộc Tàu lộ liễu, có sự tiếp tay của các thế
hệ “cháu ngoan” lưu manh lẫn mê muội nhào nặn, biến tướng thành 16 vàng 4
tốt, thành tài sản chung quý báu “Mao-Hồ” khiến cho Việt Nam mãi nằm
trong tay áo Tàu không thể thoát ra được và chính sự lệ thuộc Tàu toàn
diện là rào cản, bít lối phát triển của đất nước Việt Nam.
Thứ hai di họa Hồ là chân rết của tình báo Hoa Nam từ thời
Mao-Hồ “xây dựng, vun đắp” đã sinh sôi nẩy nở như quân nguyên leo cao
luồn sâu vào mọi ngõ ngách, nắm giữ những chức vụ trọng yếu trong đảng,
chính quyền tiếp tay cho Tàu Cộng cướp đất biên giới, cướp biển đảo Việt
Nam không cần tiếng súng. Tất cả nhằm phục vụ ý đồ, hình thành bản đồ
lưỡi bò chín đoạn trên biển Đông của bá quyền Đại Hán và nó đã được một
bộ phận không nhỏ những tên hồn Hoa da Việt ra sức gìn giữ, phát huy.
Thứ ba di họa Hồ cũng là lý do để cho lãnh đạo tay sai bán
nước đương quyền bám víu chủ nghĩa Mác-Lê, hô hào kiên trì tiến lên xã
hội chủ nghĩa, bám giữ đảng độc quyền lãnh đạo nhằm bảo vệ quyền lực
quyền lợi do đảng cộng sản thu tóm, cướp bóc của dân của nước và cứ mồm
loa mép vãi bảo là Hồ lựa chọn. Những tên lãnh đạo lưu manh đương quyền
đổ thừa, vì chúng biết xác Hồ chỉ có giá trị lợi dụng chứ không thể ngồi
bật dậy mắng chúng “nói láo!”
Thứ tư di họa Hồ là chế độ độc tài toàn trị là nguyên nhân
của mọi tai ương, thảm họa, chết chóc khổ đau, nghèo đói triền miên phủ
chụp lên đầu nhân dân Việt Nam, nhấn chìm nhân dân Việt Nam xuống dưới
đáy chín tầng địa ngục của cái gọi là xã hội chủ nghĩa. Một chế độ phản
động với kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, với đất đai sở hữu toàn dân
nhưng thực chất không người dân nào được quyền sở hữu đất đai của ông bà
tổ tiên mình để lại.
Giờ đây các tài liệu bí mật trong đảng ngoài đảng, trong nước ngoài nước
đã được bạch hóa tràn ngập trên các trang mạng xã hội. Mọi sự đã rõ, sự
thật lịch sử đã chỉ ra di sản của Hồ là độc tài toàn trị, là đảng cộng
sản Việt Nam... là nguồn gốc thảm họa của đất nước, dân tộc Việt Nam.
Đống di sản tạp nhạp, rùng rợn của Hồ có nhiều không sao kể xiết, trong
đó có chế độ độc tài toàn trị cộng sản, một thiết chế chính trị dã man,
tàn bạo nhất trong giòng lịch sử phát triển của xã hội loài người.
Chế độ độc tài cộng sản còn tồi tê hơn chế độ độc tài quân chủ, vì độc
tài quân chủ chỉ có một ông vua độc quyền quyền lực, chỉ cha truyền con
nối cho mỗi ông vua và chỉ có một ông vua thôi. Còn độc tài cộng sản có
rất nhiều vua và chuyện cha truyền con nối không chỉ áp dụng cho vua như
trong chế độ độc tài quân chủ mà “hủ tục” cha truyền con nối còn được
áp dụng cho cả quan chức chế độ độc tài toàn trị cộng sản.
Điển hình là con cái của lãnh đạo đảng, chính phủ, các quan đầu tỉnh đã
được “truyền ngôi” qua cái gọi là cơ cấu cán bộ nguồn “đúng quy trình”
từ trung ương cho đến địa phương như: Nguyễn Thanh Nghị, Nguyễn Minh
Triết con của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng; Nguyễn Xuân An con của Nguyễn
Văn Chi nguyên chủ nhiệm ủy ban trung ương đảng; Lê Phước Hoài Bảo con
của Lê Phước Thanh nguyên bí thư tỉnh Quảng Nam; Lê Trương Hải Hiếu con
của Lê Thanh Hải bí thư thành ủy Hồ Chí Minh; Lê Hoàng Ngân con của Lê
Hoàng Quân chủ tịch ủy ban nhân dân HCM...
