Tác giả
Tôi
là Jonathan London, người Mỹ, sinh ra tháng 7 năm 1969 và đã lớn lên
tại Boston, cụ thể hơn là Central Square, Cambridge. Tôi là nhà xã hội
học, nhà kinh tế chính trị học, chuyên về Việt Nam, đặc biệt từ 1975 đến
nay. Tôi đã bắt đầu nghiên cứu về VN từ năm 1992…nhưng lần đầu tiên đặt
chân đến Việt Nam là tháng 1 năm 1990. Dịp đó tôi mới 20 tuổi, dốt quá,
được có cơ hội gặp Đại Tướng Giáp, bắt tay mà chẳng biết ông ta là ai
cả. Xin phép đi nông thôn không được đi v.v…
Thời
gian sống hoàn toàn ở VN là từ 1997 đến 2001 và sau đó đi lại tiên tục
cho đến bây giờ. Tôi hoàn thành tiến sĩ năm 2004 ở trường ĐH Wisconsin
và sau đó sống và làm việc ở Đông Á. Trước đây tôi là giáo sư tại
Singapore và sau thấy Singapore buồn, chán nhận cơ hội sang TĐH Thành
Phố Hong Kong từ năm 2008….
I
am a professor in the Department of Asian and International Studies at
the City University of Hong Kong, where I am also lead the MSc in
Development Studies and am Core Member of CityU’s Southeast Asia
Research Centre. On this site you’ll find a selection of my writings,
information on my various pursuits, and links to two blogs. The first of these, simply titled blog, takes on matters of general interest, dwelling mostly in social, political, and economic themes. The second, Xin lỗi Ông, is in Vietnamese, and addresses social, political, and economic issues in, you guessed it, Viet Nam.
Enjoy the site and be well.
Hãy cho thế giới biết
Bành trướng Trung Quốc là một mối đe dọa trong suốt quá trình tồn tại của Việt Nam. Tuy không mới so với lịch sử của dân tộc Việt Nam, bản chất và phạm vi của mối đe dọa từ Trung Quốc hiện nay là thực sự kỳ lạ theo kinh nghiệm của người Việt Nam đang sống trên toàn thế giới hiện nay. Việt Nam và thế giới đã chịu đựng đủ với chủ nghĩa đế quốc. Cái mà cả Việt Nam lẫn
thế giới cần hiện nay là tiêu chuẩn quốc tế về hành vi mà tất cả các
quốc gia đều phải tuân thủ. Không có các chuẩn mực quốc tế, chúng ta
thiếu cơ sở vững chắc để đảm bảo các quyền cơ bản như quyền con người
trong phạm vi nội địa của mọi quốc gia hoặc là quyền tự do hàng hải giữa
các quốc gia. Thiếu các chuẩn mực quốc tế, chúng ta phải đối mặt với sự
hỗn loạn, bạo lực, và bấp bênh.
Thức tỉnh trước các nguy cơ
Khắp
Việt Nam người dân đã sáng suốt thức tỉnh trước thực tế là Trung Quốc,
hàng xóm vĩnh cửu của đất nước, hiện đang được lãnh đạo bởi một chính
quyền tân đế quốc hướng về mở rộng lãnh thổ, đã công khai coi thường mở
cho chuẩn mực quốc tế, và đang cố gắng để thôn tính một vùng lãnh thổ
rộng lớn với một sự kiêu ngạo và tự mãn quá là kinh ngạc. Đối với giới
lãnh đạo của Việt Nam,
cách cư xử của Bắc Kinh có nghĩa là mối quan hệ giữa hai nước đang ở
tình trạng khủng hoảng liên tục. Ngay cả những người lãnh đạo Việt Nam
có quan niệm lãng mạng về tình đoàn kết với Trung Quốc cũng không thể bỏ
qua những gì các “đồng chí tốt” phương Bắc đang làm.
