Giáo Già (Danlambao)
 - Ngay sau khi hoàn tất cuộc xâm lăng Miền Nam Việt Nam ngày 30-4-1975,
 Cộng Sản Bắc Việt đã cho toàn bộ người Miền Bắc vào Nam cai trị vùng 
đất bị chúng cho là “phồn vinh giả tạo”, từ viên chức ở cấp cao nhứt 
trong Ban Quân Quản ở các thành phố cho đến viên chức cấp thấp nhứt ở 
khóm phường, ấp xã…; nhưng sự “phồn vinh” đó đã khiến toàn bộ cán bộ 
Miền Bắc, từ cấp lãnh đạo hàng đầu ở Bắc Bộ Phủ cho đến từng tên lính từ
 núi rừng về thành say mê cướp bóc khiến toàn Miền Nam bị tan nát trên 
khắp mọi lãnh vực, từ kinh tế đến xã hội, văn hóa, giáo dục…, qua từng 
chiến dịch:
- Đổi tiền, $500 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa lấy $1 đồng tiền Việt Cộng,
 mỗi gia đình chỉ được “sở hữu” tối đa $200 đồng; rồi sau đó tiến hành 
đổi tiền thêm mấy lần nữa; để cướp sạch sự trù phú của người dân Miền 
Nam, để mọi người Miền Nam đều “nghèo như nhau”…, "nghèo" đến độ mỗi gia
 đình dễ dàng sở hữu trong tay bạc triệu tiền “Hồ”, do việc trao đổi mua
 bán được tính theo đơn vị bằng số “ngàn đồng”, khiến họ trở thành những
 người “nghèo” nhưng là những “triệu phú đỏ”…
- Cướp bóc “sạch sành sanh” tài sản của người dân Miền Nam dưới đủ mọi 
hình thức, từ xin xỏ cho đến lường gạt, giành giựt… từ nhà cửa cho đến 
ruộng vườn, từ 16 tấn vàng trong ngân hàng quốc gia cho đến chiếc đồng 
hồ đeo tay, chiếc radio, xe đạp…
- Bắt các viên chức chánh quyền, quân nhân Việt Nam Cộng Hòa tập trung 
trong các trại tù cải tạo, giam nhốt dài ngày, hành hạ dưới đủ mọi hình 
thức, từ đói khát cho đến bịnh tật không thuốc men chữa trị, tàn sát 
không nương tay… để vừa trả thù vừa ngăn ngừa mọi hình thức nổi loạn có 
thể xảy ra…
- Xua đuổi từng đoàn dân Miền Nam đi các vùng “kinh tế mới” hoang dã, 
như một thứ “tù khổ sai” không bản án… để vừa cướp của người bị gán cho 
tội “dân ngụy”vừa trừng phạt người có của…
- Vét sạch tài sản của dân mà chúng chưa vét hết, nên tiếp tục vét tiếp,
 qua hình thức cho người còn có của có tiền “vượt biển bán chánh thức”, 
bằng cách hiến nhà đất, nộp vàng “đổi chỗ vượt biển” trên đủ loại tàu, 
thuyền… trong đó có những chiếc thuyền nhỏ đi sông chưa từng ra biển…, 
khiến nhiều nạn nhơn chết thảm, chết chìm…
...
Người Miền Nam bị vùi dập vào mộ huyệt của tử thần nhưng họ không bao 
giờ chết, cho dầu có bị lừa mị nhốt giam vào nhà tù vĩ đại, là nơi họ 
đang sinh sống, bằng đủ mọi thủ đoạn gian manh khủng khiếp. Họ vẫn tồn 
tại cho dầu có bị đói nghèo thê thảm, bị trầm luân trong khổ đau cùng 
cực…; bị đẩy khỏi cuộc sống êm đềm hạnh phúc, phồn vinh, trù phú; khiến 
có người bị tù giam không có ngày về, người không bị tù thì phải lao 
động khổ sai, ai ai đêm đêm đều sợ từng tiếng chó sủa bâng quơ, sợ từng 
tên công an, từ công an khu vực, đến công an bảo vệ chánh trị thành 
phố…; khiến có người đã mỉa mai, xót xa định nghĩa “hạnh phúc là thấy xe công an đậu trước nhà, nhưng tên công an xuống xe lại đi vào nhà hàng xóm…”
Khi xâm chiếm được Miền Nam, Cộng Sản Bắc Việt hối hả cào bằng sự phồn 
vinh trù phú của Miền Nam, sao cho Miền Nam nghèo ngang với Miền Bắc, 
lấy tài sản của Miền Nam chở ra Bắc, mong cho Miền Bắc được giàu lên. 