Độc tài cộng sản không chỉ tồi tệ hơn độc tài quân chủ. Độc tài toàn trị
cộng sản còn tồi tệ hơn chế độ độc tài quân phiệt vì độc tài quân phiệt
còn có chỗ cho tinh thần dân tộc trỗi dậy để những tên lãnh đạo độc tài
biết hổ thẹn “vung gươm xốc tới” bảo vệ thanh danh cho tổ quốc, giống
nòi khi bị ngoại bang đe dọa, ức hiếp, làm nhục. Còn độc tài cộng sản,
các tên lãnh đạo đảng bất hiếu, bất nhân không có tổ tiên nòi giống để
hướng về. Trong đầu tôm của chúng chỉ có ông tổ Mác-Lê, chỉ biết tổ quốc
xã hội chủ nghĩa để tôn thờ và người dân sống trong chế độ cộng sản bị
nòng súng kê vào đầu chỉ biết vâng lời làm theo để được yên thân chứ
không được lựa chọn nào khác như nông nô sống trong lãnh địa của các
lãnh chúa âu châu thời quân chủ phong kiến.
Như mọi người thấy, từ quá khứ cho đến hiện tại độc tài cộng sản Việt
Nam có nhiều cơ hội thoát Trung, nhưng rồi cuối cùng không thể thoát ra
khỏi vòng kim cô chủ nghĩa Mác-Lê, chủ nghĩa xã hội, thế giới đại đồng
nên Việt Cộng bị nhốt tù trong tay áo của Tàu Cộng không thể thoát ra
được. Riêng độc tài quân phiệt Miến Điện không bị ràng buộc những thứ vớ
vẩn của ý thức hệ, của đảng cộng sản anh em, của tổ quốc xã hội chủ
nghĩa nên đã vùng lên thoát vòng lệ thuộc Tàu Cộng – thay đổi thể chế
độc tài sang dân chủ rất thông minh và ngoạn mục trong cuộc bầu cử tự do
vừa qua.
Cuộc sống thực tiễn của chế độ dân chủ và của chế độ độc tài là bằng
chứng cụ thể chỉ ra, chế độ độc tài toàn trị cộng sản là chế độ độc tài
tồi tệ nhất so với các hình thức độc tài đã diễn ra trong giòng lịch sử
nhân loại. Chế độ độc tài cộng sản là chế độ phản động đi ngược chiều
tiến hoá của nhân loại, là nguồn gốc của bất công xã hội, của nghèo đói
lạc hậu chậm tiến, của đầy máu và nước mắt dân tộc Việt Nam...
Ngày nay đa phần thế giới đã vất bỏ Mác-Lê, từ bỏ con đường xã hội chủ
nghĩa, thiết lập chính thể dân chủ hiện đại theo chiều tiến hóa văn
minh, tiến bộ của nhân loại, là sự thật đời sống chính trị của thế giới
loài người đang sống và hướng tới. Chính thể dân chủ là chính thể nhân
bản, văn minh, tiến bộ mang đến ấm no, tự do, hạnh phúc, thịnh vượng
thực chất cho loài người thời hiện đại.
Chừng nào lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam còn ngu muội, còn vì đảng, vì
Mac-Lê nhắm mắt đi theo con đường cộng sản hoang tưởng của Hồ hoặc giả
vờ ngu muội lợi dụng tư tưởng, đạo đức không có gì của Hồ để mưu cầu lợi
ích cá nhân phe nhóm, để vinh thân phì da, để độc quyền lãnh đạo là
chừng đó thời gian người dân Việt Nam vẫn còn chìm ngập trong vũng lầy
khổ đau nghèo đói, đất nước mãi còn tụt hậu không thể phát triển và nguy
cơ mất nước vào tay kẻ thù truyền kiếp phương bắc chỉ còn là vấn đề
thời gian có thể trông thấy được.