Với
việc Tập Cận Bình thể hiện xu hướng Phát-xít ở trong nước và chiến
thuật ngày càng trắng trợn ở nước ngoài, với nền kinh tế bị mất hàng
trăm tỷ vốn khả dụng, toàn thế giới tự hỏi, điều gì đang xảy ra ở Trung
Quốc, ông Tập Cận Bình là người thế nào, tại sao ông ta trở nên hung
hăng thế, và có thể làm gì để khôi phục lại cảm giác an toàn cho khu vực
đã rơi vào một cuộc chạy đua vũ tốn kém và không cần thiết vì những
hành động của Bắc Kinh? Khi Tập Cận Bình nói rằng Trung Quốc và Việt Nam có chung định mệnh, chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng ông ta sai hoặc định mệnh này không liên quan gì đến ông ta.
Chúng
ta không nên đánh giá quá cao sự phán xét tốt của lãnh đạo Trung Quốc.
Chúng ta cũng không nên đánh giá quá cao khả năng người dân đại lục có
tư duy phê phán độc lập về lãnh đạo đất nước và sự khôn ngoan trong hành
vi của họ. Ngày nay, những khác biệt quan điểm dù nhẹ nhàng bao nhiêu
đang bị tiêu diệt một cách có hệ thống để những kẻ “dân tộc chủ nghĩa”
thổi bùng tâm lý về các cuộc chiến “khả thắng” như là phương tiện để áp
đặt một trật tự bất hợp pháp trong khu vực. Tình hình chính trị ở bên
trong Trung Quốc hiện nay đáng báo động và là một mối đe dọa cho sự ổn
định trong khu vực.
Người
ta có thể kỳ vọng rằng Bắc Kinh không quan tâm đến gây ra chiến tranh
với Hà Nội. Có thể vậy, nhưng rõ ràng họ cố ý làm chủ bất hợp pháp vùng
biển Đông của Việt Nam và áp đặt các quy tắc ngang ngược trên biển và trên không. Vấn đề mà Việt Nam, khu vực, và cả thế giới phải đối mặt không còn là đưa ra phản ứng mạnh mẽ mà là đưa ra như thế nào.
Đối phó với các nguy cơ
Trên thế giới, không một quốc gia nào có nhiều kinh nghiệm đối phó với Trung Quốc như Việt Nam.
Tuy nhiên, Hà Nội có lẽ không thể đối phó với Bắc Kinh một mình. Hơn
nữa, chính sách “làm bạn với tất cả các nước” của Hà Nội, một cách tiếp
cận hợp lý trong thời bình, hiển nhiên không còn phù hợp với nhu cầu của
đất nước hiện nay. Thông thường thì không một quốc gia nào sẵn sàng ra
tay giúp Việt Nam trừ
phi lợi ích của chính mình bị đe dọa, bị làm hại hoặc các giá trị mà
đất nước và người dân của họ đang trân trọng bị coi thường. Một lẽ tự
nhiên và tốt đẹp cho Việt Nam là gần gũi hơn với Mỹ, Nhật Bản hay Hàn Quốc, nhưng các nước này sẽ chỉ hỗ trợ khi bản thân Việt Nam được coi là một quốc gia xứng đáng được hỗ trợ khi Bắc Kinh hành động.
Nếu không có sự hỗ trợ quốc tế, chính sách hành động như là ‘em trai’ Trung Quốc của Việt Nam vừa không hiệu quả vừa nguy hiểm. Vấn đề không phải là Trung Quốc không thể là bạn, anh hay chị của Việt Nam mà
là không nước nào nên tôn trọng, thích ứng và để cho nước hàng xóm bắt
nạt. Không tình bạn hay tình đồng minh nào có thể được xây dựng dựa trên
bắt nạt. Bắt nạt khiến niềm tin chiến lược bị ném ra ngoài cửa sổ và
không thể có lại niềm tin cho đến khi Bắc Kinh thay đổi thái độ.