Chúng đã lưu manh đến độ dồn tiền viện trợ của quốc tế cho Miền Bắc, 
nuôi dân nghèo Miền Bắc, phát triển Miền Bắc; ngay cả tiền “vay” của 
ngoại quốc cũng lươn lẹo dành ưu tiên cho Miền Bắc “rút ruột”, làm thành
 đủ loại “quý tộc đỏ”, “đại gia đỏ”, “dân oan đỏ“, “lưu manh đỏ”… mà 
“nợ” thì “chia đều” cho người Miền Nam cùng trả…
Nhưng, sau 40 năm không “cào bằng” được Miền Nam, mà Miền Nam đã và đang
 từng lúc phục hồi… Cán bộ Miền Bắc vào Nam chẳng những không “giải 
phóng” được người Miền Nam; mà trái lại chúng rất “sung sướng” được 
người Miền Nam “giải phóng”, từ miếng ăn cho đến cách sống, say mê phong
 cách “thanh lịch” của người Miền Nam mà trước đó chúng cho là “đồi 
trụy”; hãnh diện thưởng thức văn nghệ “cao sang” từng bị chúng cho là 
“đồi trụy”, từ cuốn sách triết cho đến cuốn tiểu thuyết lãng mạn… say mê
 thưởng thức những bản nhạc “mùi”, nhạc “sến”… từng bị chúng lên án là 
“đồi trụy”.
Bây giờ, để ngăn Miền Nam “nổi dậy”, có cơ nguy làm sụp đổ “thiên đường 
xã hội chủ nghĩa”, ngay sau đại hội đảng lần thứ XII, chúng hấp tấp cho 
tiến hành lần nữa cuộc “xâm lăng miền Nam”, do Tổng Bí Thư
 Nguyễn Phú Trọng phát động, thể hiện qua câu nói tại một cuộc họp bàn 
nhân sự, trước khi khai diễn đại hội, rằng: “Tổng bí thư phải là người có lý luận và phải là Người Miền Bắc”.
Từ đó, tên đầu đảng Nguyễn Phú Trọng này đã vận dụng mọi thủ đoạn để 
được tái cử thêm lần nữa chức Tổng Bí Thư, để chức vụ này đừng lọt vào 
tay một người Miền Nam là Nguyễn Tấn Dũng; để người Miền Nam tiếp tục bị
 cai trị bởi người Miền Bắc… 
Xin xem lại bảng liệt kê các Tổng Bí Thư Cộng Sản Việt Nam từ năm 1956 cho đến nay, 2016:
Tên  - Nơi sinh - Nhiệm kỳ
1. Hồ Chí Minh - Nghệ An (miền Trung) - 10/1956 - 09/1960
2. Lê Duẩn - Quảng Trị (miền Trung) - 09/1960 – 07/1986
3. Trường Chinh - Nam Định (miền Bắc) - 07/1986 – 12/1986
4. Nguyễn Văn Linh - Hưng Yên (miền Bắc) - 12/1986 – 06/1991
5. Đỗ Mười - Hà Nội (miền Bắc) - 06/1991 – 12/1997
6. Lê Khả Phiêu - Thanh Hóa (miền Trung) - 12/1997 – 04/2001
7. Nông Đức Mạnh - Bắc Kạn (miền Bắc) - 04/2001 – 01/2011
8. Nguyễn Phú Trọng - Hà Nội (miền Bắc) - 01/2011 – hiện nay
Ngoài ra, việc phân bố 19 tân ủy viên Bộ Chính trị coi như được bầu tại Đại hội XII cũng cho thấy rõ:
- 13 người miền bắc; 
- 2 người miền trung;
- 4 người miền nam. 