Đảng cộng sản với chế độ độc tài toàn trị là cặp đôi tương sinh cộng
sinh trong vô số “di sản khủng khiếp” của tội đồ dân tộc, của tội phạm
chống nhân loại Hồ Chí Minh - tên cộng sản quốc tế trăm tên nghìn mặt mà
tên nào cũng gian manh, mặt nào cũng nanh vuốt, máu me rất ghê sợ. Vạch
ra di họa Hồ không phải nói xấu, vu khống Hồ Chí Minh vì sự thật Hồ Chí
Minh vốn như thế, chỉ cần căn cứ trên sự thật, nói lên sự thật sẽ thấy
tràn ngập thủ đoan lọc lừa, gian manh độc ác của Hồ Chí Minh chẳng cần
chi phải bịa đặt, vu khống?
Cụ thể dễ thấy hơn, di hoạ của thể chế độc tài toàn trị do bác đảng làm
ra phát tán, là người dân thấp cổ bé miệng sống trong chế độ dù có oan
ức, khổ sở thế nào cũng chỉ trùm mền rên la, khóc lóc, kể lể thấu tận
trời xanh cũng không gây chút mảy may xúc động, không động lòng trắc ẩn
của những tên lãnh đạo đảng viên thú tính, máu lạnh đánh mất trái tim
người.
Cũng trong chế độ độc tài toàn trị cộng sản, giới trí thức, doanh nhân,
công nhân, nông dân, sinh viên, học sinh... những ai còn nặng lòng yêu
nước thương dân, thấy được trách nhiệm lên tiếng phản biện, chống lại
những hành vi sai trái của lãnh đạo đảng, nhà nước đương quyền. Cụ thể
là có thái độ với cán bộ, quan chức làm ngơ lẫn ngấm ngầm chỉ đạo côn
an, côn đồ đàn áp dân oan, hung hăng trấn áp người dân yêu nước xuống
đường chống xâm lược Tàu nhưng lại như cọng bún thiu nhắm mắt bịt tai để
mất dần đất liền, mất biển đảo và để đất nước ngày càng một lệ thuộc
vào Tàu Cộng…
Trước viễn cảnh đen tối của tổ quốc Việt Nam, mọi tiếng nói cảnh báo,
phản biện về nguy cơ mất nước vào tay bá quyền đại Hán đều bị đàn áp thô
bạo, dã man như chính chúng là kẻ thù xâm lược thời man di, mọi rợ của
dân tộc Việt Nam.
Tóm lại di họa đảng độc quyền lãnh đạo với chế độ độc tài toàn trị cộng
sản của Hồ là “cặp bài trùng” cai trị người dân trên nòng súng, dùi cui,
trại tù với chướng khí khủng bố bao trùm thường trực khắp mọi ngõ ngách
đời sống của các tên đao phủ cộng sản.
Đảng cộng sản với chế độ độc tài toàn trị cộng sản do Hồ lập ra, qua
nhiều chục năm độc quyền lãnh đạo đã phá tan hoang đất nước, con người
Việt Nam, chúng biến con người trở nên vô cảm không còn tính người, tình
người. Chúng biến một dân tộc kiêu hùng bất khuất trở nên nhu nhược đớn
hèn trước hành động ngang ngược của kẻ thù truyền kiếp phương bắc và
chúng biến người dân cả nước thành người tù dự khuyết vật vờ trong một
nhà tù lớn phủ trùm bạo lực khủng bố mang tên cộng hoà xã hội chủ nghĩa
Việt Nam.
Đảng độc tài độc ác với chế độ toàn trị phi nhân phản động, xây dựng
quyền lực nhà nước trên tuyên truyền dối trá, trên bạo lực khủng bố là
di họa khủng khiếp của Hồ đã làm băng hoại con người, làm rệu rã văn hóa
dân tộc, là thảm họa của tổ quốc Việt Nam. Chế độ độc tài toàn trị phi
nhân tính cộng sản phải bị loại bỏ khỏi đời sống dân tộc Việt vì nó là
thảm họa... không có lý do tồn tại lâu hơn nữa trên đất nước Việt Nam.
