MỘT.
Mày
bảo tao quên sao?
Cứ đến tháng Tư, lại nghe
tíêng thét gào
Tíêng phẫn nộ của muôn
ngàn dũng sĩ
Đã tuẫn tíêt cho quê
huơng kỳ vỹ
Giòng máu tuôn trên khắp
nẻo quê huơng
Thân một nơi, đầu một
nẻo, đoạn truờng
Súng gẫy, guơm cong, ngựa
da còn bọc
Lá cờ kia một thời ngang
dọc
Đã lắt lay trên trận điạ
mênh mông
Giờ nơi đâu, hồn đang
hiện trên không?
Hay ở lại chốn rau chôn,
rốn cắt?
Làm những ngọn lưả không
bao giờ tắt
Bảo vệ đất đai Tiên Tổ
truyền đời..
Cả trăm ngàn anh em giờ
vất vuởng chợ đời
Thân dị dạng, tay què,
chân gẫy
Thằng Truơng gàn, chuyên
viên súng máy
Vẫn cuời vang bên lằn đạn
oang oang
Giờ lắt lay, khàn giọng
với cây đàn
Hát phố chợ: “Xuân này
con không về nghe, mẹ!”
Thằng Tùng đen, một thời
oai vệ
Súng bên hông, lưụ đạn
quanh nguời
Nay âm thầm với cặp mắt
không nguơi
Tay rờ rẫm, cây gậy còng,
chậm chạp
Mày còn nhớ thằng Vân nói
lắp?
Nhưng hiên ngang, sinh tử
nhẹ tênh
Bao lần xung phong, nó
vẫn phóng một mình
Truớc thuợng cấp, Đại
Bàng ngơ ngác
Nay nó run run, đan rổ rá
cho nguời
Một tay, một chân, nó để
lại trận địa rồi
Thân còm cõi, khô như
cành củi mục
Nếu mày gặp, nhất định
mày bật khóc
Vì bạn hiền, nay lơ láo,
lao đao..
Còn bao thằng học khoá
mình, ra sao?
Tên cụt, thằng què, bụng
vài vết đạn
Có thằng, tháng Tư Đen,
chân vừa cụt tới háng
Bị đuổi ra khỏi bệnh
viện, lặc lè
Maú tuôn trào, ngã sấp,
bên hè
Giờ ngơ ngác trong nhà
thuơng tâm trí
Mày bảo tao quên sao?
Khi anh em ta sống trong
đời kỳ thị
Vẫn có bao thằng áo gấm
xênh xang
Hãnh diện comlê, ra vát
về làng
Khoe nhà cửa, khoe xe,
khoe bằng cấp
Chúng cứ lờ đi, không dám
cúi nguời thấp
Nhìn bạn ta, nằm duới
đất, tan hoang
Thôi, mày ơi, nói nữa, lệ
hai hàng
Lại tuôn chẩy nghẹn ngào
như suối
Tao chỉ mong mày, dù một
gói cơm dấm dúi
Gửi anh em, xin lỗi,
chúng tao hèn
Đã chạy thật nhanh, khi
tắt lửa, tối đèn
Bạn què bỏ lại, bạn sang
thì níu áo
Thôi, tao lại nghẹn,
Lại buồn ngây, lảo đảo
Tao ngừng đây,
Cho tao tạ lỗi các bạn
hiền
Cho tao giơ tay chào ngày
tuởng nịêm Tháng Tư Đen
Chào tất cả, với trái tim
tan nát...
HAI,
Mày bảo tao
quên sao?
Tháng Tư đó,
năm nào…
Máu dũng sĩ
đỏ loang trận chiến
Cây tả tơi khóc
hận hồn thiêng
Cung, tên vỗ
giấc triền miên
Lá cờ đẫm máu
đổ nghiêng mịt mờ
Thân ngựa
chiến tả tơi nứt vỡ
Nghe trong
tim nức nở từng cơn
Mưa rơi giọt
lệ oán hờn
Chiến bào
nghe tiếng gió vờn thịt da
Mặt trời đổ
ráng pha tê tái
Chim gục đầu
hát mãi điệu ma
Tự đâu nghe
trẻ khóc òa
Mẹ ơi! Cha đã
nhạt nhòa thiên thu…
Mày bảo tao
quên sao?