Đến khi Quốc Hội chưa bầu, đảng cũng đã chọn xong 3 viên chức hàng đầu điều khiển việc nước là:
- Chủ tịch Quốc Hội là Bà Nguyễn Thị Kim Ngân, người Miền Nam;
- Chủ tịch Nhà Nước là Đại tướng Công an Trần Đại Quang, người Miền Bắc; 
- Thủ tướng Chánh phủ là Ông Nguyễn Xuân Phúc, người Miền Trung.
Điều trớ truê là theo Hiến Pháp, Bà Ngân phải ghi danh ứng cử làm Đại biểu Quốc Hội; nếu Bà đắc cử, sau ngày Chủ nhật 22/5/2016, Quốc hội khóa 14 mới họp bàn; chừng đó nếu Bà được đa số đại biểu chọn Bà mới đủ tư cách làm Chủ tịch Quốc Hội.
Cũng theo HIến Pháp, điều 87 quy định: “Chủ tịch nước do Quốc hội bầu trong số các đại biểu Quốc hội.” Do
 vậy Đại tướng Công an Trần Đại Quang phải ứng cử vào Quốc Hội, nếu 
Quang đắc cử, sau đó, phải được Quốc Hội bầu chọn, Quang mới đủ tư cách 
làm Chủ tịch Nhà Nước.
Cũng theo Hiến Pháp, điều 98 quy định: "Thủ tướng Chính phủ do Quốc hội bầu trong số các đại biểu Quốc hội.” Do vậy Nguyễn Xuân Phúc phải ứng cử vào Quốc Hội, nếu Phúc đắc cử, sau đó, phải được Quốc Hội bầu chọn, Phúc mới đủ tư cách làm Thủ tướng.
Như vậy 3 chức danh hàng đầu điều khiển guồng máy cai trị đất nước được đảng tự chọn rồi ngang nhiên công bố đã vi phạm Hiến Pháp, nên vị thế của 3 viên chức được chỉ định này vô giá trị.
Mặt khác, cứ coi như sự áp đặt của đảng thành tựu, thì sự áp đặt đó đã thể hiện sự cứng rắn của đảng dành ưu thế cho cuộc xâm lăng Miền Nam lần nữa của Cộng sản Bắc Việt.
 Ngoài ra, Bà Ngân, người Miền Nam, trong tư cách Chủ tịch Quốc hội, 
chẳng có quyền hành gì. Bà được đặt ngồi đó để trang hoàng Quốc Hội, cho
 nó có vẻ đẹp của một phụ nữ chịu chưng diện, thường xuất hiện với chiếc
 áo dài hợp thời trang, như một “người mẫu” [xem hình], dể thu 
hút tầm nhìn của người ngoài; để người ngoài, nhứt là quốc tế, vốn kính 
trọng phụ nữ sẽ “nhẹ tay” khi có điều “công kích” những oan sai đo đảng 
và nhà nước gây hại người dân, những lúc vi phạm nhân quyền, tướt đoạt 
mọi tự do căn bản của người dân, được quy định trong Hiến pháp như tự do
 ngôn luận, tự do tôn giáo…
Hơn nữa, theo Nguyễn Văn Tuấn, trong bài viết được đưa lên các diễn đàn, ngày 9-2-2016, thì, xin trích nguyên văn: 
“Thật ra, không chỉ trong chính trị, mà trong khoa học và giáo dục 
cũng xảy ra tình trạng mất cân bằng nghiêm trọng giữa ba miền. Tôi thử 
đếm con số giáo sư được phong năm 2014 và 2015 thì thấy đa số ứng viên 
được phong là người từ miền Bắc. Chẳng hạn như năm 2015, có 52 người 
được phong hàm giáo sư; trong số này, 41 (hay 79%) là người từ các 
trường viện miền Bắc. Năm 2014, con số này là 73%. Phân bố cụ thể số 
giáo sư được phong như sau:
Năm 2015:
- Bắc: 41 người
- Trung: 3
- Nam: 8
Năm 2014:
- Bắc: 43 người
- Trung: 6
- Nam: 10
Trong khoa học cũng vậy. Tôi đếm thử số đề tài được Quĩ Nafosted tài 
trợ trong năm 2009 thì thấy trong số 321 đề tài được phê chuẩn, các 
trung tâm phía Bắc chiếm 285 đề tài (89%), còn các trường viện từ phía 
Nam chỉ có 21 đề tài (6%), và miền Trung còn thấp hơn nữa 15 đề tài”...