28/11/2015
Vua “xạo” lại làm Hội Đồng “xạo”
Hoàng Thanh Trúc (Danlambao) - Ngày
24-11-2015 Quốc Hội CHXHCN/CSVN vừa bầu chọn “vua xạo” Nguyễn Sinh Hùng
làm Chủ tịch Hội Đồng bầu cử Quốc gia trong kỳ bầu cử QH khóa tới diễn
ra vào năm sau (22-5-2016) . Vì sao ông Nguyễn Sinh Hùng lại có biệt
danh là “vua xạo”? Năm 2010 Nguyễn Sinh Hùng đang làm Phó Thủ tướng cũng
là Trưởng ban Chỉ đạo tái cơ cấu Tập đoàn Công nghiệp Tàu thủy Việt Nam
(Vinashin) sau khi “quả đấm thép” này bị phanh phui làm ăn sai trái,
tham nhũng bốc hơi gần 5 tỷ USD (lớn nhất trong lịch sử kinh tế Việt
Nam) không có khả năng thanh toán mà Nguyễn Sinh Hùng trong vai trò Phó
thủ tướng lãnh đạo trực tiếp giám sát Vinashin cùng với đ/c X Nguyễn Tấn
Dũng phải chịu trách nhiệm. Không thể để cho hình ảnh “bụm bặm”
Vinashin làm vấy bẩn cái ghế CT/Quốc Hội đang nhắm tới, Nguyễn Sinh Hùng
múa mép “xạo ke” chém gió trước nhân dân và Quốc Hội như thế này…
“Vua xạo” Nguyễn Sinh Hùng “chém gió” trước Quốc Hội
Ngày 23/11/2010 Trả lời chất vấn về con tàu mắc cạn Vinashin của các
ĐB/Quốc Hội - Nguyễn Sinh Hùng tự phát họa ra một chân trời mới sáng lạn
cho Vinashin để ru ngũ nhân dân và Quốc Hội rằng: “Trước mắt năm
nay,(2010) Vinashin vẫn tiếp tục lỗ, sang năm lỗ ít đi, và năm 2012 có
thể sẽ đứng vững được và giảm lỗ. Từ năm 2013-2014 sẽ trở lại làm ăn có
lãi chúng tôi tính cả nợ ngắn hạn, cả nợ dài hạn cộng với tiền lãi suất
vay nợ thì Vinashin đều có khả năng đảm bảo trả nợ”-!? (1) Chậm nhất
là đầu tháng 11/2011 này, sau khi tái cơ cấu sẽ là một "Vinashin mới".
(Wikipedia -trích dẫn lời Nguyễn Sinh Hùng)
Vinashin hiện nay ra sao? (2)
22/07/2015 (Hải Quan Online): Vụ việc chấn động của Vinashin từ năm
2010. Hơn 5 năm trôi qua, Tổng công ty Công nghiệp tàu thủy SBIC (tên
mới của Vinashin) hiện đang ra sao?
Tàn rồi “giấc mơ biển” - Hoạt động tại Công ty đóng tàu SBIC
(Vinashin) hiện nay như một “xí nghiệp” chỉ lây lất để sống còn. Ảnh:
SBIC
Đóng tàu đánh cá cho ngư dân để tồn tại - “Trong 6 tháng đầu năm 2015, kết quả thực hiện hoạt động sản xuất kinh doanh từ đầu năm đến nay với giá trị đạt được khiêm tốn”
- Đây là thú nhận của SBIC trong bản báo cáo mới nhất về tình hình kinh
doanh 6 tháng đầu năm 2015 mà SBIC (Vinashin) gửi Bộ Giao thông vận
tải. Từ sau khủng hoảng, SBIC lại quay về ngành nghề kinh doanh cốt lõi
vốn một thời đã làm nên tên tuổi Vinashin là: đóng tàu. Nhưng SBIC hôm
nay không còn được khách hàng “gửi gắm” những hợp đồng đóng tàu “triệu
đô, tỷ đô” như thời hoàng kim của đơn vị này. Giờ đây, SBIC đang phải
“nhặt” những hợp đồng đóng tàu nhỏ lẻ là đóng “tàu đánh cá” cho ngư dân.