Nhưng những gì Hà Nội và nhân dân Việt Nam có
thể làm thực tế là gì? Trong khi người ta có thể hy vọng rằng Trung
Quốc sẽ dân chủ hóa hoặc ít nhất là đảo ngược tiến trình đến một chế độ
độc tài, niềm hy vọng đó có vẻ khá xa vời vì Tập dường như đang mong
muốn đạt vị trí hoàng đế. Khả năng nhiều hơn là Việt Nam và người dân sẽ phải đối mặt với có thêm ít nhất là vài chục năm sống cùng với một chế độ độc tài bành trướng.
Không
làm gì hoặc chỉ làm những việc nhỏ bên lề chắc chắn là một lựa chọn.
Nhưng điều này đã được dùng và đã thất bại trong việc đưa ra bất kỳ ngăn
chặn hiệu quả nào và thậm chí không làm chậm lại thói hung hăng của
Trung Quốc trên biển – vì vậy, lựa chọn này ít nhất là không hiệu quả.
Tiếp tục không làm gì thì sẽ phải tiếp tục đóng vai trò của một “em
trai”, tiếp tục được hưởng sự bảo trợ và hối lộ ở những nơi có thể, tiếp
tục mỉm cười trong khi bị coi thường, và tiếp tục quay mặt làm ngơ với
biển Đông.
Khả năng đó tiếp tục diễn ra trong tương lai là có thật. Nhưng để nó diễn ra nghĩa là đặt dấu chấm hết cho sự độc lập của Việt Nam và
rất có khả năng sẽ bùng phát tình trạng phản kháng chính quyền phổ biến
trong giới tinh hoa như những gì đã thúc đẩy cuộc cách mạng chống thực
dân của Việt Nam.
Cần phải nhận ra rằng, mặc dù một số quyết định bí mật và dịnh giao dịch
ngầm có thể hấp dẫn với một số người, nhưng có thể không lợi lộc hoặc
quà cáp nào được chấp nhận. Bắc Kinh đã cho thấy ý định và mục đích là
chiếm toàn bộ các đảo có thể chiếm và xử dụng chúng để kiểm soát toàn bộ
biển Đông Nam Á.
Như
vậy Hà Nội cần phải mạnh mẽ điều chỉnh lại các chiến lược đối phó ngắn
hạn, trung hạn và dài hạn của mình. Điểm đầu tiên cần thực hiện ngay bây
giờ là thời gian hành động. Trong khi lãnh đạo của Việt Nam đã
bày tỏ niềm tự hào về kiểu lãnh đạo tập thể của mình, lãnh đạo đất nước
cần phải đáp ứng nhanh chóng và tài tình để đối phó với các nguy cơ.
Người ta hy vọng Bộ Chính trị và Trung ương tiếp thu ý kiến từ những
người tài năng nhất của đất nước. Nhưng tôi e rằng điều này không xảy
ra.
Những
gì Việt Nam cần và những gì khu vực cần từ Việt Nam là đẩy mạnh ngoại
giao hợp lý và cởi mở, kết hợp thiện chí với kiên quyết phản đối kẻ hàng
xóm hung hăng bắt nạt, và hơn cả là sẵn sàng và dũng cảm để khai thác
sức mạnh lớn nhất nhưng đang bị kìm nén: sự háo hức của người dân để
tham gia cộng đồng các quốc gia dân chủ, chính danh và được quốc tế tôn
trọng. Người dân Việt Nam không tìm kiếm một thỏa thuận ngầm với Bắc Kinh hay trở thành một nước chư hầu kiểu mới.
Tại sao cải tổ trong nước là chìa khóa thành công
Hy
vọng duy nhất của Việt Nam để được tồn tại và phát triển, như một nước
dân chủ bình thường là làm những gì mà ông Bùi Quang Vinh, vị Bộ trưởng
bộ Kế Hoạch Đầu từ sắp mãn nhiệm được nể trọng rộng rãi nhưng được ghi
nhận không đầy đủ, đã gợi ý: thúc đẩy cải cách chính trị cơ bản. Chỉ một
Việt Nam tuân thủ
các chuẩn mực quốc tế ở trong nước mới được hỗ trợ trên trường quốc tế.