Tháng Tư đó,
năm nào…
Đường Quảng
Trị ào ào gió tới
Đạn bay tung
cầy xới đất nông
Núi đâu bỗng
chốc đỏ hồng
Khốn quân Bắc
đốt lửa nồng giết dân
Này em bé tần
ngần núm vú
Này sữa loang
máu tụ áo tung
Tóc đen thiếu
nữ bùng nhùng
Óc thơ trắng
xóa mịt mùng quê tôi
Thân trinh đã
dứt mất rồi.
Biệt Cha, giã
Mẹ, con thôi làm người…
Mày bảo tao
quên sao?
Những trận
đánh oai hùng sử sách..
Quân Miền Nam
lừng danh Sư Tử
Từng ghi vào
chiến sử kinh thiên
Núi rừng
chiến thuật Bốn Miền
Chân hùm, tay
báo, đạp triền cỏ mây
Đại bàng vụt
cất cánh bay
Hỏa lôi tung
nổ, tan thây quân thù
Trên vụng
biển, mặc bầy mưa lũ
Vẫn đạp trên
sóng dữ mà bơi
Nghe theo
tiếng Tổ Quốc mời
Dù tan xương
thịt vẫn cười với sông
Khi nước gọi,
hy sinh mạng sống
Khi biển kêu,
vội ngóng lên đường
Mưa sầu, bão
nổi mười phương
Vực sâu, núi
thẳm, trùng dương chập chùng..
Nhưng,
Một sớm,
Đồng Minh
phản bội!
Bán quê ta,
mưu đổi thị trường
Sa cơ, thất
thế giữa đường
Nào ai bại
trận trước phường ngu si?
Dù danh
tướng, trăm ngàn chiến sĩ
Cũng gục đầu
nuốt lệ buông tay
Súng gươm gẫy
nát chất đầy
Cọp gầm cũng
chịu môt bầy cáo gian…
Hò ơ!
Sa trường,
gục mặt, cúi đầu
Ngàn năm uất
hận, giọt sầu mênh mang…
BA.
Mày bảo tao
quên sao?
Nhớ lại làm
chi, chuyện cũ từ năm nào
Nhà đã cháy,
sao bới tro lên mà khóc?
Sao không coi
chuyện đời bể dâu thoáng chốc?
Một chút phù
du, sinh tử, dập vùi
Ba mươi mấy
năm rồi, sao mãi ngậm ngùi?
Cứ Tháng Tư
lại cờ quạt, chọc cười thiên hạ?
Mày nói đúng,
Nếu tao là
người lạ
Không sinh ra
và lớn trong chiến tranh
Không nhìn
thấy Cộng quân tàn sát dân lành
Từ thuở bé đã
thấy đầu lâu cắm cọc
Đã chứng kiến
Việt Minh tay dao, tay cuốc
Bổ sọ người
như giết chó, giết heo
Đã biết Lý Bá
Sơ heo hút lưng đèo
Chỗ táng địa
của vạn người lương thiện
Những đấu tố
mà quỷ vương hiện diện
Gào thét vang
trời "Giết giết mãi, không tha!" (*)
Dưới chế độ
Việt Minh, người ở lẫn với ma
Không dám
thở, lạy ông bí thư, lạy bà cán bộ
Sinh phúc cho
con, cả nhà con một hộ
Nguyện cắn
rơm, cắn cỏ hầu hạ ông, bà
Những tiếng
khóc sụt xùi, không dám vang xa
Nhưng gom
lại, thì vỡ òa như thác...
Mày không nhớ
sao?
Khi Cộng quân
coi mạng người như rác
Pháo kích
triền miên vào toàn chỗ dân cư
Đắp mô, đặt
mìn, hành hạ dân quê
Treo cổ, cắt
gân, chặt đầu, bêu chợ
Rồi Mậu Thân,
hiện nguyên hình quỷ dữ
Chôn sống cả
ngàn người, thầy giáo, sinh viên
Bác sĩ,
thương gia, tu sĩ, thanh niên
Dồn xuống hố,
tay còn còng dây kẽm
Những con mắt
mở trừng, máu nhòa đen nhẻm
Những bộ ngực
thanh xuân vỡ nát trong đêm
Những bàn tay
chới với giơ lên
Tếng gào thét
lùng bùng không khí
Mẹ ngất
người, quằn đi, máu lệ
Bà vợ nằm,
bụng chửa, tan hoang
Lũ con thơ
hốt hoảng, ngỡ ngàng
Sẽ chết lịm
trong mịt mù, tăm tối
Mày đã quên
hết sao?