Dù vậy, trong cả giai đoạn này, dự kiến số lỗ SBIC phải gánh vẫn là rất
lớn, lên đến nhiều nghìn tỷ đồng. Rõ ràng, với thực trạng kinh doanh
sau khi tái cơ cấu “con tàu Vinashin” mới với tên gọi SBIC còn phải vật
vã một thời gian dài nữa mới hy vọng “hồi sinh”. (2)
Tuy nhiên không chỉ có thế. Con tàu “nặng nợ” Vinashin cách đây 5 năm
được “Hùng + Dũng” tát nước không cho nó “chìm” rồi đạo diễn bằng trò
“tái cơ cấu” chặt ra nhiều mảnh gán ghép vào mấy tập đoàn nhà nước khác
ép phải gánh phụ, trong đó có Vinalines .
Mới đây ngày 24-11-2015 Tổng Công ty Hàng hải Việt Nam (Vinalines) trong
báo cáo gửi Chính phủ và Quốc hội biện minh con số lỗ lũy kế lên đến
trên 20.000 tỉ đồng tại công ty này, trao đổi với báo chí ngày 24-11,
ông Trần Xuân Hải, Trưởng ban Truyền thông Vinalines, cho biết: Phần lớn
khoản lỗ của Vinalines là do các xí nghiệp củ của Vinashin sáp nhập
chuyển qua nhưng làm ăn không sinh lãi. Theo đó, các khoản lỗ này chiếm
đến khoảng 14.000 tỉ đồng.
Trước tình hình không thể “ôm” được nữa, ông Nguyễn Đình Tú, Phó ban
Truyền thông Vinalines, cho hay hiện ba công ty tiếp nhận từ Vinashin
đang chuẩn bị cho phá sản gồm: Tổng Công ty TNHH một thành viên Vận tải
viễn dương (Vinashinlines), Công ty Cổ phần Vận tải Dầu khí Việt Nam
(Falcon), Công ty TNHH MTV cảng Năm Căn (Cà Mau). “Đây là những Doanh
Nghiệp mà tình hình tài chính và kinh doanh bê bết lắm rồi, không thể
cứu nổi nữa, buộc lòng Vinalines phải cho phá sản” - ông Tú chia sẻ.(3)
Bối cảnh bi đát hiện tại sau khi “lộn kiếp” của Vinashin (nói trên) là câu trả lời cho lời hứa bịp bợm ba xạo: “Sau khi tái cơ cấu sẽ là một Vinashin mới, trả được nợ làm ăn có lãi” của Nguyễn Sinh Hùng. “Thiếu trách nhiệm, gây hậu quả nghiêm trọng”.
Thay vì nhận khuyết điểm từ chức về vườn như một người biết liêm sỉ để
được nhân dân khoan dung, nhưng không, lại tham quyền cố vị “xạo ke,
chém gió, nổ như lựu đạn” để được ngồi vào ghế CT /Quốc Hội…
Ngày 16-11 vừa qua có cả Nguyễn Sinh Hùng sờ sờ trên bàn Chủ Tịch Quốc
Hội, trong phiên chất vấn, Đại biểu Huỳnh Nghĩa phát biểu: “Nếu (ĐB/QH) đã (hay sắp) về hưu mà vẫn chưa trả được món nợ lời hứa với cử tri thì phải tự thấy đó là điều xấu hổ” (Tuoitre Online-16/11)
Không phải là tự thấy mà người ta như đang nhổ vào mặt để cho thấy, vẫn không chắc người trong cuộc có thấy xấu hổ?.
“Đảng cử-Dân bầu-MTTQ quán triệt trúng cử”!?.
Khác với 2 quốc gia láng giềng Myanmar và Camphuchia vừa qua tổ chức bầu
cử Quốc Hội đa nguyên có quốc tế giám sát, mới đây “vua xạo” Nguyễn
Sinh Hùng được “đảng ta” lăng xê cho “Đảng Hội” bầu làm Chủ tịch Hội
Đồng bầu cử “độc diễn” trong kỳ bầu cử QH khóa tới diễn ra vào năm sau
(22-5-2016) “Vua Xạo” Nguyễn Sinh Hùng hứa hẹn nhiều màn ảo thuật “dân
chủ bầu cử xạo” nữa trong cái cơ chế: “Đảng cử-Dân bầu-MTTQ quán triệt trúng cử”- Chúng ta chờ xem.