(Hãy hỏi người dân Hàn Quốc và Đài Loan xem họ có đồng ý không.) Nếu
Việt Nam dân chủ hóa
theo cách thức và tốc độ mà người dân quyết định thì có thể nâng cao
chất lượng sinh hoạt chính trị trong nước, và đoàn kết nhân dân trong
nước một cách chưa từng thấy.
Điều
tốt lành là hàng triệu người Việt cùng đồng quan điểm này. Những người
này bao gồm một số các nhà lãnh đạo hàng đầu của Đảng, hàng chục Ủy
viênTrung Ương, hàng chục ngàn đảng viên có chức vụ, và một lực lượng
không đếm xuể người dân trong và ngoài nước. Nhưng mặc cho khát vọng
thay đổi thì quan điểm lạc quan về khả năng thay đổi bị hạn chế bởi ý
nghĩ và thực tế là lãnh đạo Đảng vẫn bám quá nhiệt tình vào các tư tưởng
lạc hậu.
Việt Nam phải
lựa chọn tương lai chính trị của riêng mình. Giới phân tích hang đầu
trong nước và bạn bè quốc tế hầu như nhất trí hoàn toàn rằng chìa khóa
để mở tiềm năng kinh tế và xã hội của đất nước dựa trên tăng thêm chứ
không phải là hạn chế dân chủ và đa nguyên. Nếu điều tiết hợp lý trên
tinh thần cho và nhận, đa nguyên không phải là một mối đe dọa mà là sức
mạnh. Đa nguyên không có nghĩa là biểu tình và bất ổn xã hội. Nó có
nghĩa là cuộc tranh luận thực tế và mang tính xây dựng. Các cuộc biểu
tình và bất ổn xã hội là kết quả của không đủ đa nguyên, của hạn chế
quyền, và của tình trạng thiếu dân chủ hay dân chủ giả hiệu. Kỳ bầu cử
Quốc hội sắp tới là một cơ hội vàng cho Việt Nam đi
những bước mạnh mẽ và dũng cảm theo hướng này. Nếu những bước đi mạnh
mẽ và dũng cảm không được thực hiện thì cần duy trì và tăng cường “áp
lực mang tính xây dựng” để tạo đà cho một cuộc đổi mới có ý nghĩa.
Người
Việt trong và ngoài nước đang lo lắng và thường nổi giận với những gì
họ xem là phản ứng không minh bạch và yếu của đất nước với những trò hề
của Bắc Kinh. Đa số thấy rõ rằng các nhà lãnh đạo hàng đầu của ViệtNam và
cụ thể là Bộ Ngoại Giao cần có cách tiếp cận cởi mở và nhanh nhẹn hơn
trong việc giao tiếp trên trường quốc tế và với quảng đại công chúng.
Điểm cuối này đặc biệt quan trọng vì cho cho thế giới thấy một nước ViệtNam thống
nhất nhờ duy trì trật tự và đoàn kết và ủng hộ rộng rãi của nhân dân
tới các vị lãnh đạo có khả năng giao tiếp rõ ràng. Đoàn kết trong nước
có tầm quan trọng mang ý nghĩa sống còn, nhưng tình đoàn kết không thể
có được qua các giao tiếp chậm chạp, rối rắm và thậm thụt.
Tất nhiên là khó tưởng tượng hoàn cảnh khó khăn hơn mà lãnh đạo Việt Nam phải
đối mặt như ngày hôm nay. Tuy nhiên, bài học cơ bản trong chính trị là
anh không nên hay ít nhất là không tỏ ra, là quay lưng lại với nhân dân
mình đại diện mà kỳ vọng họ hết lòng ủng hộ anh. Có lẽ chính các phản
hồi chậm chạp và thậm thụt của Hà Nội mà nhiều người Việt Nam nghi rằng Đảng đặt sự tồn tại hay độc quyền chính trị của mình trên tất cả các ưu tiên khác. Tôi không dám chắc là vậy.