Trở lại chuyện 3 viên chức hàng đầu cai trị đất nước bất hợp Hiến
 đó, người có quyền hành cao hơn hết là Chủ tịch Nước Đại tá Công an 
Trần Đại Quang. Ông này sẽ không “bù nhìn” như 2 Chủ tịch tiền nhiệm là 
Trương Tấn Sang và Nguyễn Minh Triết, vì ông từng là kẻ chỉ huy hàng đầu
 Bộ Công an, một Bộ trưởng Công an độc ác, tàn bạo, từng khét tiếng 
trong việc gian xảo đàn áp các dân tộc vùng Cao nguyên Trung phần, trấn 
áp dân oan, đàn áp tín đồ các tôn giáo, cũng như đồng bào yêu nước biểu 
tình chống Trung Cộng xâm lược. Đồng thời chỉ định một phó thủ tướng 
kiêm phó trưởng ban phòng chống tham nhũng làm Thủ tướng lại là tên trùm
 tham nhũng khét tiếng Nguyễn Xuân Phúc. 
Còn nhớ, ngay sau khi Đại hội XII kết thúc một ngày, Tập Cận Bình đã cử 
ngay Đặc phái viên Tống Đào, Trưởng ban Liên lạc Đối ngoại Trung ương 
Đảng Cộng sản Trung Quốc, để ông này có mặt ở Hà Nội ngày 29/1/2016. Dịp
 này, Tống Đào đã chuyển bức điện của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tập Cận
 Bình, chúc mừng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được tái cử. Tống Đào [xem hình] cũng nói “Trung Quốc coi trọng cao độ quan hệ hữu nghị truyền thống và quan hệ đối tác hợp tác chiến lược toàn diện Việt Nam-Trung Quốc”.
Sau lời cảm ơn, Nguyễn Phú Trọng lên tiếng nói “Việt Nam luôn coi trọng việc duy trì quan hệ láng giềng hữu nghị và đối tác hợp tác chiến lược toàn diện với Trung Quốc”.
Cùng ngày, Tống Đào cũng đã gặp Vương Đình Huệ, Ủy viên Bộ Chính trị, Trưởng Ban Kinh tế Trung ương, để nghe Huệ nói: “Hai nước cần “thúc đẩy tăng trưởng thương mại bền vững, lành mạnh, từng bước cân bằng cán cân thương mại”; nhưng thực tế không có cân bằng, vì
 “Tổng trị giá xuất khẩu hàng hóa của Việt Nam sang Trung Quốc đạt gần 
20 tỷ USD; còn trị giá hàng hóa nhập khẩu từ Trung Quốc đạt 45 tỷ USD”.
 Ông Huệ cũng nói thêm Việt Nam hoan nghênh các nhà đầu tư có thực lực 
của Trung Quốc đầu tư vào các lĩnh vực mà Việt Nam đang ưu tiên. 
Mặc dầu đạp qua Hiến Pháp để cử Nguyễn Xuân Phúc làm Thủ tướng, nhưng nhiệm kỳ Thủ tướng của Nguyễn Tấn Dũng chưa kết thúc,
 nên trước con mắt quốc tế, đặc biệt là Tổng thống Mỹ Obama, Nguyễn Phú 
Trọng không hành xử được quyền Tổng Bí thư để ngăn không cho Dũng đi dự 
Hội nghị Thượng đỉnh Mỹ-ASEAN ở California ngày 15/2. Trọng đã lúng túng
 để Dũng lên đường gặp Tổng thống Mỹ Obama [xem hình Tổng thống Obama đón Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tại Hội nghị thượng đỉnh Mỹ-ASEAN ở California ngày 15/2 (Ảnh: AP)].
Nhưng, để trấn an Tập Cận Bình, sau khi Dũng gặp Tổng thống Obama xong, 
Nguyễn Phú Trọng hối hả cho đặc phái viên Hoàng Bình Quân đi Bắc Kinh, 
ngày 1/3/2016, báo cáo nội vụ cho Tập Cận Bình rõ “thế kẹt” của thái 
thú; với danh nghĩa “Chuyển một thông điệp từ Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đến Chủ tịch Tập Cận Bình”.