_____________________________________
Chú Thích:
28/11/15
CÔNG CUỘC TÂY PHƯƠNG HÓA CỦA MỘT SỐ CỰU THUỘC ĐỊA Á CHÂU
Thẩm phán Phạm Đình
Hưng
Sau Thế Chiến 2,
các lãnh tụ có tinh thần quốc gia và dân tộc của hầu hếtcác nước cựu thuộc
địa ở Á châu như Indira Gandhi, Nehru của Ấn độ, Sukarno của
Indonesia, Lý Quang Diệu của Singapore, Lý Thừa Vãn và Phác Chánh Hy của
Nam Hàn, Bảo Đại, Ngô Đình Diệm và Nguyễn văn Thiệu của Việt
Nam đã từ chối đi theo con đường cộng sản của Liên Xô và Trung Quốc. Họ
đã khôn ngoan không lựa chọn con đường đấu tranh giải phóng dân tộc bằng
bạo lực cách mạng để tránh tiêu hao sinh lực của dân tộc và tàn phá đất
nước. Đường lối đấu tranh ôn hòa của các lãnh tụ kể trên đã có kết quả tốt đẹp.
Theo xu hướng của thời đại, tất cả các nước cựu thuộc địa tại Á Châu và
Phi Châu đều lần lượt thu hồi độc lập mà không tốn một giọt máu của người
dân. Dưới áp lực của Liên Hiệp Quốc và Hoa Kỳ, đế quốc Anh đã trao trả
độc lập cho Ấn Độ năm 1947, Hòa Lan chấm dứt thống trị Indonesia năm
1949, Triều Tiên (gồm có Nam Hàn và Bắc Hàn) được độclập năm
1948, Pháp công nhận nền độc lập của Việt
Nam năm 1948 (Hiệp định Vịnh Hạ
Long: Accord du Baie d’Along) và Cao Miên năm 1949.
Riêng nước Việt
Nam độc lập và thống nhất đã được Pháp Quốc long trọng công nhận bằng
Hiệp ước (Treaty) Elysée ký kết ngày 8 tháng 3 năm 1949 giữa Tổng Thống
Pháp Vincent Auriol và Cựu Hoàng Bảo Đại do kết quả
của một đường lối
ngoại giao khôn ngoan cần ứng dụng để giải quyết một cách ôn hòa các
tranh chấp quốc tế. Nếu người Việt cộng sản và người Việt quốc gia lúc bấy
giờ cùng tôn trọng hiệp ước Elysée và bắt tay nhau xây dựng đất nước
trong hòa bình thì dân tộc Việt Nam đã tránh được cuộc hai cuộc chiến tranh
thảm khốc nhận chìm Tổ quốc thân yêu của chúng ta vào tình trạng chậm
tiến và lệ thuộc ngoại bang. Nhưng tiếc thay, Hồ Chí Minh (Hồ Quang) và đảng
Cộng Sản Việt Nam đã xem việc bành trướng chủ nghĩa Mác-Lê nin
là lý tưởng cần phải thực hiện bằng mọi giá và đặt ý thức hệ cộng sản
trên quyền lợi tối thượng của Tổ quốc và dân tộc Việt Nam. Trung thành
tuyệt đối với Đệ Tam Quốc Tế Cộng Sản, phía người Việt cộng sản đã
tiếp tục đẩy mạnh chiến tranh để chiếm đoạt chánh quyền bằng bạo lực
cách mạng và áp đặt cả nước Việt Nam dưới một chế độ độc tài toàn trị do
đảng Cộng Sản nắm độc quyền cai trị trong một thời gian vô Trong số các tân
quốc gia độc lập ở Á châu, Ấn độ (India), Nam Hàn (South Korea),
Singapore (một thành phố cảng trước thuộc Mã Lai Á) và Đài Loan (Taiwan) đã
thành công vượt bực trong công cuộc Tây phương hóa (Westernization)
để phát triển dân tộc. Lựa chọn mô thức phát triển của Hoa Kỳ và Tây Âu,
các nước Á châu nầy đã thành lập một chánh thể dân chủ pháp trị đa
nguyên, điều hành một nền hành chánh hữu hiệu, lành mạnh và trong sáng, áp dụng
kinh tế thị trường đích thực của chủ nghĩa tư bản, tiến hành kỹ nghệ hóa
song song với phát triển nông nghiệp, nâng cao trình độ dân trí, đào tạo
chuyên viên cấp cao trong các ngành khoa học kỹ thuật và quản lý, xây dựng
một xã hội công bằng, đạo đức và tôn trọng nhân quyền. Nhờ sự lãnh đạo
sáng suốt của các lãnh tụ yêu nước như Jawaharial Nehru, Lý Thừa Vãn
(Sygman Rhee), Phác Chánh Hy (Park Chung Hee) và Lý Quang Diệu (Lee
Kwan Yew) và Tưởng Kinh Quốc (Chiang Ching-kuo), các nước Ấn Độ,
Nam Hàn, Singapore và Đài Loan đã thực hiện việc chuyển giao quyền
lãnh đạo đất nước một cách êm đẹp, phát triển trong ổn định về mọi mặt,
xây dựng đất nước phồn vinh và tạo lập một cuộc sống ấm no, hạnh phúc thật
sự cho nhân dân.