Nhưng tôi đồng ý rằng Việt Nam cần có một cách tiếp cận thông minh và đa diện. Và Việt Nam cũng
cần một cách tiếp cận về giao tiếp chuyên nghiệp hơn. Phải chấm dứt
cách trả lời kiểu “lưỡi gỗ” trong các cuộc họp báo. Nhân dân Việt Nam và
thế giới cần các thông tin kịp thời và có ý nghĩa chứ không phải các
tin chung chung về “tàu lạ” hay lặp đi lặp lại một châm ngôn vô ích và
nhàm chán “Việt Nam có chủ quyền không thể tranh cãi”. Chỉ đơn giản lặp
lại các khẩu hiệu không phải là chiến lược hiệu quả.
Đường lối dũng cảm trên quốc tế
Lựa
chọn dũng cảm nhất trong quan hệ của Hà Nội với Bắc Kinh là đưa ra
thông điệp, qua các lời nói và hành động được cân nhắc kỹ, rằng họ có ý
định hợp tác toàn diện với Hoa Kỳ, Nhật Bản, Philippines, Singapore,
Australia, Ấn Độ, Hàn Hàn Quốc (nếu nước này sẵn sàng) và các quốc gia
khác trong việc đảm bảo rằng các vùng biển Đông Nam Á vẫn là vùng biển
quốc tế như đã có bấy lâu nay và phải luôn được duy trì như vậy.
Khi
chọn con đường này, chính sách ngoại giao và truyền thông của Hà Nội
phải sắc nét và kịp thời hơn. Các nhà lãnh đạo cấp cao nhất phải nhường
bước để các nhà lãnh đạo cấp thấp hơn và có uy tín quốc tế hơn có cơ hội
phục vụ đất nước. Ví dụ, chúng ta hãy tự hỏi mình xem những người nào
trong bộ chính trị của Việt Nam hiện nay có thể đại diện cho Việt Nam
một cách tự tin, thành thạo, và hùng hồn trên một sân khấu quốc tế? Tôi
chỉ thấy có một người như vậy và cha của ông ấy tên là Thạch. Để ông
Phạm Bình Minh làm cái việc của mình hơn là níu ông ấy lại năm năm nữa
và để những người trẻ tuổi và ăn nói hoạt bát hơn có cơ hội đưa Việt Nam
có cái tiếng nói rõ ràng cần thiết trên trường quốc tế.
Có thể nói rằng cuộc khủng hoảng về lãnh đạo của Việt Nam vẫn
chưa được giải quyết đầy đủ nhưng nói một cách lịch sự và mang tính xây
dựng hơn, đó chính là thông điệp mà bài viết này muốn chuyển tải. Lãnh
đạo không thể và không nên có nghĩa là loại bỏ sự lựa chọn và biến các
thành viên trẻ của Bộ Chính trị thành các con Rô-bốt bảo thủ rồi mới
thấy đủ an toàn để dùng họ.
Bất kể tuyên bố chủ quyền của Việt Nam hợp
pháp đến đâu thì mục đích cũng không là đối đầu với Bắc Kinh mà là đạt
kết quả tốt nhất có thể. Có vẻ như Hà Nội cần phải: tiếp tục coi các vấn
đề của mình và các vấn đề của khu vực Đông Nam Á như là một vấn đề quốc
tế; tiếp tục mở rộng hơn nữa khả năng và phương thức đa dạng mà Mỹ và
các nước khác có thể có đến thăm thường xuyên và sử dụng các căn cứ quân
sự của Việt Nam bằng đường hàng không và đường biển để cho hành động
cản trở của Trung Quốc tới các quốc gia khác khi truy cập bằng đường
hàng không hoặc đường biển đến Việt Nam sẽ được xem là bất hợp pháp; hạn
chế đến mức có thể các hành động khiến Bắc Kinh xem là gây hấn nhưng
đồng thời cũng không ngần ngại làm những gì nằm trong quyền chủ quyền
của Việt Nam; tăng cường hỗ trợ quốc tế về quyền của Việt Nam và của các
nước khác trong khu vực hàng hải Đông Nam Á; và đưa Bắc Kinh ra Tòa án
Công lý Quốc tế, và Tòa án Quốc tế về Luật Biển – đây không phải là một
hành động đối đầu mà bởi vì Bắc Kinh để Việt Nam không có lựa chọn nào
khác. Hơn nữa, đây là sự lựa chọn đúng.