Tin từ VOA nói rằng: “Trong thông điệp, Tổng bí thư Đảng Cộng sản 
Việt Nam cho biết, hai nước là láng giềng gần gũi chia sẻ hệ thống chính
 trị giống nhau và có nhiều lợi ích chung”. Dịp này Tập Cận Bình “Kêu
 gọi xử lý đúng đắn sự khác biệt giữa các đối tác hợp tác chiến lược 
toàn diện để phát triển một cách bền vững, lành mạnh và ổn định”. Phần mình, Ông Hoàng Bình Quân không quên “Giới
 thiệu với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình về kết quả tốt đẹp của Đại 
hội 12 của Đảng Cộng sản Việt Nam, khẳng định Đảng Cộng sản Việt Nam 
kiên định chủ nghĩa Marx-Lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh…”
Như vậy, sự thần phục của Nguyễn Phú Trọng với Tập Cận Bình đã rõ. Vấn 
đề tiếp theo sau Đại hội XII là phải làm ngay những gì cho “thỏa hiệp 
Thành Đô” được tiến hành “như ý”. Để việc Hán hóa Việt Nam được mau lẹ, 
Nguyễn Phú Trọng và Bộ Chánh trị CSVN cho tiến hành ngay 2 việc quan 
trọng, đó là:
- Bổ nhiệm một thành viên gốc Hoa làm Bí thư Thành ủy Hà Nội là Hoàng Trung Hải, để dễ dàng Hán hóa người dân thủ đô, làm gương Hán hóa toàn cõi Việt Nam; 
- Đồng thời cử ngay một người Miền Bắc là Đinh La Thăng vào làm Bí thư Thành ủy thành Hồ, để vừa thực hiện lần nữa cuộc xâm lăng Miền Nam, vừa đồng nhịp Hán hóa toàn dân Việt cả nước.
Khi có dịp Giáo Già sẽ nhận diện Hoàng Trung Hải trong một Thư Cho Con 
khác. Phần Đinh La Thăng, trong lúc chờ xem hắn ra tay “xâm lược” Miền 
Nam bằng chuyện cài đặt toàn người Miền Bắc trên các chỗ ngồi “béo bở”, 
trong các nghiệp vụ “ăn ngon”, như đợt xâm lăng lần trước, ngay sau ngày
 Quốc Hận 30/4/1975; Giáo Già xin được điểm mặt kẻ nổi tiếng “nổ” ở Miền
 Bắc, đi đâu cũng mang theo một “thùng đạn”, vung tay “trảm kẻ dưới tay”
 và “tự sướng” [xin lỗi phải dùng chữ của VC mới đúng “tầm” của Thăng] cho báo chí ca tụng.
Xin kể ra đây một số thành tích nổi bật của Đinh La Thăng:
- Ở Sông Đà Thăng quậy cho thất thoát 10 ngàn tỷ;
- Về PetroVietnam Thăng làm mất 18 ngàn tỷ. Chưa kể việc Thăng dẫn tập 
đoàn này đầu tư khai thác dầu ở Venezuela làm lỗ thêm một mớ nữa;
- Làm mất hơn 28 ngàn tỷ của dân xong Thăng được lên chức bộ trưởng;
- Qua Bộ Giao Thông Vận Tải, Thăng đứng ra giải trình nhận trách nhiệm 
thay cho Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vụ bổ nhiệm Dương Chí Dũng ở 
Vinalines, giúp Nguyễn Tấn Dũng thoát vụ kỷ luật của Trung Ương Đảng [Xem hình Thăng đứng giữa bên cạnh Dương Chí Dũng bên trái Thăng]. 
Đinh La Thăng có được danh vọng tột đỉnh tất nhiên phải có kẻ chống 
lưng, trong khi sai phạm của Thăng nhiều đếm không hết; vì việc giải tỏa
 xảy ra ở khắp nơi, việc gì Thăng cũng dám làm, mồ mả người chết Thăng 
cũng thẳng tay, mạng lưới giao thông cầu đường chưa xài đã hỏng, lập một
 rừng trạm thu phí moi tiền dân không nương tay, cho Trung quốc trúng 
thầu hơn 90%, tính luôn cơ giới phế thải, hể kéo qua được bên này biên 
giới là tính tiền như xe mới…, chỉ cần cho đám bồi bút tung hô là Thăng 
đã “tự sướng” rồi. 