Trong vài thập
niên sau khi thu hồi độc lập, Ấn Độ đã trở thành một cường quốc hạt
nhân và không gian, đào tạo một đội ngũ chuyên viên khoa học kỹ thuật
hùng hậu và nhứt là đã thực hiện thành công một cuộc Cách Mạng Xanh
(Green Revolution) để nuôi sống một tỷ người dân, đồng thời cải thiện
sinh thái của nông thôn. Cuộc Cách mạng Xanh của Ấn độ đã tiến hành trong
hòa bình và đem lại kết quả cải thiện đời sống cơ cực lâu đời của nhân dân Ấn
mà không phải hy sinh mạng sống của một người dân ở nông thôn. Cuộc
cách mạng êm đềm nầy của Ấn Độ hoàn toàn khác hẵn hai cuộc Cải Cách Ruộng
Đất của Trung Cộng và Việt Cộng phát động trong những năm đầu của
thập niên 1950 đã giết hại 50 chục triệu người dân ở nông thôn Trung
Quốc và 172.000 người ở nông thôn Bắc Việt dưới hình thức đấu tố và
tòa án nhân dân. Song song với cuộc Cách Mạng Xanh (Green Revolution)
tại nông thôn, Ấn Độ đã âm thầm kỹ nghệ hóa tại các đô thị và đã đạt
đươc tiêu chuẩn quốc tế trong các kỹ thuật cao mà không cần phải thực hiện
một Bước Tiến Nhảy Vọt (Great Leap Forward) theo sáng kiến của
Mao Trạch Đông, lãnh tụ “vĩ đại” của Trung Quốc. Riêng về mặt quản lý
chánh quyền, từ ngày thu hồi độc lập đến nay, Ấn Độ đã duy trì và củng cố chánh
thể dân chủ đại nghị theo mô thức của Anh quốc: không có một cuộc đảo
chánh nào đã xảy ra tại Ấn Độ để giành giựt địa vị và quyền lợi, chánh
quyền đã được chuyển giao một cách êm thắm căn cứ theo kết quả bầu cử
Quốc Hội của nhân dân Ấn. Cùng đi theo con
đường Tây phương hóa theo hoàn cảnh của đất nước, Đại Hàn (South
Korea), Singapore và Đài Loan (Taiwan) cũng đã trở thành ba quốc gia kỹ nghệ
phát triển xứng đáng được gọi là ba tiểu long Á châu đáng kính nễ và sánh
ngang vai với đàn anh Nhựt Bổn. Người viết cần nhấn mạnh Đại Hàn ( South
Korea) và Đài Loan (Taiwan) là hai cựu thuộc địa của Nhựt Bổn trước năm
1945 và tình trạng kinh tế của hai nước nhỏ nầy thua kém xa miền Nam
Việt Nam trước năm 1975; hiến pháp của Đại Hàn gần giống như hiến
pháp 1967 của Việt Nam Cộng Hòa về mặt thể chế. Áp dụng mô thức phát triển
của Hoa Kỳ, Đại Hàn và Đài Loan đã đạt nhiều tiến bộ đáng khen trong
các lãnh vực chánh trị, kinh tế, thương mại, khoa học kỹ thuật và văn hóa
giáo dục. Đại Hàn là một quốc gia Á châu thứ hai (sau Nhựt Bổn) có khả
năng đóng tàu lớn, kể cả hàng không mẫu hạm, và đủ sức cạnh tranh với
Hoa Kỳ về các sáng chế kỹ thuật cao. Riêng Singapore, một thành phố cảng
tách ra từ nước Mã lai Á, đã thành công vượt bực trong công cuộc Tây phương
hóa để phát triển dân tộc theo mẫu mực của Anh quốc vì Lý Quang Diệu
(Lee Kwan Yew), cựu Thủ tướng Singapore, đã tốt nghiệp đại học tại Luân
Đôn.