Chúng
ta ghi nhận trong thời gian vừa rồi cũng đã có những dấu ấn mà bao hàm
Hà Nội đang làm những bước cụ thể. Trong đó có việc tầu RSS Enđuảnce của
Sing và nhật có đến thăm Cam Ranh, và việc Hai tư lệnh quân đội Mỹ vùng Thái Bình Dương thăm Việt Nam. (xem ảnh ở dưới bài)
Rõ ràng rằng Bắc Kinh hiểu những điểm yếu cả Việt Nam và
đã luôn khai thác những điểm yếu này. Thế nhưng cái “đảng tiên phong”
của Việt Nam lại luôn bám vào cái ảo ảnh về tình đoàn kết với Trung Quốc
và đã, hoặc đúng hoặc sai, coi điều này có tầm quan trọng sống còn với
sự tồn tại của mình. Nhưng họ đã nhượng bộ quá nhiều để nhận hỗ trợ từ
Trung Quốc và ghi nhận từ Bắc Kinh. Bây giờ là thời điểm để thay đổi
thói quen này. Chỉ khi thật sự độc lập và dân chủ hơn thì Việt nam mới
có thể sống trong hòa bình.
Việt Nam cần
giải bớt sự lệ thuộc kinh tế mà họ tự tạo ra vào Trung Quốc. Trong khi
kinh tế Trung Quốc phát triển hơn Việt Nam, Việt Nam vẫn có thể cải
thiện vị trí cạnh tranh của mình bằng cách phát triển có chất lượng cao
hơn, dựa vào thành lập và duy trì các chuẩn mực cao hơn về an toàn, chất
lượng và hiệu quả cho các máy móc thiết bị họ xuất nhập khẩu, như Hoa
Kỳ đã làm với ngành công nghiệp Ô-tô chẳng hạn. Cải thiện tiêu chuẩn lao
động sẽ hữu ích cho hình ảnh của Việt Nam.
Việt Nam cũng phải phát triển giải pháp thay thế đáng tin cậy cho tình
trạng phụ thuộc quá lớn hiện nay vào nguyên liệu từ Trung Quốc để làm
hàng xuất khẩu của mình, và ở một mức nào đó nên loại bỏ những sản phẩm
độc hại được nhập khẩu hợp pháp và bất hợp pháp, chẳng hạn như nguyên
vật liệu cho nông nghiệp. Trong khi tương lai của thỏa thuận TPP không
rõ ràng, chúng ta hy vọng rằng Tổng thống Hilary Clinton hay một đại
diện của đảng Cộng hòa khác ông Đonald Trump cuối cùng sẽ thông qua nó
và hiệp ước TPP tạo động cơ cho Việt Nam đi theo con đường tăng trưởng
có chất lượng cao nêu trên.
Đường lối dũng cảm trong nước
Cách tốt nhất để Việt Nam có
thể tăng cường vị thế của mình ở nước ngoài là thực hiện những cải cách
ở trong nước. Trong khi kỳ họp Quốc hội sắp tới của Việt Nam dự kiến
khẳng định các vị trí lãnh đạo mà ngài Tổng Bí thư đã chuẩn bị thì tốt
hơn đây nên là một dịp để đất nước thức tỉnh và đối mặt với những thách
thức, bởi vì Việt Nam không thể chờ năm năm nữa mà không tiến hành cải
cách chính trị. Đảng và Quốc hội nói chung nên tránh bịt miệng những
người bất đồng quan điểm và hạn chế có nhiều quan điểm mà nên khuyến
khích bày tỏ ý kiến mang tính xây dựng trên tinh thần tranh luận dân
chủ, thực thi nghĩa vụ công dân, và tình yêu với đất nước.