Đến khi thấy đa số nhóm “lợi ích” kéo nhau bỏ Dũng theo Trung quốc, thì 
Thăng cũng "quay mặt" với đàn anh, ôm thùng đạn theo Trọng, liền được bố
 trí cho vào Bộ Chính trị và sau đó được cho làm “vua thành Hồ”, cầm quân Nam tiến.
Chưa biết cho đến nay Thăng nổ đã dàn quân tới đâu rồi, bao nhiêu cán bộ
 “ưu tú” đã có chỗ ngồi yên ổn chưa, có kế hoạch từng bước xâm lăng 
thành phố và toàn Miền Nam như thời quân quản chuyển sang “hành chánh 
đỏ” chưa, nhưng món quà ra mắt Thăng tặng người dân Sài Gòn quá đặc 
biệt; với từng đoàn công an, côn đồ thẳng tay phá phách, đàn áp khoảng 
50 người thường dân cùng những cựu đảng viên cán bộ nhà nước thuộc Câu 
lạc bộ Lê Hiếu Đằng, tập hợp tưởng niệm những người đã hy sinh trong 
cuộc chiến biên giới năm 1979, chống quân xâm lược Tàu cộng, để bảo vệ 
toàn vẹn lãnh thổ, sáng ngày 17/2/2016, tại tượng đài Trần Hưng Đạo, Sài
 Gòn. 
Họ chỉ đến đó để dâng hoa tưởng niệm; vậy mà bị đám công an và côn đồ 
của Thăng ồ ạt bao vây, đàn áp. Quang cảnh buổi tưởng niệm được nhiều 
người quay phim lại, với cảnh được mô tả là người đến tưởng niệm bị 
"giật phá vòng hoa" và nhiều ô dù xuất hiện để che lấp biểu ngữ [Xem ảnh của CTV Danlambao]. Nhiều người tham gia nhặt lại hoa bị giựt và hô các khẩu hiệu chống Trung Quốc.
Vài giờ trước khi buổi tưởng niệm diễn ra, lực lượng công an và côn đồ 
của Thăng tung quân đi bao vây canh gác nhà các thành viên CLB Lê Hiếu 
Đằng như chị Sương Quỳnh, các ông Huỳnh Kim Báu, Tô Lê Sơn, Kha Lương 
Ngãi,... Chính ông Huỳnh Ngọc Chênh từ Sài Gòn nói trên Facebook: "Các nhân viên an ninh quyết liệt ngăn cản không cho tôi ra khỏi nhà để đi dự lễ tưởng niệm các liệt sĩ."
 Ông cho biết từ một ngày trước đã xuất hiện một số an ninh trước cổng 
nhà ông và họ đã cản chân không cho ông tới dự lễ sáng nay. Ông chia sẻ:
 "Hầu hết những người trong CLB Lê Hiếu Đằng, những người đứng ra kêu
 gọi tổ chức lễ tưởng niệm các liệt sĩ trong cuộc chiến biên giới, đều 
bị chặn hết, có tới vài chục người. Cũng có vài người đến được. Họ không
 cho những người hay tham gia các sự kiện này ra khỏi nhà. Một mặt, họ 
cho an ninh quậy phá chỗ làm lễ là Tượng Đài Trần Hưng Đạo. Như sáng 
nay, họ cho an ninh đi giật vòng hoa, lấy dù che hết những băng-rôn và 
vòng hoa lại để không chụp ảnh hay quay phim được."
Từ đó, vấn đề là người dân Sài Gòn có đủ khôn để biết tương lai nằm ở đâu, nên nhiều người đã không ngần ngại nói: “Đã đến lúc chúng ta chứng tỏ chúng ta không vô cảm, không phải là những con cừu để đảng chăn dắt. Sau bốn mươi năm thì người miền Nam đã quá rõ về bản chất của giặc miền Bắc rồi. Hy vọng là người miền Nam sẽ khôn ngoan và không để cho giặc miền Bắc phá hại Sài Gòn một lần nữa. Hãy vùng lên trước khi tất cả đã là quá muộn”.