Để nêu bật thành
quả tốt đẹp của công cuộc Tây phương hóa, tác giả cần viện dẫn bản Chỉ
số Phát triển Thế giới năm 2007 của Ngân hàng Thế giới (World Bank) chỉ
rõ lợi tức đầu người (per capita income) năm 2005 của Việt Nam và một
số quốc gia Đông Nam Á Đông Bắc Á và Nam Á:
Việt Nam: $620.00 USD
Indonesia: $1,280.00 USD
(với dân số 150 triệu người)
Thái Lan: $2,700.00 USD
Malaysia: $5,000.00 USD
Trung Quốc:$1,700.00 USD
(với dân số 1tỷ 300 triệu người)
Đại Hàn và Đài Loan:
$15,000 USD
Hong Kong: $23,000 USD
Singapore: $ 25,000 USD
Theo báo cáo của
World Bank năm 2007, lợi tức đầu người của Việt Nam và một số quốc gia
Đông Nam Á như sau:
Việt Nam: $836.00 USD
Indonesia: $1,918.00
USD
Thái Lan: $ 3,850.00
USD
Singapore: $ 35,163.00
USD
Cũng theo báo
cáo Phát Triển Việt Nam (Vietnam Development Report) của Ngân Hàng Thế Giới
(World Bank) công bố vào cuối năm 2008 về mức độ phát triển kinh
tế, Việt Nam tụt hậu 158 năm so với Singapore và 95 năm so Thái Lan và 51
năm so với Indonesia. Căn cứ vào chỉ số phát triển, các chuyên viên của
World Bank ước tính Việt Nam còn rất lâu mới đuổi kịp các nước Đông Nam Á.
Nói tóm lại,trong
số các quốc gia Á châu kể trên, chỉ có Việt Nam là nước nghèo nhứt mặc dầu
đã nhận được rất nhiều viện trợ của các nước phát triển, các định
chế tài chánh quốc tế, Liên Hiệp Quốc và các tổ chức quốc tế. Sau 30 năm chiến
tranh (1945-1975) và 40 năm hòa bình (1975-2015) dưới quyền toàn trị của
đảng Cộng sản, Việt Nam vẫn không thoát khỏi tình trạng chậm tiến
vì các lý do kể sau:
- Đất nước đã bị 4 cuộc chiến tranh (Chiến
Tranh Đông Dương, Chiến Tranh Việt Nam,
Chiến tranh xâm lược Campuchia, Chiến tranh Việt-Trung ở biên giới
phía Bắc) tàn phá nặng nề;
- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã luôn luôn kiên
định đi theo đường lối xã hội chủ nghĩa của
Trung Quốc và Liên Xô;
- Đảng Cộng Sản Việt Nam đã cai trị đất nước
một cách bất lực, bất công, tham ô và
độc đoán, tước đoạt tất cả nhân quyền và dân quyền của dân tộc Việt
Nam, chia rẽ và đào sâu hận thù dân tộc.
- Trí thức và nhân tài của đất nước đã bị
nhà cầm quyền cộng sản giết chết rất nhiều trong thời chiến và bị
trù dập, kỳ thị nặng nề trong thời bình theo chánh sách “hồng hơn chuyên”
và “Thái tử đảng” của đảng Cộng sản Việt Nam học từ Trung Cộng.
Do đó, nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa dưới quyền lãnh đạo “thiên tài” của đảng Cộng sản
trong 70 năm qua đã bị Thế giới văn minh mĩa mai “khen ngợi” là một đất
nước không muốn phát triển.
Thẩm phán Phạm Đình
Hưng
California, mùa Đông năm 2015
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)