Trong tháng
Tư Đen, đại bác Cộng Quân dội xối
Trên Đại Lộ
Kinh Hoàng, hàng lũ dân oan
Mẹ bồng con,
cha ôm mẹ, tay bị, vai mang
Chạy trốn
Cộng quân, không ngờ truy sát
Bọn vô lương
tâm ra tay tàn ác
Đạn bắn mịt
trời, thân ngã như xung
Vú mẹ rời
con, máu sữa hòa loang
Cha gục
xuống, con bò ngang mặt lộ
Người chạy
như điên, dầy nhau vô số
Chân gẫy, đầu
rơi, bụng xổ, hồn thăng...
Những người
như mày,
Có nhớ chút
nào chăng?
Từ ngày lính già
Hồ tràn vô thành phố
Cả đất nước
đắm chìm trong nỗi khổ
Được củ khoai
ngon mà như thấy ông Trời
Được miếng
vải mới nhớ mình là người
Dăm ký gạo
tưởng như vừa trúng số
Rừng sâu,
nước độc, chúng lùa dân thành phố
Biến loài người
thành lũ khỉ nhăn răng
Miệng méo,
chân cong, chỉ đôi mắt mở căng
Nhìn xã hội
cuồng điên mà hận ghét
Người chung
quanh đều là kẻ thù ta hết
Vì chỉ rình
mò, tố cáo, lập công
Cho Bí Thư,
Chủ Tịch ngồi hưởng không
Giơ tay năm
ngón là ở tù mút chỉ
Tàn sản nhân
dân, tập trung vào thành ủy
Đổi tiền,
cướp chợ, cũng vào túi tham quan
Những hành vi
côn đồ, của phong kiến, thực dân
Chúng áp đặt
với lòng lang, dạ thú...
Ôi! Cuối thế
kỷ 20 mà Việt Nam ủ rũ
Bỗng chốc
thành thời đồ đá rong rêu
Nếu không có
tình thương của những Việt kiều
Đất nước chắc
biến thành giang sơn của khỉ
Vậy mà mày
quên,
Còn trách
chúng tao ủy mị
Cứ nhìn lá cờ
mà khóc khôn nguôi
Mày còn nhớ
không?
Bao bạn bè đã
chết khơi khơi
Cho lá cờ đó
vùng bay phấp phới
Bao tuổi trẻ,
hồn thanh xuân vời vợi
Đã tử vong,
cho đất nước tồn sinh
Cho mày, tao
được cuộc sống yên bình
Cho lũ nhỏ
được học hành, tiến tới
Mày bảo tao
quên đi ư?
Làm sao tao
quên nổi
Chỉ trừ đục
óc tao, và móc mắt đi
Cho tao không
nhìn, không nghĩ, không suy
Không nhớ về
đất nước bốn ngàn năm ngào nghẹn
Ngày 30 tháng
Tư cũng chỉ là điểm hẹn
Của lịch sử
ta, dù ngày tháng căm hờn
Khi nào môn
Sử bỏ đi, không còn uống nước nhớ nguồn
Không ai
nhắc, lúc đó, không còn tháng Tư nữa.
Còn bây giờ,
tuy không tràn khói lửa
Nhưng bạo
quyền vẫn cai trị dân đen
Mỗi Tháng Tư,
tao vẫn nhớ không quên
Những dấu mốc
oán hờn cần gột rửa
Mỗi Tháng Tư,
tim tao lại như ung vữa
Mắt lại nhòa,
môi cắn chặt, tay rung
Ôi! Quê huơng
ơi! Yêu dấu vô cùng
Thôi, tao lại
khóc,
Biết bao giờ
gặp lại...
Còn những
người như mày,
Mong vài giây
khắc khoải...
Chu tất Tiến.
Tháng Tư Đen.