Người Việt Nam phải
quyết định loại hình chính trị họ muốn. Nhưng vẻ rõ ràng rằng chính trị
ở Việt Nam không nên tiếp tục giấu diếm công chúng, duy trì các thủ tục
cứng nhắc và phi dân chủ, hay lặp đi lặp lại những khẩu hiệu được cắt
gọt và “đúng đắn” đến mức thành vô nghĩa. Nền chính trị Việt Nam và cũng không nên chỉ là bịt miệng bất đồng chính kiến và hạn chế ý kiến đa chiều.
Ngược
lại, Việt Nam cần phải tìm cách để cho phép và khuyến khích mọi người
tài trong chính phủ và xã hội dân sự thể hiện ý kiến của họ, bao gồm
nhiều người thông minh và tài giỏi đang liên tục bị buộc tội vô căn cứ
rằng có quan hệ với với các “thế lực thù địch”. Việt Nam phải
đối mặt với sự lựa chọn quan trọng về các vấn đề quan trọng và cần có
một cuộc tranh luận sôi nổi và cởi mở. Hạn chế thảo luận/tranh luận và
bày tỏ quan điểm trái chiều là vô cùng tai hại và làm cho các báo cáo về
tình hình dân chủ trở nên khá lắm là lố bịch.
Hạn
chế tranh luận không chỉ giới hạn tốc độ và phạm vi cuộc cải cách trong
nước rất cần thiết, nó cũng tạo bất mãn trên diện rộng trong nhân dân
Việt Nam và khiến họ hạ nhãn quan về các nhà lãnh đạo chính trị. Trong
những thời gian này, Việt Nam cần
có xã hội mà công dân được trao quyền, tự do báo chí, và một nền chính
trị đó dân chủ hơn và đa nguyên hơn. Làm một số điều cụ thể để đề cập
vấn đề này và tôi du đoán toàn thế giới sẽ có những phản ứng hết sức
tích cực. Hãy làm thử xem.
Tất
nhiên là có rất nhiều điều cần phải được thực hiện về mặt quân sự,
ngoại giao, và trên mặt trận ngoại giao là truyền đạt một thông điệp rõ
ràng đến thế giới với. Nhưng chúng tôi dự kiến rằng trong cuộc bầu cử
Quốc hội mới chúng ta không bỏ qua tầm quan trọng của việc xây dựng lòng
tin giữa nhân dân Việt Nam về hệ thống chính trị. Về việc Quốc Hội mãn
nhiệm sắp bầu một chính phú mới thì có lễ không cần đề cập tại đây. Thay
vì đó, tôi chỉ xin đề nghị một chính thể dân chủ thực sự văn minh người
dân phải có tiếng nói và đại biểu phải được bầu một cách dân chủ, minh
bạch, công khai. Trong khi đó, quá trình bầu và những hành động của Quốc
hội phải chứng tỏ sự khoan dung và tôn trọng các quan điểm chính trị
khác nhau. Tranh luận mang tính xây dựng với các ý kiến trái chiều là
cực kỳ quan trọng và tốt đẹp hơn nhiều so với bất kỳ sự đồng thuận giả
hiệu nào mang danh nghĩa kỷ luật và lòng trung thành với cách thống trị
lỗi thời.
Mọi
người dân cũng như mọi quốc gia đều có quyền để sống dưới những điều
kiện hoa bình và trong một thế giới mà trong đó chủ quyền của mọi người
và mọi quốc gia đều được tôn trọng và bảo vệ. Vì thế, xin đề nghị trong
thời gian tới người dân Việt Nam và quốc gia Việt Nam hãy cho thế giới
biết qua những hành động cụ thể thế nào và tại sao Việt Nam đang phấn
đấu để nâng cao những quyền dân chủ trong nước và thế nào và tại sao
Việt Nam xứng đáng được quốc tế hỗ trợ tại thời điểm quan trọng này
trong lịch sử của đất nước. Tôi thấy đó chính là phẩm chất của ước mơ người dân Việt Nam.
JL