Tôi
không có dịp đi nước ngoài nhiều, nên không biết ở ngoài người ta có hệ
thống chăm sóc sức khỏe cho lãnh đạo hay không. Nhưng nhìn từ góc độ y
đức tôi thấy chuyện dành ra một tài khoản và ban bệ chỉ để lo chuyện sức
khỏe cho lãnh đạo thật là vô minh.
Thời còn làm trong bệnh viện nhà nước tôi chứng kiến nhiều cảnh đau
lòng. Thường dân không có thuốc phải nằm chờ chết. Cán bộ cao cấp thì
được lệnh mua thuốc ngoại, giá bao nhiêu cũng được duyệt.
Thường dân nằm la liệt hành lang bệnh viện. Cán bộ nằm phòng có máy
lạnh. Đó là thời 79-85. Nhưng thời nay cũng chẳng có gì khác. Cũng như
giữa giàu và nghèo, khoảng cách giữa dân và quan càng ngày càng lớn.
Quan thì giàu, dân thì nghèo.
Người ta nói một chuyện làm một chuyện khác. Nói xóa bỏ giai cấp, nhưng
lại tạo nên một giai cấp ăn trên ngồi trước. Nói là đầy tờ nhân dân,
nhưng trong thực tế là cha mẹ nhân dân. Ngôn ngữ dưới thời XHCNVN không
còn ý nghĩa thật của nó nữa.
Sài Gòn có bệnh viện Thống Nhất dành cho lãnh đạo. Nhưng ít ai biết rằng
bất cứ tỉnh nào cũng có một khu trong bệnh viện chỉ dành cho lãnh đạo.
Phải bao nhiêu tuổi đảng mới được nằm ở các khu đặc trị đó. Tôi không có
vinh dự điều trị cho các vị lãnh đạo vì tôi đoán lý lịch của mình không
“sạch” mấy (do học y thời trước 75). Nhưng tôi được biết đồng nghiệp
điều trị cho các lãnh đạo than trời lắm. Họ nói các vị lãnh đạo coi bác
sĩ chẳng ra gì, đối xử với bác sĩ như là cấp trên và cấp dưới. Chán lắm.
Bực tức lắm. Nhưng nhiệm vụ và y đức thì phải làm, chứ chẳng ai ham làm
trong các khu đặc trị cho lãnh đạo cả.
Thật ra, mấy khu đặc trị là những khu nguy hiểm trong bệnh viện. Dù
trang bị tốt hơn các khu khác, nhưng tử vong vẫn cao trong mấy khu đặc
trị. Lý do đơn giản là bác sĩ chẳng dám quyết định gì cả. Cái gì cũng
hỏi cấp trên. Có lẽ nhiều người không biết, nhưng có ca phải hỏi ý kiến …
cấp ủy. Không có hệ thống y khoa nước nào quái đản như nước ta, bác sĩ
xin ý kiến cấp ủy để điều trị! Có cụ bị để nằm cho đến chết vì chẳng ai
dám quyết định, ai cũng sợ trách nhiệm. Có lần tôi tham dự hội chẩn về
một trường hợp và bị ám ảnh lâu dài về hệ thống y tế dưới thời XHCN. Ông
cụ không phải là cán bộ cao cấp, nhưng là bố của một ông thứ trưởng,
nên cũng được nằm khu dành cho lãnh đạo. Ông cụ bị cao huyết áp và tiểu
đường, bệnh rất hay gặp. Người ta hội chẩn mãi, xin ý kiến mãi, thậm chí
ông thứ trưởng bay vào Sài Gòn thăm bố. Chẳng ai dám làm gì! Ba tuần
sau, ông cụ qua đời. Chính cái hệ thống phân biệt đối xử và giai cấp làm
cho ông cụ chết.
Chính cái hệ thống đó đang giết người dân nữa. Đọc blog thấy có tin
Thanh Hóa “đầu tư xây dựng trụ sở Ban Bảo vệ – Chăm sóc sức khỏe cán bộ
tỉnh Thanh Hóa“. Có cái gì ghê tởm ở đây. Chúng ta biết rằng người dân
Thanh Hóa đang đói. Gần 250.000 người đói. Vậy mà người ta thản nhiên
xây tập trung tiền bạc vào việc chăm sóc sức khỏe cán bộ!
Đâu chỉ Thanh Hóa mới lo chăm sóc sức khỏe cán bộ. Trung ương cũng thế.
Chẳng những huy động, mà còn huy động toàn hệ thống. Thử đọc bản tin Huy
động sức mạnh của toàn hệ thống trong công tác bảo vệ, chăm sóc sức
khỏe cán bộ thì biết người ta muốn gì. Đọc bản tin đó gần chục lần tôi
vẫn không giải thích được tại sao người ta lại vô cảm, ngạo mạn, ngang
nhiên, trắng trợn như thế.
Trong khi bệnh viện các cấp quá tải, trong khi hai ba bệnh nhân phải nằm
chung giường, trong khi bệnh nhân nằm ghế bố la liệt ngoài hành lang,
mà có một giai cấp ngang nhiên huy động toàn hệ thống để chăm sóc cho
một nhúm cán bộ đảng viên. Họ xem bệnh viện, bác sĩ, y tá, chuyên gia
như là tài sản của riêng họ, muốn làm gì thì làm. Không hiểu trong lịch
sử nước nhà, đã có một giai cấp thống trị nào chẳng những bất tài mà còn
tàn nhẫn với người dân như hiện nay. Tìm hoài trong cổ sử mà chưa thấy.
Tạm thời có thể nói đảng viên là giai cấp tàn nhẫn nhất với người dân
trong lịch sử Việt Nam?
BS Đỗ hồng Ngọc